Sau buổi cơm tối, Mặc Thư Kỳ để Lâm Lam ở trong phòng tắm rửa, bản thân cô lặng lẽ đi tìm chưởng quầy nhà trọ.
Trong một căn phòng thanh nhã của nhà trọ, Mặc Thư Kỳ đứng trước một nữ tử còn trẻ tuổi, sắc mặt nàng bình tĩnh nhìn cô.
“Gần nhất đã xảy ra chuyện lớn gì không? Còn có, bọn người Hồng như thế nào rồi?” Mặc Thư Kỳ hỏi.
“Hồi bẩm Các chủ, ngoại trừ chuyện trước đây ngài ở trên Đại hội võ lâm đòi nợ cho Mặc gia chính là chuyện bản đồ kho báu. Có lời đồn đãi nói: người nắm giữ bảo vật này không chỉ có thể sở hữu thiên hạ, còn có thể trường sinh bất tử, vũ hóa thăng tiên. Hiện tại, không chỉ có người trên giang hồ vì bản đồ kho báu này mà điên cuồng, ngay cả mọi người trong hoàng thất cũng đang tìm kiếm nó.”
Chưởng quầy trẻ tuổi dừng lại một chút: “Còn có Hồng lão đại, nàng gần đây giống như mất tích, khắp nơi cũng không tìm thấy bóng dáng của nàng, có điều ngay cả Chanh cũng nói Hồng vẫn đang ở bên cạnh nàng, nhưng là phái người đi ra điều tra đều nói không thấy, cũng không biết là thật hay giả. Đúng rồi, Các chủ, từ sau khi ngài theo Lâm Khiếu Thiên rời đi Chanh vẫn đang tìm ngài, cùng đi với nàng còn có Mặc công tử và Chu tiểu thư - Chu Cầm.”
“Chu Cầm? Nàng ta làm sao lại đi cùng Chanh còn có Vong Trần nữa?” Mặc Thư Kỳ khẽ nhíu mày.
Gương mặt chưởng quầy lộ vẻ khó xử, nàng lặng lẽ nhìn Mặc Thư Kỳ một cái: “Chuyện này… thuộc hạ thật không biết, có điều có người nói là Chanh tự mình mời nàng.”
“Như vậy à, được rồi, bản tọa biết rồi, đi theo các nàng vậy, đúng rồi, nói cho Chanh biết không để cho nàng ta đến kinh thành. Bên này ta tự có sắp xếp, bảo các nàng đi núi Thanh Phong, tới chỗ nào đó chờ ta. Sau khi xong chuyện bên này bản tọa tự sẽ đi tìm nàng, nói cho nàng không cần lo lắng.” Nói xong ánh mắt Mặc Thư Kỳ có một chút lờ mờ: “Còn có Hồng, không cần phải để ý đến nàng ta.”
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh, như vậy thuộc hạ xin cáo lui.” Nói xong chưởng quầy cung kính khom lưng về phía Mặc Thư Kỳ.
“Đi xuống đi.” Mặc Thư Kỳ tao nhã vươn vươn ống tay áo.
Sau khi đàm luận với chưởng quầy xong Mặc Thư Kỳ trở lại gian phòng, cô gõ gõ cửa, nhưng là cũng không nghe thấy Lâm Lam trả lời lại. Mặc Thư Kỳ có chút lo lắng, cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cảnh tượng trước mắt làm cho cô có chút đau lòng, lại có chút dở khóc dở cười. Dở khóc dở cười là bởi vì Lâm Lam lại ngồi ở trong thùng nước tắm ngủ, đầu hắn dựa vào thành thùng, hơi rủ xuống người, hai mắt nhắm nghiền, nước nhấp nhô rất nhỏ trước ngực. Đau lòng chính là mình rõ ràng đã nói phải chăm sóc hắn thật tốt lại không thể không cho hắn theo mình bôn ba mệt nhọc.
Mặc Thư Kỳ lặng lẽ tiến lên, cầm lấy vải trắng khác trên thùng tắm, động tác mềm mại nhẹ nhàng ôm Lâm Lam từ trong thùng ra, cố nén nhìn dị dạng trên thân thể mà lau khô nước cho hắn, sau đó mang hắn thả lên trên giường. Sau khi đắp kín chăn Mặc Thư Kỳ hôn nhẹ một cái ở trên trán hắn, cô nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng, để tiểu nhị một lần nữa tìm cái phòng trống, quét dọn sạch sẽ thùng nước. Sau khi lắng lại thân thể khô nóng Mặc Thư Kỳ trở về phòng, động tác nhẹ nhàng nằm ở bên cạnh Lâm Lam, ôm hắn vào trong lòng mình, chậm rãi khép hai mắt lại, chìm vào giấc mơ.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên trên mặt của hai người, ngờ ngợ có thể thấy được vành môi hai người cong cong, đêm đó hai người trải qua giấc ngủ cực kỳ ôn hòa. Mãi cho đến giữa trưa ngày hôm sau, Lâm Khiếu Thiên để đệ tử đến gõ cửa hai người mới tỉnh lại từ trong mộng, nhìn ánh mắt Lâm Lam mê man, Mặc Thư Kỳ cảm thấy hắn như vậy đáng yêu lạ thường, trong lúc hắn còn không chú ý tới, lén lút dùng môi ấm một cái lên môi của hắn. Lâm Lam theo trực giác cảm thấy có một cái gì đó ẩm ướt mềm mại dán vào môi mình, trước mắt là gương mặt phóng to của Mặc Thư Kỳ. Sau khi ý thức được chuyện gì xảy ra gương mặt Lâm Lam nhanh chóng trở nên đỏ hồng lên, ánh mắt của Mặc Thư Kỳ lóe lên một nụ cười, cô thoáng rời khỏi môi Lâm Lam, nhẹ giọng nói: “Nhắm mắt lại.”
Lâm Lam ngoan ngoãn khép hai mắt của mình lại, môi của Mặc Thư Kỳ đặt lên lần thứ hai. Cô dịu dàng chạm vào bờ môi của Lâm Lam, cái lưỡi linh hoạt tinh xảo cạy hàm răng của Lâm Lam ra, tìm tới cái lưỡi thơm ngọt bên trong kia cùng nhau quấn quýt, hôn Lâm Lam cho đến khi hô hấp không thông Mặc Thư Kỳ mới buông tha hắn ra. Hai người tách ra đều thở hổn hển, so với Lâm Lam từng ngụm từng ngụm thở dốc thì Mặc Thư Kỳ chỉ là nhẹ nhàng hô hấp có chút dồn dập, nhưng chỉ cần tinh tế nhìn nơi sâu xa trong con mắt của cô đã nhiễm phải sắc thái tình dục.
Sau khi lắng lại Mặc Thư Kỳ đưa tay sửa sang lại quần áo ngổn ngang cho Lâm Lam, đem tóc bay tán loạn trên trán vén ra phía sau tai hắn. Mặc Thư Kỳ xoa xoa mái tóc dài đen nhánh của Lâm Lam nhẹ nhàng nói: “Lam nhi, ta chải đầu cho chàng nha.”
Lâm Lam ngơ ngác nhìn Mặc Thư Kỳ trong mắt xẹt qua một tia tâm tình tên là cảm động, hắn khẽ mở môi, trả lời: “Được.”
Lôi kéo Lâm Lam đi đến trước gương đồng, để hắn ngồi ở phía dưới trên ghế. Mặc Thư Kỳ nhẹ nhàng dùng lược chải lên tóc đen của Lâm Lam, biểu hiện dịu dàng như vậy, thâm tình như vậy. Sau khi chải kỹ cô lấy cây trâm hoa lan trong ngực mình ra, chậm rãi cắm vào tóc Lâm Lam.
“Đây là?” Lâm Lam vuốt cây trâm, nghi ngờ nhìn Mặc Thư Kỳ.
“Đây là cây trâm phụ thân ta lúc còn sống thích nhất, hiện tại ta đưa nó cho chàng, như vậy, chàng sau này chính là phu lang chưa xuất giá của ta, không thể đổi ý.” Mặc Thư Kỳ ung dung thong thả giải thích với hắn.
“Nhưng là?” Lâm Lam có chút chần chờ.
“Không có nhưng là, chàng nhìn xem.” Mặc Thư Kỳ lại lấy ra một cây trâm trúc khác, quơ quơ ở trước mắt Lâm Lam: “Cây này cũng là di vật của phụ thân Lam nhi đúng không, hiện tại nó là của ta rồi, vì vậy chúng ta là trao đổi tín vật đính ước. Mặc dù hiện tại bởi vì một chút nguyên nhân ta vẫn chưa thể mang nó được, thế nhưng ta cam đoan với chàng, khi mọi chuyện kết thúc, chàng nhất định sẽ nhìn thấy nó ở trên đầu ta.”
Lâm Lam gật đầu, hạnh phúc nhìn Mặc Thư Kỳ. Mặc dù hắn không biết Mặc Thư Kỳ có nguyên nhân gì thế nhưng hắn đồng ý tin tưởng nàng.
“Được rồi, nói vậy Lam nhi của đã đói bụng, hiện tại chúng ta xuống dùng bữa đi, đã tới canh giờ này, không biết chúng ta là nên dùng đồ ăn sáng hay ăn bữa trưa đây.” Mặc Thư Kỳ cười nói.
Tiếng nói của cô vừa dứt bụng của Lâm Lam liền gọi lên ục ục, hắn đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn tới Mặc Thư Kỳ.
“Ha ha, xem ra Lam nhi của đã không đợi kịp, đi thôi.” Nói xong dắt lấy tay Lâm Lam đi ra ngoài phòng.
Sau khi ăn xong, Mặc Thư Kỳ đuổi Lâm Lam về trong phòng, cô gọi chưởng quầy đưa cho Lâm Lam một chút sách vở cùng trang giấy, để Lâm Lam một mình ở trong phòng giết thời gian: “Lam nhi, chàng xem trước một chút sách luyện một chút chữ, ta đi ra ngoài một chút, có thể sẽ lâu hơn một chút, không cần lo lắng, ta sẽ nhanh chóng trở về.”
“Mặc, sẽ gặp nguy hiểm sao?” Lâm Lam lo lắng nhìn Mặc Thư Kỳ.
“Yên tâm đi, sẽ không sao, ta còn chờ thành hôn với chàng mà, được rồi, ngoan, chờ ta.” Nói xong, tao nhã xoay người rời đi.
* * *
Nhà trọ, phòng Lâm Khiếu Thiên.
“Mặc tiểu thư rốt cuộc đến rồi, thật là để cho Lâm mỗ chờ được nha.” Lâm Khiếu Thiên không mặn không nhạt nói, người tinh tường vừa nhìn liền biết bà đang tức giận.
Mặc Thư Kỳ giống như là không thấy trực tiếp nói sang chuyện khác: “Đêm nay là được động sao? Không biết Lâm trang chủ an bài xong chưa?”