Khi tiểu thiếu gia học lên năm tư thì phải đi thực tập, Ngu Hành Chu không yên tâm, năn nỉ ỉ ôi muốn tiểu thiếu gia tới tập đoàn của hắn để thực tập.
Tiểu thiếu gia nghiêm túc cự tuyệt, cậu đã hai mươi hai tuổi, nhưng vẫn giống một học sinh ngoan, ánh mắt sạch sẽ nhu hòa, mềm như bông mà giáo dục Ngu Hành Chu: “Như vậy là không tốt, năm đó chị của em đi thực tập còn phải tới một nơi rất cực khổ, anh rể em cũng không vì thấy đau lòng mà ngăn cản. Anh phải học tập anh rể của em.”
Ngu Hành Chu nghĩ thầm, cái rắm ý, đó là bởi vì khi đó anh rể của em còn làm chân sai vặt ở đoàn phim, hoàn toàn không quen biết bà chị nhà em.
“Lần trước anh rể đi đóng phim cũng thực gian khổ, chị em không hề ngăn cản nha.” Tiểu thiếu gia tiếp tục đưa ra ví dụ.
Càng xạo hơn, Ngu Hành Chu mặt không biểu tình mà nghĩ, em cho rằng anh không biết chị em đầu tư thêm vào đoàn phim nghèo túng kia, lại còn phái nhà xe qua đó ư???
Nhưng mà tiểu thiếu gia đã nói không tới tập đoàn của ông xã nhà mình là sẽ không đi, chỉ là cậu vẫn suy xét tới cảm xúc của ông xã mình, chọn ra một phương pháp vẹn toàn đôi đường.
Cách tập đoàn Ngu thị một con phố, tạm thời có việc hợp tác với Ngu thị – Hoàn Thịnh Building.
Ngày đầu tiên tiểu thiếu gia đi làm, Ngu Hành Chu được một phen thử nghiệm tâm trạng đưa con nhỏ đi học, nhìn quả chanh nhỏ ngoan ngoãn mềm mại nhà hắn, cực kì sầu lo, không biết cục cưng ngoan ngoãn nhà hắn có thể bị khi dễ hay không, biết đâu lãnh đạo gây khó dễ thì phải làm sao bây giờ, ngẫm lại đã cảm thấy cực kì buồn bực, vẫn là đóng gói mang về nhà mình đi.
Kết quả quả chanh nhỏ lãnh khốc vô tình mà đóng cửa xe lại: “Tan làm đừng tới đón nha, chỉ có một con phố cần gì phải đón chứ. Cơm chiều em muốn gà hầm nước dừa.”
Thái độ lạnh lùng của quả chanh nhỏ khiến Ngu Hành Chu như bị một mũi tên bắn xuyên lồng ngực, trái tim tan nát, vừa nhìn theo bóng dáng tiểu thiếu gia xách cặp công sở mặc tây trang bước vào trụ sở, vừa gọi điện thoại kêu trợ lý Tiểu Lưu đi đặt gà hầm dừa.
“Mua nguyên liệu là được, chị dâu cậu đi làm ngày đầu tiên, cứ làm nũng muốn ăn đồ tôi nấu.” Ngu Hành Chu tận dụng khoe khoang: “Quá dính người, thật chẳng biết làm sao nữa. Chị dâu cậu…”
Tiểu Lưu cúp điện thoại, liếc nhìn tiền lương, mới đánh mất ý định từ chức.
—
Nhưng mà tiểu thiếu gia đi làm không những không bị bắt nạt, còn cực kì được hoan nghênh, mới đó đã được đồng nghiệp mời đi xem phim vào cuối giờ ngày mai.
Tiểu thiếu gia vừa vui mừng rạo rực ăn gà hầm dừa, vừa kể cho Ngu Hành Chu nghe hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
“Người trong tổ của bọn em đều rất tốt, chị Lý còn giúp em bưng một phần cơm trưa, tan làm tổ trưởng còn định đưa em về, nhưng mà em đã từ chối, khoảng cách quá ngắn.”
Ngu Hành Chu cảm thấy gà hầm dừa hôm nay có hơi chua, một luồng hương vị chua loét như giấm Sơn Tây.
Nhưng nhìn thấy tiểu thiếu gia vui vẻ như vậy, hắn cũng mềm lòng theo.
“Ngày mai muốn ăn gì, anh mang tới cho em.” Thuận tiện đi tuyên bố chủ quyền.
“Không cần đâu, em đã hẹn trước với đồng nghiệp rồi.” Tiểu thiếu gia cắn cái muỗng: “Anh bận rộn như vậy, cứ làm việc cho tốt đi, đừng lo lắng cho em.”
Ngu Hành Chu cảm giác vị dấm trong gà hầm dừa càng ngày càng nặng, lòng ngậm nước mắt: “Được, vậy em tan làm sớm một chút, đừng có tăng ca, quá mệt mỏi.”
—
Tiểu thiếu gia đi làm trong suốt một tháng, Ngu Hành Chu cũng dần dần quen hơn, ngẫu nhiên sẽ đi đón tiểu thiếu gia tan làm, hai người cùng nhau ra ngoài hẹn hò.
Nhưng bản thân hắn với chiếc xe kia của hắn đều quá lóa mắt, dần dần, cũng bắt đầu xuất hiện khá nhiều tầm mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào tiểu thiếu gia.
Tiểu thiếu gia phát hiện vị tổ trưởng trẻ tuổi kia của cậu gần đây cứ nhìn cậu như có lời muốn nói, còn quanh co lòng vòng hỏi cậu có hạnh phúc không? Phí sinh hoạt có đủ không, nếu có khó khăn nhất định phải nói.
Tiểu thiếu gia lặng lẽ nghĩ, tổ trưởng đúng là một người hiền lành tốt bụng. Sau đó từ chối hắn.
“Em sống rất tốt á.” Tiểu thiếu gia cười lên, ánh mặt trời ngoài cửa sổ cũng phải phai màu.
Ánh mắt của tổ trưởng lại càng phức tạp hơn, xen lẫn đau lòng và bất đắc dĩ.
Hôm nay Ngu Hành Chu cũng tới đón tiểu thiếu gia tan làm, hắn dừng ở bãi đỗ xe ngầm, đã lên lịch đợi lát nữa đi xem điện ảnh. Vừa nhìn thấy tiểu thiếu gia lại đây, Ngu Hành Chu – con người tận một ngày rồi không gặp được bà xã – không nhịn được bế lên hôn hai phát.
Tiểu thiếu gia có hơi ngượng ngùng, đẩy hắn, lại đẩy không ra, hai người nhìn giống như đang đùa giỡn.
“Buông em ấy ra!” Một bóng người quen thuộc đột nhiên xông ra, nắm cổ áo Ngu Hành Chu đang định đấm một phát.
— Bị Ngu Hành Chu dùng một chiêu bẻ hai tay ra sau lưng, ấn lên trên mui xe vang lên “rầm rầm” một tiếng, nghe thôi đã thấy đau.
“Gã yếu ớt này từ đâu ra đây?” Ngu Hành Chu tăng thêm chút sức lực, khiến cái vị mặc tây trang này đau đến mức suýt chút nữa khóc ra tới: “Ông chủ của mày là ai? Mày yếu như vậy mà cũng dám nhận mối ám sát?”
Tiểu thiếu gia ngó trái ngó phải, chọc chọc Ngu Hành Chu: “Đây là tổ trưởng của em, hình như là hiểu lầm.”
Ngu Hành Chu nhướng mày, buông lỏng tay ra. Hắn bảo ngay, nào có tay đấm nào mà thể trạng lại phế như vậy.
“Vì sao anh lại đối xử như vậy với Chung Nịnh!” Tổ trưởng vừa bò dậy liền muốn kéo Chung Nịnh qua, không kéo được, lại chỉ vào Ngu Hành Chu mắng: “Anh, anh, Chung Nịnh mới mấy tuổi chứ? Dù cho là em ấy có phải ủy khuất bản thân mình ở bên anh vì bất cứ nguyên nhân gì, anh cũng không thể đối xử với em ấy như vậy…”
“Nịnh Nịnh.” Tổ trưởng lại nhìn về phía Chung Nịnh: “Em có chuyện gì khó xử đúng không, em cứ nói ra, anh chắc chắn sẽ giúp em. Em không cần thiết phải hy sinh bản thân ở… ở bên loại người này…”
Hắn đau lòng đến mức có phần nghẹn ngào.
Ngu Hành Chu và tiểu thiếu gia đều hồi thần.
Biểu tình của Ngu Hành Chu trong lúc nhất thời vô cùng xuất sắc ngoạn mục, hắn hết bị nhận thành chú của Chung Nịnh thì lại bị nhận thành kim chủ… Đây là sắp đặt lung tung rối loạn gì vậy.
Tiểu thiếu gia đầy mặt xấu hổ.
Ngu Hành Chu đang muốn tùy tiện giải thích một chút, tiểu thiếu gia lại giành trước một bước duỗi tay ra ngoài, trên tay cậu vẫn luôn mang theo nhẫn cưới giống Ngu Hành Chu, chỉ là cậu thật sự quá trẻ, rất khó khiến người ta nghĩ đó lại là nhẫn cưới.
“Đây là tiên sinh nhà em.” Tiểu thiếu gia cười rộ lên rất rực rỡ: “Tổ trưởng anh hiểu lầm rồi, em đã kết hôn được hai năm. Em rất thích anh ấy.”
Cậu giải thích qua loa vài câu.
Mặt của tổ trưởng lập tức trở nên trắng bệch.
Mãi cho tới khi tiểu thiếu gia và Ngu Hành Chu rời đi, hắn vẫn còn có phần hoảng hốt. Cậu nhóc Chung Nịnh nhìn giống như học sinh ngây thơ, không ngờ đã kết hôn hai năm.
—
Ngày hôm sau tiểu thiếu gia lại đặc biệt giải thích vài câu với tổ trưởng, vì để ngừa hiểu lầm, cũng nói rõ với mọi người trong tổ.
Toàn bộ tổ viên đều hú hồn hú vía, nhưng sau khi hết khiếp sợ thì đều bắt đầu trêu ghẹo Chung Nịnh, tiểu thiếu gia vừa ngượng ngùng cười cười, vừa mời mọi người ăn điểm tâm nhà làm.
Mà tới giữa trưa, nỗi khiếp sợ của các đồng nghiệp trực tiếp đạt tới đỉnh điểm.
Bởi vì Ngu Hành Chu tự mình tới thương lượng công việc, được tổng giám đốc dẫn thẳng tới văn phòng, lúc đi qua đám người bọn họ, Ngu Hành Chu dừng lại gọi nhũ danh của Chung Nịnh: “Buổi tối chị em kêu chúng ta qua ăn cơm, đừng quên.”
Tổng giám đốc biết quan hệ giữa hai người bọn họ, cười giới thiệu với mọi người: “Đây là tiểu thiếu gia Chung gia, cũng là bạn lữ của ngài Ngu.”
Tổ trưởng đứng đằng sau đám người, sắc mặt trắng bệch, thân hình thậm chí còn có phần lung lay sắp đổ.
—
Tiểu thiếu gia thực tập đầy ba tháng liền từ chức.
Ngày rời đi đồng nghiệp tổ chức tiệc chia tay cho cậu, tổ trưởng uống rất nhiều, có hơi say, hắn mơ mơ hồ hồ hỏi Chung Nịnh.
“Nếu như anh, cũng ưu tú giống như tiên sinh nhà em, cũng giàu có như vậy, có phải anh sẽ được một cơ hội để theo đuổi em đúng không?”
Thật ra tiểu thiếu gia đã phát hiện tổ trưởng thích mình từ lâu, nhưng cậu vẫn tỏ vẻ khó hiểu nhìn tổ trưởng: “Nhưng em thích Ngu Hành Chu, cũng không phải bởi vì anh ấy giàu có và ưu tú nha.”
“Em chỉ là, chỉ là thích anh ấy thôi,” tiểu thiếu gia nghĩ nghĩ: “Nếu có thể, em càng muốn gặp được anh ấy khi mà anh ấy còn chưa ưu tú như vậy.”
“Em sẽ dẫn anh ấy về nhà, không để anh ấy phải nếm trải một chút đau khổ nào.”
Tổ trưởng cười khổ một tiếng: “Anh hiểu rồi.”
Còn có lời từ chối nào dứt khoát hơn lời này sao?
Mặc kệ người trên thế giới này có ưu tú, có giàu sang, có tốt hay xứng đôi, chỉ cần không phải Ngu Hành Chu, là không được.
—
Lúc kết thúc tiệc chia tay, Ngu Hành Chu vẫn tới đón tiểu thiếu gia về nhà, tiểu thiếu gia vừa lên xe liền hôn bẹp lên mặt Ngu Hành Chu hai phát.
“Bữa tiệc vừa rồi em ăn không nhiều lắm, có hơi đói.” Cậu làm nũng Ngu Hành Chu.
“Đã làm sẵn cháo với điểm tâm cho em ở nhà. Về rồi ăn.”
Ngu Hành Chu khởi động xe, giống như những buổi tối bình thường khác, mang theo tiểu thiếu gia của hắn về nhà.
—End—