• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy Mặc Thư Kỳ cũng không tính nhiều lời với mình, Lâm Khiếu Thiên đơn giản cũng lười tán gẫu chút chuyện không quá quan trọng với nàng, liền trực tiếp mở miệng: “Đã chuẩn bị kỹ càng, sẽ chờ trời tối mới đi.” Lâm Khiếu Thiên nói xong lấy ra một phần bản đồ bày ở trên bàn, bà chỉ chỉ một vị trí trên bản đồ: “Nơi này là cung điện một sủng phi của Nữ hoàng, chúng ta nhận được tin tức, cây trâm là ở chỗ đó. Tình huống cụ thể còn phải đến mới biết, còn vị trí mật thất, chúng ta còn phải đi tìm xem, có điều nó ở gần lãnh cung.”

“Vậy à? Lâm trang chủ làm sao biết được?” Mặc Thư Kỳ rất là 'nghi ngờ' hỏi.

“Ở trong tài liệu lịch sử ghi chép Thiên Tâm có một vị phu lang từng là một vị Hoàng tử trong cung không được sủng ái. Phụ phi của vị Hoàng tử này vốn là một vị cung thị không đáng chú ý, không biết tại sao lúc đó Nữ hoàng bệ hạ sủng hạnh y, cho nên mới có vị Hoàng tử kia. Nhưng mà cho dù là vị cung thị kia được Nữ hoàng sủng hạnh như vậy cũng không có được sủng ái. Sau khi phát sinh quan hệ với y không lâu sau liền quên lãng y, sau đó không biết làm sao vị cung thị này và nhi tử của y liền bị đưa vào lãnh cung. Trong lúc cung thị kia chết, Hoàng tử dưới sự giúp đỡ của bằng hữu tốt phụ thân hắn thoát khỏi hoàng cung, lúc này mới quen Thiên Tâm. Mọi chuyện đại khái là như vậy, cây trâm kia hiện tại ở trong hoàng cung, theo chúng ta suy đoán, cái mật thất kia cũng có thể ở trong hoàng cung. Đêm nay chúng ta nhất định phải lấy được cây trâm, tìm tới mảnh bản đồ kho báu kia.” Trong mắt Lâm Khiếu Thiên toàn là tình thế bắt buộc.

“Ồ. Nhưng là Lâm trang chủ dường như đã quên một chuyện, bản tọa uống tán công tán của ngài đưa, hiện tại công lực mất hết, không làm được còn sẽ trở thành phiền toái của Lâm trang chủ nữa đấy.” Mặc Thư Kỳ nhàn nhã nói.

“Ngươi không cần phải lo lắng chuyện này, có người sẽ mang ngươi theo, dù sao chỉ có mình Mặc tiểu thư ngươi biết rõ ràng về mật thất không phải sao?” Lâm Khiếu Thiên quay về phía Mặc Thư Kỳ nhíu mày.

* * *

Buổi tối, mây đen dần dần che lại ánh trăng, bốn phía một màu đen kịt. Mặc Thư Kỳ vẫn là tóc trắng như tuyết, có điều quần áo mặt trên người bỏ thêm một cái trường bào màu đen, giống như áo bào đen trước đây hắc y nhân bên cạnh Lâm Khiếu Thiên đã mặc. Mũ áo thật lớn che khuất dung mạo của cô, nhưng vẫn là có thể từ sau nơi mũ mở ra ngờ ngợ nhìn thấy mặt nạ màu bạc của cô, ở trong đêm tối có vẻ vừa thần bí lại vừa quỷ dị.

Cùng đi với Mặc Thư Kỳ là Lâm Khiếu Thiên một thân quần áo bó màu đen, trên mặt che lại dày đặc vải đen, chỉ lộ một đôi mắt ở bên ngoài, không giống chính là phía sau bà không còn là những đệ tử kia, mà là một đám hắc y nhân sát khí lạnh lẽo mặc trang phục giống bà.

Mặc Thư Kỳ có thể rõ ràng từ trên người các nàng cảm thấy từng trận sát khí, những sát khí này phảng phất giống như vờn xung quanh cơ thể các nàng, cũng không biết có bao nhiêu mạng bị chết ở trên tay các nàng. Mặc dù võ công hiện tại của Mặc Thư Kỳ dưới sự giúp đỡ của bản bí tịch võ công thần kỳ kia của Mặc gia đã khôi phục sáu phần mười, nhưng là cô cũng không dám xác định có thể một lần ứng phó với mấy hắc y nhân này như vậy.

Có điều tốt là cũng không có nhiều người, mặc dù không thể đánh bại các nàng nhưng lúc công lực mình khôi phục hoàn toàn không thể đánh bại các nàng cũng có thể an toàn mang theo Lâm Lam rời đi. Hắc y nhân như vậy cũng không phải có rất nhiều, huấn luyện người như vậy cần công phu rất lớn, người kia cũng không thể có rất nhiều công phu bồi dưỡng các nàng. Nghĩ tới đây Mặc Thư Kỳ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô lẳng lặng đứng bên cạnh Lâm Khiếu Thiên chờ bà an bài.

“Tiểu Ngũ, ngươi phụ trách Mặc tiểu thư, trong khoảng thời gian nàng ra vào hoàng cung này liền do ngươi chăm sóc.” Lâm Khiếu Thiên nhìn về những hắc y nhân kia quay về dặn dò nói với một hắc y nhân trong đó.

“Dạ.” Một giọng nói mạnh mẽ truyền ra từ trong đội ngũ. Giọng nói này tuy là kiên định mạnh mẽ nhưng là lại chứa một phần mềm yếu. Nếu là Mặc Thư Kỳ không chú ý có thể sẽ không phát hiện.

Một hắc y nhân ở chính giữa rời khỏi đội ngũ đi tới phía sau Mặc Thư Kỳ, khi lúc hắn bước đến bên cạnh Mặc Thư Kỳ thì Mặc Thư Kỳ nhíu nhíu mày, mũi của cô hơi giật giật, ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người hắc y nhân. Loại mùi hương này cô đã từng ngửi thấy quá, hơn nữa còn có ký ức sâu sắc. Mặc Thư Kỳ hơi có thâm ý nhìn vị hắc y nhân tên là Tiểu Ngũ kia một chút.

Nhìn thấy Tiểu Ngũ đi tới phía sau Mặc Thư Kỳ Lâm Khiếu Thiên thoả mãn gật gật đầu, tiếp theo bà đem tầm mắt dò phòng nhỏ chuyển tới trên người Mặc Thư Kỳ: “Mặc tiểu thư không có ý kiến sao?” Mặc dù là đang hỏi Mặc Thư Kỳ, nhưng là trong mắt Lâm Khiếu Thiên toàn là không chấp nhận từ chối.

Mặc Thư Kỳ đơn giản cũng không có ý kiến gì, cô yên lặng gật đầu.

“Rất tốt, chúng ta xuất phát.” Lâm Khiếu Thiên phất phất tay về phía đội ngũ hắc y nhân, nhất thời tất cả tập thể hắc y nhân bay về phía hoàng cung.

Tiểu Ngũ ở phía sau Mặc Thư Kỳ thuận thế ôm eo Mặc Thư Kỳ, mang theo nàng đi theo phía sau đám người kia. Khi Tiểu Ngũ vừa mới ôm lên eo Mặc Thư Kỳ thì Mặc Thư Kỳ đầu tiên là run lên, cô cưỡng chế thân thể không khỏe, thuận theo tựa vào trong ngực của Tiểu Ngũ. Bởi vì Mặc Thư Kỳ cúi đầu cho nên cô không thấy trong mắt Tiểu Ngũ loé ra một tia hưng phấn và vui sướng.

Tuy rằng Tiểu Ngũ mang theo Mặc Thư Kỳ nhưng là hắn lại không hề có một chút nào rơi vào phía sau đám người kia, mà là theo sát phía sau các nàng duy trì khoảng cách cân đối. demcodon-lqd Lâm Khiếu Thiên ở phía trước dẫn đường, rất nhanh các nàng liền đến một chỗ ngoài tường trong cung, giống như là đã an bài xong nơi này dĩ nhiên không thấy một người thủ vệ, cũng không có đội ngũ tuần tra.

Mấy người lặng yên không một tiếng động tiến vào trong cung, mãi đến tận khi đi vào sân vị sủng phi kia của Nữ hoàng đều không có ai phát hiện, mấy người đứng ở một nơi bí mật ngoài cung điện. Bên trong truyền đến một hồi tiếng nô đùa và tiếng nước thêm vào một ít âm thanh làm cho người mặt đỏ tim đập.

“Bệ hạ, đến đây đi.” Trong giọng nói kiều mị chen lẫn một chút mập mờ.

“Tiểu khả ái của trẫm, ngoan, đến đây, để trẫm hôn một cái.” Chủ nhân của giọng nói này vội vàng nói.

“Hừ hừ… Bệ… Bệ hạ… a…. nhẹ chút…” Tiếng thở dốc của nam nữ hòa lẫn vào nhau.

Nghe những âm thanh này, trong lòng Mặc Thư Kỳ một mảnh bình tĩnh, cô nhìn về phía Lâm Khiếu Thiên, phát hiện đối phương lộ ra trong ánh mắt chen lẫn một ít không rõ ở bên ngoài.

Mặc Thư Kỳ hơi nghi ngờ một chút, cô không hiểu Lâm Khiếu Thiên không rõ cái gì, là không biết đêm nay vị Nữ hoàng lại ở chỗ này sao? Hay là vì những chuyện khác.

Hay chính là mình nghĩ tới như vậy, vị Nữ hoàng này tuy có chút dâm loạn, nhưng vẫn là một người rất biết làm kẻ thống trị. Bà đến nay tại vị hơn ba mươi năm, đã làm rất nhiều chuyện tốt vì dân chúng của nước Tần. Dân chúng nước Tần cũng rất kính yêu bà, chỉ là bởi vị Nữ hoàng dâm loạn này có không ít nam phi dung mạo xinh đẹp, phi tử nhiều, hài tử càng là nhiều hơn nữa. Nữ hoàng có mười một người Hoàng nữ, năm người Hoàng tử, trong đó Đại hoàng nữ và Tứ hoàng nữ còn có Tam hoàng tử đều là Hoàng phu sinh ra, những Hoàng tử Hoàng nữ khác lại là do chúng nam phi sinh ra.

Đại hoàng nữ là người tàn bạo nhẫn tâm, nàng không hề có một chút nào kế thừa tốt tài năng làm việc chính trị của mẫu thân mình, nhưng kế thừa ở mẫu thân tính cách dâm loạn, còn có chút trò giỏi hơn thầy nữa. Vị Đại hoàng tử này vô cùng dâm loạn, không chỉ có tìm nam tử xinh đẹp khắp thiên hạ, còn đặc biệt yêu thích tiểu nữ hài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK