Trọng Thế Hoàng mặc áo choàng xanh Ôn Cố cho hắn đứng trong gió, gió chui vào tay áo, hơi lạnh thấm vào tận xương sườn.
"Nhớ rõ Thanh Tâm quyết tôi dạy anh không?" Ôn Cố nhỏ giọng nói.
Trọng Thế Hoàng: "Thiên địa vạn âm, thả quá thả thính..."
"Nhớ rõ thì tốt rồi." Ôn Cố xoa mặt hắn.
Bạch Tu Đại Tiên lẩm bẩm trong miệng, mặt đất dưới chân Trọng Thế Hoàng chợt nổi lên một vòng ánh sáng mờ ảo. Ông bảo: "Trận pháp này có thể tụ khí, khiến ma khí không bị tiêu tan. Ngươi là ma tu, ở đây ngưng tụ toàn ma khí, một khi trận pháp mở ra, chúng ta sẽ nhượng bộ lui binh để tránh tiên khí va chạm với ma khí, ngược lại sẽ hại ngươi. Lúc lôi kiếp tiến đến, chỉ có thể dựa vào chính mình. Mặc dù Hoàng Lăng có thể giúp ngươi, nhưng hắn chỉ giúp tập trung tinh thần, còn thân thể phải dựa vào bản thân ngươi." Trước khi phi thăng, thân thể người tu đạo rất yếu ớt.
Trọng Thế Hoàng gật đầu.
"Đi thôi." Bạch Tu Đại Tiên và Thanh Tiêu rời khỏi trận pháp trước tiên.
Ôn Cố bưng chén trong tay, "Yên tâm, tôi sẽ ở bên cạnh bảo vệ anh."
Trọng Thế Hoàng nhìn Bạch Tu Đại Tiên và Thanh Tiêu đang bày trận địa nghênh đón quân địch, thở ra một hơi: "Tôi thấy mình cứ như Athena."
Ôn Cố, Thanh Tiêu, Bạch Tu Đại Tiên: "Cái gì?"
Seiya, Cygnus... Dohko.
*các nhân vật trong bộ manga Saint Seiya (Áo giáp vàng), đây là những Thánh đấu sĩ có nhiệm vụ bảo vệ thần Athena. GG để biết thêm chi tiết
Trọng Thế Hoàng mỉm cười: "Không có gì. Ta chuẩn bị xong rồi, đến đi!"
Tia chớp như nhánh cây điên cuồng sinh sôi từ trên xuống dưới. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mây và đất tiếp xúc với nhau, vừa chạm vào đã đi mất.
Trọng Thế Hoàng ngồi xếp bằng giữa ánh chớp, ma khí vô hình lưu chuyển quanh người, ánh sáng trong trận pháp theo ma khí ngưng tụ mà càng ngày càng sáng.
Điện quang cũng ngày càng mạnh, như mưa rào ào ào trút xuống, trong đó có mấy tia đánh thẳng vào người Trọng Thế Hoàng.
Tiếng sấm ầm ầm rung chuyển trời đất.
Ôn Cố căng thẳng, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm thân ảnh đang ngồi yên giữa điện quang, lòng bàn tay đang nắm chặt ứa đầy mồ hôi lạnh.
"Lúc ngươi độ kiếp cũng không thấy nôn nóng như thế." Bạch Tu Đại Tiên hô lớn, "Quan tâm quá sẽ loạn."
Ôn Cố lớn tiếng đáp lại: "Nếu ông từng lái xe sẽ biết ngồi ghế phó lái vĩnh viễn đều hồi hộp hơn làm tài xế. Bởi vì chỉ có thể lo lắng suông."
Bạch Tu Đại Tiên cố ý giúp cậu bớt căng thẳng, tiếp tục hô: "Xem ra ngươi ở phàm giới thích ứng khá tốt. Sau này tính ở lại phàm giới luôn hả? Phòng ở đó không tiện nghi, ngươi phải để dành chút tiền mới được."
Ôn Cố: "Hắn rất có tiền."
"... Ta mới học được một từ, đó là "gả cho kẻ lắm tiền*"."
*nguyên văn là "bàng đại khoản", nghĩa là sùng bái/theo đuôi/bám gót/lệ thuộc vào kẻ có tiền; ví dụ như con gái không cần giỏi, chỉ cần gả được cho người giàu là được
Ôn Cố "Ừm" một tiếng, nhưng giọng lại nhỏ đến mức không thể nghe thấy, tích tắc đã tan thành mảnh vụn. Trong thoáng chốc vừa rồi, số tia sét bổ xuống đầu Trọng Thế Hoàng đã nhiều không đếm xuể, những chùm sáng khổng lồ đến loá mắt, chậm rãi nhấn chìm Trọng Thế Hoàng.
Cánh tay Bạch Tu Đại Tiên bị nắm chặt, Ôn Cố sốt ruột: "Người đâu rồi?"
Bạch Tu Đại Tiên trở tay bắt được Ôn Cố suýt nữa đã bước chân vào trận, "Lôi kiếp còn, tức là hắn vẫn ở nguyên đấy." Ông cảm giác được ma khí trong trận pháp tụ khí ngày càng tràn đầy, mơ hồ có xu thế ngang hàng với lôi kiếp.
Ôn Cố vẫn không yên lòng: "Đến lúc chúng ta ra tay chưa?"
Bạch Tu Đại Tiên nói: "Chờ một lát đã. Nếu hắn gặp nguy hiểm, Hoàng Lăng sẽ ra tay."
Giống như nghiệm chứng lời ông, Hoàng Lăng chậm rãi hiện thân, đầu tóc rối bời, khí định thần nhàn khoanh tay đứng trong trận. Thanh Tiêu bưng Thiên Nhiên Hồng đi theo hắn, tử hỗn độn hỏa cháy hừng hực, ngọn lửa thỉnh thoảng toát ra khỏi khe hở.
Tiếng sấm dần yếu bớt, tia sét đầy trời dường như có xu thế thu về.
"Được chưa?" Ôn Cố hỏi. Tai sau khi bị tiếng sấm tàn phá vẫn cứ ù ù như cũ, lời từ miệng mình mà như từ chân trời truyền đến, cậu sợ Bạch Tu Đại Tiên không nghe rõ, hỏi lại lần nữa: "Có thể chưa?"
Bạch Tu Đại Tiên chau mày. Lôi kiếp vừa rồi cũng chính là lôi kiếp mà người tu đạo một ngàn năm sẽ gặp phải, so với ma tu thì hoàn toàn không đáng nhắc tới, nên sẽ không đơn giản chấm dứt như vậy.
Ôn Cố làm sao không biết. Nhưng giống như Bạch Tu Đại Tiên nói, quan tâm quá sẽ loạn.
Nhưng trời không theo lòng người.
Yên tĩnh một lát, mây đen lại tiếp tục cuồn cuộn, nặng nề áp xuống, gần như chạm đến đỉnh đầu, ngay cả không khí cũng trở nên mỏng manh, phải cố hết sức mới hít thở được.
Ôn Cố nhìn bóng lưng thẳng tắp của Trọng Thế Hoàng, âm thầm nuốt lời muốn nói vào cổ họng.
Theo một tiếng nổ, ánh sáng chói lọi như mặt trời giữa hè hòa tan vạn vật vào một màu trắng sáng. Trước mắt đám người Ôn Cố hoa lên, trong đầu ong ong, khoảng ba giây sau mới kịp phản ứng chuyện gì vừa xảy ra.
Trên trời dưới đất hết thảy đều trắng xóa, hơn mười giây sau mới khôi phục một chút màu sắc.
Hoàng Lăng không còn ở đó, Trọng Thế Hoàng không biết đứng lên từ khi nào, áo choàng xanh lam bạc màu giữa ánh sáng.
Môi Ôn Cố trắng bệch, tay cầm chén run nhè nhẹ: "Chúng ta hiện tại..."
"Chính là lúc này!" Tiếng gọi của Hoàng Lăng xuyên qua tầng tầng sấm sét, truyền vào tai đám Ôn Cố.
Thanh Tiêu dùng một tay nâng Thiên Nhiên Hồng lên.
Hoàng Lăng xuất hiện giữa không trung, tay phải nhẹ nhàng vuốt lên đỉnh, tử hỗn độn hỏa đột nhiên nhảy ra.
Trọng Thế Hoàng bị bao phủ bởi lôi điện nghiêng người, vươn tay phải về phía ngọn lửa.
Tử hỗn độn hỏa run lên, chậm rãi xê dịch đến chỗ hắn.
Bạch Tu Đại Tiên nhìn không chớp mắt, cẩn thận khống chế hô hấp, sợ dọa nó bỏ chạy.
Ôn Cố bất ngờ rút kiếm, Mộ Hải Thương Nguyệt vừa ra, sấm sét tụ tập trên đầu Trọng Thế Hoàng lập tức tản ra.
"Ngươi làm gì?" Hoàng Lăng vừa dứt lời, liền trông thấy một bàn tay tuyệt đối không nên xuất hiện trong này với về phía tử hỗn độn hỏa.
Mộ Hải Thương Nguyệt Kiếm phát ra tiếng rít, một đạo lôi điện nhập vào thân kiếm, sau đó chém tới bàn tay kia.
Cổ tay kia lật lại, ma khí lưu chuyển giữa năm ngón tay, ngưng tụ sấm sét, rồi thuận tay ném tới chỗ Thanh Tiêu. Thanh Tiêu theo bản năng tránh ra, Thiên Nhiên Hồng trong tay cũng lung lay, tử hỗn độn hỏa lập tức lơ lửng trên không như đứa trẻ lạc đường đứng giữa ngã tư.
Ôn Cố dùng kiếm ngăn chặn giữa tử hỗn độn hỏa và bàn tay kia, mũi kiếm khẽ run lên, kéo theo vô số đóa kiếm hoa, phong kín đường đi của bàn tay.
Tay chậm rãi siết thành nắm đấm, khuỷu tay, cánh tay, bả vai, cổ, lồng ngực... Một người dần hiện hình. Kiều Mạnh nhìn Ôn Cố bằng vẻ mặt âm u lạnh lẽo.
"Lại là ngươi." Bạch Tu Đại Tiên và Thanh Tiêu đồng thời ra tay.
Khóe miệng Kiều Mạnh hơi cong, thân thể hóa thành ngân sa (cát bạc), thoáng cái vụt biến trước mắt bọn họ.
Lúc mắt không thể nhìn thấy, cậu chỉ có thể dựa vào kiếm. Ôn Cố nhắm mắt lại, để mặc cho tâm tư chuyển động. Chuôi của Mộ Hải Thương Nguyệt nhẹ nhàng xoay chuyển trong tay Ôn Cố, rồi đột ngột sượt qua cổ Thanh Tiêu.
Một bàn tay xuất hiện tại cổ họng Thanh Tiêu, móng tay ghim vào cổ hắn, Thanh Tiêu hét thảm một tiếng, vừa lúc kiếm phong của Ôn Cố quét tới, tay kia đột nhiên rụt lại, biến mất vô tung ngay sát kiếm phong. Ôn Cố vội vàng di chuyển kiếm phong đuổi theo.
Thanh Tiêu che cổ họng, mềm nhũn ngã xuống, Bạch Tu Đại Tiên ngay lập tức xông lên đỡ hắn.
Bên kia, Ôn Cố nhắm mắt chiến đấu với Kiều Mạnh đang ẩn thân.
Mắt thấy tử hỗn độn hỏa càng ngày càng gần Trọng Thế Hoàng, Kiều Mạnh rốt cuộc mất kiên nhẫn: "Muốn chết đến thế sao, như ngươi mong muốn!" Hắn giương hai tay ra, ngân sa biến thành hơn mười dòng suối dài mảnh, thổi quét về hướng Ôn Cố.
Toàn thân Ôn Cố bị bao trùm trong ngân sa, tiếng kêu chói tai của Mộ Hải Thương Nguyệt xuyên qua tiếng sấm ầm ầm.
Bạch Tu Đại Tiên tung ra mấy đạo bùa chú, dán khắp nơi quanh thân Kiều Mạnh.
Kiều Mạnh lạnh lùng liếc ông: "Đừng quên, ngươi là đồ tằng tôn của ta! Chỉ có chuyện ta biết ngươi không biết, không có ngược lại." Bùa chú trên người tức khắc biến mất.
Bạch Tu Đại Tiên rút ra một thanh chủy thủ, trong miệng lẩm bẩm, ngón tay khẽ vuốt lên mũi kiếm, "Thỉnh Tất Hư đại..." Chữ "thần" chưa kịp thốt ra đã bị Kiều Mạnh một cước đá bay.
Sắc mặt Kiều Mạnh vô cùng lãnh lệ, sát ý tràn đầy trong mắt.
Ngân sa quấn quanh Ôn Cố bỗng nhiên tản ra!
Ôn Cố dùng Mộ Hải Thương Nguyệt làm quải trượng, khó khăn giữ vững thân thể, trên mặt, cổ và tay toàn là vết thương nhỏ. Nên biết, uy lực lớn nhất của Mộ Hải Thương Nguyệt chính là mượn sức mạnh lôi điện, nhưng Trọng Thế Hoàng đang độ lôi kiếp, cậu sợ Mộ Hải Thương Nguyệt tùy tiện tham gia sẽ gây ảnh hưởng tới hắn, nên đành cắn răng chịu đựng.
Kiều Mạnh cụp mí mắt.
Ngân sa nháy mắt tụ lại.
Bạch Tu Đại Tiên vung tay áo lên, gió thổi khiến tay áo phồng lên như hai máy quạt gió khổng lồ ra sức thổi đi ngân sa.
Ngân sa bị thổi tán loạn đầy trời.
Ôn Cố vừa thở phào xong, liền cảm thấy lưng chợt lạnh, cầm Mộ Hải Thương Nguyệt xoay người chống đỡ. Ngân sa ngưng tụ thành kiếm tấn công kiếm thần Mộ Hải Thương Nguyệt, tựa như thác nham thạch đụng nhau khiến dung nham bắn ra tung tóe.
"Cẩn thận!"
Bên tai truyền đến tiếng hét khàn giọng của Bạch Tu Đại Tiên.
Lưng Ôn Cố đau nhói, mũi kiếm sắc bén cắm vào lưng, một bàn tay nhẹ nhàng đè lên lồng ngực cậu, thân thể bị kẹp chặt.
Kiều Mạnh nửa ôm cậu, nhìn chằm chằm tử hỗn độn hỏa đã rơi vào tay Trọng Thế Hoàng, ghé vào tai Ôn Cố lỗ khẽ nói: "Cái giá của việc dám cướp đồ trên tay ta là mất nhiều hơn được."
Bạch Tu Đại Tiên không ngừng dùng tiên thuật đập vào kết giới của Kiều Mạnh, nhưng tu vi hai người chênh lệch quá xa, chẳng khác gì kiến càng rung cây.
Ôn Cố nhìn Trọng Thế Hoàng, vừa cầu nguyện hắn đừng quay lại nhìn cậu, vừa cắn chặt răng ngăn máu đã tràn đến cổ họng chảy ra khóe miệng.
Như cảm ứng được ánh nhìn của cậu, Trọng Thế Hoàng đột nhiên nâng mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, Ôn Cố cố gắng giương khóe miệng, nhưng lại không thể khống chế dòng máu chậm rãi tràn ra.
Tròng mắt Trọng Thế Hoàng chợt co lại, trên mặt hiện lên vẻ kinh sợ, há miệng như muốn nói gì đó.
Tiếng sấm long trời bất ngờ vang lên.
Điện quang ngăn cách ánh mắt cả hai giao nhau.
Ôn Cố gắng gượng nâng tay bắt lấy cổ tay Kiều Mạnh, đang muốn dùng lực thì nghe Kiều Mạnh dịu dàng nói: "Ta biết ngươi là tiên nhân, có bị thương nặng hơn nữa cũng sẽ từ từ phục hồi như cũ, cho nên cố ý tặng ngươi một niềm vui bất ngờ."
Tong lòng Ôn Cố phát lạnh, chưa kịp phản ứng đã cảm thấy hồn phách nhẹ hẫng, dần dần rời khỏi cơ thể.
Kiều Mạnh rút chủy thủ ra, nở nụ cười âm trầm mà dữ tợn: "Ta bảo rồi, nếu ta không vui, ta muốn kẻ khác càng bất hạnh hơn."
Ôn Cố không nghe rõ hắn nói gì, chỉ cảm thấy hai hồn sáu phách còn sót lại của mình cũng sắp rời đi.
"Hồn Tu Công Pháp!"
Trong chớp mắt, tiếng hô của Bạch Tu Đại Tiên đè ép tiếng sấm dày đặc.
Tâm linh Ôn Cố trở nên thanh minh, vội vàng khởi động Hồn Tu Công Pháp, hồn phách tản mát quả nhiên chậm rãi tụ lại, lúc sắp trở lại cơ thể, sấm sét đầy trời bỗng như vạn con ngựa phi qua, rống vang cả hòn đảo hoang. Trận pháp tụ khí chói sáng, ma khí trong trận nổ tung ra bốn phía. Hồn phách Ôn Cố bị sức mạnh cực lớn đẩy ra, mất khống chế bay về phương trời không xác định, chỉ có thể trơ mắt nhìn cả hòn đảo dần dần bị nhấn chìm trong tiếng sấm vang dội.