Phong Bình, Trường Nhạc hai vị công chúa nghe xong, sắc mặt có hơi chút hòa hoãn.
Mặc dù Bắc Thần Thiên đối với Lâm Phong thái độ không thay đổi, nhưng lấy thân phận của nàng cũng không thể lên làm chánh phi. Nói thế nào cũng chỉ là tiểu thiếp, danh hiệu chánh phi, rốt cuộc chỉ có thể là công chúa mới có thể xứng, hai nữ tử kia liếc mắt nhìn lẫn nhau, thần sắc hiện lên rõ ràng không ai nhường ai. Lâm Phong thấy hai nàng đấu nhau như chọi gà, trong lòng cười đến vui vẻ. (táo: ack, người ta đấu nhau mà tỷ coi như chọi gà, bó tay tỷ luôn.)
Hoàng đế nhìn Bắc Thần thiên, cũng không gặp phải sự phản đối nào, khẽ mỉm cười: “Cũng tốt, ngươi trở về vị trí cũ để thưởng thức.”
Trong nháy mắt, chủ trì yến hội đã đổi người khác.
Lâm Phong lần này không đi bên cạnh Âu Dương Hiểu, mà lặng lẽ đi tới bên cạnh Bắc Thần Thiên, cúi đầu phun ra thanh âm băng lãnh: “Dự tính của ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì!”
“A!” Bắc Thần Thiên cười, hạ giọng nói: “Ngươi đoán không được?”
“Ngươi chê mạng mình quá lớn sao?” Lâm Phong hừ lạnh nói: “Chuyện vương vị gì cần vội vã như vậy?”
“Ngươi không rõ sự tình liên quan, ngày sau ta sẽ nói tỉ mỉ với ngươi.”
“Nói cho ta biết trước, ngươi muốn ta làm gì?” Lâm Phong mặc dù nói lời lạnh nhạt, nhưng trong đó cũng đã suy nghĩ tình cảnh, tính toán vài bước kế tiếp. Nhìn lại hai người nữ tử đang tranh đấu rồi nhìn rất nhiều nữ nhân khác quanh đây, Lâm Phong chỉ cảm thấy buồn cười.
“Đáng tiếc, các nàng suốt ngày ở chốn khuê phòng nào đâu biết rằng, hoàng đế đối với ngươi, thật ra thì cũng chỉ là lợi dụng mà thôi. Ngươi nếu làm phản, cho dù là hoàng thân, cũng là tội nhân, ngươi nếu không phản, sợ rằng đầu ngươi cũng khó giữ được.” Hoàng đế nhìn Bắc Thần Thiên trong lúc lơ đãng đã lộ ra sát ý, để cho Lâm Phong có ấn tượng sâu sắc.
Bắc Thần Thiên cười: “Ngươi chỉ cần thuận tiện đứng ngoài xem cuộc vui.” Vừa như có điều suy nghĩ gì, hắn nhìn Lâm Phong một cái: “Bất quá ta cũng rất hoài nghi, hoàn cảnh gì có thể tạo nên loại nữ nhân như ngươi, ít nhất về phương diện ‘sát ngôn quan sắc’, ta sợ rằng cũng không kịp ngươi.” (sát ngôn quan sắc: lựa lời phù hợp sắc mặt người nghe)
“Đây vốn dĩ là sự thật, ngươi không cần tự ti.” Thanh âm cuồng ngạo của Lâm Phong ở phía sau hắn nói, Bắc Thần Thiên cười cười lại nói: “Còn có, không biết xấu hổ, điểm này chỉ sợ cũng là nữ tử đệ nhất thiên hạ.”
Người khác lúc ban đầu còn biết bề ngoài mặt tạo vẻ giả tạo, Lâm Phong ngay cả ngụy tạo vẻ ngoài cũng không muốn, tính cách cuồng ngạo cùng Bắc Thần Thiên phối hợp ăn ý. Nhất thời không nói chuyện gì, cũng là lúc chính sảnh náo nhiệt vô cùng, hai nữ tử kia đối chọi gay gắt, Lâm Phong chỉ mải bóc trái cây ăn, nghĩ thầm cách xử lý trận thế triều đình.
Ánh mắt hướng tới chính sảnh, thấy các quan đại thần ước chừng chia làm ba phe cánh, mơ hồ lộ ra địch ý lẫn nhau, Nam Cung Xuy Tuyết lững thững đi ở đường sau, phần lớn võ tướng đoán chừng cũng người của Bắc Thần Thiên, bọn họ đứng ở chung một chỗ, biểu hiện đối với Nam Cung Xuy Tuyết có chút sùng kính.
“Nam Cung Xuy Tuyết là tâm phúc của ngươi?”
“Tâm phúc thì không phải, bất quá là bằng hữu hiếm có.” Hai chữ bằng hữu từ trong miệng Bắc Thần Thiên đi ra ngoài, Lâm Phong chỉ cảm thấy rất tức cười.
“Chúng ta là loại người gì, căn bản không thể nào có bằng hữu!” Ít nhất, Lâm Phong không tin người khác, mà Bắc Thần Thiên cho nàng cảm giác chính là đồng loại, hắn cũng không tin người khác.
“Ngươi cũng nhìn rất thấu đáo.” Bắc Thần Thiên cũng không phủ nhận, chỉ nhún vai, cười một tiếng.
Lâm Phong liếc nhìn hắn một cái, lại nói: “Ngươi vốn nên giới thiệu, hai phe cánh kia thế lực ra sao?”
Bắc Thần Thiên liếc mắt nhìn, trong lòng lại một lần nữa kinh ngạc, năng lực quan sát của Lâm Phong thật đáng sợ, suy nghĩ một chút nói: “Hai thế lực kia là thế lực nguyên lão của phụ hoàng ở trong triều, thật ra thì phụ hoàng đối với ba huynh đệ chúng ta cũng không yên lòng, biết huynh đệ chúng ta hận hắn tận xương cho nên đều có đề phòng.”
Ruột thịt cũng phải đề phòng, nếu là người bình thường, sợ rằng sẽ cảm thấy trái tim như đóng băng. Chẳng qua là Lâm Phong lại làm bộ dạng thấy chuyện hiếm thấy này là chuyện bình thường, ngay cả ánh mắt cũng không nháy mắt một cái.
Bắc Thần Thiên nhìn nàng thần sắc không thay đổi, đáy mắt hiện lên vẻ tán thưởng, vừa nói tiếp: “Đại hoàng huynh tự biết thế lực trong triều không sánh kịp ta cùng nhị hoàng huynh, nên trực tiếp rút lui ra khỏi tranh đoạt triều đình, sau này vô luận người nào lên ngôi khẳng định cũng sẽ phong hắn một chức quan nhàn tản, hắn cũng an nhàn. Nhị hoàng huynh cùng ta lại đối đầu, ta hàng năm chinh chiến bên ngoài, thủ hạ võ tướng đông đảo, nhưng quan văn hơi thiếu, ngươi nhìn bộ dáng Hán Thanh với Trương Trác cũng phải biết, quân sư bên ta quá ít, dĩ nhiên người như ngươi lại còn ít hơn nữa, cho nên ta mới không tiếc hết thảy chiêu dụ ngươi về.”
Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, thì ra là như vậy, nàng đã nghĩ hắn thế nào lại đối với nàng khách khí như thế, Bắc Thần Thiên là bậc vương giả, mạo phạm tôn nghiêm của hắn, hắn nhất định không dễ dàng bỏ qua cho.
Nhưng theo tình hình trước mắt mà nói, Bắc Thần Thiên sẽ không đối với nàng gây bất lợi. Hơn nữa Lâm Phong cũng có chút tán thưởng Bắc Thần Thiên không hề giấu diếm, trực tiếp nói cho nàng biết rõ hắn đối với mình không có sát ý.
“Nhị hoàng huynh nắm trong tay gần nửa số quan văn, so với phụ hoàng chiếm thứ nhất, tay ta cầm binh quyền nên bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu không triều đình này chỉ sợ đã sớm bộc phát tranh đoạt.”
Lâm Phong trong lòng vừa động, như thế Nhị hoàng tử cũng cóý muốn làm phản? Hơn nữa Bắc Thần Thiên là thái tử, nếu là hoàng đế xảy ra chuyện gì, sợ rằng thứ nhất bị người hoài nghi không phải là Bắc Thần Thiên, mà chính là tên Nhị hoàng tử đang nuôi dưỡng thế lực văn quan hùng mạnh!
Đột nhiên cả kinh, chẳng lẽ Bắc Thần Thiên nghĩ đến kế giết người giá họa? Như thế, nhất định phải giết chết Nhị hoàng tử, mới có thể chết không đối chứng? Lâm Phong nhìn một vòng chung quanh, võ tướng cũng không tránh khỏi nhiều sự chú ý!
Thì ra là vì ngăn ngừa hoài nghi, Bắc Thần Thiên đã đem tất cả bộ hạ lợi hại cùng tâm phúc võ tướng điều tới đây dự yến hội, cho dù cuối cùng manh mối có ám chỉ hắn, hắn cũng có lý do giải vây.
Hoàng cung, không phải là bất luận kẻ nào muốn tới là có thể tới.
Lâm Phong âm trầm nói: “Ta đã biết ngươi muốn ta làm gì.”
Ngay lúc này, hoàng đế đột nhiên bị co rút chân tay, khóe miệng lộ ra một tia máu tươi, cả người từ trên long ỷ ngã xuống!
“Hoàng thượng!” Mấy tên võ tướng, quan văn vội đứng lên, đang muốn đi dìu đỡ, ai ngờ chưa đứng lên liền toàn bộ ngã nhào, mọi người dĩ nhiên là cùng chung một hiện trạng.
Ai đó hét lên hoảng hốt: “Trong rượu có độc!”