• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc về đến nhà, Trọng Đôn Thiện đã ngủ, chỉ còn quản gia đang chờ trong phòng khách.

Chu Phục Hổ dìu Lưu Hán Tư lên phòng cho khách ở tầng một, Trọng Thế Hoàng sắp xếp cho Ôn Cố ở lầu hai ngay cạnh phòng ngủ của mình. Ban đầu, chỗ đó là phòng mà Trọng Quốc Cường và Lưu Hiểu Linh chuẩn bị cho đứa con thứ hai, nhưng mãi sau này vẫn không mang thai, bèn để trống làm thư phòng nhỏ.

Sau khi hai người qua đời, Trọng Thế Hoàng chưa từng mở lại cánh cửa này. Trong ký ức của hắn, nơi ấy có bóng dáng cao lớn chăm chỉ làm việc cùng một hình bóng dịu dàng sớm chiều làm bạn, là thế giới thuộc về bọn họ. Nhưng trong khoảnh khắc này, hắn bỗng muốn chia sẻ và đi tiếp... với người bên cạnh.

Ôn Cố thấy hắn mở cửa xong thì cẩn thận xem xét bốn phía, nhanh chóng dùng thần thức quét một vòng. "Yên tâm, bên trong không có mai phục."

Khóe miệng Trọng Thế Hoàng co rút, bất đắc dĩ lắc đầu, mở cửa buồng nhỏ trong thư phòng, đích thân giúp cậu trải chăn: "Cậu ngủ trong này đi."

Ôn Cố: "Anh ở đâu?"

"Tôi ở thư phòng bên ngoài xử lý vài chuyện, tối sang phòng bên cạnh ngủ." Trọng Thế Hoàng dừng một lát, cười nói, "Nếu cậu không yên lòng, có thể ngủ chung với tôi."

Nếu ở cách vách thì yên tâm. Ôn Cố rất tin tưởng chính mình: "Tôi yên tâm rồi."

Trọng Thế Hoàng xuống thư phòng lớn dưới lầu mang tài liệu và laptop lên.

Ôn Cố nhắm mắt theo đuôi hắn, thuận tay giúp hắn bê mấy vật nặng.

Nhìn bóng hai người chồng lên nhau dưới ngọn đèn thư phòng, Trọng Thế Hoàng cực kỳ thỏa mãn: "Pha giúp tôi tách cà phê."

"Không biết." Buột miệng thốt lên xong, Ôn Cố mới phát hiện không ổn. Từ lúc nào mà cảnh giác của cậu đối với Trọng Thế Hoàng càng ngày càng thấp vậy, nói chuyện cũng ngày càng tùy tiện, không sợ thân phận bị vạch trần sao?

Trọng Thế Hoàng không nghĩ nhiều. Trẻ con dưới quê không biết pha cà phê cũng bình thường thôi. Nhưng hắn vẫn muốn tự tay cậu pha, liền dạy cậu, bắt đầu từ "Xé gói cà phê hòa tan"...

Ôn Cố bưng cà phê lên, Trọng Thế Hoàng vừa thấy liền nở nụ cười: "Đây là ly uống bia." Còn là cái to nhất.

Ôn Cố: "Vậy cho nhiều." Đỡ tốn công.

Trọng Thế Hoàng nhận cái ly, nhấp một ngụm. Ừm, nước cà phê nhạt thếch, nhưng do người trong lòng pha, nên dù nhạt vẫn có hương vị riêng. "Cũng trễ rồi, cậu tắm rửa rồi ngủ sớm đi."

Tròng mắt Ôn Cố đảo đảo, chưa kịp mở miệng, Trọng Thế Hoàng đã cười cười sâu xa với cậu.

"..."

Không còn cách nào khác, Ôn Cố đành phải về phòng lấy quần áo thay.

Trọng Thế Hoàng dẫn cậu vào nhà tắm trong phòng ngủ của mình, tự mình xả nước, hòa muối tắm, bứt một nắm cánh hoa trong bình hoa thả vào.

Ôn Cố nghi hoặc nhìn hắn.

Trọng đầu Trọng Thế Hoàng không ngừng phác họa hình ảnh mỹ nhân tắm rửa, tay chân cứng ngắc, thúc giục cậu mau vào.

Ôn Cố: "Anh ra ngoài trước đi."

Trọng Thế Hoàng làu bàu: "Đàn ông với nhau cả, tắm chung còn không sao, sợ cái gì." Nói thì nói thế, cuối cùng vẫn không có dũng khí mặt dày mày dạn ở lì.

Ôn Cố không lạ gì với việc tắm bồn, chỉ chưa từng tắm vòi sen, chứ tắm trong sông hay trong thùng cũng là tắm bồn cả. Cậu chà đại mấy cái, rồi mặc áo sơmi hoa với quần đùi đi ra.

Trọng Thế Hoàng vất vả lắm thoát khỏi hình ảnh YY, mới xem được hai chữ, đối tượng YY đã mang một thân thơm ngát trở ra.

Khí chất Ôn Cố rất tốt, mặc quần áo sặc sỡ không lộ vẻ hèn mọn, mà còn mang đến không khí vui tươi.

Trọng Thế Hoàng nhớ lại lần đầu tiên gặp cậu, hắn bị vẻ đẹp trai của cậu khiến cho hơi kinh ngạc, rất hiếm người ăn mặc kiểu ấy mà thần thái vẫn anh bạt, siêu quần xuất chúng đến thế. Chỉ là, bản thân mình khi ấy tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

Ôn Cố vào buồng trong, thấy hắn vẫn đang nhìn mình, quay đầu dặn dò: "Ngủ sớm một chút, ngủ ngon."

Trọng Thế Hoàng mỉm cười với cậu, "Đóng cửa lại đi, đèn bên ngoài sáng lắm."

Ôn Cố gật đầu, trở tay đóng cửa lại, sau đó lấy dạ minh châu và lịch sử cận đại ra, dựa vào đầu giường xem.

Cánh cửa kia giống như vách tường ngăn cách hai người, Trọng Thế Hoàng có chút rầu rĩ, nhưng chồng tài liệu cao ngất không cho hắn nhiều thời gian riêng, hắn lập tức lấy lại tinh thần, một lần nữa vùi đầu vào công việc.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Ôn Cố ngẩng đầu khỏi sách, nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ rồi, bên ngoài vẫn chưa định rời đi, bèn cất dạ minh châu rồi đứng lên, tính ra nhắc nhở Trọng Thế Hoàng đi ngủ. Lúc này, trên cầu thang truyền đến tiếng động, không bao lâu đã tới gần hành lang, gõ cửa thư phòng nhỏ.

Trọng Thế Hoàng ngừng tay, xoa xoa bả vai đau nhức: "Mời vào."

Cửa dè dặt đẩy ra, Lưu Hán Tư chậm rãi tiến vào, rụt rè nhìn hắn.

Trọng Thế Hoàng nhìn y một lúc lâu, dẹp yên một tràng lửa giận trong lòng, "Anh họ mệt mỏi cả ngày rồi, trễ thế này sao còn chưa ngủ?"

Lưu Hán Tư mặc áo ngủ tơ tằm, chậm rì rì đi vào, đóng cửa lại, "Anh không ngủ được." Y liếc nhìn Trọng Thế Hoàng, thấy hắn không khó chịu mới cười lấy lòng, đưa cà phê trong tay tới trước mặt hắn.

Trọng Thế Hoàng nhận cà phê, tiện tay đặt xuống, không nói lời nào chờ y lên tiếng.

Lưu Hán Tư thấp giọng nói: "Hôm nay, cám ơn em."

Dù họ là anh em bà con, nhưng không thân thiết đến mức can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của đối phương. Nhưng lần này thì khác, tên Mạnh Cẩn này không dễ đối phó, Trọng Thế Hoàng không muốn vì cái việc như tranh giành tình nhân mà ầm ĩ làm loạn với người ta, nhất là dưới tình huống bên mình sai trước, nên nói ám chỉ: "Mạnh gia rất có sức ảnh hưởng tại Long Thành, chúng ta vẫn nên duy trì khoảng cách thích hợp với họ."

Lưu Hán Tư nôn nóng: "Anh với cậu ta không phải như em tưởng đâu. Cậu ta khác chúng ta, cậu ta là thẳng."

Trọng Thế Hoàng sửng sốt. Mạnh Cẩn cứ mở miệng là vợ, hắn còn tưởng hai người đã sớm xác định quan hệ rồi, còn thiếu mỗi tờ hôn thú, không ngờ Mạnh Cẩn lại là gánh cạo đầu một gánh nóng (1)? Nghĩ đến Mạnh Cẩn kiêu ngạo, bá đạo ngã đau trên con đường tình cảm, hắn không nhịn được sung sướng khi người gặp họa.

Lưu Hán Tư nói: "Anh vừa gặp cậu ta đã có cảm tình, nhưng cậu ta chỉ xem anh như bạn bè, thỉnh thoảng có tìm anh tâm sự."

Trọng Thế Hoàng an ủi y: "Cậu ta với Mạnh Cẩn cùng nhau lớn lên, đóng cửa rồi lại là người một nhà, người ngoài không nên can thiệp. Điều kiện anh tốt như vậy, muốn dạng người gì mà không được, sao phải xen vào?"

Lưu Hán Tư đột nhiên thở gấp, ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời trong suốt nhìn chằm chằm Trọng Thế Hoàng: "Anh vừa gặp đã thích cậu ta không vì cái gì khác, chỉ bởi mặt mũi cậu ta... giống em. Em... hiểu ý anh không?"

Trong lòng Trọng Thế Hoàng hơi lộp bộp.

Lưu Hán Tư thấy hắn không phản ứng, kìm lòng không đậu tiến lên một bước, bắt lấy tay Trọng Thế Hoàng.

Trọng Thế Hoàng theo bản năng né đi.

Lưu Hán Tư nóng nảy: "Em và anh cũng cùng nhau lớn lên, đóng cửa rồi lại càng là người một nhà, em, anh thích em lâu lắm rồi, em không thể bỏ mặc anh!" Câu sau lại hơi có ý chơi xấu.

Trọng Thế Hoàng hơi tức giận, nghĩ thầm: Anh thích tôi lâu lắm rồi, thế mà còn ăn chơi đàng điếm làm bừa bên ngoài hả? Bị chọc phá như vậy, một chút cảm tình cuối cùng Trọng Thế Hoàng dành cho y cũng tan biến, máy móc nói: "Anh họ đừng giỡn, chúng ta không đóng cửa cũng là người một nhà. Anh vĩnh viễn là anh trai em, người nhà của em."

Lưu Hán Tư hét lên: "Biểu huynh muội ngày xưa còn có thể kết hôn mà!"

Trọng Thế Hoàng đáp: "Hai chúng ta sống ở hiện đại, chúng ta cũng không phải biểu huynh muội mà là anh em họ."

Sắc mặt Lưu Hán Tư biến đổi, hừ lạnh một tiếng: "Em nói đi nói lại, suy cho cùng cũng là không vừa mắt anh, thích thằng nhóc vệ sĩ kia chứ gì."

Trọng Thế Hoàng tỉnh bơ, nói: "Anh nói bậy gì thế?"

Lưu Hán Tư: "Đừng tưởng anh nhìn không ra. Hôm đó tại phòng bệnh, em bảo anh đi rót nước cho cậu ta là anh đã biết rồi!"

Chỉ một câu, khiến Ôn Cố đang nghe lén trong góc tường hai mắt sáng lên.

Trọng Thế Hoàng nói: "Cậu ấy cùng em trải qua sinh tử, em đương nhiên nên đối tốt với cậu ấy. Còn anh là anh họ em, là người nhà, giúp em rót ly nước là bình thường."

Lưu Hán Tư bảo: "Không cần giải thích, loại người như chúng ta hiểu rõ nhất mấy chuyện này."

Trọng Thế Hoàng lắc đầu: "Không, anh họ, anh chẳng hiểu gì cả."

"Anh không hiểu cái gì?" Y không phục.

Trọng Thế Hoàng đột nhiên lạnh giọng: "Nếu anh hiểu, đêm nay sẽ không xuất hiện trong phòng em nói với em mấy lời như vậy. Nếu anh hiểu, nên biết em với anh là họ hàng, có một số việc tuyệt đối không có khả năng. Nếu anh hiểu, sẽ không đi trêu chọc Mạnh Cẩn!"

Sắc mặt Lưu Hán Tư tái xanh, sững sờ nhìn cậu em họ dịu dàng trở mặt lạnh lùng, trái tim nhỏ bé co lại.

Trọng Thế Hoàng thấy y bị dọa, lộ ra nụ cười nhẹ: "Anh họ, khuya rồi, anh đi ngủ sớm một chút. Lúc đi em có báo qua với ông nội, có lẽ sáng mai ông còn muốn hỏi anh. Anh chuẩn bị tinh thần đi."

Mặt Lưu Hán Tư càng trắng hơn, môi run run nhìn hắn.

Trọng Thế Hoàng dứt khoát lôi y ra ngoài.

Tới cửa, Lưu Hán Tư nắm tay hắn, nói: "Anh đã hỏi qua, vệ sĩ kia chỉ là dân nông thôn, không văn hóa không tố chất, em và cậu ta chênh lệch quá lớn, sống với nhau thế nào được? Tia lửa tình yêu tuy đẹp nhưng thời gian cháy quá ngắn, quay đi quay lại đã tắt ngúm rồi, sống là phải môn đăng hộ đối. Em nói anh là anh em, người nhà em, vậy em hãy nghe anh khuyên một câu, em và cậu ta không có kết quả."

Khuyên nỗi gì? Rõ ràng là nguyền rủa mà!

Cả thể xác lẫn tinh thần đang đắm chìm trong mật ngọt tình yêu, Trọng Thế Hoàng nổi cáu: "Anh họ, anh nói thế không đúng. Nông thôn thì sao, không có nông thôn anh ăn cái gì? Gặm hạt cà phê nhập khẩu chắc? Người nông thôn sao lại không có tố chất? Anh đi một vòng trên đường xem, mấy thằng cứ mở miệng là "x mẹ mày" có thằng nào đến từ nông thôn? Nhìn người không phải nhìn xuất thân, mà là nhìn bản tính."

"Em đang thừa nhận sao?" Mặt Lưu Hán Tư biến đen.

Hắn không muốn lộ mặt, nói chuyện vẫn lưu lại ba phần đường sống. "Em chưa thừa nhận gì cả, chỉ nói chuyện thế thôi."

Lưu Hán Tư ngước đầu nhìn hắn, trong mắt rơi ra hai hạt đậu.

Trọng Thế Hoàng: "..."

"Khụ khụ." Dưới lầu truyền đến tiếng ho khan của Trọng Đôn Thiện.

Lưu Hán Tư co đầu lại, nén nước mắt, quay đầu bỏ chạy.

Ôn Cố đứng trong góc kín ở lầu một, nhìn y chạy xuống lầu, về phòng xong, mới vừa lòng gật đầu, đang muốn đi lên, chợt cảm ứng được cấm chế dán trên cửa buồng trong bị động vào, liền dịch chuyển về phòng, nhảy lên giường trong chớp mắt.

Trọng Thế Hoàng đẩy cửa ra, trông thấy Ôn Cố ngã chổng vó trên chăn.

—–

(1) Gánh cạo đầu một đầu gánh nóng: thợ cạo đầu trong dân gian đại đa số gánh đòn gánh, một đầu là chậu lửa, bên trên để chậu nước nóng, trên chậu treo tấm kính; còn đầu kia là chiếc ghế nhỏ có hộc hình chữ nhật, trong hộc để dao cạo, kéo, lược, dưới hộc có thùng nước. Một bên nóng, một bên nguội.

Ở đây nói về tình yêu, Mạnh Cẩn cuồng nhiệt, còn em kia lãnh đạm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK