Đoàn người đi đường khá thuận lợi, khoảng hơn chục ngày thì đến tỉnh Hoàng, hỏi thăm một đường đến huyện Bè.
Địa chủ huyện Bè cũng là người khá tốt, tuy không được bằng Bá Khắc nhưng cũng coi như là có tấm lòng với tá điền hơn những người khác. Sau khi nhận quà cáp biếu xén, biết được mục đích đến đây của Bá Khắc, ông ta hào phóng dẫn Bá Khắc đi ra ruộng.
Tầm này bà con đang cày bừa đắp đất, chuẩn bị cho vụ cấy lúa hai mươi ngày sau. Bá hộ Khiêm nói:
“Chúng tôi cũng không có phương pháp gì đặc biệt, lúc trước cũng đã chia sẽ với những nơi khác nhưng họ ngại phiền hà nên không làm.”
“Ông nhìn này, thấy cái khoảng trống giữa hai đường bừa kia không? Nơi đó chúng tôi sẽ đắp đất để cắm vòm che, sau khi cấy lúa xong khoảng mười ngày, chúng tôi sẽ bắt đầu cắm vòm… Đây, đây chính là vòm tre được vót từ vụ trước…”
Bá Khắc tập trung nghe thật kỹ, thật ra kỹ thuật cắm vòm tre này không khác gì che mạ vụ xuân cả, khác ở chỗ vòm tre này phải thật dài để khi cây lúa lớn lên không bị đè phải. Hơn nữa cắm vòm tre khi cấy lúa khác với khi gieo mạ, phải đắp bờ đất để tránh bị bật lên, cho nên luôn phải đảm bảo phân bón và nước phân bố đồng đều.
“Tôi có thể hiểu được đại khái nó giống kiểu chia một thửa ruộng thành nhiều thửa nhỏ, nhưng như thế cũng đồng nghĩa với việc mất khá nhiều diện tích đất.”
“Đúng vậy, cho nên chúng tôi tránh được sương đá nhưng thu hoạch cũng không được nhiều. Nhưng so với việc thất thu vì sương hay gió bão thì tốt hơn nhiều. Hơn nữa không phải năm nào cũng có sương đá.”
Bá Khắc gật gù ghi nhớ, sau khi học nốt kỹ thuật chồng xếp lá chuối trước khi phủ niếp, đoàn người về nhà ông bá hộ Khiêm. Dọc đường đi Văn Phúc luôn im lặng, thậm chí còn đi thụt lùi hẳn về phía sau so với đoàn người.
Bá Khắc cũng chú ý, dừng lại quay đầu hỏi:
“Làm sao vậy?”
Văn Phúc ôm tay vuốt vuốt cằm, nói:
“Nếu như làm vòm tre kiểu này, sau không đóng cột lớn và kèo giống như làm nhà luôn, như vậy vừa tiết kiệm đất vừa giữ được lâu dài?”
Bá hộ Khiêm gật đầu cười:
“Cậu nghĩ ra thế được là giỏi đấy, nhưng mà chúng tôi đã thử rồi, các tấm niếp được phủ vào ban đêm nhưng ban ngày phải bỏ ra, ở bên ngoài thì có thể được nhưng ở giữa thì lại không thể.”
Văn Phúc lại gõ gõ thái dương:
“Nếu thay niếp bằng cót mỏng thì sao, mặt trên quét một lớp dầu hắc ín* giống như thúng chai* của dân đi biển ấy.”
Bá hộ Khiêm: “…”
Bá hộ Khắc: “…”
Đúng ha! Sao trước giờ không ai nghĩ ra vậy cà? Bá hộ Khiêm vui mừng đon đả ra mặt, vội vàng tới bá vai bá cổ Văn Phúc:
“Nào nào, cậu này, gọi là gì nhỉ? À cậu Văn Phúc, lại đây chúng ta về nhà vừa làm vài chén vừa bàn thêm về cách làm của cậu…”
Sau đó, đoàn người định đi trong hôm đó lại phải ở lại nhà bá hộ Khiêm năm ngày nữa. Trong mấy ngày này, ngoài việc phải đối phó với sự nhiệt tình của bá hộ Khiêm, Văn Phúc còn phải đề phòng cô con gái nhà ông bá hộ thường xuyên bất thình lình nhảy ra ôm lấy bá hộ Khắc nhà mình nữa.
Bá Khắc bị người lạ ôm, toàn thân lập tức cứng ngắc, sau đó nôn ra mật xanh mật vàng, cả người mềm như bánh tráng thấm nước. Bá hộ Khiêm phải cho người canh giữ con gái mình cả ngày lẫn đêm không rời nửa bước.
Gắng lắm mới trụ được đến lúc phương pháp mới của Văn Phúc thành công, cả đoàn người lập tức từ biệt ra về.
Trước khi đi bá hộ Khiêm còn lưu luyến không thôi.
“Cậu Phúc này, cậu có ý định ở lại tỉnh Hoàng làm việc không? Chế độ đãi ngộ dành cho người làm nhà họ Bùi chúng tôi cũng khá tốt.”
Bá Khắc: “…”
Trước mặt chủ nhân người ta trắng trợn lôi kéo người, ông bá hộ Khiêm này cũng thật tài tình. Văn Phúc cười cười từ chối:
“Dạ cảm ơn bá hộ Khiêm đã vừa mắt, nhưng mà con đã bán đứt cho bá hộ Khắc rồi ạ.”
Bá hộ Khiêm nghe thế quay sang Bá Khắc há miệng muốn nói, Bá Khắc đã trắng mặt co giò chạy mất.
Văn Phúc gãi gãi mũi cười cười liếc về phía trong nhà, cúi đầu chào bá hộ Khiêm rồi chạy theo, bá hộ Khiêm chậc một tiếng, than thở với người hầu thân cận của mình.
“Còn đang định đổi người hầu.”
Người hầu thân cận của ông ta lập tức tiu nghỉu. Bá hộ Khiêm cười ha hả, sau đó đi vào nhà, thấy con gái đỏ mắt núp sau tấm rèm cửa, ông ta nói:
“Thôi thôi con ơi, cái danh của Đào Bá Khắc đã truyền quanh mấy tỉnh này rồi. Mày vừa ý ai không vừa, lại trộm thương cái người bị bệnh sợ người lạ đấy. Lấy về định làm phòng không à?”
“Thầy, nhưng mà con…”
“Không nói nhiều, đi vào buồng trong, mau!”
Cô con gái bĩu môi, ấm ức rời đi. Bá hộ Khiêm lắc lắc đầu, nhìn lên bàn thờ nói:
“Bà xem, bà chiều nó thành cái dạng gì rồi kìa.”
…
Vì bị trễ mất mấy ngày ở nhà bá hộ Khiêm cho nên lúc về không được thư thả như lúc đi nữa. Lúc về đến nhà, lưng Bá Khắc cũng sắp gãy làm đôi.
Vì đợt này đám người hầu đi cùng cũng bắt tay vào học phương pháp làm nhà vòm, cho nên Bá Khắc giao toàn bộ công việc lại cho Văn Phúc, bản thân y thì nằm úp sấp rên hừ hừ.
Văn Phúc chỉ đạo mọi người dựng kèo rồi vót tre đan cót mỏng, về phần dầu hắc ín thì phải chờ thêm hai ngày nữa.
Hắn đến nhà ông lang Hoạt mua thuốc xoa bóp và thuốc bổ, sau đó về nhà. Bá Khắc mệt mỏi ngủ trên giường, vẫn trong tư thế nằm úp sấp suốt từ chiều đến giờ.
Văn Phúc cũng không gọi y dậy, chỉ nhẹ nhàng tháo nút áo ngoài cởi ra cho y, sau đó ngồi bên mép giường, vén áo trong của y lên. Một mảnh lưng trắng nõn lộ ra, phía trên còn có vài vết xanh tím ghê người.
Văn Phúc đổ thuốc xoa bóp ra tay, áp lòng bàn tay lại với nhau rồi đặt lên lưng Bá Khắc. Cảm giác mát mẻ mịn màng truyền đến lòng bàn tay, Văn Phúc nuốt nước miếng đánh ực, cố gắng tập trung xoa bóp cho Bá Khắc.
Có lẽ được xoa rất thoải mái, cho nên ngay cả khi đang ngủ say, Bá Khắc vẫn vô thức rên hừ hừ. Văn Phúc cảm thấy đây là màn thoa thuốc khổ sở nhất của mình từ bé đến giờ.
Lưng nóng lên, cảm giác sần sùi ấm áp không ngừng di qua di lại, Bá Khắc cuối cùng cũng chịu tỉnh lại từ cơn mơ.
“Ưm… Văn Phúc?”
Giọng nói khàn khàn mềm mại khi mới tỉnh ngủ, cùng với ánh mắt mông lung, gương mặt ửng hồng do ngủ quá lâu, Văn Phúc suýt nữa không kiềm chế được mình.
Hắn cụp mắt xuống, khàn giọng nói:
“À, con vừa xoa bóp cho ông, nếu ông tỉnh rồi thì nên dậy ăn cơm tối đi thôi.”
Bá Khắc lười biếng nằm bẹp xuống, nhắm mắt lại nói:
“Kệ đi, xoa tiếp đi, dễ chịu lắm.”
Văn Phúc hít sâu một hơi, tiếp tục công việc xoa bóp của mình. Hắn vén cao áo Bá Khắc hơn, đổ thêm một ít dầu ra tay rồi nhẹ nhàng xoa lên. Bá Khắc cảm nhận được lòng bàn tay dày rộng với những nốt chai sần ấy đang di chuyển trên lưng mình, cắn môi để không phát ra tiếng.
Qua một lúc, Văn Phúc cảm nhận được thân thể dưới lòng bàn tay mình đột nhiên cương lên, sau đó mới từ từ thả lỏng.
“Sao vậy ạ?”
Bá Khắc vẫn vùi mặt vào giữa hai tay, cố gắng để hơi thở của mình trở lại bình thường nhất, sau đó mới nói:
“Không, xoa thế được rồi, tôi muốn tắm trước, cậu cũng về thay quần áo đi.”
“Vâng.”
Văn Phúc thầm thở phào một hơi, vội vàng quay người chạy như bay, đến nắp lọ dầu cũng không kịp đóng.
Bá Khắc ngẩng đầu lên, khẽ ngồi dậy, nhìn đáy quần ướt sũng của mình, sắc mặt đỏ bừng.
Y… bị người ta xoa lưng, xoa ra phản ứng, sau đó không cẩn thận bắn ra luôn.
Còn Văn Phúc về phòng mình đóng cửa lại, không kịp về giường đã chống một tay lên ván cửa, thò tay vào trong quần nắm lấy thứ sắp nổ kia, nỉ non tên của Bá Khắc.
Sau khi bắn ra, hắn thở hổn hển, nhưng sau đó lại cảm thấy một trận nóng ran.
Thôi toang, trên tay còn dính dầu xoa bóp…
*Thúng chai hay còn gọi là thuyền thúng, ngày xưa thuyền mộc bị đánh thuế cho nên người dân trên biển đã tạo ra thúng chai đã hành nghề đánh cá
*Hắc ín: là chất lỏng màu đen thu được từ việc chưng cất dầu cốc hoặc than bùn, than gỗ, có tác dụng chống thấm, chính là nhựa trải đường ngày nay
Cái nhà vòm mà mấy người này nghĩ ra mọi người cứ coi nó như là nhà kính kiểu thô sơ đi