"Mười hai..." Ôn Cố nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe.
Trọng Thế Hoàng chậm rãi lái xe đi, mới một lát đã lùi lại 3m, dừng lại trừng Ôn Cố.
Ôn Cố hỏi: "Sao thế?"
Trọng Thế Hoàng chỉ bên phải cửa sổ xe, một tấm biển nền xanh chữ trắng ghi số 12 gắn chình ình bên hông nhà.
Ôn Cố không nhạy với số Ả Rập lắm, bấy giờ mới kịp phản ứng: "À đúng rồi, đây là mười hai."
Trọng Thế Hoàng tức giận tháo dây an toàn rồi xuống xe.
Ôn Cố cầm hộp đồ ăn đi theo hắn.
Hai người đi thẳng từ Long Thành tới đây, trên người vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, tây trang giày da, anh tuấn bất phàm, đồng thời xuất hiện tại tiểu khu khiến rất nhiều người chú ý. Mới đi được hai ba mét, đã có bảy tám ánh mắt nhìn qua. Nhưng trong hai người, một người tập mãi thành quen, một người hồn nhiên không thèm để ý, nghênh ngang bước xuyên qua những ánh mắt tò mò xung quanh đến trước tòa nhà số 12.
Một chàng trai nhỏ gầy mặc áo jacket xám nhạt nhảy khỏi hàng hiên, cười hì hì tiến đến trước mặt Trọng Thế Hoàng: "Trọng tiên sinh?"
Trọng Thế Hoàng hỏi: "Người đâu?"
Chàng trai nhỏ gầy cười đến hiền lành: "Vẫn chưa tìm được."
Trọng Thế Hoàng lạnh mắt đảo qua.
Chàng trai không cười nữa, đau khổ xoa tay: "Nhà ga, bến xe đều có người canh chừng, không chạy xa được đâu."
Trọng Thế Hoàng nói: "Ba mẹ nuôi cậu ta có nhà không?"
Chàng trai ấp úng: "Có thì có..."
Trọng Thế Hoàng lướt qua hắn, sải bước lên lầu, đến trước cửa phòng 201. Cửa chống trộm rỉ sét loang lổ, hắn đè chuông cửa nhưng không có tiếng động.
"Tôi gõ cửa giúp anh nhé?" Chàng trai thấy hắn không phản đối, vươn tay gõ cửa.
Cửa lặng lẽ hé ra một khe nhỏ, một phụ nữ đeo kính lão mặt đầy tang thương đứng trong cửa, cảnh giác nhìn bọn họ: "Các người tìm ai?"
Chàng trai trả lời: "Lão Vương có nhà không? Chúng tôi là đồng nghiệp tại đơn vị cũ, nghe nói lão Vương bị bệnh nên đến thăm hỏi."
Phụ nhân nhìn tay bọn họ, thấy mỗi Ôn Cố mang theo đồ vật, nửa tin nửa ngờ, do dự một lúc vẫn mở cửa.
Khi ánh mắt người phụ nữ đặt vào hộp đồ ăn trong tay mình, Ôn Cố đã sớm hiểu rõ ý tứ trong đó, cực kỳ thức thời đưa cái hộp lên: "Của ít lòng nhiều. Hi vọng lão Vương sớm ngày bình phục!"
Người phụ nữ nói cám ơn, rồi nhận lấy.
Trọng Thế Hoàng: "..."
Thừa dịp người phụ nữ quay người đi vào, hắn bắt lấy tay Ôn Cố, "Tôi bảo cậu cầm, ai bảo cậu tặng người ta."
Ôn Cố nói: "Cầm lâu đau tay."
Đau tay thì không biết ăn à?!
Trọng Thế Hoàng tức đến ê răng: "Như thế cũng không được lấy đồ của tôi đi biếu."
Ôn Cố bảo: "Tay không đi thăm người bệnh không tốt lắm."
Trọng Thế Hoàng thầm nghĩ: ai thèm tới thăm người bệnh!
Người phụ nữ đưa họ đến cửa phòng ngủ, một người đàn ông năm sáu chục tuổi đang ngủ say trên giường, ánh mắt Trọng Thế Hoàng sâu xa, không biết đang nghĩ gì. Chàng trai nhỏ gầy nhẹ giọng hỏi thăm vài câu về bệnh tình, người phụ nữ nhăn mặt trả lời, mấy người lúc này mới quay lại phòng khách.
Chàng trai nói: "Nguy hiểm, quá nguy hiểm, không ngờ lão Vương lại bị trúng gió, cũng may chị dâu phát hiện kịp thời!"
Hai người trò chuyện một lát, chàng trai hỏi: "Cháu nhà chị đi học rồi à?"
Sắc mặt người phụ nữ cứng đờ, hàm hồ gật đầu.
Chàng trai nói tiếp: "Con của bạn em hình như học cùng trường với con chị, trường gì nhỉ, trường trung học Minh Khang đúng không?"
Người phụ nữ đáp: "Bây giờ tôi muốn đưa lão Vương đến bệnh viện tái khám." Dứt lời, liền đứng dậy tiễn khách.
Chàng trai xấu hổ nhìn sang Trọng Thế Hoàng.
Trọng Thế Hoàng thò tay lấy ví da nhưng không thấy, chìa tay với Ôn Cố.
Ôn Cố khó hiểu nhìn bàn tay chìa trước mặt, nghi hoặc đặt tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy.
...
Trọng Thế Hoàng trở tay đánh vào mu bàn tay cậu: "Ví."
Ôn Cố lúc này mới nhớ ra hôm qua mình xem ví tiền của hắn xong, thuận tay bỏ luôn vào túi Càn Khôn rồi, đoạn vội vàng giả bộ như lục túi quần, lấy ví ra cho hắn.
Chàng trai nhỏ gầy tò mò nhìn cậu thò tay vào cái túi quần dẹp lép rồi rút ra, khó tin nhìn cái ví lớn như vậy mà lại không chiếm chỗ, đúng là tiền nào của nấy, tây trang đắt tiền nên cắt may cũng cẩn thận!
Trọng Thế Hoàng rút ra một xấp, không đếm mà trực tiếp đặt lên bàn: "Dưỡng bệnh cho tốt."
Người phụ nữ lắp bắp kinh hãi, định từ chối nhưng Trọng Thế Hoàng đã đứng lên, sải bước ra cửa không quay đầu lại. Ôn Cố vội vàng đuổi theo hắn, để mặc chàng trai và người phụ nữ cầm tiền đẩy tới đẩy lui.
Trọng Thế Hoàng xuống lầu, nhưng không về xe mà đến cửa hàng bán lẻ mua cola với khoai tây chiên, kéo ghế tre trước cửa hàng ngồi nhìn xe cộ.
Ôn Cố nhìn chung quanh, xác định không có kẻ khả nghi mới đứng cạnh hắn nói: "Anh đói bụng hả?"
Trọng Thế Hoàng đáp: "Đúng vậy, cậu muốn giúp tôi mang đồ ăn về sao?"
Ôn Cố kinh ngạc, không ngờ hắn tính toán chi li như thế.
Trọng Thế Hoàng ngẩng đầu nhìn, phát hiện mình đang đối diện với lỗ mũi của cậu, bất mãn nói: "Cậu ngồi xuống đi."
Ôn Cố không tìm được cái ghế dựa thứ hai, dứt khoát ngồi xổm xuống.
Trọng Thế Hoàng uống một ngụm cola, nổi lên chút tâm tình, nói: "Tôi từng đến nhà tù gặp tài xế kia, uy hiếp dụ dỗ đều đã thử qua, nhưng không moi được chữ nào."
Ôn Cố nói: "Hắn rất có nghĩa khí."
Trọng Thế Hoàng trừng cậu, ánh mắt mang theo đao.
Ôn Cố lập tức rụt đầu, tự giác bổ sung: "Tiếc là vô dụng tại chính đạo."
Trọng Thế Hoàng cũng phối hợp mà chấp nhận: "Hôm đó tôi nghẹn một bụng lửa giận, kết quả về nhà gặp được một thần tiên."
Tim Ôn Cố thình thịch nhảy loạn.
Trọng Thế Hoàng khó hiểu nhìn cậu: "Cậu không tò mò sao?"
Ôn Cố hỏi: "Sao anh biết ông ta là thần tiên?"
"Ông ta vừa chỉ thế này," Trọng Thế Hoàng giơ tay chỉ về thùng rác đằng trước, "bình hoa mẹ tôi khi con sống thích nhất tức khắc bị đánh vỡ."
"... Vậy ông ta, rất bất cẩn."
Trọng Thế Hoàng bảo: "Lúc đó tôi nghĩ người này chắc chắn là một gã điên có phép màu."
Nhịn xuống, nhịn xuống, Ôn Cố ngươi làm được mà!
Ôn Cố nắm tay.
Trọng Thế Hoàng nhìn khóe miệng cậu run rẩy, "Cậu không tin?"
Ôn Cố cố nặn một nụ cười: "Làm gì có chuyện gặp được... thần tiên dễ như vậy. Chắc anh nhìn lầm rồi đó?"
Trọng Thế Hoàng nói: "Tôi cầu xin ông ta cứu ba mẹ tôi."
"Ông ấy nói thế nào?"
"Nói một đống rắm."
"..."
"Còn bảo họ sẽ đầu thai lần nữa."
Ôn Cố vội hỏi: "Nếu là lời của thần tiên, vậy hơn nửa là thật rồi. Trọng tiên sinh và Trọng phu nhân được phúc tinh chiếu rọi, kiếp sau nhất định sẽ được đầu thai vào gia đình tốt."
Trọng Thế Hoàng lẩm bẩm: "Nếu không được may mắn như vậy thì sao? Nếu giống như hai vợ chồng ấy thì sao? Trước kia ba tôi cũng từng gặp tai nạn xe cộ một lần, phải tĩnh dưỡng trên giường mấy tháng, mẹ tôi cũng chăm sóc ông giống thế. Nhưng điều kiện tốt hơn nhiều."
Ôn Cố nhẹ giọng nói: "Vì thế nên anh mới cho họ tiền?"
Trọng Thế Hoàng vuốt mặt đứng lên: "Không có gì. Không liên quan đến họ, họ là người nhận nuôi thằng nhóc con của tài xế kia."
Ôn Cố cảm thấy người này quả thực mâu thuẫn đến không thể mâu thuẫn hơn, "Vậy anh chạy tới làm gì?"
Trọng Thế Hoàng xấu hổ, không muốn nói mình nóng đầu nên nhất thời xúc động, uống một hơi hết lon cola, ợ một cái, đáp: "Du lịch."
Chàng trai nhỏ gầy đứng bên quan sát nãy giờ, thấy hắn có ý rời đi, bật người chạy tới: "Bọn họ nhận tiền rồi. Trọng tiên sinh, người tốt bụng như anh nhất định sẽ được báo đáp. Anh cứ yên tâm, nếu có tin tức của đứa bé kia, tôi lập tức liên lạc với anh."
Trọng Thế Hoàng nói: "Sáng mai tôi mới đi. Nơi này có chỗ nào hay không?"
Chàng trai nhỏ gầy cười tủm tỉm, nói: "Tre ở thị trấn Z là nổi tiếng nhất, anh có thể lên núi hít thở không khí trong lành. Mùa này trên núi có rất nhiều măng vừa non vừa giòn, ngon vô cùng."
Trọng Thế Hoàng nhìn sắc trời âm u, không có hứng thú: "Tôi về đây, có việc gì gọi điện cho tôi."
"Anh đi thong thả." Chàng trai cười theo, đưa hắn và Ôn Cố lên xe.
Tối qua Trọng Thế Hoàng ngủ không ngon, tâm trạng lại suy sụp, lúc trở lại khách sạn thì bị chóng mặt dữ dội, vừa ngã đầu lên giường liền bất động, đến bảy giờ tối mới tỉnh lại.
Phòng tối đen, cực kỳ yên tĩnh.
Hắn mở đèn đầu giường, một hộp thức ăn lẳng lặng nằm trên tủ đầu giường, giống y hộp Ôn Cố đưa người phụ nữ kia. Hắn mở hộp ra, sáu cái bánh ngọt chỉnh tề nằm bên trong, cầm một cái lên nếm thử, hơi lạnh.
"Đói bụng rồi à?" Ôn Cố xuất hiện trước cửa.
Trọng Thế Hoàng hoảng hốt, sặc bánh trong miệng, chỉ vào cậu nói không ra lời.
Ôn Cố rót cho hắn ly nước.
Trọng Thế Hoàng uống nước thuận khí, lúc sau mới hỏi: "Không phải cậu ra ngoài à?"
Ôn Cố bảo: "Đi đâu?"
"Không ra ngoài sao không bật đèn?"
Ôn Cố đáp: "Anh đang ngủ mà?"
Trọng Thế Hoàng nói: "Thế cậu đang làm gì?"
Ôn Cố ngập ngừng: "Ngủ."
Cái này đương nhiên là nói dối. Trên thực tế, cậu đang nghiên cứu chữ trên thanh khuê. Câu "Thầm mến Trọng Thế Hoàng mà không được đáp lại, hi sinh thân mình, khiến hắn áy náy bi thương, từ bỏ vinh hoa phú quý mà cầu đạo" quanh quẩn trong đầu, hoàn toàn trái ngược với hiện thực. Cậu vốn định tiếp cận Trọng Thế Hoàng, sau đó lấy lý lẽ thu phục, dùng tình cảm lay động lòng người, nhưng càng hiểu Trọng Thế Hoàng, càng cảm thấy khả năng thuyết phục được hắn quá nhỏ. Hắn chấp nhất với tình thân, tham luyến trần thế, không có hứng thú với cầu tiên vấn đạo và trường sinh bất lão, căn bản không thể xuống tay.
"Anh..."
"Cái gì?" Trọng Thế Hoàng ngẩng đầu nhìn cậu.
Có muốn thành tiên không? Có muốn thành tiên không? Có muốn thành tiên không?
Năm chữ mấp máy bên miệng Ôn Cố, gần như muốn liều lĩnh đi ra, cuối cùng vẫn bị lý trí mạnh mẽ ép trở về. "Anh muốn ăn tối chưa?"
"Ừ, cũng được." Trọng Thế Hoàng phủi bánh dính bên miệng, đứng dậy mặc quần áo, khi đi ngang qua Ôn Cố, phát hiện ánh mắt cậu nhìn mình rất phức tạp, không nhịn được hỏi, "Chuyện gì?"
Chẳng lẽ phải thật sự thuận theo thanh khuê mới độ hắn thành tiên được?
Ôn Cố cười khổ, lắc đầu: "Không có gì."
"Cậu có vấn để." Trọng Thế Hoàng không vui tiến lên một bước, đặt cậu lên khung cửa.
Ôn Cố ngẩng đầu, ánh mắt do dự.
"Nói." Trọng Thế Hoàng ra vẻ ngang ngược.
Ôn Cố chậm rãi đáp: "Họ nói tiền phòng đủ rồi. Hộp bánh kia tôi ghi nợ với phòng kế toán." Không phải cậu cố ý quên mang tiền đâu.
Trọng Thế Hoàng: "..."
Ôn Cố: "..."
Trọng Thế Hoàng: "..."
Ôn Cố: "..."
Trọng Thế Hoàng: "..."
Ôn Cố: "..."
Im lặng nhìn nhau ba hiệp, Trọng Thế Hoàng hất đầu ra cửa!
Chạy xe thẳng vào khu dân cư cũ kỹ, Trọng Thế Hoàng nhìn trái nhìn phải: "Tôi nhìn bên trái cậu nhìn bên phải, tìm tòa nhà số 12."
"Mười hai..." Ôn Cố nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe.
Trọng Thế Hoàng chậm rãi lái xe đi, mới một lát đã lùi lại 3m, dừng lại trừng Ôn Cố.
Ôn Cố hỏi: "Sao thế?"
Trọng Thế Hoàng chỉ bên phải cửa sổ xe, một tấm biển nền xanh chữ trắng ghi số 12 gắn chình ình bên hông nhà.
Ôn Cố không nhạy với số Ả Rập lắm, bấy giờ mới kịp phản ứng: "À đúng rồi, đây là mười hai."
Trọng Thế Hoàng tức giận tháo dây an toàn rồi xuống xe.
Ôn Cố cầm hộp đồ ăn đi theo hắn.
Hai người đi thẳng từ Long Thành tới đây, trên người vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, tây trang giày da, anh tuấn bất phàm, đồng thời xuất hiện tại tiểu khu khiến rất nhiều người chú ý. Mới đi được hai ba mét, đã có bảy tám ánh mắt nhìn qua. Nhưng trong hai người, một người tập mãi thành quen, một người hồn nhiên không thèm để ý, nghênh ngang bước xuyên qua những ánh mắt tò mò xung quanh đến trước tòa nhà số 12.
Một chàng trai nhỏ gầy mặc áo jacket xám nhạt nhảy khỏi hàng hiên, cười hì hì tiến đến trước mặt Trọng Thế Hoàng: "Trọng tiên sinh?"
Trọng Thế Hoàng hỏi: "Người đâu?"
Chàng trai nhỏ gầy cười đến hiền lành: "Vẫn chưa tìm được."
Trọng Thế Hoàng lạnh mắt đảo qua.
Chàng trai không cười nữa, đau khổ xoa tay: "Nhà ga, bến xe đều có người canh chừng, không chạy xa được đâu."
Trọng Thế Hoàng nói: "Ba mẹ nuôi cậu ta có nhà không?"
Chàng trai ấp úng: "Có thì có..."
Trọng Thế Hoàng lướt qua hắn, sải bước lên lầu, đến trước cửa phòng 201. Cửa chống trộm rỉ sét loang lổ, hắn đè chuông cửa nhưng không có tiếng động.
"Tôi gõ cửa giúp anh nhé?" Chàng trai thấy hắn không phản đối, vươn tay gõ cửa.
Cửa lặng lẽ hé ra một khe nhỏ, một phụ nữ đeo kính lão mặt đầy tang thương đứng trong cửa, cảnh giác nhìn bọn họ: "Các người tìm ai?"
Chàng trai trả lời: "Lão Vương có nhà không? Chúng tôi là đồng nghiệp tại đơn vị cũ, nghe nói lão Vương bị bệnh nên đến thăm hỏi."
Phụ nhân nhìn tay bọn họ, thấy mỗi Ôn Cố mang theo đồ vật, nửa tin nửa ngờ, do dự một lúc vẫn mở cửa.
Khi ánh mắt người phụ nữ đặt vào hộp đồ ăn trong tay mình, Ôn Cố đã sớm hiểu rõ ý tứ trong đó, cực kỳ thức thời đưa cái hộp lên: "Của ít lòng nhiều. Hi vọng lão Vương sớm ngày bình phục!"
Người phụ nữ nói cám ơn, rồi nhận lấy.
Trọng Thế Hoàng: "..."
Thừa dịp người phụ nữ quay người đi vào, hắn bắt lấy tay Ôn Cố, "Tôi bảo cậu cầm, ai bảo cậu tặng người ta."
Ôn Cố nói: "Cầm lâu đau tay."
Đau tay thì không biết ăn à?!
Trọng Thế Hoàng tức đến ê răng: "Như thế cũng không được lấy đồ của tôi đi biếu."
Ôn Cố bảo: "Tay không đi thăm người bệnh không tốt lắm."
Trọng Thế Hoàng thầm nghĩ: ai thèm tới thăm người bệnh!
Người phụ nữ đưa họ đến cửa phòng ngủ, một người đàn ông năm sáu chục tuổi đang ngủ say trên giường, ánh mắt Trọng Thế Hoàng sâu xa, không biết đang nghĩ gì. Chàng trai nhỏ gầy nhẹ giọng hỏi thăm vài câu về bệnh tình, người phụ nữ nhăn mặt trả lời, mấy người lúc này mới quay lại phòng khách.
Chàng trai nói: "Nguy hiểm, quá nguy hiểm, không ngờ lão Vương lại bị trúng gió, cũng may chị dâu phát hiện kịp thời!"
Hai người trò chuyện một lát, chàng trai hỏi: "Cháu nhà chị đi học rồi à?"
Sắc mặt người phụ nữ cứng đờ, hàm hồ gật đầu.
Chàng trai nói tiếp: "Con của bạn em hình như học cùng trường với con chị, trường gì nhỉ, trường trung học Minh Khang đúng không?"
Người phụ nữ đáp: "Bây giờ tôi muốn đưa lão Vương đến bệnh viện tái khám." Dứt lời, liền đứng dậy tiễn khách.
Chàng trai xấu hổ nhìn sang Trọng Thế Hoàng.
Trọng Thế Hoàng thò tay lấy ví da nhưng không thấy, chìa tay với Ôn Cố.
Ôn Cố khó hiểu nhìn bàn tay chìa trước mặt, nghi hoặc đặt tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy.
...
Trọng Thế Hoàng trở tay đánh vào mu bàn tay cậu: "Ví."
Ôn Cố lúc này mới nhớ ra hôm qua mình xem ví tiền của hắn xong, thuận tay bỏ luôn vào túi Càn Khôn rồi, đoạn vội vàng giả bộ như lục túi quần, lấy ví ra cho hắn.
Chàng trai nhỏ gầy tò mò nhìn cậu thò tay vào cái túi quần dẹp lép rồi rút ra, khó tin nhìn cái ví lớn như vậy mà lại không chiếm chỗ, đúng là tiền nào của nấy, tây trang đắt tiền nên cắt may cũng cẩn thận!
Trọng Thế Hoàng rút ra một xấp, không đếm mà trực tiếp đặt lên bàn: "Dưỡng bệnh cho tốt."
Người phụ nữ lắp bắp kinh hãi, định từ chối nhưng Trọng Thế Hoàng đã đứng lên, sải bước ra cửa không quay đầu lại. Ôn Cố vội vàng đuổi theo hắn, để mặc chàng trai và người phụ nữ cầm tiền đẩy tới đẩy lui.
Trọng Thế Hoàng xuống lầu, nhưng không về xe mà đến cửa hàng bán lẻ mua cola với khoai tây chiên, kéo ghế tre trước cửa hàng ngồi nhìn xe cộ.
Ôn Cố nhìn chung quanh, xác định không có kẻ khả nghi mới đứng cạnh hắn nói: "Anh đói bụng hả?"
Trọng Thế Hoàng đáp: "Đúng vậy, cậu muốn giúp tôi mang đồ ăn về sao?"
Ôn Cố kinh ngạc, không ngờ hắn tính toán chi li như thế.
Trọng Thế Hoàng ngẩng đầu nhìn, phát hiện mình đang đối diện với lỗ mũi của cậu, bất mãn nói: "Cậu ngồi xuống đi."
Ôn Cố không tìm được cái ghế dựa thứ hai, dứt khoát ngồi xổm xuống.
Trọng Thế Hoàng uống một ngụm cola, nổi lên chút tâm tình, nói: "Tôi từng đến nhà tù gặp tài xế kia, uy hiếp dụ dỗ đều đã thử qua, nhưng không moi được chữ nào."
Ôn Cố nói: "Hắn rất có nghĩa khí."
Trọng Thế Hoàng trừng cậu, ánh mắt mang theo đao.
Ôn Cố lập tức rụt đầu, tự giác bổ sung: "Tiếc là vô dụng tại chính đạo."
Trọng Thế Hoàng cũng phối hợp mà chấp nhận: "Hôm đó tôi nghẹn một bụng lửa giận, kết quả về nhà gặp được một thần tiên."
Tim Ôn Cố thình thịch nhảy loạn.
Trọng Thế Hoàng khó hiểu nhìn cậu: "Cậu không tò mò sao?"
Ôn Cố hỏi: "Sao anh biết ông ta là thần tiên?"
"Ông ta vừa chỉ thế này," Trọng Thế Hoàng giơ tay chỉ về thùng rác đằng trước, "bình hoa mẹ tôi khi con sống thích nhất tức khắc bị đánh vỡ."
"... Vậy ông ta, rất bất cẩn."
Trọng Thế Hoàng bảo: "Lúc đó tôi nghĩ người này chắc chắn là một gã điên có phép màu."
Nhịn xuống, nhịn xuống, Ôn Cố ngươi làm được mà!
Ôn Cố nắm tay.
Trọng Thế Hoàng nhìn khóe miệng cậu run rẩy, "Cậu không tin?"
Ôn Cố cố nặn một nụ cười: "Làm gì có chuyện gặp được... thần tiên dễ như vậy. Chắc anh nhìn lầm rồi đó?"
Trọng Thế Hoàng nói: "Tôi cầu xin ông ta cứu ba mẹ tôi."
"Ông ấy nói thế nào?"
"Nói một đống rắm."
"..."
"Còn bảo họ sẽ đầu thai lần nữa."
Ôn Cố vội hỏi: "Nếu là lời của thần tiên, vậy hơn nửa là thật rồi. Trọng tiên sinh và Trọng phu nhân được phúc tinh chiếu rọi, kiếp sau nhất định sẽ được đầu thai vào gia đình tốt."
Trọng Thế Hoàng lẩm bẩm: "Nếu không được may mắn như vậy thì sao? Nếu giống như hai vợ chồng ấy thì sao? Trước kia ba tôi cũng từng gặp tai nạn xe cộ một lần, phải tĩnh dưỡng trên giường mấy tháng, mẹ tôi cũng chăm sóc ông giống thế. Nhưng điều kiện tốt hơn nhiều."
Ôn Cố nhẹ giọng nói: "Vì thế nên anh mới cho họ tiền?"
Trọng Thế Hoàng vuốt mặt đứng lên: "Không có gì. Không liên quan đến họ, họ là người nhận nuôi thằng nhóc con của tài xế kia."
Ôn Cố cảm thấy người này quả thực mâu thuẫn đến không thể mâu thuẫn hơn, "Vậy anh chạy tới làm gì?"
Trọng Thế Hoàng xấu hổ, không muốn nói mình nóng đầu nên nhất thời xúc động, uống một hơi hết lon cola, ợ một cái, đáp: "Du lịch."
Chàng trai nhỏ gầy đứng bên quan sát nãy giờ, thấy hắn có ý rời đi, bật người chạy tới: "Bọn họ nhận tiền rồi. Trọng tiên sinh, người tốt bụng như anh nhất định sẽ được báo đáp. Anh cứ yên tâm, nếu có tin tức của đứa bé kia, tôi lập tức liên lạc với anh."
Trọng Thế Hoàng nói: "Sáng mai tôi mới đi. Nơi này có chỗ nào hay không?"
Chàng trai nhỏ gầy cười tủm tỉm, nói: "Tre ở thị trấn Z là nổi tiếng nhất, anh có thể lên núi hít thở không khí trong lành. Mùa này trên núi có rất nhiều măng vừa non vừa giòn, ngon vô cùng."
Trọng Thế Hoàng nhìn sắc trời âm u, không có hứng thú: "Tôi về đây, có việc gì gọi điện cho tôi."
"Anh đi thong thả." Chàng trai cười theo, đưa hắn và Ôn Cố lên xe.
Tối qua Trọng Thế Hoàng ngủ không ngon, tâm trạng lại suy sụp, lúc trở lại khách sạn thì bị chóng mặt dữ dội, vừa ngã đầu lên giường liền bất động, đến bảy giờ tối mới tỉnh lại.
Phòng tối đen, cực kỳ yên tĩnh.
Hắn mở đèn đầu giường, một hộp thức ăn lẳng lặng nằm trên tủ đầu giường, giống y hộp Ôn Cố đưa người phụ nữ kia. Hắn mở hộp ra, sáu cái bánh ngọt chỉnh tề nằm bên trong, cầm một cái lên nếm thử, hơi lạnh.
"Đói bụng rồi à?" Ôn Cố xuất hiện trước cửa.
Trọng Thế Hoàng hoảng hốt, sặc bánh trong miệng, chỉ vào cậu nói không ra lời.
Ôn Cố rót cho hắn ly nước.
Trọng Thế Hoàng uống nước thuận khí, lúc sau mới hỏi: "Không phải cậu ra ngoài à?"
Ôn Cố bảo: "Đi đâu?"
"Không ra ngoài sao không bật đèn?"
Ôn Cố đáp: "Anh đang ngủ mà?"
Trọng Thế Hoàng nói: "Thế cậu đang làm gì?"
Ôn Cố ngập ngừng: "Ngủ."
Cái này đương nhiên là nói dối. Trên thực tế, cậu đang nghiên cứu chữ trên thanh khuê. Câu "Thầm mến Trọng Thế Hoàng mà không được đáp lại, hi sinh thân mình, khiến hắn áy náy bi thương, từ bỏ vinh hoa phú quý mà cầu đạo" quanh quẩn trong đầu, hoàn toàn trái ngược với hiện thực. Cậu vốn định tiếp cận Trọng Thế Hoàng, sau đó lấy lý lẽ thu phục, dùng tình cảm lay động lòng người, nhưng càng hiểu Trọng Thế Hoàng, càng cảm thấy khả năng thuyết phục được hắn quá nhỏ. Hắn chấp nhất với tình thân, tham luyến trần thế, không có hứng thú với cầu tiên vấn đạo và trường sinh bất lão, căn bản không thể xuống tay.
"Anh..."
"Cái gì?" Trọng Thế Hoàng ngẩng đầu nhìn cậu.
Có muốn thành tiên không? Có muốn thành tiên không? Có muốn thành tiên không?
Năm chữ mấp máy bên miệng Ôn Cố, gần như muốn liều lĩnh đi ra, cuối cùng vẫn bị lý trí mạnh mẽ ép trở về. "Anh muốn ăn tối chưa?"
"Ừ, cũng được." Trọng Thế Hoàng phủi bánh dính bên miệng, đứng dậy mặc quần áo, khi đi ngang qua Ôn Cố, phát hiện ánh mắt cậu nhìn mình rất phức tạp, không nhịn được hỏi, "Chuyện gì?"
Chẳng lẽ phải thật sự thuận theo thanh khuê mới độ hắn thành tiên được?
Ôn Cố cười khổ, lắc đầu: "Không có gì."
"Cậu có vấn để." Trọng Thế Hoàng không vui tiến lên một bước, đặt cậu lên khung cửa.
Ôn Cố ngẩng đầu, ánh mắt do dự.
"Nói." Trọng Thế Hoàng ra vẻ ngang ngược.
Ôn Cố chậm rãi đáp: "Họ nói tiền phòng đủ rồi. Hộp bánh kia tôi ghi nợ với phòng kế toán." Không phải cậu cố ý quên mang tiền đâu.
Trọng Thế Hoàng: "..."
Ôn Cố: "..."
Trọng Thế Hoàng: "..."
Ôn Cố: "..."
Trọng Thế Hoàng: "..."
Ôn Cố: "..."
Im lặng nhìn nhau ba hiệp, Trọng Thế Hoàng hất đầu ra cửa!