• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nói xong Tiểu Ngũ đi lên trước, ôm qua eo cô vận công bay lên xà nhà. Sau khi đứng vững ở trên xà nhà Mặc Thư Kỳ ngồi xổm xuống thân cây, cô nhìn dưới chân của mình, ngoại trừ dấu chân của mình và Tiểu Ngũ ra còn có thêm một đôi. Cô dùng tay của mình đo đo hai dấu chân to nhỏ kia, sau khi xong cúi đầu suy nghĩ một chút: “Được rồi, đi xuống đi.”

Bởi thân thể Mặc Thư Kỳ chống trên đó cho nên Tiểu Ngũ cũng không nhìn thấy dấu ấn đôi chân kia. Mặc dù không biết nàng tại sao lại làm như vậy, nhưng Tiểu Ngũ vẫn nghe theo. demcodon-lqd Sau khi trở về mặt đất Mặc Thư Kỳ cúi đầu suy nghĩ, cô ở trong phòng xoay chuyển hai vòng, đến nơi này sờ sờ đến nơi đó sờ sờ, sau khi sờ xong lại đi ra gian phòng. Vào trong sân, các góc trong sân đều có hắc y nhân bảo vệ, các nàng nhìn thấy Mặc Thư Kỳ sau khi ra ngoài đều yêng lặng không có tiếng động, tiếp tục đứng thẳng tắp ở đó.

Mặc Thư Kỳ đi tới đi lui ở trong sân, còn thỉnh thoảng dùng chân giậm đạp trên đất, bất tri bất giác liền đi đến phía sau ngôi nhà, xuyên thấu qua cửa sổ có thể nhìn thấy Lâm Khiếu Thiên bên trong đang đăm chiêu nhìn chằm chằm cô. Mặc Thư Kỳ đối diện với bà mấy giây sau đó tiếp tục làm chuyện vừa rồi. Sân sau có một cây đại thụ, là một cây hoa to, cây rất thô, nhìn ra cây này cũng có một ngàn năm tuổi.

Giờ khắc này chính là mùa hạ, trên cây nở đầy đóa hoa màu hồng, gió vừa thổi qua nương theo cánh hoa bay xuống truyền đến từng làn hương thơm. Mặc Thư Kỳ lấy mũ xuống quay về phía cây ngẩng đầu lên, cô nhắm mắt lại tham lam rút lấy hương hoa, có mấy cánh hoa lưu loát rơi vào tóc cô. Trên gương mặt, ánh trăng màu bạc ở trên người cô bắn ra từng tầng ánh sáng chói mắt. Tiểu Ngũ ở trong cửa sổ nhìn, hắc y nhân vừa lên bảo vệ cũng đứng nhìn, ngay cả Lâm Khiếu Thiên đều nhìn có chút thất thần. Vì che giấu thần thái trong nháy mắt của mình, cô đem tầm mắt chuyển tới trên người Tiểu Ngũ, nhưng là Tiểu Ngũ vừa nhìn thấy Mặc Thư Kỳ quay về ánh mắt si mê kia không khỏi thấp giọng thầm than một câu: 'Thật là một yêu nghiệt mà, một nữ nhân lại xinh đẹp như vậy.' Nói xong cũng đem tầm mắt chuyển đến hướng khác.

Mặc Thư Kỳ đang tắm rửa ở trong ánh trăng và cánh hoa cảm giác được có một tia tầm mắt hừng hực rơi vào trên người mình, cái cảm giác này giống như mình là con khỉ sống trong vườn thú bị người xem xét, làm cho cô vô cùng khó chịu. Cô không kiên nhẫn mở mắt ra chuyển tầm mắt qua trên tường rào, đáng tiếc người kia di chuyển quá nhanh. Mặc Thư Kỳ chỉ nhìn thấy một vệt bóng đen lóe qua từ trước mắt mình, căm ghét thu tầm mắt của mình về, lại nhìn cây hoa một chút, lưu luyến không rời đem mũ đội lại trên đầu. Trong lòng thầm nghĩ lúc nào có thời gian sẽ mang Lam nhi tới nơi này, để hắn tận mắt nhìn thấy.

Bóng đen lóe qua từ trên tường rào hiện tại đang đứng ở trong Ngự hoa viên của hoàng cung. Trong lòng người kia vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực mình, không tự giác trước mắt lại hiện lên cảnh đẹp vừa mới nhìn thấy. Da trắng như tuyết tóc bạc, hơn nữa cánh hoa hồng nhạt tô điểm, tất cả đều tốt đẹp như vậy, làm cho người không đành lòng đi phá hoại, muốn đem cảnh đẹp kia vĩnh viễn lưu lại. Nhưng là người kia nghĩ đến đến mình và Mặc Thư Kỳ trong lúc đó thành đôi quan tâm nhau, hơn nữa mình làm những chuyện kia với nàng, giữa các nàng nhất định không làm được bằng hữu chỉ có thể là kẻ địch. Sau khi trở lại phòng của mình, hắc y nhân không khỏi cầm lấy bút vẽ lại cảnh đẹp vừa rồi, một bút một bút miêu tả, rất nhanh một bức tranh liền hoàn thành.

Mặc Thư Kỳ mang mũ lên trong lúc vô tình đem tầm mắt đảo qua bên trong song cửa sổ, lơ đãng nhìn thấy một bức tranh không nhìn thấy ở trong phòng, vừa cẩn thận nhìn cấu tạo của gian phòng một chút, rõ ràng có người vận dụng nguyên lý gây ảo giác cho thị giác đem gian phòng này cải tiến nhúc nhích một chút. Cô bước nhanh đi trở vào trong phòng, vừa đi tới mới nhìn thấy tấm vách tường kia, tay nhẹ nhàng quét mấy lần ở một chỗ, quét ra phía trên dày đặc tro bụi, quay về mảnh đất kia ngừng xem một phen sau đó Mặc Thư Kỳ lùi về phía sau mấy bước, để ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên trên tường. Nhưng là lại không nhìn thấy cảnh tượng vừa mới nhìn thấy ở ngoài phòng, cô cúi đầu lẳng lặng suy nghĩ, giống như là suy nghĩ đến chuyện gì, khóe miệng cô hơi cong cong: “Tiểu Ngũ, ngươi đi bên ngoài chỗ ta mới vừa đứng đi.”

Lâm Khiếu Thiên và Tiểu Ngũ tuy là nghi ngờ nhưng lại không hỏi ra miệng, chỉ là yên lặng nghe nàng dặn dò. Tiểu Ngũ từ cửa sổ nhảy ra ngoài, đứng chỗ Mặc Thư Kỳ vừa mới ngắm hoa, vị trí không sai chút nào.

“Mặc tiểu thư, đã được rồi.” Giọng nói của Tiểu Ngũ rất là lạnh nhạt, từ bên trong không nghe được một chút cảm tình.

“Ngươi nhìn nơi này, có phát hiện gì không?” Mặc Thư Kỳ chỉ chỉ vào nơi mình vừa mới lau tro bụi.

Tiểu Ngũ nhìn chằm chằm nơi kia thật lòng nhìn một chút, lập tức lắc đầu: “Không có thứ gì.”

“Được rồi, ngươi vào đi.” Mặc Thư Kỳ thản nhiên nói.

“Dạ.” Nói xong lại nhảy vào.

“Đi thu dọn sạch sẽ bức tường này.” Mặc Thư Kỳ chỉ vào bức tường đối diện mình. Sau khi nói xong Tiểu Ngũ đầu tiên là dùng nội lực quét xuống tro bụi ở trên tường, tiếp theo lại không biết từ nơi nào cầm miếng vải lau chùi ở trên tường. Chờ sau khi mặt tường sạch sẽ, Mặc Thư Kỳ dùng tay lại sờ sờ ở phía trên: “Đi tìm bồn nước đến, phải là sạch sẽ.” Mặc Thư Kỳ nói với Lâm Khiếu Thiên.

“Mặc Thư Kỳ, ngươi rốt cuộc giở trò quỷ gì.” Lâm Khiếu Thiên hơi không kiên nhẫn nhìn nàng.

“Nếu như muốn tìm đến bản đồ kho báu Lâm trang chủ vẫn là làm theo lời bản tọa nói đi.” Mặc Thư Kỳ lạnh lùng nhìn bà một cái.

Vì bản đồ kho báu Lâm Khiếu Thiên chỉ được cưỡng chế không kiên nhẫn trong lòng, bà quay về hắc y nhân cách đó không xa nói: “Tìm bồn nước trong sạch sẽ đến.”

“Dạ.” Lâm Khiếu Thiên dặn dò hắc y nhân xong liền nhảy ra ngoài tường, không lâu bưng một chậu nước trong sạch sẽ đi tới trước mặt Mặc Thư Kỳ.

Hắc y nhân sau khi thả chậu nước xuống liền muốn đi ra ngoài, nhưng là bị Mặc Thư Kỳ gọi lại: “Chờ một chút.”

Mặc Thư Kỳ lấy một bình sứ trắng như tuyết từ trong ngực ra, sau khi mở nắp bình ra rót chất lỏng màu đỏ sậm từ bên trong vào chậu nước trong, chờ toàn bộ hoàn tan, cô nói: “Đem bồn nước này dội vào trên mặt tường kia.”

Hắc y nhân nghe theo, nước dội lên mặt tường bắt đầu hiện ra một cái đồ án nhàn nhạt. ddlqd-demcodon Mặc dù rất nhạt, nhưng vẫn là có thể nhìn thấy nội dung là một đóa hoa cúc to lớn, giống như địa đạo ở Mặc gia trang, ở chính giữa hoa có một cái rãnh. Mặc Thư Kỳ khẽ vuốt cái rãnh kia.

“Đây là cái gì? Vì sao lại xuất hiện cái đồ án án?” Lâm Khiếu Thiên không rõ hỏi.

Lâm Khiếu Thiên vốn không nghĩ tới Mặc Thư Kỳ sẽ trả lời mình, nhưng là không biết bởi vì tâm tình Mặc Thư Kỳ tốt hay làm sao lại dĩ nhiên trả lời vấn đề của bà: “Mặt tường này dùng một loại chất liệu rất đặc thù làm thành, bình thường nhìn qua cũng giống như tường bình thường không khác biệt gì. Nhưng là khi ánh trăng chiếu rọi xuống sẽ có chút không giống, nếu như đem nước thuốc đặc thù dội tới, là có thể nhìn thấy những thứ bị ẩn giấu.”

“Ở dưới ánh trăng? Nhưng là vừa mới nãy Tiểu Ngũ cũng nhìn, cũng không có phát hiện cái gì không giống nhau à.” Lâm Khiếu Thiên nghi ngờ nhìn nàng.

“Là vấn đề thời gian, mỗi khi đến đêm trăng tròn một thời khắc nào đó khi ánh trăng chiếu xuống mới có thể nhìn thấy, khi đó chỉ có trong nháy mắt.” Mặc Thư Kỳ thản nhiên mở miệng: “Lấy cây trâm ra.” Mặc Thư Kỳ quay về phía Lâm Khiếu Thiên duỗi ra một cánh tay.

Lâm Khiếu Thiên biết chuyện này không phải là mình có thể làm rõ đành lấy ra cây trâm thả lên trên tay Mặc Thư Kỳ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK