• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: demcodon

"Đem gia chủ Lý gia và Chu gia phế bỏ võ công nhốt vào ngục tối, không cần phải quản, ăn uống cũng không được cho. Còn có, những người tự nguyện nhận tội này, để cho các nàng đến trông coi lăng mộ Mặc gia, vĩnh viễn không được đi ra. Đem tài sản của Lâm gia đưa cho những dân chúng nghèo khổ kia, còn Lâm gia trang, về sau bản tọa cũng không muốn lại nhìn thấy nó nữa." Sau khi dặn dò xong, Mặc Thư Kỳ liền rời đi một mình.

Sau khi rời khỏi Lâm gia trang, Mặc Thư Kỳ một thân một mình đi tới một quán rượu, một mình ngồi xuống uống rượu. Giọng nói của Lâm Khiếu Thiên vẫn còn vang vọng ở bên tai cô: 'Uổng công ngươi tự cho là thông minh, nhưng ngay cả người mình yêu cũng bảo vệ không được, ha ha ha, ngươi vẫn thua, ngươi thua rồi, thua…'

'Đúng rồi, ta thua, thua thật thê thảm, ha ha ha, Lam nhi, Lam nhi.' Cầm bình rượu mạnh trên bàn trong quán lên uống một ngụm, rượu cay độc kích thích làm cho cô trực tiếp ho khan. Trước đây Mặc Thư Kỳ chưa từng có chạm qua rượu, ở thế kỷ hai mươi mốt là bởi vì bị bệnh mà đã thành thói quen; đến nơi này, tuy là đã thành thói quen, nhưng hiện tại Mặc Thư Kỳ đột nhiên rất muốn say một lần, say rồi là có thể đem tất cả đều quên hết, sẽ không có yêu, cũng sẽ không có hận. Nhưng mà cô lại là càng uống càng tỉnh táo, nhớ rõ chuyện bất lực của mình, lung tung đem bình rượu trên bàn quét xuống đất, nắm lấy một người Rượu Nếp bên cạnh nói: "Tên Rượu Nếp chết tiệt kia, rượu của ngươi là giả phải không? Nếu không phải như vậy thì tại sao ta lại càng uống càng tỉnh táo, nói đi, nói mau, không phải vậy ta liền giết ngươi." Mặc Thư Kỳ hung hãn nói.

"Khách… khách quan, trước tiên mời ngài thả tiểu nhân ra, tiểu nhân sẽ đi lấy rượu khác cho ngài, đi lấy rượu khác cho ngài là được chứ gì." Rượu Nếp gập ghềnh trắc trở nói.

Nghe xong lời nàng nói, Mặc Thư Kỳ buông tay ra, sau đó liền thấy nàng vội vã chạy vào phòng bên trong. Sau đó không lâu liền mang ra một vò rượu phủ đầy tro bụi. Mặc Thư Kỳ nhìn nàng đem bụi trên vò rượu lau khô ráo, sau đó bưng tới nói: "Khách quan, đây là rượu ngon nhất quán rượu của chúng ta, là một tay mẫu thân của tiểu nhân cất xuống hai mươi năm trước, vốn là muốn cho ta cưới phu mới dùng, nhưng mà, người không đợi được đã chết rồi."

Giọng nói của Rượu Nếp có chút lạnh lẽo, nhìn mặt nàng, cô cũng không có tiếp lời, nàng tiếp tục nói: "Ta đã quan sát ngài một hồi có phải là gặp gỡ chuyện gì không vui phải không, ngày hôm nay liền để tiểu nhân cùng ngồi đây uống với ngài đi."

Nói xong, cầm lấy ly rượu trên bàn, rót tràn đầy hai chén lớn, mỗi tay cầm lấy một chén, tiếp theo đưa một chén cho Mặc Thư Kỳ. Sau khi Mặc Thư Kỳ nhìn nàng rất lâu liền nhận ly rượu, ngửa đầu uống cạn, rượu mạnh xẹt qua cổ họng của cô, cô sặc ho ra nước mắt: "Được, thoải mái."

Sau khi nhìn nàng uống cạn, Rượu Nếp cũng uống hết: "Khách quan, cõi đời này rượu chưa từng có không đi với buồn khổ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên xuất hiện. Chuyện gì đều sẽ tới, ngài đó, cũng đừng quá đau lòng." Mặc Thư Kỳ không có để ý đến nàng, chỉ là đoạt vò rượu bên cạnh nàng qua, rót đầy một mình.

Một chén tiếp theo một chén, mãi đến khi trước mắt hoàn toàn mơ hồ, cũng lại không chịu được nữa liền gục vào trên bàn, trước khi ngã xuống cô ngờ ngợ nhìn thấy bóng người của Hồng, tiếp theo trước mắt một vùng tăm tối, ý thức trong mơ hồ, mình giống như rơi vào trong một lồng ngực ấm áp, một tiếng thở dài vang lên bên tai: "Chủ nhân, ngài tại sao phải khổ vậy chứ."

Hồng nhìn Mặc Thư Kỳ uống say khướt trong lòng nổi lên một cơn chua xót. Sau khi thanh toán tiền xong, nàng ôm ngang Mặc Thư Kỳ lên, chậm rãi đi về phía Tố Ngọc các. Gió đêm vươn lên vạt áo của hai người, đỏ trắng đan xen lẫn nhau, bóng dáng của hai người có vẻ là cô độc như vậy.

Sau khi trở lại Tố Ngọc các, Hồng nhẹ nhàng đặt Mặc Thư Kỳ lên trên giường, nhẹ nhàng kéo chăn bông lên đắp cho nàng, nhìn gương mặt nàng yên lặng ngủ Hồng có chút mê. Bất tri bất giác đến đưa tay ra khẽ vuốt gương mặt của nàng, cảm xúc mịn màng dưới tay làm cho đáy lòng của Hồng nổi lên từng cơn sóng gợn. Nàng không khỏi cúi đầu dùng môi của mình vuốt ve bờ môi sắc hoa đào của người kia, thật giống như trong tưởng tượng, mềm mại kéo dài, mang theo từng tia từng tia mùi thuốc và hương rượu. Bỗng nhiên người dưới thân khẽ rên một tiếng làm cho Hồng thức tỉnh, sau khi ý thức được mình vừa làm cái gì Hồng nhanh chóng rời khỏi phòng.

Sau khi Hồng rời khỏi phòng, lông mi dày đặc của Mặc Thư Kỳ đột nhiên lấp lóe một hồi, tiếp theo lộ ra tròng mắt đen nhánh, trong con ngươi lóe qua một tia sáng u tối sau đó lại khép lại.

* * *

Ngày hôm sau tỉnh lại đã là buổi trưa, say rượu làm cho Mặc Thư Kỳ cảm thấy đầu mình đau từng cơn. Cô xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, lúc này mới cảm giác khá một chút. Ngồi ở trong sân nghe Chanh báo cáo: "Các chủ, theo ý của ngài, toàn bộ tài sản của Lâm gia đều chia cho dân chúng trong thành và những người khó khăn, những sản nghiệp kia cũng đều bị chúng ta nhét vào danh nghĩa Mặc các, Lâm gia trang trong hôm qua đã biến thành tro tàn."

"Lý gia và Chu gia thì sao?"

"Hồi bẩm Các chủ, Lý gia tối ngày hôm qua trong tộc xảy ra nội loạn, nhưng ở dưới thủ đoạn của Lý Đại tiểu thư Lôi Lực rất nhanh sẽ lắng lại. Hiện tại gia chủ mới của Lý gia chính là Đại tiểu thư Lý gia - Lý Dao; còn Chu gia, Đại tiểu thư Chu gia tiếp nhận tất cả mọi chuyện của Chu gia, Nhị tiểu thư một thân một mình rời khỏi Chu gia, thuộc hạ đã phái thị vệ Mặc các đi giám thị nàng." Chanh có nề nếp nói.

"Ừm, biết rồi, nếu như các nàng không có động tác gì liền không cần giám sát, ngược lại giết chết không cần luận tội." Chu Cầm à Chu Cầm, ngươi sẽ đi tới chỗ nào đây?

"Dạ!" Sau khi báo cáo xong Chanh liền đi xuống, nhìn bóng lưng của nàng càng đi càng xa, tinh thần Mặc Thư Kỳ trở nên hoảng hốt. Chợt nghe chỗ tối truyền đến có chút tiếng vang, cô từ trên bàn cầm lấy hai ly trà đến rót hai ly trà, cầm lấy một chén trong đó, chậm rãi nhấp một ngụm, nói: "Nếu như là đã đến rồi, thế nào lại không hiện thân?"

Vừa dứt lời, một tia bóng dáng màu lam xuất hiện ở sân nhỏ, người đến lẳng lặng nhìn Mặc Thư Kỳ, hoàn toàn không còn gì để nói.

"Mời ngồi, trà này là mới hái năm nay, mặc dù không phải trà nổi tiếng gì, nhưng vẫn là có thể vào miệng." Người đến là Nam Cung Lạc Trần, bà chớp mắt một cái rồi nhìn thật kỹ Mặc Thư Kỳ, dường như muốn nhìn thấu nàng. Nhưng sau khi nhìn thấy Mặc Thư Kỳ không có phản ứng gì, một cơn thất bại xông lên đầu, tiếp theo ngồi xuống ở bên cạnh nàng nâng ly trà lên, chậm rãi uống.

"Tiền bối không sợ tại hạ hạ độc vào trong ly trà sao?" Mặc Thư Kỳ mỉm cười nhìn bà.

Tay Nam Cung Lạc Trần bưng ly trà dừng một chút, nhìn con mắt của nàng nói: "Ngươi sẽ không."

"Vậy à? Tiền bối tin tưởng tại hạ như vậy, vậy tại hạ cũng không thể làm cho tiền bối thất vọng mới được. Ha ha." Sự tin tưởng của bà làm cho Mặc Thư Kỳ cảm thấy trong lòng ấm áp.

"Ngươi biết hiện tại người trong giang hồ nhìn ngươi như thế nào không?" Nam Cung Lạc Trần hỏi.

"Vậy à? Lời ấy nói thế nào?" Mặc Thư Kỳ rất hứng thú nhìn bà.

"Một nhóm người nói: ngươi là thần tiên phân rõ thiện ác, vì Mặc gia rửa sạch oan khuất, võ công cao cường, y thuật cao siêu, không gì không làm được; có người nói: ngươi là Ma nữ giết người không chớp mắt; còn có người nói: ngươi là sứ giả câu hồn, là Diêm vương không đành lòng để cho người Mặc gia chết thảm, phái ngươi đến nhân gian đòi nợ." Bà nhíu mày nhìn phản ứng của Mặc Thư Kỳ.

"Ha ha, những người này cũng thật là thú vị, vậy không biết tại hạ ở trong mắt tiền bối là loại người nào?" Mặc Thư Kỳ buồn cười hỏi.

Bà ngơ ngác nhìn Mặc Thư Kỳ hồi lâu, nói: "Đều không phải, Lạc Trần chỉ biết là ngươi vì Mặc gia đòi lại một cái công đạo, là ân nhân của Mặc gia, cũng là ân nhân của Lạc Trần."

Nghe xong lời bà nói, Mặc Thư Kỳ run lên trong lòng, rãnh rỗi chơi ly trà trong tay: "Tiền bối còn nhớ hôn ước cùng Mặc gia không?" 

(Dem: viết xong chương này ta cảm thấy có chút mùi vị bách hợp ở trong đây, không biết có ai dị ứng với thể loại này hay không?)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK