Đến gần Bắc Thần cũng có nghĩa là đến gần Tập Lan, hai nước đang xảy ra khai chiến, mặc dù thủ hạ hồng y mỹ nam tử kia cũng là tinh binh lương tướng, nhưng cũng chưa chắc đã chịu nổi đại quân đánh sâu vào. Lực lượng rất khác biệt, chất lượng cũng không thể cứu vãn được.
Lâm Phong lại biết, bản thân mình có cơ hội, một cơ hội rất tốt, nếu như Tập Lan đánh tới, trong lúc hỗn loạn nàng có thể chạy trốn, tỷ lệ thành công là rất lớn.
Ngày thứ ba bắt đầu, Lâm Phong đảo con mắt, uy hiếp mấy thị nữ một cách khéo léo nhằm moi ra một chút thông tin tình báo, nàng mới biết được, thì ra đây là vùng lãnh thổ có tên là Ân Tang. Thì ra là Ân Tang vừa giáp với Thiên Thành vừa giáp với Bắc Thần.
Thiên Thành thái tử Lôi Nhiên vốn say đắm mỹ nữ, hoang dâm vô đạo, thực là làm bại hoại cơ ngiệp của tổ tông, Bắc Thần thái tử Bắc Thần Thiên, túc trí đa mưu, am tường binh pháp, vẫn nuôi hi vọng trở thành bá chủ Ân Tang Quốc. Hắn là mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ, vô số thiếu nữ trong lòng coi hắn như ý lang quân. Lâm Phong còn hỏi nữa, mới biết hắn chính là mỹ nam tử toàn thân khí phách nguy hiểm mà nàng đã gặp.
Thị nữ nói chưa chắc đã là thật, phần lớn chỉ là lời đồn đại, sai lầm lớn nhất chính là Lôi Nhiên không hề vô đạo, mà là giấu tài. Về phần Bắc Thần Thiên, trực giác mách bảo Lâm Phong nên rời hắn đi, cách khá xa xa!
Bất quá, nói hắn là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, cũng không phải sai, xem ra khuôn mặt lừa người này nhất là đem lừa những cô bé không hiểu thế sự thì không thể tốt hơn được nữa.
Suy nghĩ một chút, nàng đang định thám thính chung quanh thì đột nhiên có một trận tiếng động lớn truyền tới làm cho nàng cau mày, Lâm Phong lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Chúng thị nữ vô cùng sợ nàng tức giận, vội vàng cẩn trọng nói: “Đó là cung nữ duy nhất của Thiên Thành Quốc còn lưu lại, hiện tại nàng ta điên điên khùng khùng thần trí bất minh, cho nên mới mạo phạm Phượng Phi. . .”.
Lâm Phong trong lòng âm thầm kỳ quái, đang yên lành lại đi lưu lại một nữ tử bị điên, Lôi Nhiên tâm kế nặng như vậy sẽ không để cho người khác bắt được nhược điểm, chẳng lẽ là hắn cố ý? Lập tức phân phó: “Đem nữ nhân điên kia dẫn vào trong xe, dầu gì cũng là thị nữ của nước ta, ta muốn nàng có gì không thể sao?”
Thị nữ nào dám nói không, gật đầu lia lịa đáp: “Vâng, phải ạ.”
Nói đến buồn cười, thân thể của Lam Phượng này bất quá cũng mới chỉ là một thiếu nữ mười bảy tuổi, bằng tuổi Lâm Phong ba năm trước khi nàng xuất đạo, dung mạo quả có chênh lệch khá lớn, nhưng cũng đồng dạng là cô gái xinh đẹp tuyệt đại. Bất quá, Lâm Phong ở thời đại kia, nàng có thể che dấu diện mạo rất khá, thậm chí cơ hồ không người nào gặp qua “lư sơn chân diện” của nàng (nhìn rõ bộ mặt thật), mà thời không này người nào cũng biết có một nữ tử Lam Phượng nghiêng nước nghiêng thành.
Thị nữ đi xuống một lúc lâu nhưng không thấy trở về, Lâm Phong nhăn lông mày, biết thị nữ này sợ là không về được, không biết từ lúc nào, binh sĩ ở chung quanh cùng thị vệ tất cả đều rối rít rút lui.
Lâm Phong đột nhiên có cảm giác xấu, tình huống này cùng tình huống mấy ngày hôm trước quả thực giống nhau như đúc!
Đem chuôi tiểu đao đã trộm giấu đi cầm ở trên tay, đi tới trước xe, nhìn thấy có một thị nữ mặc quần áo nha đầu, liền hỏi: “Mới vừa rồi ta phái một thị nữ đi ra, nàng ta đâu?”
“Hồi Phượng Phi, tỷ tỷ kia không biết đi nơi nào.” Tiểu cô nương khả ái đáp, Lâm Phong vốn nhạy cảm, cảm nhận được từ trên người nàng có một tia mùi máu tươi, trầm giọng hỏi: “Bắc Thần Thiên đâu? Ta muốn gặp hắn.”
Tiểu cô nương khả ái cười khanh khách nói: “Phượng tỷ tỷ sợ là bị choáng váng rồi, ngay cả thanh âm của ta cũng nghe không ra?” Thiếu nữ ngẩng đầu, gương mặt cực kỳ thanh tú, thậm chí còn cùng Lam Phượng có mấy phần tương tự.
“Phượng tỷ tỷ, tỷ muội chúng ta là người một nhà, mặc dù không phải là cùng mẫu thân, nhưng dường như rất giống nhau, yêu cùng một người, đáng tiếc chính là ngươi quá mức mềm yếu, thái tử nhìn trúng ta mà không nhìn trúng ngươi!”
Nhìn trúng nàng? Lâm Phong lắc đầu cười lạnh, cái tên Lôi Nhiên này sợ là bất kỳ ai cũng không nhìn trúng, thì ra tiểu cô nương này là muội muội của mình. Là Lam Phượng thật đối với Lôi Nhiên thâm tình, bất quá hiện tại đứng ở chỗ này chính là nàng Lâm Phong mà không phải Lam Phượng!
“Bắc Thần Thiên kia, hiện tại sợ rằng tự thân khó bảo toàn, ta dẫn binh lính Tập Lan xông lên tấn công bọn họ, bây giờ nói không chừng hắn đã chết.”
Cảm giác có vài phần không đúng, Lâm Phong chớp mắt một cái, nhất thời ở trong lòng mắng to Bắc Thần Thiên này quả là một lão hồ ly, nguyên lai là như vậy!
Bắc Thần Thiên làm sao không đoán ra Lôi Nhiên sẽ để lại một thị nữ kì quặc, chỉ là không có nói toạc ra, mà là đem nàng dẫn dụ tới vùng phụ cận Tập Lan, nếu như nàng bị giết, tội danh này được giao cho Tập Lan, một hòn đá hạ hai con chim! Chẳng những quăng cho nàng cái phiền toái này, cũng không cần đối với Lôi Nhiên mà rút tay lại.
Bất quá điều này cũng ngoài ý muốn là đã đem đến cho Lâm Phong sự tự do, nếu như có thể thoát thân, nàng cũng không cần giả đò làm Phượng Phi chết tiệt này nữa.
Nghĩ đến đây, Lâm Phong mắt lộ ra hung quang, lạnh lùng tới gần: “Muội muội” .
Lam Nhu chưa từng ngờ ở trong mắt Lam Phượng lại nhìn thấy sát ý nồng đậm đến vậy, cũng chưa từng thấy qua nàng lộ ra vẻ mặt dữ tợn, trong lòng bỗng cả kinh, có chút sợ hãi, bất quá trong dĩ vãng Lam Phượng luôn nhẫn nhục chịu đựng, chỉ sợ là tánh mạng bị uy hiếp mới trở nên như thế, lập tức quát lên: “Đúng. Lôi Nhiên muốn ngươi chết !”
Lam Phượng yêu Lôi Nhiên, vì Lôi Nhiên nàng có thể chết đi, đúng là nàng biết Thái Tử Phi đã yếu hại nàng nhưng nàng lại vẫn cam tâm đi lên con đường kia, hết thảy cũng là vì Lôi Nhiên.
Cô gái trước mắt cúi đầu, nửa quỵ dưới đất, bộ dáng rất là thê lương, Lam Nhu hừ cười lạnh, nàng cho là mình thắng, thắng được người tỷ tỷ này, vì nếu so sánh với tỷ tỷ xinh đẹp, nàng hữu dụng hơn!
Song loại ý nghĩ này nàng chỉ duy trì không tới ba giây, một thanh đao lạnh lùng hung hăng đâm một nhát vào lồng ngực nàng!
Loan đao vừa rút ra, đau đớn liền truyền đến, Lam Nhu sợ hãi nhìn Lâm Phong rút ra huyết đao, nàng sai lầm rồi! Ở chính giữa đôi mắt của Lâm Phong là hung quang sắc bén như muốn đoạt tánh mạng người. Nàng không cần cái gì quang minh chánh đại, nàng không phải là Lam Phượng, nữ nhân này, nữ nhân này. . .
Lam Nhu giãy dụa, lộ ra nụ cười lạnh: “Đừng. . . Đừng tưởng rằng ngươi có thể đi. . . , nơi này, đã bị Tập Lan. . . bao vây, ngươi cũng sẽ. . .” Nàng cố vận một hơi nhưng khí đã tuyệt, Lâm Phong lạnh lùng đem máu tươi trên chùy thủ lau đi, trong lòng thầm suy tư, nếu như Lam Nhu nói là sự thật thì quả là nàng đang gặp nguy hiểm.
Lâm Phong suy nghĩ một chút, quyết định hành sự tùy theo hoàn cảnh, bất kể vùng phụ cận nhiều nguy hiểm, lập tức nhảy khỏi xe gấm.
Lâm Phong thấy một trận lạnh lẽo truyền vào óc! Thật nguy hiểm, may mà không bị phát hiện, Lâm Phong cảm thấy mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống.