Ngược lại là Chu Phục Hổ, sau khi thức dậy, anh ta vì chuyện thất tín đi ngủ sớm hôm qua mà giải thích nửa ngày, còn xung phong nhận lái xe. Cảnh Tụng Bình lái xe một ngày vẫn chưa hồi phục nên thuận theo ý anh ta, dù sao từ đây đến thôn Cẩu Vĩ còn chưa đầy hai trăm cây số, buổi sáng là đến nơi rồi.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi dưỡng sức, đoàn xe sẵn sàng lên đường, sáng ra xe chạy rất sung sức, hơn một tiếng đã đến đường cao tốc.
Đến giao lộ, Hứa Trường Sinh ra lệnh nghỉ tại bãi đậu xe của một tòa cao ốc, thuận tiện xác minh lại kế hoạch tác chiến.
"Thôn Cẩu Vĩ có hai giao lộ đông tây, chúng ta vào từ giao lộ phía đông, phải dao sắc chặt đay rối, chớp lấy thời cơ trước, ngăn chặn giao lộ phía tây, tuyệt đối không cho bọn chúng có cơ hội bỏ trốn! Phía nam là núi vẫn chưa khai phá, nếu để chúng chạy trốn ra núi, muốn bắt lại không dễ. Phía bắc là sông, thôn Cẩu Vĩ trước đây là làng chài, trong thôn chắc chắn có thuyền, cũng không được cho chúng có cơ hội lên thuyền. Tóm lại một câu, nhất định phải thật nhanh! Bọn Lão Phạm dẫn người xông vào trước, đầu tiên khống chế giao lộ phía tây. A Lợi đến phía nam, anh Đồng đốt thuyền. Tôi với Trọng tiểu tiên sinh tiếp ứng ở phía đông, trực tiếp bắt Lạt Thủ Hắc. Vẫn là câu vừa nãy... Phải nhanh!"
Cho dù không có trực thăng để chiếm được quyền khống chế bầu trời, nhưng Hứa Trường Sinh vẫn muốn mượn ưu thế dị năng của dị năng giả làm một đợt tiến công chớp nhoáng.
Mặt mũi hắn hồng hào, tràn đầy lòng tin hướng về thôn Cẩu Vĩ, tựa như danh tướng đương thời bày mưu lập kế, ánh ban mai chiến thắng chiếu rọi khắp người.
Cảnh Tụng Bình nói khẽ: "Hứa Trường Sinh này thoạt nhìn vẫn chẳng có gì lạ nhỉ."
Trọng Thế Hoàng nói: "Bệnh tâm thần luôn nghĩ mình là siêu nhân, chỉ tạm thời ẩn núp trong đám đông chờ cơ hội cứu vớt thế giới."
Cảnh Tụng Bình: "..."
Lão Phạm, A Lợi và anh Đồng bị điểm danh lên xe chuẩn bị.
Trước khi đi, A Lợi nhìn thoáng qua Trọng Thế Hoàng.
Trọng Thế Hoàng hơi gật đầu.
A Lợi sửng sốt, lại nhìn qua Hứa Trường Sinh, thấy Hứa Trường Sinh ngậm thuốc cười cười với mình mới yên tâm lên xe.
Chờ khi đuôi xe bọn họ chất đầy hạt dưa, Hứa Trường Sinh mới ném điếu thuốc trong miệng xuống đất, hung hăng giẫm lên: "Đi!"
Đám Trọng Thế Hoàng đồng loạt lên xe, xuất phát đi tới thôn Cẩu Vĩ.
Âm thanh cổng gỗ dẫn vào thôn Cẩu Vĩ bị xe tông sập thổi lên hồi kèn tấn công Lạt Thủ Hắc của Thế Thanh!
Thôn Cẩu Vĩ đang chìm trong im lặng đột nhiên sục sôi, một cánh cửa sắt bất ngờ mọc lên từ mặt đất, bít kín con đường duy nhất dẫn vào thôn! Cỏ đuôi mèo hai bên đường điên cuồng sinh sôi, bao vây đoàn xe, nhốt chặt người bên trong.
Chân ga bị đạp vang lên tiếng brừm brừm, toàn bộ xông đến cửa sắt. Khoảnh khắc cửa và xe va chạm, cửa đột nhiên đổ sập, bị bánh xe nghiến qua, cỏ đuôi mèo bị kéo lê về phía trước mấy chục mét.
Ba dị năng giả từ trong thôn lao ra, tám con rồng lửa được dấy lên lao thẳng tới xe từ tám hướng. Hiển nhiên, ba dị năng giả lần lượt thuộc hệ kim, mộc và hỏa.
Lão Phạm nhảy xuống xe đầu tiên, dùng súng máy bắn phá các dị năng giả.
Dị năng giả không cam tâm yếu thế, rút vài thanh đao phóng về phía hắn.
Lão Phạm tránh được ba thanh, thanh cuối cùng tránh không được, cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ, cứng rắn biến thanh đao kia thành tấm sắt chụp lên người. Hắn là dị năng giả hệ kim, làm sập cửa sắt chính là kiệt tác của hắn.
Nhân lúc trì hoãn, A Lợi với anh Đồng cũng vọt vào thôn.
Hai người một thủy một hỏa, phối hợp dập lửa phóng hỏa vô cùng ăn ý, lập tức tháo gỡ được cục diện. Các dị năng giả khác theo sau bọn họ, tiến công sâu vào thôn bằng sức mạnh không đâu địch nổi.
Vài dị năng giả ở thôn Cẩu Vĩ thấy đã thất thủ, liền quay đầu bỏ chạy.
Kỹ thuật bắn súng của Lão Phạm cực kỳ chuẩn, hắn quăng súng máy đi, rút súng lục bắn vào đầu một dị năng giả hệ mộc!
Dị năng giả hệ mộc theo bản năng cầu sinh kéo lấy đồng bọn bên cạnh, đồng bọn không trốn kịp, bị Lão Phạm cho ăn đạn.
Lão Phạm không dám tiếp tục kéo dài thời gian, hắn vẫn nhớ rõ nhiệm vụ của mình là ngăn chặn giao lộ phía tây, vội vàng lên xe phóng đi. Thôn Cẩu Vĩ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, trên cả đoạn đường thẳng dẫn đến giao lộ phía tây, dị năng giả hệ thổ trên xe không ngừng bố trí chướng ngại vật để kiềm chân người trong thôn.
Lúc Chu Phục Hổ lái Hummer vào thôn Cẩu Vĩ, cổng thôn không một bóng người, chỉ còn một cái cửa sắt lớn bị in hai lằn bánh xe và một mảnh đất khô cằn cháy đen.
Xe Hứa Trường Sinh không ngừng lại mà chạy thẳng vào trong, vài dị năng giả nhảy xuống xe, vọt sang hai bên đường, tiến hành lục soát kiểu trải thảm.
Chu Phục Hổ thấp giọng nói: "Chúng ta làm gì bây giờ?"
Trọng Thế Hoàng đáp: "Cứ đi theo trước đã."
Ôn Cố bỗng nhiên quay đầu liếc ra phía sau.
Đằng sau, hai chiếc xe tải lớn chạy song song hoàn toàn chặn đứng đường lui.
"Đừng lo." Trọng Thế Hoàng vỗ nhẹ mu bàn tay cậu.
Ôn Cố vừa định đáp lại, tay Trọng Thế Hoàng đã rụt về.
Phía trước, xe Hứa Trường Sinh đột ngột dừng lại. Chu Phục Hổ phát hiện bất thường, vội vàng thắng xe, nhưng bánh trước đã bị lún, thì ra giữa con đường xi măng không biết bị khoét một hố từ bao giờ, lộ ra bùn đất nâu đậm như cát chảy không ngừng sụp xuống.
Mắt thấy thân xe đang nghiêng về phía trước, Chu Phục Hổ hét lớn một tiếng, mắt trợn tròn, cố gắng ủn đất lên.
Hứa Trường Sinh đằng trước khiêng súng máy xuống xe, miệng ngậm đầu lọc, bắn quét về phía Hummer!
Đạn như vụn cát che khuất bầu trời.
Một khối kim loại bay ra từ tay Trọng Thế Hoàng, chặn được đạn ngay khoảnh khắc kính chắn gió nát vụn. Âm thanh đấu súng như tiếng mưa lộp bộp giòn vang gõ xuống mái nhà.
Chu Phục Hổ không để ý tầm mắt bị che, dùng hết sức đạp chân ga, nóng nảy vọt lên.
Không thể nghi ngờ về sự dũng mãnh của Hummer.
Hứa Trường Sinh và hai người khác trong xe nhảy ra ngoài từ hai bên.
Cảnh Tụng Bình mở cửa xe, đạn và cầu lửa bắn tới ép hắn lui về.
Cảnh Tụng Bình chửi thầm một tiếng, lại mở cửa xe, người chưa di chuyển, trận mưa to như trút nước đã vượt lên trước. Là cao thủ hệ thủy của căn cứ Thế Thanh, mưa của hắn không thể giải khát, nhưng lại có công hiệu ăn mòn.
Đáp trả hắn là đạn bắn ra càng thêm điên cuồng.
Cảnh Tụng Bình không thể không trở về trong xe.
"Bao vây!"
Hứa Trường Sinh không biết đã mặc áo chống đạn từ bao giờ, đang oai phong đứng trong căn nhà hai tầng, hai bên trái phải còn có hai người. Một tên vừa mới ném cầu lửa Cảnh Tụng Bình, tên kia thì đảo mắt nhìn Chu Phục Hổ mạnh mẽ vượt qua hố đất. Gã là dị năng giả hệ thổ, hiển nhiên vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình thua trận.
Trừ hai gã đó ra, trên nóc và trong căn nhà đối diện vẫn còn hai tên đang ẩn núp. Mấy tên phía sau xe tải tuy chưa xuống dưới, nhưng đã bày sẵn trận thế phòng thủ nghiêm ngặt. Lối ra duy nhất là chiếc SUV bị Chu Phục Hổ đâm lõm. Hứa Trường Sinh đã đưa người xuống hết, trên xe không còn ai.
Chu Phục Hổ đạp chân ga đâm nát chiếc xe đằng trước: "Chúng ta xông ra từ phía trước!"
SUV bị lõm sâu hơn, nhưng chỉ xê dịch được thêm mấy milimet.
Cảnh Tụng Bình nói: "Không cần thử nữa, phía trước nhất định có cao thủ hệ kim và hệ thổ chặn lại rồi."
Ôn Cố tách hồn phách khỏi cơ thể, đứng giữa không trung lướt qua mọi nơi, thu hết thảy vào đáy mắt.
Quả nhiên có một bức tường kim loại chắn trước chiếc SUV, sau tường là ba cây côn kim loại đang chĩa vào, hai dị năng giả hệ kim đứng sóng vai nhau, trên trán đã toát ra một lớp mỏng mồ hôi lạnh. Sau họ, có hai chiếc xe vòng trở về. Lúc Hứa Trường Sinh phân công nhiệm vụ, Ôn Cố có chú ý qua nên biết ngồi trong chiếc màu trắng chạy trước là A Lợi, chiếc sau là Lão Phạm.
Xe nhanh chóng dừng lại, Lão Phạm và A Lợi đơn thương độc mã xông tới.
Hai dị năng giả hệ kim trông thấy bọn họ, đầu tiên là hoảng hốt, thấy họ lướt qua người chạy thẳng vào chiến trường mới thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Cố phát hiện có người đụng vào cơ thể cậu, vội vàng quay về.
Trọng Thế Hoàng nắm tay cậu: "Cậu ở yên trong xe, đừng đi ra."
Hắn xoay người muốn mở cửa xe, nhưng bị Ôn Cố giữ lại.
Trọng Thế Hoàng quay đầu, đôi mắt hãm sâu trong mặt nạ nhìn hắn đầy phức tạp, hắn cười trấn an: "Tôi cam đoan lần này sẽ bảo vệ cậu thật tốt."
Trong lòng Ôn Cố hơi dao động, tay nắm thật chặt.
Hứa Trường Sinh bên ngoài bắt đầu gọi tên hắn, Cảnh Tụng Bình và Chu Phục Hổ bên trong thì đang chờ hắn ra chỉ thị, nhưng giờ khắc này, Trọng Thế Hoàng chỉ trông thấy mỗi chủ nhân bàn tay đang nắm tay mình. Hắn chợt cúi đầu hôn lên bàn tay ấy, sau đó mặc kệ đối phương rụt tay về, đĩnh đạc mở cửa ra...
Hai làn đạn bắn thẳng tới.
Trọng Thế Hoàng một tay đóng cửa, tay kia ném ra kim loại, tấm chắn cao hơn thân người tựa như tường đồng vách sắt mang đến sự an toàn cho thế giới phía sau.
"Hứa Trường Sinh, chúng ta nói chuyện đi." Ngón tay hắn gõ nhẹ lên tấm chắn, bất chấp đạn bắn đến tạo ra xung lực trên tấm chắn, ung dung lấy ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, sau đó lại lấy bật lửa châm lên.
Hứa Trường Sinh bỏ súng xuống, vừa cười vừa lắp đạn: "Đến nước này rồi mà mày vẫn nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện sao?"
Trọng Thế Hoàng nói: "Mày nên biết việc nội bộ của căn cứ Thế Thanh là do Mạnh Cẩn làm chủ. Có cậu ta với Trịnh Thịnh Vũ phòng thủ Thế Thanh, Hổ Thành chính là một tấm sắt, mày giết tao cũng vô dụng."
"Trọng Thế Hoàng, mày coi thường tao quá rồi đó?" Hứa Trường Sinh đáp, "Mày nghĩ tao còn muốn Hổ Thành chắc? Mày nghĩ tao chỉ có Hổ Thành để đi sao? Ai chẳng biết hiện giờ Hổ Thành đã là thuộc địa của mày với Mạnh Cẩn, Hứa Trường Sinh tao ở đó chỉ là một con chó bản địa không ngóc đầu lên nổi."
Nói như vậy, Hứa Trường Sinh không bố trí tay chân khơi dậy bạo động ở Hổ Thành. Trọng Thế Hoàng bỏ bớt được một nỗi lo, sắc mặt càng thả lỏng hơn: "Hổ Thành hai năm nay phát triển không tốt à?"
Hứa Trường Sinh nói: "Phát triển có tốt đến đâu cũng mang họ Trọng!"
"Vậy mày muốn thế nào?" Trọng Thế Hoàng hỏi.
Suy nghĩ trong đầu Hứa Trường Sinh xoay chuyển thật nhanh. Hắn vốn định giết Trọng Thế Hoàng để giải tỏa mối hận trong lòng, sau đó mang vũ khí đi nhờ cậy căn cứ Hi Vọng, tìm cơ hội mượn tay căn cứ Hi Vọng Đông Sơn tái khởi, đoạt lại Hổ Thành. Cũng không phải hắn cảm thấy tiền đồ của mình ở căn cứ Hi Vọng lớn hơn, mà hắn và Trọng Thế Hoàng ngay từ đầu đã bất hòa, hai năm nay luôn không ngừng đấu đá, mâu thuẫn ngày càng gay gắt. Hắn phái người ám sát Mạnh Cẩn mấy lần, Mạnh Cẩn thì ngầm thu thập chứng cứ hắn và thủ hạ coi mạng người như cỏ rác, cướp đoạt công việc làm ăn của những người không mang dị năng. Song phương từ lâu đã rơi vào thế không chết không ngừng. Hắn thấy rõ thế lực của mình đang dần thu hẹp, sắp lâm vào cảnh không còn đường lui, nếu không tìm cơ hội đọ sức một trận, chỉ e sau này ngay cả cơ hội cũng không có.
Nhưng không ngờ lại thuận lợi như vậy.
Bắt sống được Trọng Thế Hoàng sẽ có tư cách đàm phán với Mạnh Cẩn, còn có thể tranh thủ thêm nhiều lợi ích.
"Anh Hứa." A Lợi và Lão Phạm tiến vào chiến trường giằng co.
Trọng Thế Hoàng âm thầm lui về sau một bước, dán sát vào cửa xe, kéo khoảng cách với bọn họ.
Đường rất hẹp, sau khi A Lợi và Lão Phạm tiến vào, không gian hoạt động càng ít hơn. Vì còn phải phòng bị Trọng Thế Hoàng, khoảng cách giữa Lão Phạm, A Lợi và Hứa Trường Sinh không khỏi ngày càng gần hơn.
"Sao còn chưa ra tay?" Trọng Thế Hoàng đột nhiên rống lên với A Lợi.
A Lợi ngẩn ngơ, chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, Hứa Trường Sinh vừa lên đạn đã nã súng vào hắn.
Lão Phạm lăn một vòng nhảy lên mui xe Hummer, đi thẳng tới bên kia, nhảy lên hành lang, rút đao ghìm chặt một dị năng giả chưa kịp phản ứng, đâm thẳng một phát.
Sau hắn, Chu Phục Hổ mở cửa xe, nã súng vào dị năng giả trên nóc nhà, vọt theo lên hành lang, không quan tâm đến Lão Phạm và dị năng giả bị đâm đến hấp hối, trực tiếp chạy lên lầu hai.
Bên kia, Trọng Thế Hoàng hô xong, giơ tay trái lên, cánh cửa trước mặt Cảnh Tụng Bình lập tức bay lên, ngăn cản Hứa Trường Sinh vừa giết xong A Lợi. Cảnh Tụng Bình thừa cơ nhảy ra, tỉnh táo tránh thoát được mấy con cá lọt lưới, cách ván cửa đè Hứa Trường Sinh xuống!
Nhìn Lão Phạm lao về bên kia, nhìn ánh mắt vô tội của A Lợi, Hứa Trường Sinh liền biết rõ bản thân bị lừa.
Từ lúc kế hoạch mới bắt đầu, hắn đã nghi ngờ bên mình có người của Trọng Thế Hoàng cài vào. Thế nên, ngay cả với thân tín đáng tin cậy nhất, hắn cũng không tiết lộ toàn bộ kế hoạch, mỗi người đều chỉ biết phần mình phụ trách. Tỷ như A Lợi chỉ biết sau khi vào thôn phải giả vờ dẫn người đi về phía nam. Bản thân mình sau đó sẽ luẩn quẩn một vòng mới về lại đường chính, chuyện này thì đêm qua trước khi ngủ mới nói cho hắn biết.
Lão Phạm cũng thế.
Hai người bên cạnh thì không biết gì, cơ bản chỉ đi theo nghe lệnh hành động. Hắn cứ nghĩ mình đã đủ cẩn thận, không ngờ cẩn thận mấy cũng có sai sót — không giết được kẻ cần giết, ngược lại giết lầm người trung thành.
Nhưng hắn không định tự trách mình, ngược lại trách A Lợi lúc trước mắt đi mày lại với Trọng Thế Hoàng, khiến mình hiểu lầm, càng khiến kế hoạch của mình xuất hiện lỗ hổng lớn như vậy. Tóm lại, Trọng Thế Hoàng là lãnh đạo của căn cứ Thế Thanh, đối đầu hắn tương đương với phản bội căn cứ, lưu lạc đến cảnh không nhà để về, nên không phải ai cũng chịu làm. Hứa Trường Sinh làm ăn ở Hổ Thành nhiều năm mà cũng chỉ tìm được mười người, đã thế còn không dám tin tưởng hoàn toàn. Với hắn mà nói, cứ tổn thất một người là giảm bớt một phần hi vọng thành công!
Đủ loại ý nghĩ xẹt qua đầu hắn, nhưng động tác không chậm chút nào. Bảo là quân nhân xuất ngũ cũng không phải lừa bọn Trọng Thế Hoàng, Hứa Trường Sinh bị ngăn chặn hít một hơi thật mạnh, hất cả cửa xe và người sang bên cạnh, một tay lấy ra dao găm tùy thân, ấn lên cánh cửa, nhằm vào đầu Cảnh Tụng Bình đâm xuống.
Cảnh Tụng Bình nghiêng đầu, trước mắt ngưng đọng một vệt hơi nước.
Dao găm đâm xuống, mũi dao chỉ sượt qua vành tai. Hứa Trường Sinh muốn bồi thêm một nhát nữa, nhưng mắt đột nhiên đau không chịu nổi. Hắn che mắt lăn sang bên cạnh, đúng lúc lăn đến chân Trọng Thế Hoàng. Trọng Thế Hoàng đang đối phó với dị năng giả hệ hỏa, kim loại bị lửa thiêu đến nóng bỏng hóa thành một thanh kiếm cắt vào cổ họng Hứa Trường Sinh.
Ngay giây phút sống chết, Hứa Trường Sinh tâm hữu linh tê vươn tay bắt được kiếm. Độ nóng khiến hắn phát run, nhưng vẫn nắm chặt không buông. Cùng là hệ kim, nhưng hắn yếu hơn Trọng Thế Hoàng quá nhiều, không hề có lực đánh trả.
Phía sau Trọng Thế Hoàng, hai dị năng giả hệ thổ và hệ hỏa tự mình phát động tấn công.
Cảnh Tụng Bình che tai đứng dậy, thấy thế lập tức vượt lên trên Trọng Thế Hoàng để nghênh đón.
Trọng Thế Hoàng trao đổi đối thủ với Cảnh Tụng Bình, Trọng Thế Hoàng thành thạo, Cảnh Tụng Bình lại có chút chịu không thấu. Dị năng giả hệ thổ dùng thuật độn thổ, bất ngờ xuất hiện sau lưng siết cổ hắn, dị năng giả hệ hỏa châm một hòn lửa nện xuống mặt hắn.
Trọng Thế Hoàng đành phải buông kiếm trong tay, chỉ vào cánh cửa xe bị quăng một bên, cản lại hòn lửa.
Lúc Ôn Cố ra khỏi xe, bọn họ đang đánh đến khí thế hừng hực. Tuy rằng không thể nhúng tay một cách quang minh chính đại, nhưng hỗ trợ chuyện nhỏ hẳn là không thành vấn đề. Cậu chớp mắt một cái, dị năng giả hệ thổ đang siết cổ Cảnh Tụng Bình liền cảm thấy cả người mệt mỏi, thả hai tay ra.
Cảnh Tụng Bình được tự do, nhấc chân đá dị năng giả hệ hỏa một cước.
Đại đa số dị năng giả tuy có được dị năng, nhưng hoàn toàn không có chuyên môn vật lộn. Cảnh Tụng Bình tấn công cự ly gần, dị năng giả hệ hỏa tức thì mất sức phản kháng. Hai người ngã lăn lộn trên đất, chưa tới một lát, dị năng giả hệ hỏa đã bị tẩn cho mặt mũi bầm dập.
Trọng Thế Hoàng thấy nguy cơ của Cảnh Tụng Bình được giải trừ, định tiếp tục giải quyết Hứa Trường Sinh, nhưng vừa quay lại thì thấy trường kiếm bỗng đổi đầu chém vào mình. Hắn không chút do dự dùng tay phải hút cửa xe đến, lúc kiếm chém tới, cửa xe đột nhiên gập lại kiềm chặt kiếm phong, tay trái tùy tiện vẫy đến một khối kim loại rồi biến nó thành dao găm cắt nhanh qua cổ Hứa Trường Sinh.
Hứa Trường Sinh chưa khôi phục thị lực, né tránh không kịp, máu phun ra tung toé từ cổ họng, ngã xuống tắt thở ngay tại chỗ.
Trọng Thế Hoàng thở phào, vừa quay đầu liền trông thấy khuôn mặt mình ngày đêm nhung nhớ đang thoải mái đứng trước mặt mình.
Ôn Cố bấy giờ mới kịp nhận ra khối kim loại vừa bay đi là mặt nạ của mình. Trọng Thế Hoàng hành động quá bất ngờ, vì thế, cậu hiện tại lộ ra gương mặt thật hoàn toàn không hao tổn gì.
Trọng Thế Hoàng: "..."
Ôn Cố: "..."
Các dị năng giả khác vốn đang do dự giữa đứng nhìn và ra tay, thấy Hứa Trường Sinh đã chết, lập tức chia rẽ. Không biết ai hô một tiếng lên xe, những người còn lại rối rít chạy tới chỗ xe tải. Dị năng giả vừa xuống khỏi xe tải định đi hỗ trợ, bắt gặp tình thế này cũng rối loạn hết cả lên, lại vội vàng lên xe.
Trọng Thế Hoàng xốc lại tinh thần, lạnh lùng nhìn bọn họ vội vàng chạy trốn, không hề có ý đuổi theo.
Lão Phạm và Chu Phục Hổ chạy đi giết dị năng giả trên nóc nhà đang trên đường trở về, gặp cảnh người chạy tán loạn, nhất thời hoảng hốt: "Không đuổi theo hả? Trên xe có nhiều vũ khí lắm đấy!"
Trọng Thế Hoàng lấy ra hai thiết bị điều khiển trong túi áo, khẽ mỉm cười, cười đến mức lòng người khiếp đảm: "Đúng là có rất nhiều vũ khí."
Vừa dứt lời, chỉ thấy hai xe tải biến thành hai đống lửa lớn.
Trọng Thế Hoàng tiện tay quăng điều khiển đi, quay sang nhìn Cảnh Tụng Bình, "Tai cậu thế nào rồi?"
Cảnh Tụng Bình khiếp sợ nhìn Ôn Cố, không thốt được lời nào, ngay cả khi Ôn Cố vuốt tai hắn xóa bỏ vết thương cũng không phát hiện.
Trọng Thế Hoàng dùng ánh mắt phức tạp khó dò nhìn Ôn Cố, sau một lúc mới nói: "Ý cậu ấy muốn nói, giờ cậu ấy có rất nhiều điều muốn hỏi." Hắn dừng một chút, bổ sung, "Tôi cũng vậy."