Beta: Andrea
7.
Khi tiểu thiếu gia đang đắm chìm trong cuộc hẹn hò lén lút kích thích với công ở lớp học, bạn gay của cậu lại đang bắt ép học sinh giỏi nhất thành phố làm bài tập cho hắn.
Hàn Dữ Tiếu vừa làm bài tập thay bạn thân của tiểu thiếu gia, vừa trộm mắng hắn là tên thiểu năng trí tuệ.
Trường xx không cho phép học sinh ra ngoài làm thêm, huống chi là một nơi như nightclub. Nhưng tiền thưởng của danh hiệu học sinh giỏi nhất toàn thành phố còn chưa đủ bồi thường phí sinh hoạt của Hàn Dữ Tiếu, hắn không còn lựa chọn nào khác nên chỉ có thể đi làm thêm.
Khi mà Thẩm Văn Hiên – cũng chính là bạn nam thân thiết nhất của tiểu thiếu gia – cực kỳ đắc ý giơ điện thoại ra trước mắt hắn, trên ảnh chụp là bộ dạng hắn mặc quần áo phục vụ làm công trong nightclub.
Hắn lạnh mặt, cho rằng cái tên không học vấn không nghề nghiệp kia sẽ nhân cơ hội làm nhục mình.
“Cậu định bắt tôi làm gì?” Hắn buông ly rượu trong suốt đã được cọ rửa sạch sẽ xuống, lạnh lẽo hỏi.
Thẩm Văn Hiên chớp chớp mắt, không biết nên nói cái gì, thật ra hắn cũng chưa nghĩ ra nên bắt Hàn Dữ Tiếu làm gì.
Hắn và Hàn Dữ Tiếu cũng không có thù oán sâu nặng gì cả, nhưng mà Hàn Dữ Tiếu là uỷ viên ban học tập của bọn họ, hắn không nộp bài tập nên luôn bị Hàn Dữ Tiếu ghi tên lại, dần dà, hắn vừa nhìn thấy Hàn Dữ Tiếu đi thu giấy liền giật cả mình.
Nhưng muốn hắn từ bỏ cái chứng cứ phạm tội tốt như vậy, hắn lại không cam lòng.
Thẩm Văn Hiên rầm rì nửa ngày, đột nhiên trông thấy cặp sách của mình, ý tưởng chợt lóe, soàn soạt soàn soạt móc hết bài tập của mình ra, nhét hết vào tay Hàn Dữ Tiếu.
Sau đó gọi nhân viên phục vụ giống như đại gia, “Khui rượu, còn cậu ta sẽ ở lại đây phục vụ tôi.”
“Cậu bắt tôi ngồi làm bài tập ở đây sao!” Thẩm Văn Hiên tự cho là hung ác nhếch lông mày, nhân viên phục vụ vừa mới đem rượu lên nhưng Thẩm Văn Hiên không uống, chỉ ngửi đã cảm thấy hơi hăng.
Hàn Dữ Tiếu bắt đầu hoài nghi đầu óc của người ngồi đối diện hắn có lẽ không được bình thường.
“Cậu muốn tôi làm bài tập cho cậu?” Hắn hỏi.
Thẩm Văn Hiên đã lấy đồ ăn vặt ra nhai, quai hàm phình phình như sóc chuột, “Chung Nịnh không chép bài tập cho tôi, anh viết thay tôi thì không thể để thầy giáo nhận ra. Bằng không tôi sẽ, tôi sẽ tới nơi này gây sự mỗi ngày, làm anh bị trừ tiền lương!”
Hàn Dữ Tiếu trầm mặc hai giây, mắt nhìn chai rượu giá cả xa xỉ trên bàn, lúc này mới nhận ra Thẩm Văn Hiên cho rằng như vậy là đang gây sự…
Hàn Dữ Tiếu nhận bút, im lặng làm bài tập.
Tâm trạng của Thẩm Văn Hiên rất tốt, tự mình gắn mác ‘kẻ thua cuộc’ cho Hàn Dữ Tiếu.
Hắn ghé vào bàn nhìn Hàn Dữ Tiếu, “Vì sao cậu phải tới đây làm công vậy? Không phải mỗi đợt thi cử cậu đều có học bổng sao, lần nào tôi cũng thấy tên của cậu đứng trên Chung Nịnh.”
Hàn Dữ Tiếu liếc hắn giống như nhìn kẻ ngốc một cái, “Thiếu tiền.”
“Ồ…” Thẩm Văn Hiên cũng cảm thấy câu hỏi của mình có hơi thiểu năng, nhưng hắn nhìn Hàn Dữ Tiếu đang làm bài tập trong nightclub, mặt mày tràn đầy khí khái thiếu niên, cho dù mặc quần áo phục vụ của nightclub nhưng cũng không giống với người ở nơi này.
Hàn Dữ Tiếu bận bịu làm bài tập cho hắn, Thẩm Văn Hiên bèn ngồi đánh giá hắn ta. Hắn phát hiện Hàn Dữ Tiếu tuy rằng cao, nhưng dáng người lại rất gầy, cảm giác hơi yếu ớt.
Hắn còn chú ý bàn tay của Hàn Dữ Tiếu có rất nhiều vết trầy da nhỏ, còn có vết chai, giống như phải thường xuyên lao động chân tay.
Thẩm Văn Hiên nhìn xong cả người bắt đầu không được tự nhiên.
Hắn không phải thật sự thích bắt nạt người khác, chỉ là bị Hàn Dữ Tiếu ghi tên quá nhiều lần nên muốn trả thù một chút. Nhưng hắn cũng không ngốc, hiện giờ chỉ mới đánh giá đôi tay của Hàn Dữ Tiếu còn cả chuyện hắn giật học bổng rồi nhưng vẫn muốn đi làm công, khẳng định gia cảnh của hắn ta không tốt. Hắn lại cảm thấy áy náy.
Chờ Hàn Dữ Tiếu làm bài tập xong, đột nhiên phát hiện trước mặt có một phần hamburger.
“Nơi này cũng không có món gì giống đồ ăn khuya, cậu tạm chấp nhận đi.” Thẩm Văn Hiên không được tự nhiên mở miệng nói, nhìn kỹ còn thấy được gương mặt bởi vì ngượng ngùng nên có hơi đỏ, “Tôi đây… Chưa bao giờ bắt người khác làm không công.”
Hàn Dữ Tiếu lại nhìn Thẩm Văn Hiên như nhìn kẻ ngốc.
Cái liếc mắt này lập tức khiến Thẩm Văn Hiên xù lông, tức giận xách bài tập đã hoàn thành lên, “Tôi về nhà trước, nếu như bài tập bị thầy giáo phát hiện, tôi sẽ đi tìm cậu tính sổ.”
Thẩm Văn Hiên chạy biến đi như lòng bàn chân được bôi mỡ, Hàn Dữ Tiếu ngồi đó một lát, cầm hamburger lên ăn.
Tuy rằng là thức ăn của nightclub, nhưng những người tới đây đều không phải người thường, cho nên tay nghề của đầu bếp cũng không tồi.
Hàn Dữ Tiếu ăn xong liền tiếp tục công tác, vừa rồi hắn cũng xem như đã tiếp khách, quản lý không trừ tiền lương của hắn. Buổi tối tan tầm, còn cho hắn thêm hai trăm đồng.
“Cái người gọi cậu phục vụ kia rất rộng rãi, vừa tới đã khui một chai quý nhất, nhưng tiếc rằng cậu chỉ là một nhân viên phục vụ,” quản lý vỗ vỗ vai hắn, “Nếu cậu không muốn làm phục vụ nữa cũng được.” (ý là có thể chuyển qua làm Ngưu Lang)
Hàn Dữ Tiếu không trả lời, hắn đi học muộn hơn một năm so với mấy người trong ban, năm nay đã mười tám tuổi. Nhưng hắn không định làm việc ở nơi này dài lâu.
Trong bóng đêm, hắn đạp chiếc xe đạp cũ nát trở về nhà, nhớ tới gương mặt tức giận của Thẩm Văn Hiên, đột nhiên cảm thấy cậu ta cũng không đáng ghét như vậy.
Hắn thực ra cũng không ấn tượng gì đối với Thẩm Văn Hiên, nhưng lại khá có thiện cảm đối với Chung Nịnh – bạn của cậu ta, trước kia cũng từng thắc mắc tại sao một học sinh ngoan như Chung Nịnh lại ngày ngày quậy chung với một tên không học vấn không nghề nghiệp như Thẩm Văn Hiên.
“Thật là ngốc.” Hàn Dữ Tiếu nhẹ nhàng mắng một câu, nhưng lại không chút phẫn nộ gì.
Đêm hôm sau, hắn cho rằng hôm qua Thẩm Văn Hiên tức giận bỏ đi là sẽ không tới nữa, không ngờ hắn lại bắt gặp Thẩm Văn Hiên ngồi ở vị trí quen thuộc kia.
“Cậu bắt chước nét chữ giống lắm, giọng văn mà cũng làm giả được.” Thẩm Văn Hiên gọi hai phần hamburger với coca, kéo hắn ngồi xuống ghế lô*.
(*) Ghế lô là kiểu ghế bành bọc nệm, hay dùng trong các rạp hát, chỗ mà mấy khách quý/ đại biểu hay ngồi.
“Đại gia đây quyết định thuê cậu làm bài tập dài hạn!”