"Sao lại thế." Lâm Lam đau lòng nhìn nàng: "Sẽ biến thành như vậy nhất định là có nguyên nhân, Mặc lúc đó nhất định rất đau khổ, nhưng là ta lại không ở bên cạnh nàng."
"Mặc kệ như thế nào, hiện tại chàng đã trở lại bên cạnh ta, đồng ý với ta, sau đó có chuyện gì chúng ta cùng nhau chia sẻ, được không?" Mặc Thư Kỳ nhẹ giọng an ủi.
"Được."
Sau khi trở lại phòng. Hai người lại gặp phải vấn đề, một phòng chỉ có một giường, nhưng là lại có hai người, cũng may còn có một cái giường nhỏ.
"Lam nhi, chàng ngủ trên giường, ta ngủ trên giường nhỏ được không?" Mặc Thư Kỳ hỏi dò ý kiến của Lâm Lam.
Lâm Lam kéo lấy ống tay áo của Mặc Thư Kỳ: "Mặc… chúng ta… chúng ta… ngủ chung đi."
Mặc Thư Kỳ ngẩn ra, giống như là nghĩ đến chuyện gì vui đến mức lộ ra nụ cười xán lạn: "Được!" Nói xong lôi kéo Lâm Lam đến bên giường: "Lam nhi ngủ bên trong đi."
"Ừ." Mặc Thư Kỳ chăm sóc Lâm Lam ngủ, lại trở về bên cạnh bàn thổi tắt ngọn nến. Sau khi trở lại nằm bên cạnh Lâm Lam, Lâm Lam dựa đầu lên trên cánh tay Mặc Thư Kỳ. Mặc Thư Kỳ sau khi đắp chăn cho mình và hắn xong, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi."
* * *
Một đêm không mộng, lúc Mặc Thư Kỳ tỉnh lại trời đã sáng choang, Lâm Lam bên cạnh vẫn chìm đắm ở trong mộng đẹp của mình, giống như là mơ thấy chuyện gì vui tươi, môi Lâm Lam hơi nhếch lên. demcodon-lequydon Mặc Thư Kỳ cố gắng hết sức không kinh động đến Lâm Lam, cô cẩn thận từng li từng tí một nghiêng thân thể, hai mắt chăm chú nhìn Lâm Lam, lông mày đen sì, con ngươi dài nhỏ, lông mi thật dài bao trùm lại, sống mũi anh tuấn, thêm vào đôi môi thật mỏng, nhìn như thế nào cũng làm cho lòng cô vui vẻ, tóc dài đen nhánh che khuất gần nửa bên mặt hắn, điềm tĩnh ngủ. Tuy rằng cánh tay của cô đã mất cảm giác, nhưng là Mặc Thư Kỳ không đành lòng quấy rầy đến Lâm Lam đang ngủ say sưa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mặt trời lên rất cao, ngay cả Lâm Khiếu Thiên cũng chờ đến hơi không kiên nhẫn. Lâm Lam rốt cuộc cũng tỉnh táo, hắn sau khi tỉnh lại đầu tiên nhìn thấy chính là mắt phượng hẹp dài của Mặc Thư Kỳ, mặt mũi ngăm đen, con ngươi tỏa ra ánh sáng lung linh, bao hàm dịu dàng không nói hết. Lúc này Mặc Thư Kỳ không có mang mặt nạ, làn da của nàng trắng nõn như ngọc, Lâm Lam nhìn muốn sờ một cái, trên thực tế hắn cũng làm như vậy rồi, khẽ vuốt gò má của Mặc Thư Kỳ. Mặc Thư Kỳ cảm giác ngứa, không kìm lòng được sượt sượt trên tay hắn, giống như tiếng con mèo cào.
Lâm Lam hiển nhiên không ngờ rằng nàng sẽ làm như vậy, hơi sững sờ, sau khi phản ứng lại lộ ra nụ cười nhợt nhạt. Lâm Lam nở nụ cười bên mép hiện lên hai lúm đồng tiền nho nhỏ, vô cùng đáng yêu. Mặc Thư Kỳ nghịch ngợm dùng ngón trỏ của mình đâm đâm.
"Thật tốt, Mặc đã có thể nhìn thấy." Lâm Lam khẽ vuốt lên con mắt của Mặc Thư Kỳ.
"Ừ, đã nhìn thấy." Mặc Thư Kỳ nhẹ giọng trả lời Lâm Lam: "Được rồi, đứa ngốc Lam nhi, nên rời giường, mặt trời sắp chiếu đến mông rồi."
Mặc Thư Kỳ sau khi nói xong, gò má Lâm Lam ửng đỏ từ trong lòng Mặc Thư Kỳ bò dậy.
Lâm Lam sau khi đứng dậy Mặc Thư Kỳ cũng đứng theo lên, cô né qua Lâm Lam không nhịn được xoa xoa cánh tay của mình. Đợi hơn một chút sau, Mặc Thư Kỳ gọi thị nữ đã bưng nước tới đứng chờ từ sớm ở ngoài cửa. Hai người sau khi rửa mặt xong, dùng qua bữa sáng, Mặc Thư Kỳ để Lâm Lam ở lại trong phòng luyện chữ, tự mình đi gặp Lâm Khiếu Thiên.
Lúc này, Lâm Khiếu Thiên đã chờ đợi rất lâu, chờ lúc Mặc Thư Kỳ đến Lâm Khiếu Thiên cũng đã uống vài ấm trà, sắc mặt bà biến thành màu đen nhìn Mặc Thư Kỳ: "Mặc tiểu thư vẫn là để Lâm mỗ chờ thật tốt nha."
"Cũng còn tốt." Mặc Thư Kỳ không nhìn bà chê cười.
Lâm Khiếu Thiên giận dữ một hồi: "Đã như vậy Lâm mỗ liền nói vào thẳng vấn đề thôi, Mặc Thư Kỳ đem những mảnh bản đồ kho báu còn lại lấy ra đi."
Mặc Thư Kỳ thảnh thơi bưng ly trà trên bàn lên uống, sau đó mới mở miệng nói: "Không có, chỉ có một mảnh kia."
"Mặc Thư Kỳ, ngươi… " Lâm Khiếu Thiên mạnh mẽ trừng mắt nhìn Mặc Thư Kỳ.
Mặc Thư Kỳ đánh gãy lời bà: "Nói thật cho ngài biết vậy, thật sự không có, có điều…" Mặc Thư Kỳ muốn nói lại thôi.
"Có điều như thế nào?" Lâm Khiếu Thiên căng thẳng nhìn nàng.
"Kỳ thật bản đồ kho báu tổng cộng có bốn mảnh, trong tay ngươi một mảnh, ba tấm còn lại không biết sống ở trong góc nào chờ chúng ta đi tìm đây." Mặc Thư Kỳ thản nhiên nói: "Lâm trang chủ, chúng ta đến làm ước định đi."
Lâm Khiếu Thiên đè xuống lửa giận: "Ngươi cứ nói."
"Lâm Khiếu Thiên ngài muốn bản đồ kho báu đơn giản chính là vì bảo tàng bên trong chứ gì." Vừa nói cô vừa nhìn kỹ vẻ mặt Lâm Khiếu Thiên.
"Đúng vậy." Lâm Khiếu Thiên hào phóng thừa nhận.
"Vị kia phía sau ngài nói vậy cũng là vì thứ bên trong." Mặc Thư Kỳ nhíu mày.
"Món đồ gì?" Lâm Khiếu Thiên nghi ngờ một hồi, người kia muốn cái gì mình cũng không biết, không nghĩ tới Mặc Thư Kỳ lại biết.
"Món đồ gì, lẽ nào ả không nói cho ngài sao? Ha ha, xem ra ả đối với ngài cũng không phải tín nhiệm như thế." Mặc Thư Kỳ châm chọc nhìn Lâm Khiếu Thiên: "Cho nên món đồ gì, Lâm trang chủ hay là đi hỏi vị kia phía sau ngài đi."
Mặc Thư Kỳ nhìn như đơn giản lại nói một câu làm cho Lâm Khiếu Thiên và hắc y nhân hợp tác mua lại một hạt giống, đợi đến lúc cây này mọc rễ nẩy mầm, chính là lúc Mặc Thư Kỳ thu lưới.
Lâm Khiếu Thiên cúi đầu đăm chiêu: "Vậy còn ngươi, ta hợp tác với ta, nói vậy bên trong bảo tàng kia cũng có thứ mà ngươi cần đi."
"Bốp —— bốp —— bốp ——" Mặc Thư Kỳ không keo kiệt mà cho bà một tràn pháo tay: "Có thể đoán được mục đích của bản tọa, Lâm trang chủ cũng không hổ làm minh chủ lâu như vậy."
Trong lòng Lâm Khiếu Thiên có chút đắc ý, nhưng trên mặt lại không nhìn ra chút nào vẻ mặt đắc ý: "Nói đi, ngươi muốn cái gì? Những mảnh còn lại như thế nào mới có thể tìm được."
"Sảng khoái, nếu như vậy bản tọa cũng sẽ không ẩn giấu nữa, Lâm trang chủ đoán không sai, ở trong đó quả thật có thứ bản tọa muốn, nhưng là thứ này sẽ không mang đến bất kỳ tổn thất gì đến Lâm trang chủ. Còn những mảnh còn lại, kỳ thật bản tọa đã có một ít manh mối." Mặc Thư Kỳ không hề che giấu chút nào nói ra mục đích của mình.
"Đầu mối gì?"
Mặc Thư Kỳ từ từ lấy ra cây trâm hoa lan từ trong ngực mình: "Lâm trang chủ mời xem. Kỳ thật những mảnh bản đồ kho báu cũng bị người chủ nhân kia giấu vào trong một cái mật thất bí mật, mỗi nơi đều phải có một chiếc chìa khóa mới có thể mở ra. Cây trâm hoa lan này chính là một cái trong đó, còn lại còn có mai trâm, trúc trâm và cúc trâm, tương xướng với Mai Lan Trúc Cúc. Những người nắm giữ đều là phu lang của chủ nhân bảo tàng, hiện tại chúng ta cần phải làm là tìm tới những cây trâm còn lại mở ra mật thất ẩn giấu những mảnh bản đồ kho báu."
Lâm Khiếu Thiên nhìn cây trâm trong tay Mặc Thư Kỳ đăm chiêu. Cây trâm kia làm cho bà cảm thấy có chút quen mắt, nhưng là trong lúc nhất thời lại nhớ không nổi gặp qua ở nơi nào.
* * *
Bên này Lâm Khiếu Thiên không nghĩ ra, một bên khác Mặc Vong Trần lại nhớ đến.
Trong lúc Mặc Vong Trần và Chu Cầm còn có Hồng kết bạn đi trên đường hắn vô tình nhìn thấy một người nam tử thân y phục màu xanh trên đầu cắm vào một cây trâm màu xanh lục, liền nhìn một chút y phục và cây trâm đều có màu xanh tương tự. Mặc Vong Trần nhớ tới cây trâm của người thợ làm ra của Mặc Thư Kỳ giống như là gặp qua ở trên đầu phụ thân mình.
Phụ thân Mặc Vong Trần là Sở Tư Hành luôn luôn yêu thích mặc trang phục màu xanh, bởi vì đó là màu sắc mẫu thân Mặc Vong Trần thích nhất. demcodon-lqd Tóc của y dài đen nhánh thật dài dùng một cây trâm hoa mai cài lên, chính là giống như cây trâm hoa lan kia là cùng một người thợ làm ra. Trước đây Mặc Vong Trần còn hỏi qua Sở Tư Hành tại sao y lại yêu thích cây trâm hoa mai kia như vậy, Sở Tư Hành nói cho hắn biết, đó là khi y xuất giá thì phụ thân để lại cho y, cho nên y vô cùng yêu quý nó.