Hai năm ước hẹn của Văn Phúc và Bá Khắc rất nhanh trôi qua, Bá Khắc đưa cho Văn Phúc công văn xác nhận tự lập môn hộ cùng với giấy giải trừ khế ước bán thân.
Văn Phúc ngỡ ngàng, buồn buồn nói:
“Ông à, bây giờ con một mình một đinh rồi, hay ông lại mua con tiếp đi.”
Bá Khắc cười phụt cả ngụm trà vừa mới cho vào miệng, mắng nhỏ:
“Chưa thấy ai nóng lòng muốn làm người hầu như cậu hết. Bây giờ cậu không còn là người hầu cả đời nữa thì làm thuê cho tôi cũng được chứ sao. Sang năm thi Hương rồi, bây giờ lên huyện đăng ký tham gia, thi xong về làm quản kho cho tôi.”
Văn Phúc cự nự:
“Thế, từ bây giờ đến lúc đó thì sao?”
“Thì cứ làm người hầu thân cận của tôi như trước thôi, tiền lương vẫn thế, vừa học vừa làm, có vấn đề gì không?”
Văn Phúc cười tít mắt, lắc đầu:
“Không, rất tốt ạ.”
Nói xong hắn đặt công văn trong tay xuống, chạy tới nịnh nọt bóp vai cho Bá Khắc.
Đúng lúc này con Hậu đứng trước cửa, cúi đầu thưa vọng vào:
“Bẩm ông, có bà mối Hồng ở huyện bên sang thăm ạ.”
Bá Khắc cau mày, không phải y đã từ chối tất cả các lời mai mối rồi sao?
“Cho bà ta vào.”
Bà mối Hồng ưỡn ẹo đi vào, chưa vào đến nơi mùi son phấn đã sộc lên, hại Bá Khắc hắt hơi lia lịa.
“Ôi chao, ông bá hộ, thất lễ thất lễ.”
Bá Khắc xoa xoa mũi, giả lả cười nói:
“Không có gì không có gì, mời bà ngồi.”
Bà mối Hồng ngồi xuống, con Hoan nhanh chóng rót trà mời, bà ta gật đầu cảm ơn sau đó nhấp một ngụm. Bá Khắc hỏi dò:
“Bà mối Hồng này, tôi nhớ là đã từng thông báo không nhận lời mai mối mà nhỉ?”
“Hi hi, ông bá hộ hiểu lầm. Tôi hôm nay đúng là đến đây để làm mai, nhưng mà là làm mai cho cậu Phúc đây.”
Văn Phúc ngớ người, chỉ mình:
“Tôi?”
Bà mối cười hì hì, nói:
“Đúng thế, là cậu đấy. Tôi biết cậu đã bán đứt cho ông bá hộ rồi, cho nên mới đến làm phiền ông bá hộ làm chứng cho.”
Tay cầm quạt của Bá Khắc khẽ siết chặt, y gắng gượng xả ra một nụ cười:
“Ồ, chẳng hay con gái nhà nào vừa ý ‘cậu Phúc’ nhà chúng tôi thế?”
Lúc nói mấy câu này còn hơi nhấn mạnh. Bà mối Hồng từ trước đến nay biết nhìn mặt người, tuy không biết vì sao ông bá hộ có vẻ không vui, nhưng đã trót nhận lời rồi cho nên phải làm đến cùng.
“Chẳng giấu gì ông, tôi cũng là lần đầu mai mối cho hai người hầu thân cận. Ông biết nhà bá hộ Hoành làng Đỗ chứ, vợ ông bá hộ có cô hầu gái ngoan ngoãn nết na, đến tuổi gả chồng mà chưa tìm được ai ưng ý.”
“Hội Đình tháng trước, bà bá hộ Hoành nhìn trúng cậu Phúc đây, cảm thấy cậu Phúc là người hiền lành tử tế, lại là người hầu bên cạnh ông bá hộ, nhân phẩm chắc chắn không tồi, cho nên có ý muốn tác hợp đôi trẻ. Chẳng hay ý ông bá hộ thế nào?”
Bá Khắc liếc Văn Phúc một cái, hừ lạnh trong lòng, nói với giọng điệu quái gở:
“Bà mối Hồng có điều không biết, cậu Phúc đây đã tự lập môn hộ rồi, hiện giờ cậu ấy có thể toàn quyền quyết định chuyện cưới hỏi của mình. Bà vẫn nên hỏi trực tiếp cậu ấy thì hơn.”
Bà mối Hồng nghe thế thì reo lên:
“Ôi chao, thế thì thật tốt quá. Cậu Phúc này, cô Loan tuy chỉ là hầu gái nhưng nhan sắc xinh đẹp vô cùng, người lại hiền dịu nết na, hơn nữa nhà bá hộ Hoành cũng đồng ý sau khi cưới sẽ trả giấy bán thân lại cho cô Loan, cô Loan cũng có thể cùng cậu theo hầu nhà bá hộ Khắc, cậu thấy sao?”
Văn Phúc lúng túng gãi đầu, nói thật là hắn không biết phải từ chối làm sao cho phải phép. Hành động này của hắn rơi vào mắt Bá Khắc lại trở thành dáng vẻ xấu hổ khi sắp cưới vợ, trong lòng y chợt dâng lên một cơn giận không tên.
Khó chịu, cực kỳ khó chịu, giận dỗi cứ như sóng biển ào ào cuộn lên trong lòng bá hộ Khắc, khiến nước trà trong miệng cũng có vị chanh.
Văn Phúc tần ngần hồi lâu, sau đó hít một hơi, nói:
“Xin lỗi bà mối Hồng, tôi có người thương rồi. Nhờ bà trở về xin lỗi bá hộ Hoành và cô Loan giúp tôi.”
“Ôi chao, thì ra là có người thương rồi, thật tiếc quá. Thế người thương của cậu là ai vậy, có cần tôi mai mối giúp không?”
Văn Phúc cười cười:
“Dạ tạm thời thì chưa. Đến lúc đó nhất định sẽ nhờ vả bà mối Hồng đây.”
Nói xong hắn nhanh tay lẹ mắt móc hai hào ra dúi vào tay bà mối Hồng, mồm nói ‘vất vả, vất vả’, chân nhanh chóng tiễn người.
Bóng bà mối Hồng đi khuất, Văn Phúc chưa kịp thở phào đã nghe tiếng nói gườm gườm của Bá Khắc:
“Ồ, cậu có người thương rồi à? Sao tôi không biết? Ai vậy? Tôi làm mai giúp cho.”
Không hiểu vì sao tóc gáy Văn Phúc dựng đứng cả lên, hắn vội quay dầu xua tay:
“Dạ không không, con nói thế để lừa bà ấy thôi ạ.”
“Tức là không có?”
“…”
Có, nhưng mà không dám nói, mà có khi cả đời này cũng không nói ra được. Bá Khắc thấy Văn Phúc im lặng không trả lời, lửa giận lại bùng lên. Hắn không trả lời có nghĩa là có người trong lòng thật, là ai mà không thể nói? Chẳng lẽ lại là Thị Mận?
“Tôi cảnh cáo cậu, cậu muốn yêu ai cưới ai cũng được, nhưng tuyệt đối không phải là người liên quan đến cái nhà này.”
Bá Khắc muốn cảnh cáo Văn Phúc không nên có suy nghĩ kia với Thị Mận, nhưng vào tai Văn Phúc lại trở thành ý nghĩa khác. Hắn cúi đầu giấu chua xót xuống dưới đáy lòng.
Đúng vậy, hắn lấy tư cách gì mơ ước người này đâu.
Hắn chỉ là một thằng hầu đê hèn, thấp kém.
“Vâng, con biết rồi ạ.”
Giọng nói hơi thấp, biểu thị chủ nhân của nó hiện tại không vui. Bá Khắc dằn nén cơn ghen trong lòng, quay người bước về sân sau.
Y biết mình vô lý nhưng mà y không kiềm chế được, chỉ cần nghĩ sau này Văn Phúc sẽ lấy một cô gái nào đó làm vợ, đầu ấp tay gối, đôi bàn tay kia sẽ chạm vào da thịt người đó, đôi mắt kia sẽ chỉ nhìn người đó, vòng tay kia sẽ thuộc về người đó, Bá Khắc cảm thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt.
Y đóng chặt cửa phòng, dựa lưng vào ván gỗ, ấm ức bật khóc.