Chu Phục Hổ nói: "Tôi đang dạy cậu ấy các kiến thức cơ bản của một vệ sĩ."
Trọng Thế Hoàng cười xấu xa: "Anh cũng biết cậu ta vừa đần vừa không có kiến thức à."
"Tôi không có ý đó." Chu Phục Hổ muốn giải thích, nhưng đối tượng giải thích bị Trọng Thế Hoàng lôi đi.
Trọng Thế Hoàng nghiêng đầu nhìn hàng tóc mái dày mượt của Ôn Cố, cảm thấy rất không vừa mắt, "Giả bộ thật thà cho ai xem?"
Ôn Cố đã quen với tiết tấu không có việc gì cũng tìm cách gây sự của hắn, dứt khoát lấy bất biến ứng vạn biến, quay đầu cười ngây ngô.
Trọng Thế Hoàng: "..."
Ôn Cố theo Trọng Thế Hoàng vào phòng khách.
Trọng Đôn Thiện đang nằm trên trường kỷ bạch ngọc làm bằng gỗ tử đàn chạm trổ long văn, gương mặt chữ điền, tai to, tóc mai hoa râm, hai mắt sáng ngời, giữa hai hàng mi đượm nỗi bi thương chưa nguôi ngoai nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự sắc sảo.
Ôn Cố chưa từng gặp Trọng Quốc Cường và Lưu Hiểu Linh, nhưng xét riêng về khí chất, hai ông cháu rất giống nhau.
Lưu Hán Tư dịu ngoan ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên giường, sắc mặt hơi nhợt nhạt, thấy Trọng Thế Hoàng tiến vào mới lộ ra nụ cười yếu ớt.
Trọng Đôn Thiện híp mắt đánh giá Ôn Cố: "Mấy tuổi?"
Ôn Cố trả lời: "Tuổi mụ hai mươi mốt."
"Trong nhà còn ai?"
Đều là vấn đề cũ rích, Ôn Cố chiếu theo bản cũ lặp lại từng cái một.
Trọng Đôn Thiện chợt hỏi: "Tại sao lại tới Trọng gia?"
Ôn Cố ngẩn người, nói: "Tôi nộp đơn vào công ty bảo vệ Chân Bình An."
Trọng Đôn Thiện gật đầu, không hỏi nữa.
Trọng Thế Hoàng thấy ông mệt, bèn đứng dậy cáo từ.
Trọng Đôn Thiện bảo: "Một mình ông ở trong căn phòng lớn thế này rất cô đơn. Con cũng không thường xuyên ở bên cạnh ông được, hiếm có dịp Tiểu Lưu về nước, để nó ở với ông vài ngày đi."
Mắt Lưu Hán Tư hơi dao động, nửa khẩn cầu nửa hoảng hốt nhìn về phía Trọng Thế Hoàng.
Trọng Thế Hoàng quay đầu nhìn Trọng Đôn Thiện, gọi khẽ: "Ông nội."
Trọng Đôn Thiện bình thản nhìn Lưu Hán Tư: "Tiểu Lưu không muốn?"
"Không không." Lưu Hán Tư cười gượng, "Có thể ở cùng với ông nội Trọng, con mừng còn không kịp."
Sự tình cứ như vậy được quyết định.
Lưu Hán Tư ủ rũ ra tiễn Trọng Thế Hoàng, đầu cúi gằm.
Trọng Thế Hoàng nhịn không được cười cười: "Anh không thích ở với ông nội em à?"
Lưu Hán Tư bất đắc dĩ: "Ông nội Trọng có thích thì anh cũng không thích."
"Ngủ sớm dậy sớm có lợi cho cơ thể." Trọng Thế Hoàng biết cuộc sống về đêm của Lưu Hán Tư rất phong phú.
Lưu Hán Tư dừng bước, sáp lại gần Trọng Thế Hoàng, nói thầm: "Anh muốn ở với em." Y ngẩng đầu, đúng lúc Trọng Thế Hoàng cúi đầu, bốn mắt giao nhau, ngay cả gió cũng như đông đặc lại.
Ôn Cố tự giác lùi ra sau hai bước, dựa vào lan can nhìn cá trong ao.
"Còn không đi?" Giọng Trọng Thế Hoàng vừa lạnh vừa căng thẳng.
Lúc Cố quay đầu lại, hắn đã đi xa năm sáu bước. Lưu Hán Tư đứng tại chỗ, vẻ mặt xấu hổ. Tuy không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng động tĩnh vừa nãy không lớn, thời gian lại ngắn, nên tình tiết chắc cũng không phức tạp lắm đâu, cùng lắm là hai người tâm ý bất hòa thôi.
Ôn Cố gật đầu với Lưu Hán Tư, bước nhanh đuổi theo.
Trọng Thế Hoàng vô thức ngồi ở ghế phó lái.
Ôn Cố gõ cửa sổ xe.
Trọng Thế Hoàng liếc cậu, lát sau, khẽ nguyền rủa một tiếng rồi xuống xe, vòng sang ghế tài xế.
Ôn Cố lên xe, nhìn mặt nghiêng âm trầm của hắn, thăm dò: "Có tâm sự?"
Trọng Thế Hoàng lạnh lùng quét mắt nhìn cậu.
Ôn Cố: "..." Cậu sợ rằng trước khi độ hóa được Trọng Thế Hoàng, thì phải... hoả táng mình trước.
Trọng Thế Hoàng lái xe vào bãi đậu của một chung cư cao cấp, vừa định tắt máy xuống xe thì bị Ôn Cố giữ chặt cánh tay.
"Anh không về sao?"
Trọng Thế Hoàng nhìn cậu: "Về đâu?"
Ôn Cố định nói biệt thự, nhưng bất chợt nhớ ra "Triệu Thụ Thanh" đâu có biết địa chỉ nhà Trọng Thế Hoàng, lời đến bên miệng đổi thành: "Công ty."
Trọng Thế Hoàng gạt bàn tay đang giữa tay mình ra: "Nhớ kỹ, tôi phát tiền lương cho cậu, không phải cậu phát cho tôi. Tôi quản cậu, không phải cậu quản tôi."
"Hành lý của tôi vẫn còn ở công ty." Ôn Cố sợ bao lớn bao nhỏ của mình bị ghét bỏ nên gửi tạm cho tiếp tân.
Trọng Thế Hoàng bước thẳng xuống xe, nhìn Ôn Cố ôm thùng không cam lòng đi lên, cười nhạo: "Cậu thì có hành lý gì?"
"Quần áo thay."
Trọng Thế Hoàng giang hai tay một cách khoa trương: "Quần áo của cậu là để thay á? Để thoát thai hoán cốt, thay đổi triều đại mới đúng."
"Nhưng mà..."
"Cái gì?" Trọng Thế Hoàng không kiên nhẫn lôi ra một bộ đồng phục khác trong thùng, "Cậu đâu phải Na Tra ba đầu sáu tay, hai bộ còn chưa đủ hả?"
Ôn Cố bị chọc tức, không thèm quan tâm gì nữa, nói thẳng: "Quần lót đâu?"
"..."
Ôn Cố phát hiện Trọng Thế Hoàng đặc biệt yêu thích tầng trệt, thậm chí thuê nhà cũng ở tầng trệt. Căn nhà mang kiến trúc lệch tầng, đối diện cửa chính có một cửa sổ sát đất cao 6m, hai bên trái phải là cầu thang xoắn ốc (1).
"Cậu ở tầng dưới." Trọng Thế Hoàng mở cửa phòng cho khách nằm đối diện nhà bếp. Trừ tường, đèn, chăn là màu trắng ra, những thứ khác đều thuần một màu đen, drap giường có dấu vết từng bị sử dụng. "Lúc trước Phục Hổ ở đây. Chăn nệm sạch trong tủ, tự trải đi." Hắn nói xong thì xoay người lên lầu, Ôn Cố đặt thùng xuống, nhắm mắt theo đuôi hắn.
Đến lầu hai, Trọng Thế Hoàng bất ngờ quay người.
Ôn Cố vô tội nhìn hắn.
"Lầu hai là không gian riêng của tôi, chưa có sự cho phép thì không được lên."
Ôn Cố đáp: "Trách nhiệm của tôi là bảo đảm hoàn cảnh xung quanh anh đều an toàn."
Trọng Thế Hoàng cười lạnh: "Cậu nghĩ có người xông vào phòng mà tôi lại không biết?"
Ôn Cố dùng thần thức quét một lượt, vuốt cằm: "Nếu anh đã khăng khăng như thế thì thôi vậy." Dứt lời, quay lưng xuống lầu luôn.
"Cậu..." Đang hạ quyết tâm muốn làm một tràng dài để đối phương thay đổi cái tính ương ngạnh đó đi, Trọng Thế Hoàng nhìn bóng lưng tiêu sái của cậu, đột nhiên nuốt không trôi cục tức này. Không phải nói muốn bảo đảm hoàn cảnh xung quanh hắn đều an toàn sao? Tùy tiện nói thôi là thôi luôn hả!
"Cút đi lên cho tôi."
Ôn Cố nhìn trời: "..." Bi thương quá độ đâm ra hỉ nộ vô thường?
Tuy Ôn Cố được cho phép lên lầu, nhưng bị giới hạn tại cửa phòng ngủ.
"Bịch", một đồ vật bị ném ra.
Ôn Cố thuận tay tiếp được, là một túi quần lót mới.
"Bịch", lại một món đồ nữa bị quẳng ra.
Một bao vớ mới.
"Bịch", một cái áo len.
"Bịch", một cái quần jean.
"Bịch", một quyển sách.
"Bịch", một quyển sách nữa.
...
Chờ Trọng Thế Hoàng dừng lại, bên cạnh Ôn Cố đã xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Trọng Thế Hoàng cởi áo khoác, nhìn Ôn Cố còn đang đứng cạnh cửa, nói: "Đứng đó làm gì nữa? Phân ra rồi sắp xếp đi."
Ôn Cố nhân lúc hắn quay đi, hai ba phát nhét đồ vào túi Càn Khôn, đoạn cầm sách xuống lầu.
Trọng Thế Hoàng tháo đồng hồ, vô ý quay lại, trước cửa đã dọn sạch không còn một mống.
Ôn Cố lôi đồ vật khỏi túi Càn Khôn, tách riêng sách và quần áo đặt trên bàn trà trong phòng khách, do dự bỏ quần lót và vớ lên trên quần áo. Trọng Thế Hoàng chẳng nói chẳng rằng đưa hai thứ này cho cậu, cậu không giỏi tự đoán cách dùng đâu.
Trọng Thế Hoàng tắm rửa thay quần áo xong xuống lầu, thấy Ôn Cố ngồi trên ghế salon ngẩn người nhìn hai chồng quần áo và sách.
"... Cậu tính dùng mấy thứ này hiến tế hả?" Trọng Thế Hoàng không còn gì để nói.
"Cái gì?"
Trọng Thế Hoàng nói: "Sách bỏ lên giá, quần áo phân loại bỏ vào máy giặt, sau đó gọi hai phần pizza."
Ôn Cố do dự, hỏi: "Anh có số của Chu Phục Hổ không?"
Trọng Thế Hoàng nghi hoặc dòm cậu, vẫn cho cậu biết số điện thoại của anh ta, tiếp theo giả vờ xuống bếp uống nước, quang minh chính đại mở cửa nghe lén.
Ôn Cố gọi điện cho Chu Phục Hổ, đơn giản thăm hỏi xong, mới hỏi: "Hai phần pizza gọi như thế nào?"
Trọng Thế Hoàng mém bị nước sặc chết, sau đó suýt nữa bị Ôn Cố làm tức chết.
So với Chu Phục Hổ đang ở tít tổ trạch, hỏi người gần ngay trước mắt là hắn không phải dễ hơn à?
Đợi Chu Phục Hổ giải đáp xong, Ôn Cố hỏi tiếp: "Phân loại quần áo bỏ vào máy giặt làm sao?"
Trọng Thế Hoàng: "..." Nghe bảo cậu ta ở nông thôn phải lo liệu việc nhà từ nhỏ mà? Sao hắn cảm thấy cậu ta cứ như đã đi tu từ sớm rồi? Quả thực không ăn khói lửa nhân gian.
Di động trong túi áo vang lên, hắn bỏ ly xuống, bắt máy.
Đầu kia là Cảnh Tụng Bình: "Chuyện cậu cần tôi đã tra được. Tài xế gây tai nạn có một đứa con riêng mười sáu tuổi được một đôi vợ chồng già ở Ưng Thành nhận nuôi. Thành tích của thằng nhóc bình thường, gia cảnh hai vợ chồng cũng bình thường, mỗi tháng chỉ có bốn năm ngàn tiền lương hưu, nhưng mới đây nhóc đó được người nhà xin cho đi du học. Cậu yên tâm, tôi sẽ lưu ý bọn họ."
Trọng Thế Hoàng trầm giọng: "Cậu ta đến nước nào?"
"Nước B."
Trọng Thế Hoàng vuốt chân mày: "Mặc kệ dùng thủ đoạn gì, nhất định phải cạy được miệng tài xế kia."
"Tôi biết rồi. Mà đúng rồi, " Cảnh Tụng Bình đáp, "hôm qua lúc tôi gặp Trọng lão tiên sinh, ông ấy muốn tôi điều tra một người."
"Ai?"
"Lương Bính Trì của Diệu Lương. Tôi có điều tra qua, trước kia ông ta hợp tác làm ăn với Trọng tiên sinh nhưng bị phá sản, vợ ông ta dựa vào tiền kéo dài bệnh tật không bao lâu thì chết, lúc chết trong bụng còn một đứa trẻ. Ông ta từng hai lần thuê sát thủ đối phó Trọng tiên sinh, nhưng Trọng tiên sinh đều tránh được. Lần cuối cùng sát thủ còn trở mặt, đánh gãy một chân ông ta."
"Ông nội có nói tại sao cần điều tra ông ta không?"
Cảnh Tụng Bình trả lời: "Có. Trọng lão tiên sinh nói, trừ ra từng kẻ khả nghi một, hiện tại chỉ còn hai đối tượng duy nhất, một là ông ta, người còn lại Trọng lão tiên sinh chưa nói. Ngoài Trọng tiên sinh và dì Thẩm, cậu cũng có thể là mục tiêu của hắn, nhất định phải cẩn thận."
"Vậy bảo hắn phóng ngựa lại đây!" Phẫn hận cúp điện thoại, quăng xuống đất, bả vai đột nhiên nặng trĩu không nâng lên nổi, hắn vô lực dựa vào tủ chén bát. Sức lực như hóa thành tia theo khe hở trên nền gạch chui xuống đất từng chút một, biến mất vô tung, thân thể bỗng nhiên không động đậy nổi.
"Muốn pizza vị gì?" Ôn Cố chạy tới.
Trọng Thế Hoàng nâng mắt nhìn cậu.
Trong lòng Ôn Cố run lên.
Đôi mắt đen kịt như nhìn không thấy ánh sáng, tràn ngập vẻ thô bạo hung ác nhất trong nhân tính.
Trọng Thế Hoàng bỗng nhiên mỉm cười: "Cậu muốn ăn vị gì?"
Ôn Cố chớp chớp mắt, nhìn Trọng Thế Hoàng "khôi phục bình thường", máy móc hồi đáp: "Anh ăn gì tôi ăn đó."
"Tôi muốn ăn thịt người thì sao?"
"... Tôi canh chừng giúp anh."