Lần đầu tiên uống cà phê đen, Ôn Cố vô cùng phấn khích.
Trọng Thế Hoàng liếc cậu: "Đừng nói với tôi là cậu mới uống cà phê lần đầu đấy nhé."
Ôn Cố im lặng tiến về trước.
"Sao không trả lời?"
"Anh bảo tôi không cần nói cho anh biết mà." Ôn Cố cảm thấy Trọng Thế Hoàng nói chuyện rất mâu thuẫn.
Trọng Thế Hoàng đáp: "Cậu sống ở thập niên bao nhiêu vậy? Giờ tôi mới gặp người lần đầu tiên uống cà phê."
Ôn Cố nghi hoặc: "Mấy người khác đều bỏ qua lần đầu tiên, trực tiếp uống từ lần thứ hai à?"
"..." Trọng Thế Hoàng phát hiện hôm nay mình nói chuyện y như cái sàng, chỗ nào cũng có lỗ hổng. May mà di động đột nhiên vang lên, giúp hắn thoát khỏi tình cảnh xấu hổ. Hắn bắt máy, không biết nghe được cái gì, sắc mặt biến đổi, tránh ra hai bước, âm trầm nói: "Các anh đang tìm người nào hả? Ngay cả một đứa nhóc mười sáu tuổi cũng trông không được?"
Nghe thấy "đứa nhóc", Ôn Cố hơi ngạc nhiên, tai giật giật, một tiếng nói khác từ đầu kia điện thoại truyền tới.
"Trọng tiên sinh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng tìm được nó."
"Hi vọng đêm nay nó có thể đúng giờ về nhà ngủ." Trọng Thế Hoàng ngắt điện thoại, bưng cà phê xuất thần nhìn ra cửa sổ.
Ôn Cố tò mò hỏi: "Đứa nhóc nào vậy?"
Trọng Thế Hoàng liếc cậu, đặt mạnh cà phê xuống, cầm di động gọi cho Cảnh Tụng Bình: "Thằng nhóc con của tài xế biến mất rồi. Tôi nghi ngờ đêm nay bọn họ có hành động, cậu trông coi tài kế kia cho kĩ đấy!"
Cảnh Tụng Bình không dám sơ suất, liên mồm đáp ứng.
Trọng Thế Hoàng vô thức cắn di động, trong lòng bất an, trực giác nói cho hắn biết việc thằng nhóc mất tích là có âm mưu từ trước. Cảm giác có một âm mưu phát sinh trong bóng tối thật sự rất tồi tệ.
"Hamburger của anh đây." Ôn Cố đưa hamburger cho hắn, cố gắng giải cứu cái di động và răng nanh đáng thương của hắn.
Trọng Thế Hoàng đập bàn, "Đi."
"Đi đâu?"
"Nhà tù."
Ôn Cố sống hơn một ngàn năm mà chưa từng đến nhà tù nên không khỏi hiếu kỳ. Đáng tiếc, đi được nửa đường, Trọng Thế Hoàng nhận được điện thoại thay đổi tuyến đường. Xe quay đầu một trăm tám mươi độ ở ngã tư, quay về đường cũ.
Ôn Cố há miệng, nhưng nhìn sang gương mặt nghiêng lạnh như băng của Trọng Thế Hoàng, đành im lặng ngậm lại.
Trọng Thế Hoàng lái xe đến dưới lầu công ty Chân Bình An. Cảnh Tụng Bình cũng ba bước kéo thành hai bước chạy tới, mở cửa ghế phó lái, thấy Ôn Cố thì hơi sửng sốt, hỏi thăm một câu rồi đóng cửa xe, ra ghế sau ngồi. Một cơn gió lạnh mang theo hơi thở ban đêm theo hắn ùa vào, từ từ thấm lạnh.
"Trong giờ huấn luyện thể năng lúc gần tối thì vẫn còn thấy, mới xem tin tức một lát thì đã không thấy tăm hơi. Có lẽ là bỏ chạy trong khoảng thời gian ăn cơm."
Trọng Thế Hoàng vuốt mi tâm: "Tôi không cần biết kẻ khác để mất nó như thế nào, tôi chỉ muốn biết làm sao bắt người trở về."
Cảnh Tụng Bình nói: "Tôi đã sai người đứng canh ở sân bay, nhà ga, bến xe và trạm thu phí trên đường cao tốc. Ba cái trước dễ rồi, nhưng đường cao tốc thì hơi khó, nếu có người tiếp ứng cố ý giấu cậu ta ở cốp xe, chúng ta sẽ không nhìn thấy được. Còn nếu hắn không vội bỏ đi, giấu người trong thành phố, vậy còn khó tìm hơn."
Trọng Thế Hoàng quay đầu.
Một chiếc xe từ đối diện chạy tới, đèn xe sáng đến trắng bệch, kính chắn gió trông như tấm phông màn màu trắng.
Trọng Thế Hoàng ngược chiều ánh sáng, trong bóng đêm, ngũ quan nhạt nhòa như hòa vào nhau. Nhưng Cảnh Tụng Bình vẫn cảm giác được một luồng khí lạnh đánh vào mặt làm đau hai má, buột miệng nói: "Cậu yên tâm, dù có lên trời xuống đất tôi cũng tìm được cậu ta."
Nhìn Cảnh Tụng Bình vội vàng rời đi, hắn bỗng nhiên trút được giận, gục đầu vào tay lái, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài.
Xe hắn dừng không đúng chỗ, những chiếc xe khác phải vòng qua mới đi được, hai bên đèn xe chớp nhoáng không ngừng. Nhưng Trọng Thế Hoàng cứ như không thấy gì, ngồi im không động đậy.
Ôn Cố đợi một lát, rốt cục nhịn không được đưa hamburger trong tay qua: "Đói bụng không?"
Âm thanh bất ngờ cắt ngang dòng suy nghĩ, Trọng Thế Hoàng không vui nghiêng đầu, mắt chạm tới hamburger thì hơi sáng lên: "Lấy lúc nào thế?"
"Vẫn luôn cầm."
Bụng phối hợp rột rột một tiếng, Trọng Thế Hoàng nhận lấy định cắn, nhìn cậu, lại trả về: "Cậu ăn một miếng đi."
"Tôi không đói."
"Tôi không muốn thời điểm gặp nguy hiểm, vệ sĩ của tôi lại đói đến váng đầu hoa mắt tứ chi vô lực, chỉ có thể quỳ rạp trên đất mở to mắt bất lực."
"... Sẽ không." Gân xanh trên trán Ôn Cố hơi hơi nhảy dựng, Trọng Thế Hoàng đưa hamburger đến khóe miệng cậu. Môi chạm vào bánh mì mềm mềm, thật sự không thể chối từ, bèn hé miệng cắn một miếng nhỏ.
Trọng Thế Hoàng rụt tay về, không hài lòng nhìn vị trí cậu cắn qua: "Ăn còn ít hơn con gái."
Ôn Cố bảo: "Ai quy định đàn ông thì nhất định phải ăn nhiều."
Trọng Thế Hoàng cắn từng miếng từng miếng hamburger. Hắn rất đói bụng, ban ngày phí công buổi tối phí sức, tinh thần đến bây giờ vẫn chưa được thả lỏng, hamburger vào bụng như Định Hải Thần Châm* giúp cõi lòng trống rỗng của hắn có thêm chút kiên định.
*hay còn gọi là Gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không, trước khi rơi vào tay khỉ huynh thì nó được dùng để đo biển và trời
"Tài xế kia là hung thủ đâm chết ba mẹ tôi." Hắn nói một câu không đầu không đuôi.
Ôn Cố đuổi theo suy nghĩ của hắn: "Hắn vượt ngục rồi sao?"
"Sau lưng hắn có chủ mưu khác, tôi tìm đủ mọi cách mà vẫn không cạy được miệng hắn."
Ôn Cố thầm nghĩ: nếu có Bạch Tu Đại Tiên ở đây, không chừng chỉ cần chạm chạm ngón tay là biết chân tướng.
Trọng Thế Hoàng đáp: "Hắn có một đứa con trai mười sáu tuổi, gần đây đang định xuất ngoại. Dựa vào năng lực của hắn, không thể nào có nhiều tiền như vậy."
Ôn Cố hỏi: "Anh nghi ngờ chủ mưu cung cấp tiền?"
"Đêm nay con hắn cũng mất tích, chuyện này chắc chắn không phải trùng hợp." Trọng Thế Hoàng nắm chặt tay lái, "Bọn chúng muốn tống người đi, tôi tuyệt đối không để bọn chúng như ý."
Ôn Cố nghĩ nghĩ, nói: "Lỡ bọn chúng muốn diệt khẩu thì sao?"
Thân thể Trọng Thế Hoàng hơi cứng lại, mặt lạnh đi.
"Tôi nói gì sai hả?"
"Không, cậu nói rất đúng." Trọng Thế Hoàng bất ngờ khởi động xe, lái khỏi công ty Chân Bình An, hướng tới đường lớn.
Ôn Cố nhìn khung cảnh trên đường ngày càng yên tĩnh và hoang vắng, nhịn không được hỏi: "Chúng ta đi đâu?"
Trọng Thế Hoàng trả lời: "Thị trấn Z."
Nghe có vẻ khá xa. Cậu hỏi tiếp: "... Hành lý của anh đâu?"
Trọng Thế Hoàng một tay cầm lái, một tay lấy ví ném lên người Ôn Cố.
Ôn Cố mở ví, bên trong có một xấp tiền rất dày, đủ loại thẻ, còn có chứng minh thư dán hình thời hắn còn ngây ngô, nổi bật nhất là ảnh chụp kế bên giấy chứng minh. Hình chụp gia đình năm người, Trọng Quốc Cường ôm Lưu Hiểu Linh, Trọng Đôn Thiện đứng cạnh một bà lão mặt mũi hiền từ, Trọng Thế Hoàng phiên bản thiếu niên đứng phía trước, khuôn mặt trẻ thơ, nụ cười ngại ngùng, hạnh phúc như tràn ra từ bốn phương tám hướng trong tấm ảnh.
"Khi đó anh mấy tuổi?" Ôn Cố hỏi.
"Mười hai tuổi."
Di động Ôn Cố vang lên, cậu sửng sốt một lúc mới bắt điện thoại. Là các vệ sĩ gọi tới hỏi hành trình của họ. Ôn Cố nhìn sắc mặt Trọng Thế Hoàng mà trả lời. Qua một lát, một chiếc xe vượt qua bọn họ, dẫn đường đằng trước.
Thị trấn Z cách Long Thành gần sáu trăm km, phải lái xe ít nhất bốn tiếng rưỡi trở lên. Trọng Thế Hoàng gần chín giờ mới lên đường, cộng thêm chuyến tàu đêm xuất phát muộn, lúc đến thị trấn Z đã gần ba giờ sáng.
Ôn Cố rất tỉnh táo, nhưng Trọng Thế Hoàng lại mệt. Lúc xuống xe, hắn nhìn sắc mặt hồng hào, thần thái sáng láng của Ôn Cố, hung tợn nói: "Ngày mai đi học lái xe cho tôi!"
Ôn Cố cảm thấy những lời này có thể trở thành câu cửa miệng của hắn. Nhưng thấy hắn vất vả như vậy, cậu cũng áy náy: "Hay tìm người lái xe đi?"
Bấy giờ Trọng Thế Hoàng lại không muốn: "Không cần, tôi không mệt."
Ôn Cố: "..."
Hai người ở tại một khách sạn bốn sao trong thị trấn, vì lý do an toàn, cả hai ở cùng phòng —— trong phòng, phòng ngủ của Trọng Thế Hoàng, sofa phòng khách thuộc về Ôn Cố.
Trọng Thế Hoàng tắm xong đi ra, bắt gặp Ôn Cố ngồi trên salon xem TV, sung sướng ảo tưởng đến cảnh Ôn Cố tủi thân cuộn tròn ngủ trên sofa, giục Ôn Cố mau đi tắm rồi ngủ.
Ôn Cố không hiểu sao hắn cứ cố chấp với việc tắm rửa hằng ngày, nhưng giờ cũng đang rảnh rỗi, thôi thì chiều ý hắn vậy.
Trọng Thế Hoàng nằm trên giường, đủ thứ linh tinh mua đi bán lại trong đầu khiến hắn không thể ngủ yên, khó khăn lắm mới tĩnh tâm được một chút, chợt nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng hẳn. Lát sau, một làn gió mát mang theo mùi hương sữa tắm và dầu gội thổi đến, bao bọc lấy hắn.
Ôn Cố sợ đánh thức hắn, bước đi rất nhẹ, lại không biết tiếng bước chân mềm mại tựa như lông vũ ấy đang như có như không gãi vào lòng Trọng Thế Hoàng, khiến trái tim hắn ngứa ngáy, càng thêm khó ngủ.
Hôm sau tỉnh lại, đầu Trọng Thế Hoàng đau muốn chết. Hắn nhìn sắc trời tờ mờ sáng, nhịn không được ngủ thêm một lát, khi tỉnh lại lần nữa, trời rốt cuộc cũng sáng hẳn. Hắn rửa mặt xong, xoa xoa thái dương, nói với Ôn Cố đang ngồi trên salon đối diện xem sách hướng dẫn của khách sạn: "Đi ăn sáng thôi."
Ôn Cố kỳ quái nhìn hắn: "Bây giờ là một giờ chiều."
Trọng Thế Hoàng nói: "Sao thế được? Trời còn chưa sáng mà."
Ôn Cố đáp: "Hôm nay trời nhiều mây."
Trọng Thế Hoàng: "..."
Hai người ăn trà chiều, phần lớn vẫn vào bụng Trọng Thế Hoàng. Ôn Cố sợ mình ăn quá ít sẽ làm hắn hoài nghi, ăn thêm hai cái bánh quy, nhưng trong mắt Trọng Thế Hoàng thì chẳng khác gì tuyệt thực.
"Rốt cuộc cậu thích ăn cái gì?" Trọng Thế Hoàng hỏi.
Ôn Cố bảo: "Rau và trái cây." Thời kỳ đầu tu chân, cậu luôn ăn mấy thứ này.
Trọng Thế Hoàng nói: "Ăn thịt mới có sức."
Không phải người tu đạo không thể ăn thịt, nhưng thanh tâm quả dục đã lâu, không có hứng thú với thịt nữa. Ôn Cố không muốn tranh luận.
Lúc rời đi, Trọng Thế Hoàng gói theo một ít bánh quy Ôn Cố thích ăn, nhét vào lòng cậu: "Cầm."
Ôn Cố nói: "Là cho tôi ăn hay chỉ cầm thôi?" Có vết xe đổ của quần lót và vớ, cậu quyết định hỏi rõ ràng trước.
Biểu tình Trọng Thế Hoàng như muốn tìm đồ khui nút chai cạy đầu cậu ra. Nhưng cố ý chuẩn bị đồ ăn vặt cho Ôn Cố, sợ cậu đói bụng, lời như thế Trọng Thế Hoàng tuyệt đối nói không nên lời. Thế nên, đáp án của hắn là: "Cầm!"
Vì vậy, Ôn Cố cực kỳ nghiêm túc cầm, cầm, cầm... Một chút ý định ăn vụng cũng không có.
...
Trọng Thế Hoàng nội thương.