Bắc Thần Thiên đối với vương vị, cũng không quá gấp rút, hiện tại trong triều Bắc Thần cơ hồ không còn địch nhân của hắn, người thông minh có thể đoán được một chút nội tình, nhưng cũng không dám mở miệng.
Bắc Thần Thiên tài hoa thế nào văn võ bá quan đều công nhận, vị trí thái tử thuộc về hắn vốn là ‘kinh thiên địa nghĩa’, cho nên mọi chuyện chẳng qua là hợp lý thôi, cũng không có trở ngại gì.
Cũng phải bội phục năng lực của Bắc Thần Thiên về mặt thâu tóm nhân tâm, thiết lập cục diện, Lâm Phong ở trong Thiên phủ, sáng sớm đã rời giường luyện kiếm, võ công của nàng không lý lại nào không khôi phục, dường như mỗi buổi sáng, đều dùng hai canh giờ để luyện võ. Mỗi lúc trời tối bọn nha đầu ngủ say, Lâm Phong lại dậy tập luyện công phu trong khoảng thời gian rất dài nữa.
Buổi sáng tập võ là cho đám người của Bắc Thần phủ nhìn, buổi tối là tự mình kín đáo tập.
Không phải Lâm Phong đối với Bắc Thần Thiên không yên lòng, mà từ trước đến giờ nàng đối với bất kỳ kẻ nào cũng không yên lòng, không lưu lại đường máu cho mình nàng thấy sợ hãi trong lòng, cái tật này, có lẽ là từ khi hành tẩu giang hồ hắc đạo rèn dũa.
Liên tiếp năm ngày, Bắc Thần Thiên xử lý công việc triều chính, khắc phục hậu quả, đến hôm nay mới có thời gian trở về phủ, lúc này, hắn cùng đi với Âu Dương Hiểu, Nam Cung Xuy Tuyết lững thững bước vào, nhìn thấy Lâm Phong đang cùng ba tỷ muội họ Cẩm đối chiêu.
Ba tỷ muội võ công không kém, có thể nói là cao thủ, không thể lấy một đánh mười, nhưng đấu với mấy tên thì đối phó được.
Lâm Phong ra chiêu liên tục hướng tới ba người, bọn họ có chút nhẫn nhịn nàng! Cái đó do Lâm Phong là chủ tử các nàng nên các nàng không dám ra tay thật, nhưng dĩ nhiên là võ công Lâm Phong cũng có tiến bộ.
Bốn người họ tai mắt vô cùng mẫn cảm, phát hiện Bắc Thần Thiên ba người đã đến cửa viện, họ ngừng đấu.
Cẩm Y tiến lên cười nói: “Ơ, ngọn gió nào đem cả ba vị đại gia cùng tới đây a~~?” Ba người này từ trước đến giờ không câu nệ tiểu tiết, nha đầu trong quý phủ cũng không quá phân lớn nhỏ, bất quá Cẩm Y không biết, Bắc Thần Thiên không thích hạ nhân nói năng với khẩu khí lớn nên mới dám dùng giọng điệu như thế cùng hắn nói chuyện.
Lâm Phong khẽ mỉm cười, nha đầu này, cũng thật làm người ta sinh tâm.
“Mời vào trong.” Lâm Phong thu kiếm, bắt chuyện với bọn họ.
“Không cần, chúng ta ngồi ở đây là được.” Âu Dương Hiểu ngắm mỹ nhân diễm lệ không gì sánh bằng, lộ ra nụ cười, lập tức bị ba tỷ muội họ Cẩm trừng ánh mắt ai oán.
Bắc Thần Thiên thấy vậy cười trêu nói: “Âu Dương, trước kia người khác nói ngươi khắp nơi lưu tình Bổn vương còn không tin, lúc này ta mới biết lời đồn quả thực không sai, không sai a!” Âu Dương Hiểu tức giận phản bác: “Ngươi không phải cũng mang về một đại mỹ nhân đệ nhất thiên hạ sao, chẳng lẽ còn dám nói ta?”
Ánh mắt Lâm Phong biến đổi, lộ ra vẻ nguy hiểm, lãnh ngạo nhìn Bắc Thần Thiên: “Cái danh hiệu này, mong rằng thái tử điện hạ ngươi không nên nói lung tung, nếu không có xảy ra chuyện gì, Lâm Phong ta đảm đương không nổi.”
Bắc Thần Thiên nghe bốn chữ “Thái tử điện hạ” rất nặng nề, biết nàng tức giận không ít, không khỏi lắc đầu cười nói: “Ta biết lúc này không nên lộ ra, trước mắt cũng chỉ có Xuy Tuyết cùng Âu Dương biết, hai người này sẽ không nói láo, ngươi có thể yên tâm.”
Lâm Phong lạnh lùng nhìn miệng Âu Dương Hiểu, ý tứ uy hiếp rõ ràng: còn dám nói một câu ta sẽ đem cắt đầu lưỡi ngươi đi, Âu Dương Hiểu thấy vậy rất sợ, cười khổ: “Ngươi cứ nhìn như vậy, còn nhìn nữa lông tơ của ta cũng muốn dựng đứng lên cả rồi.” Hắn chuyển về hướng Bắc Thần Thiên kêu oan: “Thiên, ngươi tìm nữ nhân gì vậy nha!” bộ dáng hắn hết sức tức cười, làm Bắc Thần Thiên và Lâm Phong cũng buồn cười theo.
Cẩm Lan, Cẩm Tử đã đem băng ghế ngồi tới, bốn người ngồi xuống, Nam Cung Xuy Tuyết từ đầu tới giờ vẫn là bộ mặt lạnh lùng, trầm lặng, Bắc Thần Thiên hạ thấp thanh âm: “Phong, lúc này mặc dù không nên hành động nguy hiểm, nhưng còn một việc nhất định phải giải quyết.”
Trong mắt ánh sáng lóe lên, Lâm Phong nhíu nhíu mày nói: “Ngươi nói tới hoàng đế?”
Bắc Thần Thiên và Nam Cung Xuy Tuyết sớm đã chứng kiến năng lực của nàng, lúc này cũng không kinh ngạc, Âu Dương Hiểu bên cạnh là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến thấy hết sức kinh ngạc, lúc hắn nghe Bắc Thần Thiên nói còn có chút không tin, thì ra nữ tử Lâm Phong này quả nhiên là át chủ bài trên tay Bắc Thần Thiên.
Thần sắc ngưng trọng gật đầu, Bắc Thần Thiên nói: “Đúng, ngươi nên biết phụ hoàng ta là người hết sức xảo trá, ngày đó ở trên điện ta đã hoài nghi, kế hoạch của chúng ta quá thuận lợi, hôm nay thái y nói hắn bị si ngốc, điếc, ta cảm giác, trong đó còn có sự tình.”
Hừ một tiếng, Lâm Phong liếc nhìn hắn: “Không có ẩn tình mới lạ, Nhị điện hạ cũng là mối họa lớn trong lòng phụ thân ngươi, giải quyết được hắn thì đám quan văn trở về dưới trướng hoàng đế, nghe nói trong tâm bọn quan văn luôn hướng hoàng đế, hơn nữa ngươi đâu phải thiếu nhân tài sao lại tới tìm ta?”
Gật đầu cười khổ, Bắc Thần Thiên một lần nữa vì nữ tử cơ trí này mà than thở.
“Ta không thể đích thân xuất thủ, thái y nói phụ hoàng cần tĩnh dưỡng, không cho ai tiến vào tẩm cung, không biết thái y đến tột cùng suy tính điều gì, hơn nữa, ta hoài nghi phụ hoàng đã nghi ngờ thân phận của ngươi.”
Lâm Phong dựng lông mày, nhạy cảm ngửi thấy một tia không đúng, rất có thể là bẫy rập!
Hoàng đế bố trí cục diện này, chỉ chờ người nhảy vào a~~.
Trầm mặc một lúc, Lâm Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt lộ ra tinh quang hỏi: “Bắc Thần Thiên, ta chỉ hỏi ngươi một câu, lần này vào cung có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Mâu quang tinh nhuệ chợt lóe, hai ánh mắt cơ trí giao hội trên không trung, lần đầu tiên không đối nghịch đến bén ra lửa.
“Ta- Bắc Thần Thiên lấy tánh mạng ra bảo đảm, ‘hữu kinh vô hiểm’.”
Vốn luôn không tin tưởng người khác, nhưng Lâm Phong thấy… khuôn mặt anh tuấn của con người vốn thâm trầm này cho tới bây giờ cũng không dễ dàng để lộ ra bất cứ điều gì…lúc này tình cảm bản thân hắn dường như thoát ra mãnh liệt, nàng có hơi chút rung động. (táo: đây là biểu lộ tình cảm đầu tiên của BTT, từ nay BTT sẽ gọi LP là nàng a~~)
Từ trước đến giờ nàng cho rằng những lời thề thề thốt thốt thực thúi a~~ (o_O), thời điểm ở phái hắc đạo xông pha giang hồ thì những thứ thề thốt gì đó thường xuyên như được lấy ra làm cơm ăn vậy, nàng thuận miệng cũng có thể nói một đống lớn lời thề ước. Lúc này nghe lời nói của hắn, lại có cảm giác bất đồng với những lời thề trong quá khứ.
Suy nghĩ một chút, Lâm Phong cười nhạt, nàng quyết định đánh cuộc! Đánh cuộc Bắc Thần Thiên không muốn mất đi một con người hai mặt sắc bén là nàng, đánh cuộc nàng ở trong lòng Bắc Thần Thiên còn có giá trị lợi dụng, còn có… Nàng không muốn suy nghĩ tiếp nữa. ( táo: có vẻ như LP đã mơ hồ cảm nhận tình cảm BTT a~~)
“Tốt, ta đi.” Mặc dù đáp ứng, nhưng ngay lập tức Lâm Phong đưa ra điều kiện: “Bất quá ta không cần ngươi an bài, ta tự có phương thức hành động của mình.”
Gật đầu mỉm cười, dường như Bắc Thần Thiên đang mong đợi gì đó: “Thời gian là buổi trưa ngày mai, nhớ kĩ, Xuy Tuyết cùng Âu Dương sẽ âm thầm giúp nàng.”
Trong lòng Lâm Phong chấn động, biết hắn nói thế đích thị là đã có chuẩn bị, đáp: “Ta hiểu.” Nhìn thần sắc Âu Dương Hiểu cùng Nam Cung Xuy Tuyết, việc họ biết chuyện này là không thể nghi ngờ, trong lòng bỗng có một trận vui sướng nhỏ không giải thích được.
Làm thích khách từ trước đến giờ là giết người sau đó trực tiếp xử lý, nên sau khi Lâm Phong nghe được tin tức hành thích, phản ứng đầu tiên chính là muốn trực tiếp làm thịt Bắc Thần thiên đem làm tấm đệm lưng. (táo: suy nghĩ của LP rất đặc sắc a~~!!)
Nếu Bắc Thần Thiên phái người tới trợ trận, điều này nói lên hắn có lý do tin tưởng nàng sẽ trợ giúp hắn, ít nhất, hắn tín nhiệm nàng.
Cho dù sự tín nhiệm này thành lập từ quan hệ lợi dụng, bất quá loại người như bọn hắn quan hệ gì cũng không phải là như thế sao?