• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triển Trần Tiêu lộ diện, một chưởng đánh bay tên gây sự kia, ánh mắt linh hoạt quét một vòng xung quanh.

Đánh người, hắn có thể, nói chuyện, hắn lại không.

Hắn chỉ thích hợp làm bộ gương mặt đẹp trai tàn khốc, chuyện tình còn lại cũng không do hắn giải quyết, vì vậy Triển Trần Tiêu coi như một soái ca tàn khốc tới động thủ, rồi lại mau chóng rời đi.

Tiếp theo, một thanh niên tuấn lãng trẻ tuổi khác đi ra, cũng một thân hoa y, dung mạo mặc dù kém Triển Trần Tiêu kinh hãi thế tục, nhưng cũng là nam tử cực kỳ xuất chúng. Hắn có khí chất sang trọng, lời nói điềm đạm mang theo hòa khí tiêu chuẩn tươi cười, hướng mọi người thi lễ:

” Chuyện tình này đã quấy rầy nhã hứng các vị rồi, tại hạ rất xin lỗi, hôm nay bổn điếm mời, hy vọng các vị công tử tiểu thư thưởng thức mỹ thoải mái, chớ đem chuyện tên nhàm chán kia để ở trong lòng.”

Mọi người đầu tiên sửng sốt, sau đó rất nhiều người đều cười, được mời một bữa -tuy đối với nhân sĩ danh lưu khoản tiền nhỏ không coi là vất đề nhưng đã nói lên lão bản nơi này rất khí phách, nên vui vẻ ra mặt. Vô luận phản ứng thế nào thì nhất định cũng tăng thêm hảo cảm với tửu lâu này rồi.

Lâm Phong quan sát âm thầm gật đầu, mời ăn một bữa thu mua lòng người? Quyết định của Hồ Viêm nàng rất đồng ý, trong lòng mơ hồ cảm giác có vài phần sơ sẩy, chuyển nhìn lên trên lầu hai đánh giá một phen. Trên lầu quả nhiên có một nam tử áo lam đang đánh giá cục diện phía lầu dưới, tuy là tỏ vẻ sự tình không liên quan đến mình nhưng ánh mắt một khắc cũng không dời mọi người ở tửu lâu, dường như muốn tìm tòi gì.

Vị trí kia lúc nào cũng có thể ngay lập tức phi thân xuống, nếu có người gây sự sẽ có thể ngăn cản trước tiên.

Khá lắm! Ba người đó tựa hồ có một loại ăn ý, phối hợp rất khăng khít.

Lâm Phong mỉm cười uống một hớp rượu, yên lòng, chuyện đi Xa Trì nàng không cần phí nhiều tâm tư rồi, mấy tiểu tử kia ước chừng là nghe được một chữ Tịnh Kiên Vương – minh hiệu “Ám”, đối với thân phận chính mình có chút cảnh giác và hoài nghi, cũng bắt đầu trở nên tự tin, thậm chí tự phụ!

Bất quá Lâm Phong muốn chính là ‘hủy thiên diệt địa’ sự tự phụ cùng kiêu ngạo, nếu không, làm sao có thể tại bên người nàng làm thủ hạ? Làm sao có thể trợ giúp nàng làm thành sự nghiệp?

Nhìn bố trí dần dần thuần thục, trong lòng Lâm Phong rất có cảm giác thành tựu, nhịn không được cười lên một tiếng.

Nụ cười vô tư lại đúng lúc để cho người bên này nhìn thỏa thích. Nàng vốn xinh đẹp kinh hãi thế tục, nếu không phải dùng một thân lạnh lùng băng sương nhắc nhở người khác về sự lãnh khốc của nàng, chỉ sợ rất ít người có thể quên loại mộng ảo xinh đẹp này. Lam Phượng vốn là Ân Tang đệ nhất mỹ nhân có vẻ thanh thuần trắc trở, bây giờ đến Lâm Phong thì không còn nửa điểm làm cho người ta cảm giác không ổn.

Bắc Thần Thiên tinh thần bừng sáng, hai tròng mắt gắt gao nhìn chuyên chú Lâm Phong, tia sáng kỳ dị đột xuất hiện, giơ chén rượu nhấp một ngụm, bỗng nhiên nghĩ đến lời ca của nàng mấy ngày trước.

“Nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc.” Lời ấy quả thật không sai nha!

Âu Dương Hiểu cùng Nam Cung Xuy Tuyết song song cúi đầu, nghĩ đến nữ tử này tính tình cổ quái làm người ta không đoán ra tâm tư của nàng, rõ ràng bình thường rất xinh đẹp, lại khinh thường hay là không muốn đi lợi dụng điểm này, mà nàng rất cao ngạo, cái cao ngạo căn bản không thể xuất hiện trên người một nữ nhân! Nàng có khi vô cớ tức giận, cũng có đôi khi vô cớ mỉm cười, thật sự là một quái nhân.

Bên kia Bắc Thần Tường cũng nhìn đến ngây người, trong lòng hoài nghi lớn nhưng trách không được Vương huynh đối với hắn cưng chiều quá độ, chẳng lẽ là đoạn tay áo chi phích? ( Đáng thương cho Thần Thiên -_-

Bất quá, Lâm Phong sẽ không phóng túng mình quá lâu, nét cười lộ ra lại ẩn xuống, suy tư nếu Thiên Lang dần dần thành công, nên cho Tần Mộ Quân một lời giải thích, đi làm chuyến làm ăn đầu tiên được rồi.

Việc này Lâm Phong sớm đã nghĩ kỹ, cũng không kéo dài, trực tiếp nói với Bắc Thần Thiên ngồi bên cạnh.

“Ta đi Xa Trì, ngươi xem thế nào?”

Ba người đối diện nhất thời kinh ngạc, nữ tử này nói chuyện dĩ nhiên không chút rào đón! Nàng không sợ Bắc Thần Thiên hoài nghi nàng muốn chạy trốn sao? Bất quá thái độ thản nhiên như thế, thần thái cực tự phụ dường như cũng nói cho người khác rằng nàng căn bản không cần làm thế.

Bắc Thần Thiên thưởng thức thái độ cùng khí phách nàng khác hẳn thường nhân, kỳ thật lúc Lâm Phong lên tiếng chuyện đi Xa Trì, hắn cũng nghĩ để Lâm Phong đi trước, nhưng vẫn chưa có kế hoạch đầy đủ, huống chi nàng lấy thân phận gì đi vẫn cần bàn bạc kỹ hơn. Hắn cũng đang đợi một người có thể để hắn tín nhiệm để cùng Lâm Phong đi trước, không để nàng một mình tiên phong. Không phải do Lâm Phong không có khả năng làm tiên phong mà là nàng vốn âm thầm ẩn thân rất tốt, mặt khác, không hiểu sao từ sâu kín đáy lòng hắn không muốn để nàng mạo hiểm.

Không ai so với Lâm Phong thích hợp ẩn nhẫn trong bóng tối hơn, nàng luôn nắm giữ thời cơ chuẩn xác nhất cắt đứt cổ mục tiêu, không một tia do dự!

Bắc Thần Thiên cười, người ta đều nói nuôi hổ sẽ gây họa, tâm cơ hắn so với trời cao, chính là muốn cùng ông trời đấu một phen! Hắn cũng muốn nhìn xem hắn nuôi dưỡng sói trong bóng tối như vậy, sẽ gặp phải hậu quả gì!

Vì vậy, hắn không chút do dự đồng ý.

“Được, để Tường cùng nàng đi trước!”

Bắc Thần Tường nghe vậy cả kinh, mình còn chút chuyện Tập Lan chưa giải quyết, đi trước Xa Trì mặc dù hắn không phải không muốn, nhưng lại cực kỳ bất mãn Lâm Phong vì hắn nói cái gì Bắc Thần Thiên cũng đều đáp ứng, cái nhìn trong lòng đối với Lâm Phong lại thay đổi vài phần, thầm nghĩ, tên Ám này cũng quá được thị sủng mà kiêu căng rồi! Vương huynh chưa bao giờ dung túng một người hết sức, lúc này Bắc Thần Thiên lại đối với hắn lần nữa buông thả, quả thực làm cho hắn cảm giác xa lạ!

Vương huynh thay đổi? Vì Ám?

Nhìn nàng vài lần, một nam tử thật sự là tuấn mỹ vô cùng, lấy tính cách Bắc Thần Thiên tuyệt đối sẽ không đơn giản do bề ngoài của hắn mà tín nhiệm hắn đến tình trạng này, nhìn bộ dáng bản lãnh tên Ám này, hắn cần phải lãnh giáo mới được.

Đột nhiên thấy đôi con ngươi Lâm Phong tự tiếu phi tiếu nghĩ gì mà nhìn hắn chằm chằm, Bắc Thần Tường không khỏi hừ một tiếng, quay đầu đi.

“Hết thảy nghe theo huynh trưởng an bài.”

Lâm Phong trong lòng cười thầm, Bắc Thần Tường cũng rất có đầu óc, chỉ là có quá cậy tài khinh người, trừ Bắc Thần Thiên ra ai hắn cũng không phục, rõ ràng lời nói lúc gặp mặt vốn là lời khách sáo, mình không lộ ra chút thực lực, sợ là hắn sẽ không cho mình ánh nhìn hào hoãn.

“Thần Thiên, chúng ta lần này đi, đem theo Cẩm Y.”

“A?” Bắc Thần Thiên suy nghĩ một chút, gật đầu đáp: “Nàng muốn dùng danh hiệu công chúa của nàng ta?”

“Phong Vũ với Xa Trì vốn không hòa hợp, chúng ta sao phải chen chân vào? Chê binh lực quân mình nhiều quá sao?” Lâm Phong lườm hắn một cái, lộ ra nụ cười ác ma: “Chớ quên, hai quốc gia đó khó khăn nếu bộc phát chiến tranh cũng chỉ sợ Bắc Thần ngư ông đắc lợi, nhưng nếu có người đi khuấy đảo lộn tung lên làm người khác không rõ chân tướng, ngươi nói hậu quả sẽ như thế nào?”

“Ý ngươi nói…”

“Tên đã lên cung, còn có thể thế nào?”

“Không phát không được.” Bắc Thần Thiên suy tư, tựa hồ kế hoạch đã thành hình rồi, đột nhiên kinh nghi liếc mắt nhìn Lâm Phong một cái, không biết là tức giận hay khen ngợi: ” Nàng lên kế hoạch từ trước?”

Cẩn thận ngẫm lại, nếu như theo hướng nàng vạch ra, kế hoạch tất nhiên chu toàn vô cùng, sao vừa ăn một bữa cơm đã nghĩ ra? Nàng sớm có dự mưu? Mục đích là…

Lâm Phong bộ dạng bị phát hiện ra, gãi đầu ai oán nói: “Ngươi lại nữa, tật xấu hoài nghi loạn xạ có thể sửa không.”

“Nếu sửa lại, ta còn là Bắc Thần Thiên sao?” Bắc Thần Thiên tựa hồ cũng phát hiện mình thất thố, nhìn chén rượu trên bàn lắc đầu thở dài.

Bên kia mấy người nghe thấy mơ mơ màng màng cái hiểu cái không, nhưng bọn hắn không có lá gan như Lâm Phong mà trực tiếp hỏi, Bắc Thần Thiên không thích nói nhiều về chuyện liên quan kế hoạch, hắn không phải ai cũng dung túng! Trừ Lâm Phong là trường hợp đặc biệt, cho dù là tâm phúc bộ hạ của hắn cũng không được!

Nam Cung Xuy Tuyết nhỏ giọng hỏi Âu Dương Hiểu: “Cẩm Y không chết?”

“Làm sao có thể, điện hạ lại để nàng sống để đêm dài lắm mộng à? Ngay hôm sau Cẩm Y đã chết rồi.” Âu Dương Hiểu bị Cẩm Lan Cẩm Tử kéo đi xem Cẩm Y, hắn đã nhìn thấy một thi thể nằm ở trong cỗ quan tài thủy tinh.

Bắc Thần Thiên không bạc đãi nàng ta, nàng ta chết rất an tường, cũng rất hoa quý, không khác thân phận công chúa một quốc gia.

Lâm Phong không thể không biết Cẩm Y đã chết, như vậy lần này nàng muốn mang Cẩm Y gì đi? Nữ nhân này rốt cuộc đùa chiêu gì a~~! Âu Dương Hiểu không đoán ra, Nam Cung Xuy Tuyết cũng không đoán ra, nàng đùa bỡn người khác xoay vòng vòng, có người ngay cả nàng là nam hay nữ cũng không biết rõ, nàng là nhân vật thần bí đệ nhất Bắc Thần, tựa hồ nàng chưa bao giờ để mình hiện diện dưới ánh mặt trời.

Hiểu ý cúi đầu, trực giác nói cho họ biết không nên đi dò đoán nữ nhân đó, cũng như không đoán ý Bắc Thần Thiên. Bắc Thần Tường ngoài miệng không nói, trong lòng lại càng trầm xuống, âm thầm nói, tên Ám này, quả thật lợi hại như vậy? Ngay cả mấy nam tử bên người Bắc Thần Thiên cũng không hỏi lại, hoặc nói đúng hơn là không dám nghịch ý hắn.

Thú vị! Bản vương gia cũng muốn nhìn xem, ngươi như thế nào bắt Xa Trì quốc!

Bắc Thần Tường nhíu mày, Lâm Phong không tránh không né nhìn trở lại, ánh mắt hai người tại không trung giao nhau, trong nháy mắt va chạm tóe lửa…

Bắc Thần Thiên đang chậm rãi uống rượu, không biết là không thấy địch ý hai người họ, hay là nhìn thấy rồi nhưng không để ý đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK