• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rối loạn ba ngày, Trầm Mộ Phong chính thức kế vị, hiệu là Thiên Lục Phong Vương, hơn nữa chính thức hướng Bắc Thần xưng thần, mỗi quý nộp cống vật, hơn nữa hứa hẹn gặp nạn viện trợ lẫn nhau. Đám người Bắc Thần Thiên không vui vẻ rời khỏi Thiên Lục, nguyên nhân chính là trên dưới quân tình bây giờ đang náo nhiệt việc “gian tế”.

Bắc Thần Thiên giam lỏng Lâm Phong đã bảy ngày, quân viện tra ra các loại tội chứng toàn bộ chỉ hướng Lâm Phong, còn có thân phận của nàng —— từng là Thiên Thành Phượng Phi.

Phòng ngủ của Lâm Phong bị lục soát, tìm được giấy truyền tin bằng da dê có chứa ký hiệu của Thiên Thành, trên có viết những khoảng thời gian quân đội Thiên Thành tập kết. Mà hết lần này tới lần khác đoạn thời gian Lâm phong lấy cớ thân thể không khỏe vẫn không xuất hiện, hiềm nghi hiển nhiên lớn nhất.

Truy xét mãi vẫn chưa tìm được đầu mối rõ ràng, lần này cũng không thể chân chính chứng minh được gì, không loại trừ có khả năng có người hãm hại, Bắc Thần Thiên không khỏi có chút tức giận, ngày hôm đó kêu Tam tỷ muội họ Cẩm đến, hỏi:

“Mấy ngày nay, nàng vẫn ổn chứ?”

“Trừ đưa cơm ra thì không để cho người khác tiến vào cửa phòng một bước, chủ thượng, Lâm chủ tử mặc dù hiềm nghi hơi lớn, nhưng không loại trừ khả năng bị người ác ý hãm hại, ngài làm như vậy có phải hơi quá đáng?” Cẩm Y nói, kẻ có dũng khí lớn dám mở miệng trước mặt Bắc Thần Thiên không có mấy người, nếu không phải nàng theo điện hạ nhiều năm, lá gan cũng không dám lớn như vậy.

“Vì hiềm nghi lớn nhất nên mới muốn tách nàng ra, nếu không chúng ta không thể thăm dò được. Sao có thể mai phục chúng? Ta cũng không thật sự hoài nghi nàng, gian tế Thiên Thành là ai còn không có một chút đầu mối nào, vạn nhất hắn bị dồn đến đường cùng bị hạ sát, chết không đối chứng thì toàn bộ tội sẽ đổ lên người nàng, không có cách giải quyết được, ấy làm sao bây giờ? Như vậy chẳng những gian tế, đối với bản thân Phong cũng gặp nguy hiểm, không bằng tạm thời giữ chân nàng, đối với nàng mà nói cũng an toàn hơn nhiều. Huống chi mọi chuyện chưa minh bạch, cẩn thận vẫn tốt hơn.” Trong lúc Bắc Thần Thiên nói chuyện, đôi mắt phượng hẹp dài híp lên phảng phất như đang suy tư.

Cẩm Lan che miệng cười nói: “Điện hạ, kỳ thật ngài muốn bảo vệ Lâm chủ tử phải không? Nỗi khổ tâm của ngài, hình như nàng không cảm kích a~~.”

Cẩm Y tựa hồ thở phào một cái, cười nói: “Dù sao Lâm chủ tử có phải là Lam Phượng hay không cũng chưa biết rõ, chính nàng ta lại không chịu nói thật thân phận, đây mới là phiền toái nhất.”

Bắc Thần Thiên gật đầu, dường như đang vì nữ tử tính tình cổ quái kia mà đau đầu.

Cẩm Y tam nữ cũng không dám trực tiếp đối mặt với sự âm trầm của Lâm Phong, mấy ngày nay cũng không vào phòng, Lâm Phong cũng không nói gì tựa hồ là chịu đả kích lớn.

Thở dài, Bắc Thần Thiên lại nói: “Không có nhân chứng, chỉ có vật chứng, cũng không biết có phải bị hãm hại hay không, tra xét cũng khó.”

Cẩm Y “thiện giải nhân ý” mà cười nói: “Âu Dương tướng quân không phải cũng đi tra xét sao? Chỉ là, theo tính tình mấy vị tướng quân đó chỉ sợ không thích tra xét chuyện này.”

Bắc Thần Thiên cười: “Gọi bọn hắn tra xét chuyện này cũng giống như giết hắn đi rồi, chuyện gì cũng tới tay ta làm, thật không có lương tâm.”

Tam nữ đều cười: “Điện hạ bản lãnh lớn chứ sao?!”

Bắc Thần Thiên lắc đầu, lúc này Nam Cung Xuy Tuyết đẩy cửa vào, hắn liền phất tay ý bảo tam nữ lui đi: “Trở về nhìn, chớ để xảy ra vấn đề gì.”

Tam nữ nghĩ là có tình báo, lên tiếng đi xuống.

Bảy ngày rất nhanh trôi qua, nhưng vẫn như cũ không có thêm chứng cớ, Trầm Mộ Phong mặc dù cũng hiệp trợ, nhưng là vẫn không thu hoạch được gì.

Ngày hôm đó Cẩm Y tam nữ lại tới báo cáo tình huống, tình hình không sai biệt lắm, Lâm Phong vẫn là không nói lời nào, ai ai vào cửa đều nhìn thấy nàng nằm ở trên giường.

“Điện hạ, e là Lâm chủ tử tức giận ngài khôn cùng.”

Bắc Thần Thiên suy nghĩ một chút: ” Chuyện gian tế đã náo loạn nhiều ngày khiến lòng người hoảng sợ, nếu mấy ngày nữa không có thêm chứng cớ, liền phóng ra nàng đi.”

Cẩm Tử hiếu kỳ nói: “Vị Ám tiên sinh không phải là đệ nhất kỳ nhân sao? Hắn ở đây thì không chừng sẽ biết cái gì.” Tiểu nha đầu này không biết có đúng là bị bề ngoài vị Ám làm cảm thấy hứng thú hay không, tiếng “Ám” phát ra vô cùng hưng phấn.

“Đáng tiếc hắn không phải là người bổn vương gọi là đến.” Bắc Thần Thiên dừng một chút: “Bổn vương rất kỳ quái, nếu Lâm Phong thật sự một mình tư thông với địch, nàng như thế nào thông tri đến Lôi Nhiên, nuôi dưỡng bồ câu đưa tin cũng không có gì đặc biệt.”

Cẩm Y cười nói: “Điện hạ cũng có thể tra xét phải sơ sót.” Suy nghĩ một chút lại nói: “Chỉ sợ Lâm chủ tử không ghi sổ tính toán, điện hạ hoài nghi quả thật có chút quá phận.”

Bắc Thần Thiên nhớ tới bộ dáng Lâm Phong nổi giận, cười khổ: “Xem ra bổn vương cũng chỉ có thể đi xin lỗi.”

Tam nữ kinh ngạc nhìn, Bắc Thần Thiên đi xin lỗi! Không ngờ địa vị Lâm Phong ở trong lòng hắn lại cao như vậy, hơn nữa Bắc Thần Thiên cũng chưa hoài nghi nàng ta, trong mắt Cẩm Y hiện lên vài phần ảm đạm, lui xuống.

Một buổi đêm hai ngày sau, mặt trời chiều ngã về tây bước vào bóng tối, chiến thuyền có vẻ yên lặng. Bắc Thần Thiên nói nếu như không tìm ra chứng cớ thì ngày mai chịu nhận lỗi với Lâm Phong, phóng nàng ra, này là đêm cuối cùng, tra xét chắc cũng chẳng thêm được gì. Tìm hơn mười ngày cũng đã chưa tìm ra chứng cớ, còn có gì mà tìm nữa?

Bắc Thần Thiên đầu tiên là đến yến tiệc mừng Trầm Mộ Phong đăng vị, bây giờ là thời điểm thủ vệ thư giãn.

Trên thuyền đám người Bắc Thần Thiên ngồi trong thuyền lớn, mấy binh lính yên lặng có giấc ngủ ngắn, hai binh lính canh gác đầu thuyền sớm đã mệt nhọc, đêm khuya khoắt, cũng buông vũ khí uống rượu để xua tan giá lạnh.

Đột nhiên, một bóng đen nhỏ nhắn phi tới, đánh trên cổ hai binh lính làm chúng song song ngất đi.

Hắc y nhân bịt mặt võ công không kém, ra tay gọn gàng dứt khoát, không có chút động tĩnh gì.

Trên lưng nàng là một bố vải bên trong không biết có gì. Thân mình thon cao rõ ràng là một nữ tử. Nàng đem hai người đỡ thành một tư thế ngủ, tránh cho người khác hoài nghi, sau đó lặng yên hướng trong thuyền tìm kiếm.

Thủ vệ cảnh giới không quá sâm nghiêm nhưng cũng không lơi lỏng, hắc y nhân che mặt giống như biết rõ kết cấu thuyền cùng phân bố thủ vệ mà lục soát, khéo léo mà ẩn núp đi vào, đôi mắt xinh đẹp đánh giá chung quanh tìm kiếm mục tiêu.

Lướt qua boong tàu, phi thân nhảy lên nhìn ra xa, ở chỗ cao nhìn tương đối dễ dàng, quan sát một hồi liền nhìn thấy mục đích nàng —— nơi có một đám trắng bồ câu.

Bồ câu đưa tin cũng không yên lặng, mặc dù là ban đêm chúng vẫn vỗ cánh bay qua lại chung quanh, hắc y nhân bịt mặt để bố vải trên lưng xuống mở ra, lấy ra ngoài một con bồ câu trắng đưa tin.

Loại này bồ câu đưa tin trong bố vải cùng bồ câu đưa tin trên thuyền vốn là cùng loại, cho dù trộn lẫn vào nhau cũng sẽ không ai phát giác. Nhưng từ sau khi chuyện có gian tế xảy ra, Bắc Thần Thiên đối với quân tình tra xét phi thường chặt chẽ, số lượng bồ câu đưa tin cũng phải liệt kê ra, hắc y nhân không thể không tự mình ra tay, đến đây để đổi lại.

Nàng nhẹ phi thân, mau chóng nhảy đến bên cạnh bồ câu đưa tin, đem một con bồ câu bỏ vào bố vải rồi đóng chặt, cõng lên lưng.

Vẫn như cũ không có bất cứ động tĩnh gì, đại công cáo thành rồi, hắc y nhân tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, khinh thân nhảy xuống, muốn rời đi.

Nhưng ngay sau đó, bỗng dưng một thanh âm lạnh lùng ở phía sau nàng quỷ mị vang lên:

“Ngươi muốn đi đâu?”

Hắc y nhân trong lòng chấn động, trong mắt tràn ngập không thể tin được, nàng chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy hắc y nữ tử thần sắc lãnh khốc mang nụ cười lạnh lẽo đang đứng phía sau cách nàng không xa.

Dung mạo của nàng ta mỹ tới cực điểm! Dưới ánh trăng trông giống như tiên tử trong mộng, nhưng lúc này hắc y nhân cảm thấy không phải như thế? Nàng chỉ thấy một trận đầu váng mắt hoa, cơ hồ té ngã.

“Không có khả năng… Ngươi… Ngươi như thế nào ở chỗ này! Ngươi vừa rồi rõ ràng còn đang trong phòng.”

Nàng đó hừ lạnh một tiếng, thản nhiên cười nói: “Có sao? Ta sao không nhớ rõ mình ở trong phòng?”

” Mười mấy ngày nay rõ ràng ngươi đã mất đi tín nhiệm đối với điện hạ, ngươi như thế nào…” Đột nhiên, nàng tựa hồ nghĩ ra điều gì, bừng tỉnh đại ngộ mở to hai mắt nhìn, dường như chưa từng kinh ngạc đến vậy, sợ hãi hơn nữa không cam lòng!

Thanh âm dễ nghe của một nam nhân cũng nhẹ nhàng vang lên:

“Phong đối với bổn vương có mất đi tín nhiệm hay không, ngươi như thế nào biết? Ngươi không nghĩ đến đây không phải là diễn kịch?” Góc tối đó có một mỹ nam tử chậm rãi đi ra, ánh trăng sáng tỏ ánh lên khuôn mặt, không phải Bắc Thần Thiên thì là ai? Hắn trên mặt lộ vẻ tươi cười, lười nhác ngáp một cái: “Đợi ngươi mấy ngày, rốt cục cũng đi ra rồi, không uổng phí ta cùng Phong tính kế ngươi.”

Hắc y nữ tử lãnh khốc hung hăng liếc mắt nhìn hắn nói: “Ngươi phải trả cho ta thêm tiền lương, tổn hại danh dự ta trong thời gian dài như vậy, ngoài ra còn có phí tổn thất tinh thần.”

Bắc Thần Thiên nghe vậy nhất thời mặt khổ, ra vẻ thống khổ: “Tiểu thư, khẩu vị nàng lớn như vậy ta biết làm sao đây?”

Hai người tâm tình cũng không tệ, Bắc Thần Thiên tìm được gian tế nhiều năm bên người tự nhiên cao hứng, Lâm Phong vì sự tín nhiệm của hắn tâm tình cũng rất thoải mái, một đáp một xướng nổi lên vui đùa, hắc y nhân bịt mặt đối diện nhìn thấy họ vui vẻ như không có chuyện gì.

Nàng thì thất bại, lo âu, ghen tỵ, tức giận!

“Đều là tại ngươi, cái đồ hồ mỵ tử!” Nàng nổi giận gầm lên một tiếng, rút ra đoản kiếm tùy thân đâm hướng Lâm Phong!

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, Thiên Hoang Nhẫn không biết giương ra khi nào, tiếp nàng ta một chiêu, xoay người một cước đá trúng bụng đem nàng ta đá trở về.

“Xa Trì công chúa, ngươi không cần vội vã muốn chết như vậy, hay là trước hết nghĩ tới quốc gia chính mình đi đã.”

Thanh âm lạnh lùng trong đêm làm hắc y nhân che mặt nổi lên một thân mồ hôi lạnh, nàng không thể tin được mà nhìn bọn họ, võ công Lâm Phong lúc nào tốt như vậy? Nàng từng thấy qua võ công của Lâm Phong nên vẫn không để trong lòng, nguyên lai nữ tử này luôn ẩn nhẫn cất dấu! Giấu diếm thực lực, cất dấu một thanh ám kiếm thần kỳ bất ngờ mà đả thương người!

Đột nhiên rùng mình một cái, tựa hồ nghĩ tới cái gì, la hoảng lên:

“Ngươi… Ngươi chính là Ám?”

“Không sai, là ta.” Lâm Phong lạnh lùng cười, phảng phất chuyện gì cũng trong dự liệu của nàng.

Hắc y nữ tử che mặt ý nghĩ mơ hồ, nàng nằm mơ cũng không nghĩ ra chuyện gì đang xảy ra. Lâm Phong rõ ràng đã bị Bắc Thần Thiên giam lỏng, coi như là đóng kịch nhưng nàng sao có thể lẻn ra, càng huống chi đối phương thế nào tra được thân phận nàng? Nếu như thật sự tra được thân phận nàng thì là người phương nào đi điều tra? Nàng rõ ràng đã rất chú ý hướng đi của mỗi người bên cạnh Bắc Thần Thiên, điều này không có khả năng là giả!

Rất nhiều vấn đề, nàng căn bản không thể nào hỏi!

Đại đội nhân mã đã đến, cây đuốc chiếu sáng chung quanh, nàng biết nàng thất bại, thất bại hoàn toàn!

Mọi người bốn phía cũng không biết chuyện gì xảy ra, họ đến đây là do điện hạ ra lệnh, lúc bọn họ nhìn thấy Lâm Phong lạnh lùng đứng ở bên cạnh Bắc Thần Thiên cũng tỏ vẻ nghi hoặc, nữ tử này không phải gian tế sao, thấy thế nào giống như cùng điện hạ rất thân cận? Chẳng lẽ điện hạ bị cưỡng ép?

Nhưng tầm mắt nhìn trên hắc y nhân bịt mặt, nhất thời rõ ràng, vì gian tế chỉ sợ chính là người kia rồi.

Cẩm Lan cùng Cẩm Tử đi theo phía sau Âu Dương Hiểu, thấy Lâm Phong một tay kéo khăn che mặt của hắc y nữ tử đó ra, thanh âm không thể tin nhất thời vang lên:

“Cẩm Y tỷ tỷ, như thế nào là ngươi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK