Hai người đi tới một nơi hoang tàn vắng vẻ, buổi tối ngoại trừ tiến côn trùng kêu thì cái gì cũng không nghe được chung quanh hoàn toàn tĩnh mịch.
Hai bên sau một lúc đều yên lặng, Mặc Thư Kỳ mở miệng: “Ngài rất yêu sư tỷ của ngài ư?”
Hứa U đầu tiên là sững sờ, sau đó gật đầu: “Nàng là toàn bộ của ta.” Hiển nhiên là không nghĩ tới nàng sẽ hỏi cái này.
“Như vậy à, chúng ta làm giao dịch đi, đưa sâu độc vương trên người ngài cho ta sẽ giúp ta làm một chuyện, đổi lại ta giúp hai người ở bên nhau.” Giọng điệu của Mặc Thư Kỳ thản nhiên giống như đang nói một chuyện rất bình thường.
“Cái gì?” Hứa U giật mình hỏi.
Mặc Thư Kỳ nhíu mày: “Sao, nghe không hiểu à?”
“Không… không phải… có thể nói rõ ràng một chút được không?” Hứa U hiển nhiên còn có chút không có lấy lại tinh thần.
“Ta biết môn phái các ngài mỗi một Nhâm chưởng môn sẽ được người tiền nhiệm gieo xuống một con sâu độc vương ở trong người. Vì để có thể khống chế cổ trùng càng tốt, mỗi một chưởng môn mới sẽ làm một lần chỉ sợ trong thân thể của ngài cũng có đi. Giao nó cho ta, giúp ta làm một chuyện, ta cứu sư tỷ của ngài, vì giải độc cho người trên trấn nên ta sẽ không đòi mạng của ngài. Thế nào? Đồng ý không?” Mặc Thư Kỳ tẻ nhạt thưởng thức sợi tóc của mình.
“Tiểu thư thật sự có biện pháp?”
Mặc Thư Kỳ gật đầu.
“Được, ta đồng ý với tiểu thư, mặc dù ta không biết tiểu thư muốn sâu độc vương làm gì, thế nhưng vì sư tỷ ta đồng ý với tiểu thư.” Giọng điệu Hứa U vững vàng nói.
“Ngài đã suy nghĩ kỹ, phải biết lấy sâu độc vương ra sẽ mất đi một nửa nội lựa của ngài, hơn nữa thân thể của ngài sẽ trở nên rất yếu.”
“Đúng vậy, chỉ cần có thể ở bên sư tỷ ta cái gì cũng đều đồng ý với tiểu thư.” Hứa U kiên định nói.
“Cho ta một ít máu của ngài.” Mặc Thư Kỳ đưa cho Hứa U một bình sứ màu trắng.
Hứa U không rõ vì sao nhìn nàng.
Mặc Thư Kỳ liếc bà một cái: “Để tỏ lòng thành ý ta sẽ đưa thuốc giải trước cho người trên trấn cho ngài.”
“Được.” Hứa U móc ra một cây chủy thủ từ trong ngực, vén tay áo lên lộ ra cánh tay trắng như tuyết, cầm lấy chủy thủ mạnh mẽ cắt một đao ở phía trên, nhất thời dòng máu đỏ sẫm từ cánh tay chảy xuống. Bà nhận bình sứ của Mặc Thư Kỳ rót đầy sau đó lại trả cho nàng: “Đủ chưa?” Bởi mất máu cho nên sắc mặt của Hứa U có chút tái nhợt.
“Ừ.” Mặc Thư Kỳ gật đầu, nhìn thấy vết thương của Hứa U còn đang chảy sau đó lại vứt cho bà một bình sứ khác: “Tại hạ không muốn lúc dùng đến ngài thì ngài còn đang bị thương.”
“Cảm ơn!” Hứa U chân thành nói cám ơn với Mặc Thư Kỳ.
Mặc Thư Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Ngày mai tại hạ sẽ đưa thuốc giải đến, kính xin Hứa chưởng môn chuẩn bị kỹ càng thứ đó.”
* * *
Mặc Thư Kỳ rời khỏi Hứa U cũng không có đi vào nhà tranh, mà là trực tiếp trở về nhà trọ tìm tới gian phòng của Lâm Khiếu Thiên, trực tiếp đẩy cửa vào: “Lâm trang chủ, đã quấy rầy.”
Sau khi Mặc Thư Kỳ tiến vào thì Lâm Khiếu Thiên chỉ mặc áo sơ mi, trong tay cầm nửa thanh kiếm đang ra khỏi vỏ, đề phòng nhìn về cửa. Nhìn thấy người tới là Mặc Thư Kỳ sau đó thu kiếm lại: “Muộn như vậy Mặc tiểu thư có chuyện gì không?”
“Nếu bản tọa không nói Lâm trang chủ cũng biết bây giờ tòa trấn này đã sắp biến thành một toà trấn không người, lưu lại chỉ là một ít người già yếu bệnh tật nhiễm phải ôn dịch, muốn lấy được cây trâm trước tiên phải giải quyết vấn đề trên trấn, như vậy mới có manh mối.”
“Sau đó?” Lâm Khiếu Thiên hỏi xong Mặc Thư Kỳ lại nói.
“Bản tọa cần ba ngày, sau ba ngày bản tọa lại tới tìm ngài.” Nói xong cũng muốn rời khỏi.
“Mặc Thư Kỳ, ngươi có thể đã quên chuyện thuốc rồi.” Lâm Khiếu Thiên nhanh chóng ở phía sau nhắc nhở.
Mặc Thư Kỳ liếc nhìn bà một cái, bóng người nhanh chóng biến mất ở cửa.
* * *
Kỳ thật Mặc Thư Kỳ không cần trở lại nhà trọ tìm Lâm Khiếu Thiên, nhưng là độc thủ chân chính sau màn vẫn không có hiện thân. Nếu bỏ mặc không thể nghi ngờ là một quả bom hẹn giờ to lớn không chắc lúc nào sẽ nổ mình tan xương nát thịt, cho nên còn nhất định phải trấn an được Lâm Khiếu Thiên.
Sau khi rời khỏi gian phòng Lâm Khiếu Thiên Mặc Thư Kỳ lấy ra cái bình chứa máu của Hứa U cẩn thận tỉ mỉ để trước mắt của mình, mở ra bình sứ đưa tới dưới mũi tinh tế ngửi một cái, tiếp theo cất cẩn thận rời khỏi nhà trọ, đi tới một hiệu thuốc không người, đẩy cửa tiệm ra một cơn tro bụi vung lên. Mặc Thư Kỳ lấy tay áo che lại đợi tro bụi trong không khí tản đi sau đó mới bắt đầu đánh giá trang trí trong hiệu thuốc.
Trực tiếp quay về phía cô chính là một quầy hàng, phía sau quầy là một tủ thuốc ước chừng cao hơn hai mét. Trên mặt tủ thuốc mặt trên có đầy hộp thuốc nhỏ bằng nhau, đi lên phía trước tiện tay mở ra một cái hộp thuốc. Bên trong còn có không ít thảo dược, trong hộp thuốc khác cũng đều còn có một chút, nói vậy là lúc chủ nhân vội vội vàng vàng rời đi không có thu dọn sạch sẽ, lấy được những thứ mình muốn xong Mặc Thư Kỳ bắt đầu phối thuốc. Trên đường đi không chỉ có bỏ thêm máu của Hứa U còn có không ít máu của bản thân cô. Sau khi cầm lấy vải trắng sạch sẽ băng bó cẩn thận xong, cầm thuốc giải bào chế xong cất cẩn thận, vốn là muốn làm thuốc viên nhưng là nơi này bây giờ công cụ đơn sơ, dược liệu cũng ít ỏi, chỉ có thể đem thuốc viên đổi thành nước thuốc, có điều cũng đủ.
Sau khi trở lại nhà trọ Mặc Thư Kỳ ngồi xếp bằng ở trên giường, hai mắt nhắm lại bắt đầu luyện công. Từ lần trước sau khi ra khỏi hoàng cung ra ngoài thì võ công của cô vẫn đang chầm chậm khôi phục, mặc dù tốc độ rất chậm nhưng là hiện tại đã có thu hoạch rất lớn.
Trong lúc vô tình bầu trời ngoài cửa sổ bắt đầu nổi lên màu trắng bạc, một đêm ngồi thiền trên mặt của Mặc Thư Kỳ không có vẻ uể oải, trái lại tinh thần sung mãn, xem ra cuốn bí tịch kia của Mặc gia chắc chắn có ẩn chứa gì bên trong.
Chờ lúc cô đến nhà tranh thì Thư Hân Đồng ở bên ngoài chính là đang luyện kiếm, những người khác giống như vẫn chưa rời giường.
“Thư tiểu thư, sớm.”
Nghe thấy tiếng của Mặc Thư Kỳ thì Thư Hân Đồng đem kiếm cất đi, nở một nụ cười xán lạn về phía Mặc Thư Kỳ: “Sớm, Ngọc tiểu thư gọi ta là Hân Đồng đi, gọi Thư tiểu thư có chút không quen.” Thư Hân Đồng cười khúc khích sờ sờ đầu, với nàng mà nói Mặc Thư Kỳ chính là nhánh cỏ cứu mạng của sư phụ mình, rất nhanh chính là ân nhân của mình, cho nên Mặc Thư Kỳ đã bị tâm tư đơn thuần của Thư Hân Đồng xem là người mình.
“Được, vậy Hân Đồng cứ gọi tại hạ là Ngọc Mặc đi.” Mặc Thư Kỳ cũng không cảm thấy Thư Hân Đồng đáng ghét, ngược lại còn có chút thiện cảm. Thư Hân Đồng tâm tư đơn thuần dám yêu dám hận, là một người đáng giá kết thân.
“Đúng rồi, Ngọc Mặc, ngươi ăn điểm tâm chưa?” Thư Hân Đồng đột nhiên hỏi.
“Chưa, lo lắng Lam nhi không nhìn thấy ta sẽ lo lắng liền vội vội vàng vàng chạy tới đây.” Mặc Thư Kỳ nói cười vui vẻ nhìn Thư Hân Đồng.
Thư Hân Đồng buông kiếm, xoay người vội vội vàng vàng đi tới nhà bếp: “Vậy Ngọc Mặc ngươi chờ một chút, điểm tâm rất nhanh sẽ xong.”
Nhìn bóng lưng Thư Hân Đồng trong mắt Mặc Thư Kỳ có thêm một phần chân thành.
Thư Hân Đồng mới vừa đi, Chu Cầm và Chanh từ trong phòng đi ra, bởi phòng không đủ cho nên tối hôm qua hai nàng chen ở chung một phòng.
Nhìn thấy bóng người của Mặc Thư Kỳ thì Chanh cung kính hỏi thăm một câu, Mặc Thư Kỳ cũng có tâm tình tốt trở lời nàng, nói chuyện với Chanh xong Mặc Thư Kỳ nhìn về phía Chu Cầm. Cô cười nhạt nói với Chu Cầm: “Cầm, đã lâu không gặp.”