Vương thái y chịu trách nhiệm kê thuốc cho hoàng đế, lúc này ôm hòm thuốc mang theo mạng che mặt tiện để che nắng đi vào trong tẩm cung.
“Thái y, gần đây hoàng thượng gặp ác mộng liên tục mới để cho ông tiến cung, mong thái y chiếu cố ngài.” Thị vệ Trần Thuật một lòng trung thành đối với hoàng đế, nhìn thấy chủ tử biến thành bộ dạng này, cả người hắn cũng tiều tụy đi không ít, trong lòng thực khó chịu.
Vương thái y gật đầu, thanh âm có chút khàn khàn: “Đi xuống đi.”
Bọn thị vệ biết thái y khi chuẩn đoán bệnh không cho người khác ở bên cạnh, thủ vệ nhanh chóng lui ra, cả tẩm cung rất mau im ắng, chỉ còn lại hai người là Vương thái y và hoàng đế.
Người mà mấy ngày trước đây thần thái sáng láng, hôm nay ở trên giường, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm không chút sức sống, ngây ngốc nhìn vách tường, đây chính là hoàng đế của Bắc Thần sao? ‘Vương thái y’ cười lạnh một tiếng, đến gần bên giường, đem sắc thuốc đổ vào bát sứ đầu giường, bưng đến trước mặt hoàng đế.
“Hoàng thượng, thỉnh uống thuốc.”
Hoàng đế si ngốc nhìn chén thuốc rồi ngó chừng hắn tựa như đã hoàn toàn điếc, căn bản không nghe thấy âm thanh.
Người nọ cầm chén thuốc, múc thuốc đưa tới khóe miệng hoàng đế, vẫn không nhìn thấy hắn có bất kỳ phản ứng nào.
Để chén thuốc xuống, người nọ cười lạnh gỡ bỏ mạng che mặt, lộ ra một gương mặt tuyệt mỹ vô song, người ở trên giường vẫn không có bất kỳ phản ứng.
“Không cần giả bộ, ngươi diễn mặc dù tốt, tuy nhiên vẫn có mấy chỗ sơ hở rất lớn.” Người đó chính là Lâm Phong, lúc này nụ cười của nàng mười phần tự tin, liếc hoàng đế một cái, mặc dù vẻ mặt hắn không biến hóa, vẫn nói ung dung: “Thứ nhất, sự cảnh giác của thủ vệ phía ngoài quá kém, nếu thái y là người duy nhất có thể đi vào tẩm cung của ngươi, thì ngay cả không thấy mặt thái y thế nào, họ lại cũng cho ta vào sao, chỉ có thể nói rõ là các ngươi đã sớm an bài tốt mọi chuyện.”
“Thứ hai, ngươi trông thấy thuốc lại không uống, người vừa điếc vừa si ngốc không bị đại não điều khiển, hành động giống như một tiểu hài tử, mà không phải là vẻ mặt cương thi như thế. Giả bộ ngốc không phải giống ngươi giả bộ, kẻ ngu si nhìn thấy dược vật lại không né tránh, ta còn chưa từng thấy mấy ai.”
“Thứ ba, ngươi nhìn thấy ta thần sắc vẫn không thay đổi, si ngốc điếc đặc cũng không có nghĩa là mất đi trí nhớ, ngươi đã gặp qua ta ở nơi yến hội, gần đây lại chỉ có Vương thái y đi lại, đột nhiên nhìn thấy người khác tất nhiên sắc mặt sẽ phải đại biến, thất kinh, mà ngươi lại vẫn dùng vẻ mặt ngây ngốc này để đối phó, ván bài này bố trí thật có chút không cao minh.”
Lời vừa nói ra, ánh mắt người trên giường rốt cục biến thành hiểu rõ, khôi phục lại thần sắc như hôm yến hội.
“Thì ra Lam Phượng công chúa mưu trí như thế, bội phục bội phục. Bất quá, hôm nay ngươi tới, còn có thể trở ra được không?”
Lâm Phong trong lòng hơi ngạc nhiên, hoàng đế này đang ở chốn thâm cung còn có thể điều tra triệt để người ngoài, thật có chút bản lãnh. (táo: Vầng, hoàng đế chỉ có “chút” bản lãnh ạ)
Nàng cùng hoàng đế đều bất động thanh sắc, thủ vệ từng đoàn tiến vào, quả nhiên đây là một sát cục!
Những thị vệ này đều là thị vệ tâm phúc của hoàng đế, kể cả Trần Thuật tướng quân.
“Điêu dân lớn mật, dám hành thích hoàng thượng, bắt lại!”
Lâm Phong vung tay, có hai người đã đầu thân tách biệt, máu tươi phun ra cao mấy thước.
Đã quen mùi máu tanh, đám binh sĩ cũng không quản tới hai người kia, liều chết xông lên.
Lâm Phong biết ‘song quyền nan địch tứ thủ’, Thiên Hoang Nhẫn vung lên, phi thân lên xà nhà. (song quyền nan địch tứ thủ: đại ý là một mình LP khó đối phó hết đông kẻ thù)
“Bắn tên!”
Sát cục này quả nhiên bố trí rất toàn diện, Lâm Phong không thể làm gì khác hơn, nhảy xuống, lấy tốc độ cực nhanh phi trên người nhiều binh lính lấy chúng làm bia đỡ đạn, một mảnh mưa tên rơi xuống, binh lính bên cạnh ngã rất nhiều.
Người của mình cũng giết? Thật ác độc! Hoàng đế này thực muốn dồn nàng vào chỗ chết!
Lâm Phong một cước đá tên thị vệ vào long sàng của hoàng đế, đột nhiên, bốn phía long sàng xuất hiện một vòng sáng loáng, một cơ quan phát ra ám khí, thị vệ kia chưa kịp kêu lên đã mất mạng.
Lâm Phong trong lòng thở phào, may là nàng cảm thấy kì quái, không đi tới long sàng uy hiếp hoàng đế, nếu không hiện tại nàng đã thành một cỗ tử thi! Cái gì ‘hữu kinh vô hiểm’ chứ, rõ ràng là nguy cơ dình rập từng bước! Thật giỏi thay Bắc Thần Thiên, ta thật bị ngươi công kích mà!
Bất quá. . . khóe miệng Lâm Phong nhếch lên một tia cười lạnh, nhàn nhạt mở miệng:
“Hoàng thượng, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy có chỗ không thoải mái sao?”
Đây thật là sát cục, nhưng không hề giống vẻ bề ngoài. Hoàng đế là vì muốn giết Lâm Phong mà thiết lập cục diện, Lâm Phong biết rõ là bẫy rập tại sao còn cố tình nhảy vào?
Lợi dụng sát cục của người, tạo thành sát cục của ta, há chẳng phải là cao mưu tài trí?
Thần sắc hoàng đế vốn bình tĩnh bỗng thay đổi, đột nhiên thân thể co rút, sùi bọt mép!
Đám người thị vệ Trần Thuật đang công kích Lâm Phong lúc này sợ ngây người, bọn họ không hiểu, lần trước hoàng đế anh minh quyết đoán, chả lẽ lại giả vờ trúng độc! Bất quá trước mặt người mình căn bản không cần thiết diễn trò, đây tột cùng là. . .
Thần sắc hoàng đế trở nên hoảng sợ, hình ảnh trước mắt dần dần mơ hồ, khóe miệng Lâm Phong là nụ cười lạnh, thần sắc trong mắt của hắn trở nên càng dữ tợn.
Hắn chết cũng không hiểu nổi, Lâm Phong rút cuộc đã hạ độc như nào!
Dĩ nhiên, hắn không nhìn thấy tận mắt bố trí của Lâm Phong, cũng không thấy rằng số thị vệ của mình tới một phần ba người đã đứng ra một bên, y trang đã cởi, lộ ra toàn thân dạ phục, cùng đối đầu với thị vệ còn lại của hoàng đế, thị vệ của hắn ứng phó không kịp, đội hình lập tức bị đánh loạn! Mà thủ lĩnh của bọn chúng, chính là Nam Cung Xuy Tuyết cùng Âu Dương Hiểu.
“Các ngươi cuối cùng cũng xuất hiện.” Không biết tại sao, Lâm Phong bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm, nàng cảm thấy bế tắc và bối rối trong lòng dường như đã biến mất tăm! Cho dù nàng có giữ đường lui cuối cùng cho mình, nàng vẫn muốn nhìn xem, xem Bắc Thần Thiên đến tột cùng có xứng để nàng tín nhiệm không, mà Bắc Thần Thiên cũng không gạt nàng, không làm nàng thất vọng, ít nhất hai người họ xuất hiện ở chỗ này đã nói lên thành ý của hắn.
Phải biết rằng, tráo đổi thị vệ tâm phúc của hoàng đế mà không bị phát hiện tiêu tốn rất nhiều khí lực, những thị vệ đang ở đây cũng biết quá nhiều, đều phải lên đường ‘đi theo’ hoàng đế!
Lâm Phong không phát hiện ra, khóe miệng của mình đang cười mỉm nhẹ nhàng, ở thế giới này mấy ngày nay, nàng bất tri bất giác cũng có mối giao hảo có thể xưng là “bằng hữu”. Nếu không cùng nàng đối nghịch thì làm “bằng hữu” thật ra thì cũng chưa hẳn là không thể, tựa như nàng cùng Bắc Thần Thiên vậy.
Lặng lẽ rút lui đến một góc, Lâm Phong cởi một thân áo bào trắng xuống, bên trong là một bộ dạ phục bó sát người, tay cầm thanh dao găm, bằng thân thủ đặc biệt, nàng lặng lẽ thủ tiêu tánh mạng địch nhân bên cạnh!
Cả tẩm cung bị phong tỏa như giam cầm tất cả mọi người, trong một khắc tẩm cung hoàng đế bỗng yên ắng đến quỷ dị, bốn phía đều là những cỗ tử thi!
Nam Cung Xuy Tuyết cùng Âu Dương Hiểu giật mình, một phần ba thủ vệ có cùng nguyên nhân cái chết! Điều này nói lên bọn chúng chết dưới tay cùng một người!
Một đao linh hoạt chặt đứt yết hầu, dứt khoát không chút nao núng đoạt tánh mạng người!
Nhìn con người đang đứng giữa một đoàn thi thể, lãnh ngạo cô tuyệt, chính là nữ tử tuyệt sắc thân nhuộm mùi máu tươi, lúc này bọn họ mới chính thức hiểu rõ Lâm Phong!
Ác ma đội lốt người! Đây mới là bản sắc của nàng sao? Âu Dương Hiểu nhíu nhíu mày, trong lòng thậm chí có chút rét lạnh, không khỏi lại âm thầm hỏi lòng mình lần nữa, Bắc Thần Thiên a, ngươi đã tìm được dạng nữ nhân gì vậy~~!
Cũng không có người nào tới thăm nom hoàng đế nữa, bọn thuộc hạ xử lý hậu quả tương đối nhanh chóng, chắc đã sớm chuẩn bị tốt. Hiểu rõ bản chất con người, không chỉ có nàng, còn có một người nữa, loại cảm giác hợp tác này, kì lạ là Lâm Phong cảm thấy thật tốt.
“Từ bây giờ, chỉ cần ta không lấy thân phận ‘Lâm Phong’ để xuất hiện, các ngươi đều phải gọi ta bằng cái tên khác: ‘Ám! ’” Lâm Phong quyết định, lạnh lùng nói ra, ánh mắt lãnh khốc đảo qua chung quanh, ánh mắt ấy chạm đến người nào phảng phất như điện giật, làm người run sợ, ánh mắt như không cho phép người ta bất tuân mệnh lệnh của nàng!
“Là! Chủ tử!” Bắc Thần Thiên đã cho nàng quyền lực ngang ngửa, thân phận đặc thù cùng quyền lực.
“Ta nghe chưa rõ!” Thanh âm Lâm Phong tràn đầy sự uy nghiêm cùng sắc bén.
“Là! Chủ tử!” Thần sắc của nàng nói cho người khác biết, cho dù không có Bắc Thần Thiên ở bên cạnh, nàng vẫn là người đáng sợ! Trở thành thuộc hạ của nàng, đừng nghĩ tới việc cãi lại mệnh lệnh của nàng!
Lâm Phong có phần cuồng ngạo ngẩng đầu, nhàn nhạt cười, Bắc Thần Thiên, là ngươi cho ta quyền lực lớn như vậy, ta sẽ vì ngươi đảm nhận một thân phận khác, để Bắc Thần trở thành thiên hạ của ngươi! Để cho Ân Tang trở thành lãnh thổ của ngươi!
Nếu như ngươi không muốn ta phụ trợ, nếu như ngươi đối với ta không tín nhiệm nữa. . .
Ta sẽ giết ngươi! Mà người mang tên “Ám” này, cũng sẽ vĩnh viễn biến mất!
Hiện tại muốn làm, sẽ phải làm đại sự! Trong mắt Lâm Phong hiện lên tinh quang bén nhọn, thoáng qua rồi tan mất.