“Ngươi cứ thẳng tay, có chuyện gì ta chịu trách nhiệm.” Trong đôi mắt đẹp, ánh mắt lộ ra tia cười lạnh nhạt toan tính đưa mắt nhìn, nữ nhân này thật là khiến người ta kinh ngạc.
Lâm Phong mang theo nụ cười quỷ dị không nói hai lời tiến lên hai bước, Thiên Hoang Nhẫn cầm ở trên tay, đột nhiên ánh đao chợt lóe, nàng tiến tới Ân Môn lão gia tử lúc này đang được bầy con cháu vây quanh bảo hộ chém bay tứ chi, chọc mù hai mắt, cả người ông ta đã biến thành một cây nhân côn. (nhân côn: gậy người)
Lúc này đám người Bắc Thần Thiên vốn quen thuộc chém giết cũng không khỏi toát ra một tia lạnh thấu xương từ đáy lòng. Trời ạ! Lần này Điện hạ mang về một nữ nhân đến tột cùng là cái dạng gì a! Vừa đẫm máu vừa ngoan lạt, không biết trong óc đang suy nghĩ cái gì, dĩ nhiên bọn họ đã âm thầm coi Lâm Phong là “Ác ma”, cho nên cũng không dám hỏi nàng rút cuộc có dụng ý gì.
Bắc Thần Thiên nhếch lông mày, hắn vốn tưởng rằng Lâm Phong sẽ khuyên nhủ thuyết phục họ, ai ngờ Lâm Phong lại ngại phiền toái, so với tưởng tượng của hắn còn tàn nhẫn độc ác hơn, thật là một người nguy hiểm!
Mà mục đích của Lâm Phong hiển nhiên cũng không phải là để Ân lão đầu mở miệng, điểm mấu chốt là: người biết sự tình khẳng định không phải chỉ có mình hắn, nhi tử cùng tôn tử của hắn không thể nào không biết gì, Lâm Phong muốn moi tin tức, dĩ nhiên là từ trên người bọn họ.
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì! Gia gia, gia gia!” Mấy đưa cháu Ân gia sinh ra muộn, cũng không tự mình trải qua gian khổ nơi chiến trường, cái chết đối với bọn họ mà nói là bóng ma tương đối lớn, Ân gia lão đầu thống khổ lăn lộn trên mặt đất, máu nhuộm đầy đất, mấy tôn tử không dám lại gần hắn.
Lâm Phong lạnh lùng tung cước đạp một cái, lúc này rốt cục có hai tên tiểu tử dám nhào lên cạnh gia gia, nhưng bọn hắn trừ khóc lớn ra cũng không biết làm gì, còn có một người dùng đôi mắt hung ác tàn bạo nhìn chòng chọc vào nàng, dường như tùy thời cũng muốn đoạt đi tánh mạng nàng.
Lạnh lùng cười một tiếng, tình huống như này Lâm Phong thấy đã nhiều lắm, trước kia theo người hắc đạo đi thu nợ, lần nào không phải là tình trạng huyên náo dính mùi máu tanh, nàng sớm hiểu rõ trong lòng những người kia nghĩ gì.
Lại thêm một cước đạp nữa, Ân lão gia tử bị đá, nói không ra lời.
“Các ngươi nếu muốn để hắn chịu thống khổ ít đi một chút thì mau nói cho ta biết đồ cất giấu ở nơi đâu.”
Nhi tử của Ân gia lão đầu khóc lóc, hồi lâu nói không ra lời, Lâm Phong biết không thể chỉ nhìn bọn họ thôi. Ân lão đầu đã sớm đau đến ngất đi rồi, người thiếu niên dùng ánh mắt cừu hận nhìn nàng đột nhiên mở miệng.
“Ta biết ở nơi đâu, gia gia nói cho ta biết!” Hắn là hậu duệ nhỏ nhất Ân gia, cơ nghiệp Ân gia cũng sớm gánh nặng ở trên vai hắn, mặc dù hắn ít tuổi nhất, nhưng lại là người trưởng thành nhất. Cho nên sau cái chết của phụ thân, gia gia của bọn hắn mới sẽ đem chuyện toàn bộ nói cho thiếu niên này.
Đám người Bắc Thần Thiên vốn là bàng quan, lúc này ánh mắt nhất loạt hướng người thiếu niên kia, thiếu niên đó nói: “Các ngươi đi tới chính sảnh, ở giữa hướng trái ba phần, lên trên ba phần có một khối đồ sứ trên đá, dịch chuyển tảng đá sang bên trái, một ống con đựng bút xuất hiện thì nhấc lên, trong cơ quan đó đúng là Tàn Thương!”
Nam Cung Xuy Tuyết theo lời thiếu niên đó mà lục tìm, không lâu lắm đã tìm thấy Tàn Thương, Bắc Thần Thiên cởi bỏ vải bố quấn quanh ngân cung ra nhìn, gật đầu nói: “Không tệ, chính là Tàn Thương.” Lại nhìn Lâm Phong: “Thủ đoạn của ngươi thật đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người, có lẽ người bên cạnh nằm mơ cũng sẽ không nghờ tới, ngươi có thể đắc ý vì không giống nữ nhân khác, thế nhưng ngươi lại tàn độc không giống người.”
Lâm Phong hướng về phía Bắc Thần Thiên làm một dấu tay OK, đao ảnh chợt lóe trực tiếp lấy mạng Ân lão đầu, sau đó lại giống như một tử thần vừa phục sinh, mọi người bên cạnh kinh ngạc cùng bội phục, còn có sợ hãi nàng. Về sau, nhắc đến Lâm Phong là nhắc tới vị máu tanh, ước chừng cũng là bắt đầu từ sự kiện này.
“Nhân từ với địch là tàn nhẫn với chính mình.” Ánh mắt Lâm Phong đảo qua đối đáp lại, Bắc Thần Thiên tựa hồ hiểu ra cái gì đó liền gật đầu, sau đó phân phó về chiến sự dưới chân núi, những binh sĩ đuổi bắt Lôi Nhiên cũng toàn bộ lui về.
Đã chiếm được Tàn Thương, Bắc Thần Thiên không cần phải giám sát Hồng Diệp Cốc, hắn phái một đội binh mã đóng quân ở nơi này, những người còn lại thì chuẩn bị lên đường, hắn rốt cục nên khải hoàn trở về triều.
“Tướng quân, ba tên này xử lý thế nào?” Một hán tử đi tới hỏi, tên con trai thứ ba của Ân Môn khóc lóc hôn mê bất tỉnh, một tên khác còn đang ôm thi thể Ân lão gia tử bên cạnh run rẩy không ngừng, còn có một tên oán hận nhìn chòng chọc vào Lâm Phong, bọn họ nhất thời không biết ý tứ của vị tướng quân.
Bắc Thần Thiên suy nghĩ một chút, cười hỏi Lâm Phong: “Trở về sẽ ban thưởng thêm cho ngươi, chuyện này ngươi giải quyết luôn đi.”
Lâm Phong suy nghĩ mỉm cười, nàng luôn không vì người khác có thân thế đáng thương mà tha cho họ, thế giới này vốn là nhược nhục cường thực (mạnh nuốt yếu, cá lớn nuốt cá bé) nhưng nàng lại biết lúc này nàng ở Ân Tang đích xác là hoàn toàn không có thế lực. Nhưng nàng đối với ba tên này hẳn là cừu nhân hãm hại cả gia đình họ, nàng dĩ nhiên sẽ không ngu đến nỗi đi bồi dưỡng thế lực để phản lại mình.
Nhìn ba người kia, nhất thời nàng cảm thấy Ân Môn tứ tử xác thực là nhân tài, bằng thủ đoạn của nàng lấy hai vị huynh đệ của hắn làm con tin, cũng không sợ không khống chế được hắn, nắm dao nắm đằng chuôi, cho nên đáp ứng nói:
“Mang ba người bọn hắn đi, chờ khi trở về Bắc Thần chính ta tự mình xử lý.”
Mấy người lính lập tức đi lên, đem kéo ba người thiếu niên xuống, Tàn Thương nếu rơi vào trong tay Bắc Thần Thiên, Lôi Nhiên cũng sẽ không phí sức tấn công Hồng Diệp Cốc, ngày kế, đã nghe nói Lôi Nhiên lặng lẽ rút lui, trở về Thiên Thành.
Bắc Thần Thiên tựa hồ muốn lưu Lâm Phong làm con át chủ bài, giấu diếm sự tồn tại của nàng, ban ngày phái ba thị nữ, hai thị vệ, muốn nàng đổi một thân y phục trắng. Lâm Phong cũng làm như hắn mong muốn, thoạt nhìn nàng tương đối ôn hòa, thật giống như một tiểu thư khuê các, nếu không phải ngày hôm qua nhìn thấy thủ đoạn âm tàn đẫm huyết, người khác thật đúng coi nàng là một nữ tử nhu nhược.
Ba tên thị nữ làm thiếp thân nữ tỳ cho nàng thái độ bắt đầu có chút ngạo mạn, thầm nghĩ nữ nhân này có quyền hạn gì mà Bắc Thần điện hạ lại vài phần kính trọng nàng ta? Sau lại thấy hai thủ vệ khác luôn bên cạnh Bắc Thần Thiên cũng đối với nàng một mực cung kính, rồi họ mới đối xử với Lâm Phong bằng thái độ kính cẩn.
Hai thị vệ không phải là ai khác, một người là Hán Thanh, chính là nam tử tối hôm qua bị Lâm Phong trừng mắt liếc, người còn lại gọi Trương Trác, cũng là một thủ vệ tài ba, tận mắt nhìn thấy Lâm Phong đáng sợ thế nào, còn ai dám đối nàng nửa chữ?
Hán Thanh đối với nàng càng bội phục càng sợ hãi, lúc này quả thực đối đãi nàng vô cùng phục tùng, chỉ sợ nàng có gì đó không hài lòng sẽ tự làm bản thân mình “vô cớ mất tích” rồi.
Người bên cạnh Bắc Thần Thiên, tư tưởng cũng coi như là tương đối cởi mở, Bắc Thần Thiên thuở nhỏ bái một vị sư phụ rất có tiếng tăm, vị sư phụ này tính tình nổi danh cổ quái, làm cho hiện tại Bắc Thần Thiên cũng giống hắn tính tình có phần phóng túng không kềm chế được đối với thời đại này lễ giáo quan niệm thật sự là thiếu quy củ.
Chỉ cần nữ nhân nào gặp qua Bắc Thần Thiên, cơ hồ cũng sẽ mê mệt hắn, coi trọng dung mạo anh tuấn có một không hai của hắn, còn có thân phận sang quý cao cao tại thượng và danh xưng Chiến thần.
Nhưng là Bắc Thần Thiên thật sự không gần nữ sắc, hắn năm nay mới vừa qua hai mươi tuổi, không có bất kỳ một phi tử, một thị thiếp nào cả. Ở thời đại này hắn là trường hợp có một không hai trong đám vương tôn công tử! Kinh đô của Bắc Thần chính là Phàn thành, có vô số các công chúa mỹ nữ đều mơ mộng hắn, nhưng nhiều lần đều bị cự tuyệt.
Bất quá Lâm Phong xem ra cũng chỉ là cái cớ là nữ nhân thấy người sang bắt quàng làm họ thôi, nam nhân nào có thể không có nhu cầu? Rất giỏi là hắn không đem bản thân và hắn lúc lên giường cùng nữ nhân làm thành một người thôi. . .
Đang nghe ba nữ tỳ kể chuyện về Bắc Thần Thiên, bên ngoài bỗng có động tĩnh: “Lâm chủ tử, điện hạ đã sai người chuẩn bị xe ngựa tốt.”
Lâm Phong lên tiếng: “Biết rồi!” Sau đó đem theo ba thị nữ, lại một lần nữa ngồi bên trong trướng màn xa hoa.
Lần này lúc nhìn lại Bắc Thần Thiên, trang phục lúc khải hoàn trở về là một thân áo giáp thể hiện vẻ khí khái của bậc nam tử, tóc đen dài được ghim gọn thành cột đuôi ngựa, đôi mắt như hùng ưng sắc bén, tuấn mỹ. Cả người tương hợp ngay cả Lâm Phong cũng không khỏi than thở, như vậy còn quá cả kịch truyền hình cổ trang đi, các đại minh tinh nhìn qua còn không bằng một nửa phong thái của vị nam tử trước mắt này, quả thật là hàng giả không bằng hàng thật a~~?
Ra lệnh một tiếng, cả đội ngũ chậm rãi đi tới, không có bất kỳ ngăn trở nào.
Lâm Phong mặc dù cũng muốn cỡi ngựa, nhưng biết rằng nếu muốn giấu diếm nhất định là nàng không thể lộ mặt rồi, chỉ có thể lắc đầu cảm thán đáng tiếc, đội ngũ đi phía sau từ từ hướng tới vương đô của Bắc Thần.