Sơn chủ cười cười: "Cỏ Nhỏ ngốc, ta là chủ nhân Quy Hồn cảnh, nắm rõ nhất là hồn phách tái hợp với nhau, làm sao có thể không biết?"
Ôn Cố cố ý xem nhẹ giễu cợt trong lời hắn: "Sơn chủ thứ tội, sau khi ta tỉnh dậy thì không biết gì cả, càng không nhớ gì về quá khứ của Cỏ Nhỏ, không biết giải thích làm sao nên mới kéo dài đến nay, tuyệt đối không cố ý giấu giếm."
Nụ cười của sơn chủ biến đổi, nói khẽ: "Vậy sao, hoàn toàn không nhớ gì à."
Ôn Cố nói: "Vào Quy Hồn cảnh là thần xui quỷ khiến, xin sơn chủ thương tình thả chúng ta đi."
Sơn chủ bắt được từ mấu chốt, "A, là thân xui quỷ khiến sao."
Ôn Cố thấy vẻ mặt hắn bất thường, thấp giọng hỏi: "Sơn chủ?"
Ngón tay chắp sau lưng của sơn chủ chậm rãi siết chặt, cười lạnh bảo: "Nếu ngươi không chịu thừa nhận mình là Cỏ Nhỏ, ta đây chỉ có thể xem ngươi là ác đồ xâm nhập Quy Hồn cảnh."
Ôn Cố ôm quyền: "Sơn chủ minh giám, ta không có ác ý!"
"Có gì khác đâu?" Sơn chủ nói, "Trăm ngàn năm qua, Quy Hồn cảnh đã biến thành một thế giới, chưa từng lui tới với bên ngoài, các ngươi tự tiện xông vào là phạm vào tội chết. Mệt ta còn nể tình trời cao có đức hiếu sinh, cho các ngươi tìm đường sống, các ngươi lại cố tình không biết quý trọng."
Ôn Cố mờ mịt: "Đường sống ở đâu?"
Thịnh Văn Chiêu cười nhạo: "Còn phải hỏi? Đương nhiên là ngươi ngoan ngoãn làm Cỏ Nhỏ, đi theo làm tùy tùng hầu hạ vị sơn chủ này, vĩnh viễn đừng mong ra ngoài."
Sơn chủ cười tủm tỉm gật đầu: "Đúng là thế."
Ôn Cố: "Riêng điều này xin thứ không thể tuân theo. Xin sơn chủ chỉ cho con đường khác."
Sơn chủ: "Không chịu?"
"Xin lỗi."
"Chết cũng không chịu sao?"
Ôn Cố nâng mắt. Đã sắp đến tình cảnh xé rách da mặt rồi, cậu không do dự lưỡng lự nữa, thản nhiên nói: "Chết cũng không chịu."
Sơn chủ cố nén lửa giận: "Cho ta một lý do thuyết phục."
Ôn Cố: "Bên ngoài có người đang đợi ta."
"Trọng Thế Hoàng." Sơn chủ gằn từng chữ một, giọng sắc nhọn như đao, gần như muốn đâm một lỗ lên vách núi.
Ôn Cố không phủ nhận.
Thịnh Văn Chiêu không khỏi nhìn cậu thêm vài lần.
Sơn chủ nhanh chóng bình ổn cơn tức: "Được rồi, nếu các ngươi cứ khăng khăng như vậy, ta đây đành phải thành toàn. Qua một canh giờ nữa, cánh cửa các ngươi muốn sẽ xuất hiện, có thể ra ngoài hay không dựa vào bản lĩnh của các ngươi." Hắn thiết tha nhìn Ôn Cố, dường như đang cho cậu một cơ hội đổi ý cuối cùng. Nhưng Ôn Cố lại làm như không thấy, cúi đầu đáp lễ nói lời cảm tạ, không chịu nói thêm một lời nào nữa, khiến hắn tức đến mức quay đầu bỏ đi luôn.
Tuy tiếng bước chân sơn chủ đã đi xa, nhưng hai người trong động nhất thời đều không lên tiếng. Bọn họ vốn là địch, bị hoàn cảnh bắt ép phải ở chung, thành ra cũng có chút xấu hổ. Ôn Cố đánh giá bốn phía, ba chỗ đều kín bưng, chỉ có hướng sơn chủ rời đi là có một con đường, trong động đặt mấy cây đuốc, ánh sáng phát ra từ đó.
Tròng mắt liếc trái liếc phải tránh không được chuyển tới Thịnh Văn Chiêu, Ôn Cố chần chừ hỏi: "Thương thế của ngươi thế nào rồi?"
Khóe miệng Thịnh Văn Chiêu khẽ cong, hai tay chống xuống đất để thân thể ngồi vững: "Ngươi bị ta tát một cái, giờ thế nào rồi?"
Ôn Cố sờ sờ mặt, nhớ tới mặt bị đánh đau trong bóng tối, cười cười: "Đề hồ quán đỉnh*."
*dùng bơ sữa tinh túy nhất trong sữa bò để xối lên đầu, trong Phật pháp là khai mở trí tuệ, giúp người tỉnh ngộ
Thịnh Văn Chiêu không nghĩ cậu lại đáp như thế, lãnh ý nơi khóe miệng giảm đi ba phần: "Đây là động Toái Hồn, mỗi phút đều có thể xảy ra chuyện, nhất định phải tập trung tinh thần."
"Sơn chủ dùng Ngưng Thần Kính chiếu ta..." Ôn Cố nghĩ mình thế mà lại dễ tin người ngoài như thế, không khỏi xấu hổ.
"Ngưng Hồn Kính đúng là pháp khí chống được động Toái Hồn, nhưng nó có thể mê hoặc tâm trí người."
"Thế còn ngươi?" Ôn Cố hỏi, "Vì sao không sợ động Toái Hồn?"
Thịnh Văn Chiêu đáp: "Sơn chủ dạy ta một bộ Hồn Tu Công Pháp có thể chống lại động Toái Hồn, ta đã có chút thành tựu."
Nói như vậy, sơn chủ mắng hắn cũng không sai. Ôn Cố hết nói nổi.
Thịnh Văn Chiêu mấp máy môi, định giải thích nhưng lại không muốn tiết lộ quá nhiều, cân nhắc một hồi thì đã bỏ qua thời cơ giải thích tốt nhất, đề tài đã mắc cạn, nhắc lại không có ý nghĩa, dứt khoát khoanh chân luyện công.
Hai người tĩnh tọa nửa canh giờ, Thịnh Văn Chiêu ngồi thiền một lúc, cử động thân thể, phát hiện thương thế tốt hơn nhiều mới lên tiếng: "Hắn sẽ không dễ dàng thả chúng ta đi như vậy."
Ôn Cố hỏi: "Ngươi biết làm sao ra ngoài không?"
Thịnh Văn Chiêu nói: "Mười lăm hàng tháng động Toái Hồn sẽ mở lối đi, ta nhập thân vào hồn khí để tiến vào."
"Ngươi vào làm gì?" Cậu không tin một nơi như động Toái Hồn có tên trên bản đồ thế giới, Thịnh Văn Chiêu biết ngày mười lăm, còn biết nhập thân vào hồn khí, nhất định đã cố ý chuẩn bị tốt. Nhưng hắn mưu toan cái gì trong Quy Hồn cảnh?
Thịnh Văn Chiêu lạnh lùng nói: "Không liên quan tới ngươi."
Thái độ trở mặt đột ngột khiến Ôn Cố hơi ngẩn ra, nhớ lại hình như lần trước hắn cũng trở mặt là vì... "Có liên quan tới Lữ Hằng sao?" Hắn nhìn chằm chằm Thịnh Văn Chiêu, quả nhiên bắt được một tia không tự nhiên trên mặt hắn.
Ánh mắt sắc như đao của Thịnh Văn Chiêu vạch ra ba đao: "Ta đã cảnh cáo ngươi không được dây dưa với hắn."
"Tại sao?" Hai người tạm thời là châu chấu trên cùng một sợi dây, mắt đao nhưng không gây ra thương tổn thực sự gì, Ôn Cố vẫn bình thản như thường.
Thịnh Văn Chiêu nói: "Tên điên như hắn không xứng có được bạn bè."
Nhắc tới quá khứ của Lữ Hằng, Ôn Cố cũng không thể biện bạch.
Thịnh Văn Chiêu thấy cậu không nói tiếng nào, trong lòng vui sướng: "Loại người như hắn vốn nên vĩnh viễn sống trong dằn vặt, ngày ngày đêm đêm chịu đủ giày vò! Phi thăng thành tiên thì sao? Đã phạm phải tội nghiệt, cho dù chết, không, cho dù hồn phi phách tán cũng khó đền hết tội!"
Ôn Cố thấy hai mắt hắn đỏ lên, vội hỏi: "Bình tĩnh, ta dạy cho ngươi một bộ Thanh Tâm chú..." Xem ra lúc về phải in Thanh Tâm chú thành số lượng lớn mới được.
Thịnh Văn Chiêu đột nhiên lấy ra một thứ giống như diêu cổ trong túi Càn Khôn, hung hăng ném xuống đất, thứ đó rơi xuống đất lăn vài vòng đến chân Ôn Cố, lại chẳng mảy may tổn hại.
Ôn Cố muốn cầm lên, nhưng bị Thịnh Văn Chiêu đoạt lại.
Thịnh Văn Chiêu nắm diêu cổ, đập thật mạnh xuống đất, dáng vẻ điên cuồng chẳng khác gì Kiều Mạnh.
Ôn Cố liếm liếm môi, trong đầu hiện lên dáng vẻ tức giận của Trọng Thế Hoàng. Đều là tức giận, Trọng Thế Hoàng lại đẹp trai hơn nhiều, đập đồ cũng dễ nhìn hơn hắn. Nghĩ một lát lại thấy suy sụp. Động Toái Hồn cổ quái như thế, có thể thuận lợi ra ngoài hay không còn chưa biết.
Thịnh Văn Chiêu đập nửa ngày mới ngừng, nhìn chằm chằm diêu cổ, hồi lâu mới nói: "Ngươi nói, giết hại nhiều người như vậy sao vẫn yên tâm sống thoải mái cho được?"
Ôn Cố đáp: "Ta thật sự không biết chuyện trước đây của hắn, cũng không biết hắn nghĩ thế nào. Nhưng ta biết Lữ Hằng làm người khiêm tốn, đối xử ôn hòa với mọi người, lần đó hắn giúp ngươi chuẩn bị tiệc cưới là thật tâm. Hắn thật lòng hi vọng các ngươi có thể sống hạnh phúc."
"Thật lòng..." Thịnh Văn Chiêu cúi đầu, gương mặt nhăn nhíu, căm hận nói, "Cả đời ta đã định là sẽ sống trong cừu hận, mỗi khi ở bên Vũ Hinh, trong đầu ta tràn ngập tình cảnh giết chóc máu chảy thành sông tại hỉ đường năm ấy! Ngươi muốn chúng ta sống hạnh phúc thế nào? Nói cho ta biết đi!"
Ôn Cố không còn lời nào để nói.
Thịnh Văn Chiêu nói tiếp: "Ngươi biết Vũ Hinh chết thế nào không? Ta nhập ma đạo, thời điểm tu luyện sẽ sinh ra ma khí, cô ấy chịu ảnh hưởng nên bệnh chết. Ta đã đi lên con đường này thì không còn khả năng quay đầu nữa, nếu quay đầu, phải xin lỗi thêm rất nhiều người."
Ôn Cố thấy hắn đã tiến vào sừng trâu không ra được, khuyên cũng vô ích, nhưng vẫn nhịn không được phải mở miệng: "Ngươi đầu thai chuyển thế, một lần nữa làm người, nghiệt trái Lữ Hằng nợ kiếp trước tự có người đòi lại." Cậu là người của Thương Thiên nha, biết quy luật vận hành của thiên đạo nên mới dám nói thế.
Thịnh Văn Chiêu: "Nếu có thể đòi lại, vậy hắn làm sao trở thành thần tiên?"
Ôn Cố nghẹn lời. Cậu tin Lữ Hằng phi thăng là có duyên cớ, nhưng không biết duyên cớ ra sao.
"Ngươi thấy đấy, muốn báo thù chỉ có thể dựa vào chính mình." Hai chữ cuối cùng bị một trận gió mạnh thổi tán, Thịnh Văn Chiêu nuốt một ngụm gió, trừng mắt đứng lên.
Ôn Cố thấy mặt hắn tràn ngập cảnh giác, không dám chậm trễ cũng đứng lên.
"Đến lúc rồi." Hắn nói.
Ôn Cố: "Ý ngươi là tới lúc động Toái Hồn mở rồi sao?"
Thịnh Văn Chiêu cầm "diêu cổ" kia lên: "Lúc ta bảo đi, ngươi lập tức nhập thân vào hồn khí này."
Ôn Cố kinh ngạc nhìn hắn.
Thịnh Văn Chiêu: "Nếu chúng ta là quan hệ hợp tác, đương nhiên phải giúp đỡ nhau."
Ôn Cố vô cùng cảm động: "Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ ra ngoài được."
Thịnh Văn Chiêu bĩu môi, thần sắc lại không lạc quan như cậu. Hắn với sơn chủ quen biết không lâu, hắn ta làm người không biết một hai, miệng thì nói cho bọn họ tự sinh tự diệt, sau lưng nhất định giở thủ đoạn đùa giỡn. Hắn từng chứng kiến động Toái Hồn mở cửa, biết rõ muốn ra vào dưới mí mắt sơn chủ khó khăn tới cỡ nào.
Căng thẳng trên người hắn lây qua Ôn Cố, Ôn Cố đột nhiên nhớ tới một sự kiện, nghĩ thầm: Nếu hôm nay bọn họ mắc kẹt trong này, chân tướng không chừng liền đá chìm đáy biển, chi bằng bây giờ hỏi cho rõ ràng. "Ta còn một việc muốn hỏi ngươi. Ngươi với Kiều Mạnh có quan hệ gì?"
"Kiều Mạnh là ai?"
"Ông Vu Kiều."
Thịnh Văn Chiêu nhìn cậu: "Coi như nửa sư phụ đi. Hắn dạy ta ma công và trận pháp, nhưng không thu ta làm đồ đệ."
Ôn Cố: "Dị năng giả hệ trị liệu là các ngươi giết sao?"
Thịnh Văn Chiêu nhìn cậu kỳ quái: "Ngươi đang thẩm vấn ta hả?"
"Không, ta chỉ không muốn làm quỷ hồ đồ."
Thịnh Văn Chiêu nghĩ: Việc này không quan hệ tới mình, người ra tay cũng không phải Ông Vu Kiều, mình với Ôn Cố đang trong giai đoạn hợp tác, nói ra có thể khiến mối liên minh giữa hai người vững chắc hơn, lợi lớn hơn hại. Vì thế liền đáp: "Một kẻ tên là Triệu Minh."
Ôn Cố nhíu mày. Nếu hung thủ là một trong ba người Ông Vu Kiều, Thịnh Văn Chiêu và Triệu Minh, cậu hi vọng là Ông Vu Kiều. Dù sao Ông Vu Kiều vốn xấu xa đến mức người thần phẫn nộ, nợ thêm nữa cũng không lo.
Thịnh Văn Chiêu hỏi: "Ngươi biết hắn à?"
"Hắn là sư đệ của ta." Ôn Cố thở dài.
Thịnh Văn Chiêu hơi ngạc nhiên.
Tai Ôn Cố chợt động, thêm một trận gió kỳ lạ thổi đến, còn lợi hại hơn cả lần trước, cậu lách mình tránh ra, gió lại biến mất vô tung.
Vẻ mặt Thịnh Văn Chiêu nghiêm trọng: "Sắp bắt đầu rồi!"
Lời hắn phảng phất như hiệu lệnh, ra lệnh một tiếng, cơn gió quỷ dị bắt đầu luồn lách khắp nơi như con thoi, hơn nữa còn càng lúc càng mạnh, lập tức thổi tắt toàn bộ đuốc, may mà Thịnh Văn Chiêu mang theo dạ minh châu, Ôn Cố được cho một viên.
Ôn Cố vừa nhận lấy thì cảm thấy mắt cá chân, eo và vai bị siết, giống như bị thứ gì quấn lấy rồi trói chặt như bánh chưng, sau đó bị kéo về hướng cửa động. Cậu theo bản năng nhìn sang Thịnh Văn Chiêu, nhưng chỉ thấy một vùng tối đen.
Ánh sáng đột ngột xuất hiện tại lối đi.
Ôn Cố chỉ cảm thấy trên người căng thẳng, thâm mình lơ lửng bay lên, rơi vào một cái ôm.
Ánh sáng chiếu rọi người đang ôm cậu, chính là sơn chủ.
Sơn chủ nói: "Cho ngươi một cơ hội nữa, hãy chọn ta."
Ôn Cố nắm dây thừng trói trên eo, lạnh nhạt đáp: "Nếu sơn chủ thật tâm muốn cho ta cơ hội thì hãy để ta đi."
"Vậy chớ trách ta!" Sơn chủ cười lạnh, bất ngờ xoay người đẩy cậu ra.
Ngón tay Ôn Cố như kéo, lập tức cắt đứt dây thừng, hai chân hơi dùng lực, đáp vững vàng trên đất. Lúc này, gió thổi vào mặt cậu vô cùng mạnh. Cậu miễn cưỡng mở to mắt, chỉ thấy một luồng sáng chói lòa trong động, gió thổi ra từ trung tâm luồng sáng.
Trong lòng cậu hơi động, thầm nghĩ: Lẽ nào là cửa ra?
Quả nhiên, sơn chủ nói: "Cửa ra ngay trước mắt rồi, sao không đi đi?"
Ôn Cố thầm rùng mình. Sơn chủ vừa bảo đừng trách hắn, hiển nhiên muốn hạ độc thủ, làm gì có chuyện tốt bụng đưa cậu tới lối ra, ánh sáng này chắc chắn có gì bất thường.
Sơn chủ phất tay áo, một đạo kình phong đánh tới, đẩy cậu tới nơi có ánh sáng.
Ôn Cố có phòng bị, không chịu đi vào khuôn khổ. Cậu xoay gót chân sau, nương theo sức gió trượt đi, đụng vào vách đá, quăng dây thừng trong tay ra, vòng lên cổ sơn chủ.
Trong mắt sơn chủ ánh lên một tia tức giận: "Ngươi dám đấu với ta?!"