Sau khi Lâm Lam không có nhìn ra đầu mối gì, mở miệng hỏi: "Chuyện đó… sẽ không quấy rối đến các người sao?"
"Lâm công tử lo xa rồi, hai người tỷ muội chúng ta đều là người giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa vốn là chuyện chúng ta phải làm, chút chuyện bận bịu nhỏ ấy vẫn là giúp đỡ được." Giọng nói của Chanh dịu dàng giải thích.
"Vậy thì đa tạ hai vị." Lâm Lam mừng rỡ cùng gật gật đầu với các nàng.
Hoàng nhìn tỷ tỷ của mình một chút, vui vẻ cười cợt. Trong lòng thầm nghĩ: ‘Thật không hổ là người thông minh nhất trong thất ám vệ, mình quả nhiên không thể so sánh được.’
Ba người liền vui vẻ ra đi. Dọc theo đường đi, Chanh âm thầm chăm sóc Lâm Lam, chuyện gì cũng đều lấy hắn làm chủ, mà Hoàng thì lại âm thầm quan sát chuyển động của tỷ tỷ mình và Lâm Lam. Lâm Lam cũng cố gắng hết sức giúp hai người làm một ít chuyện mình có thể làm.
Thời điểm hai người mang theo Lâm Lam chạy đi cũng không quên truyền cho Mặc Thư Kỳ một phong thư, nói cho nàng biết tình hình của các nàng. Vì vậy, các nàng rất nhanh đã đến ngoài Lạc thành. Trong lúc các nàng đi qua một rừng cây nhỏ ở ngoài Lạc thành thì Lâm Lam bị bệnh nặng. Mặc dù Lâm Lam rất khỏe mạnh, nhưng dù sao hắn cũng là nam tử, ở thế giới này thân thể nam tử bình thường đều rất yếu, một đường bôn ba mệt nhọc rốt cục ép vỡ nam tử kiên cường này.
Thời điểm Chanh và Hoàng đang luống cuống tay chân thì gặp Hồng đến tìm các nàng, lúc này Lâm Lam đã hôn mê bất tỉnh.
Hồng nhìn Lâm Lam đang hôn mê, gấp gáp, hắn biết rõ nam tử này ở trong lòng của Các chủ mình rất có địa vị, liền bước nhanh đi tới bên người Lâm Lam, lo lắng nói: "Lâm công tử làm sao?"
"Ngày đêm không ngừng nghỉ chạy đi, Lâm công tử dù sao cũng là nam tử thân thể yếu đuối, cho nên không cẩn thận nhiễm phong hàn. Ta đã cho hắn uống thuốc trị phong hàn mà Các chủ cho chúng ta, không cần lo lắng." Chanh giải thích.
"Đúng vậy đúng vậy, Lâm công tử vì muốn sớm ngày nhìn thấy Các chủ nên dọc theo đường đi không ngừng nghỉ chạy đi, cho nên vào lúc này mới bị bệnh. Các chủ yêu thích Lâm công tử như thế, nếu như nhìn thấy hắn nhất định sẽ rất vui vẻ." Hoàng ở một bên chen miệng nói.
Chanh trừng nàng một chút, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của tỷ tỷ mình, Hoàng rụt cổ một cái, ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Chanh nhìn thấy sắc mặt của Hồng có chút không bình thường, lo lắng hỏi: "Hồng, làm sao vậy, là Các chủ đã xảy ra chuyện gì phải không?”
Sắc mặt Hồng rất kém nói: "Hai người các ngươi vì sao không đem chuyện Lâm công tử đến nơi đây báo cáo cho Các chủ sớm một chút, bây giờ…" Hồng híp mí mắt, nói ra ý đồ của mình đến đây.
Hai người sau khi nghe xong đều yên lặng, Hoàng dễ kích động lên tiếng trước tiên: "Các chủ tại sao có thể làm như vậy, Lâm công tử vì nàng… vì nàng…"
"Hoàng. Câm miệng!" Chanh nghiêm khắc quát lớn nàng. Hoàng bĩu môi, có chút tức giận xoay người chạy ra ngoài, hai người cũng không có để ý đến nàng.
"Hồng, ngươi là lão đại của chúng ta, người đi theo bên cạnh Các chủ lâu nhất cũng là ngươi, nói vậy ngươi so với chúng ta càng hiểu rõ nàng hơn, nàng rõ ràng rất yêu Lâm công tử, tại sao muốn làm như thế. Hồng, ngươi nhất định biết nguyên nhân." Chanh nhìn chòng chọc vào Hồng.
Hồng thở dài một hơi: "Các chủ làm như thế, cũng là vì tốt cho hắn." Hồng dừng một chút: "Các ngươi cũng biết trên người Các chủ chịu mối thù diệt môn giết, hiện tại kẻ thù đã dần dần tìm tới. Các chủ không muốn làm cho Lâm công tử chịu một chút thương tổn, cho nên nàng mới làm như vậy, đem người yêu bên cạnh đẩy ra so với người khác nàng còn đau khổ hơn, nhưng mà các ngươi biết không? Nàng đã không thể còn sống bao lâu nữa nên không muốn đi quấy rối Lâm công tử, cho nên, nàng muốn dùng quãng đời còn lại của mình để hoàn thành nguyện vọng của phụ thân, sau đó một mình lẳng lặng rời đi."
"Cái gì? Các chủ không còn sống bao lâu nữa, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Chanh kinh hãi.
Hồng nhìn nàng một chút, chậm rãi dựa lên trên một cái cây, mở miệng: "Hơn một năm trước, chuyện Các chủ trọng thương ngươi còn nhớ không?"
Chanh gật gật đầu.
Nhìn thấy nàng gật đầu, Hồng nói tiếp: "Khi đó Các chủ được Lâm công tử cứu lên nhưng con mắt bị mù không khỏi, công lực mất hết, hơn nữa trúng một loại độc rất ác là sâu độc, trúng loại sâu độc này người bình thường đều không thể sống hơn mười tám tuổi. Mặc dù y thuật của Các chủ cao siêu nhưng nàng đối với loại sâu độc này cũng không thể làm gì, cứ việc không ngừng tìm thuốc giải nhưng vẫn không có kết quả. Các chủ sợ nàng sẽ sai lầm, bỏ lỡ một đời của Lâm công tử, cho nên mới phải để cho các ngươi đuổi hắn về thôn Bách Gia. Các chủ đã nói rằng nàng rất yêu hắn, rất yêu rất yêu, tuy rằng ta cũng không hiểu, nhưng giọng điệu khi đó của nàng lại đau buồn như vậy, yêu mà không được, ngươi có thể hiểu rõ nỗi đau của nàng không."
"Tại sao lại như vậy, nàng sao..." Giọng nói của Chanh có chút âm u.
"Cho nên, vì không cho Các chủ lo lắng, ta không thể không làm như vậy." Hồng nói xong muốn rời đi thì Chanh gọi nàng lại.
"Hồng." Hồng không có xoay người, chỉ là lẳng lặng chờ Chanh nói tiếp: "Để Lâm công tử đi thôi, mặc dù Các chủ nói không muốn làm cho hắn đau lòng, nhưng dù sao đó cũng chỉ là ý nghĩ của chính nàng. Ta biết Các chủ làm tất cả đều vì muốn tốt cho Lâm công tử, nhưng mà, ta nghĩ Lâm công tử cũng không cần. Căn cứ vào khoảng thời gian này ta và hắn ở chung với nhau nhìn ra hắn là một người rất kiên cường, coi như chúng ta mang hắn về hắn vẫn sẽ không bỏ qua.Thời gian ngươi và hắn chung đụng cũng không ngắn, ta nghĩ ngươi không phải không biết tính cách của hắn chứ."
'Đúng đấy, tính cách hắn là gì ta đương nhiên hiểu, Các chủ làm sao không hiểu đây, nhưng mà, tình yêu khiến người mù quáng, Các chủ bây giờ chính là như vậy.' Hồng nghĩ như thế nhưng nàng cũng không có mở miệng.
Chanh không ngừng cố gắng nói: "Không phải còn có một năm sao? Tất cả đều có thể, trong một năm này nói không chừng lúc nào đó Các chủ liền tìm được thuốc giải, đến lúc đó Lâm công tử đã lập gia đình thì làm sao bây giờ? Ngươi cũng không muốn Các chủ đau lòng chứ. Huống hồ, nếu như Các chủ thật sự chỉ còn một năm này, ngươi sẽ làm cho nàng mang theo tiếc nuối rời đi sao? Chí ít, thời gian ở bên Lâm công tử nàng rất vui vẻ, không phải sao?"
Hồng suy nghĩ một chút, khe khẽ gật đầu, nói: "Được, dẫn hắn đi gặp Các chủ đi."
Chanh nghe xong vui mừng nhìn Hồng một chút, đi tới bên cạnh Lâm Lam ôm lấy hắn, quay về Hồng nói: "Đi thôi."
Mới vừa đi ra không xa, liền nhìn thấy bóng người của Hoàng, nàng khó chịu chính là chờ ở phía trước, nhìn Chanh ôm Lâm Lam đi tới, bên cạnh còn có Hồng đi theo là biết có hy vọng liền hỏi: "Chúng ta đây là đi gặp Các chủ phải không?"
"Ừm, đi nhanh đi." Hồng trả lời.
Cứ như thế, mấy người lên đường.
* * *
Ngay khi Hồng mang theo ba người đi tìm Mặc Thư Kỳ, Mặc Thư Kỳ bên này cũng gặp phải một chút phiền phức nho nhỏ.
Mặc Thư Kỳ run rẩy đi loạn ở trên đường, bởi vì con mắt không nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào trực giác của mình mà đi, không giống như trước đây đi đụng tới chướng ngại vật nên cô đều không ngừng đi về phía trước. Không cảm thấy gì liền đi vào bên trong một ngõ, trên đầu va chạm làm cho Mặc Thư Kỳ hơi tỉnh táo lên. Cô một mình ngồi ở góc tường, lẳng lặng ngây người ra.