Không biết từ khi nào, Bá Khắc bài xích với tất cả sự tiếp xúc của mọi người, đặc biệt là đàn bà con gái.
Bá Khắc cũng từng có vợ, năm đó, sau khi nghỉ học về nhà được hai năm, việc trong nhà cũng còn khó khăn nhưng không đến nổi bấp bênh như ngày thầy u y mới mất. Lúc đó Bá Khắc cũng mười chín tuổi rồi, chú hai của y nói đến tuổi lấy vợ gả chồng, tìm bà mối đến làm mai cho y với con gái một bá hộ huyện bên cạnh.
Lúc này ác mộng của Bá Khắc bắt đầu, y… không cứng được.
Cho dù cô vợ kia xinh đẹp động lòng người, nhưng dù có làm thế nào y cũng không có phản ứng, thậm chí y còn tìm thuốc bí truyền uống vào, nhưng cơ thể thì nóng hừng hực mà vợ vừa chạm vào là y đã xìu xuống.
Cuối cùng Thi Lan, cũng chính là vợ y lúc đó, hậm hực quá độ nên sinh bệnh, trong lúc chữa bệnh lại phải lòng cậu học trò của thầy lang, đêm nằm cạnh chồng nhưng vẫn tơ tưởng đến người tình.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến, hai kẻ mèo mả gà đồng lén lút ăn nằm với nhau, một ngày nọ bị y bắt gặp.
Lúc biết chuyện hai người họ, Bá Khắc giận điên người. Cho dù y không phải là đàn ông chân chính nhưng hai người đã là vợ chồng, vợ cắm sừng lên đầu mình như vậy có ai không điên.
Đôi tình nhân kia bị Bá Khắc đánh chết, làm xong chuyện y lạnh lùng nhìn đám người mới xông vào, một câu cũng không nói. Vết máu trên mặt y cùng hai xác chết trên mặt đất khiến thiếu niên Đào Bá Khắc trông giống như ma quỷ dưới địa ngục.
Đám người có mặt ở đó không một ai dám hé răng nửa lời, nghĩ lại kết cục thê thảm của đôi gian phu dâm phụ kia, tất cả đều rùng mình.
Sau khi giả vờ giải vịt làm một lễ tang long trọng cho ả đàn bà kia, Bá Khắc bắt đầu sinh ra chứng bệnh sợ người đến gần, trừ em trai thân thiết ra, bất cả người nào đến gần y đều khiến y muốn nôn.
Sau đó người ta nói ông bá hộ bị vợ cắm sừng cho nên từ chối tiếp xúc với người khác, cho dù là cùng giới hay khác giới.
Chỉ có Bá Khắc biết, sau lễ tang ngày đó y mang tâm trạng tiễn con gái đưa tiền và một vài đồ dùng cho Thi Lan, nói:
"Đỗ Thi Lan bị tôi đánh chết rồi, sau này, em muốn sống thế nào thì sống, nhưng nhớ kỹ, người chết thì không thể đội mồ sống dậy được."
Thi Lan nhận lấy tay nải, nước mắt lưng tròng, cùng người tình của mình cảm ơn rồi rời đi. Đi được một đoạn, hai người quay lại, quỳ xuống lạy Bá Khắc một lạy.
…
Thị Mận liên tục liếc về phía Bá Khắc, chính xác hơn là về phía sau y, nơi Văn Phúc đang đứng. Văn Phúc biết được nhưng giả vờ như không thấy.
Thời gian làm việc ở đây, Văn Phúc đã hiểu rõ cách làm người của Bá Khắc, tuy có hơi nghiêm nhưng không phải là người vô lý.
Hơn nữa, lúc trước có cơ hội đến gần dò hỏi thị có muốn trốn đi cùng mình không, ánh mắt của Mận lộ lên vẻ do dự, còn nói một đống câu từ như lo nhà bá hộ sẽ làm khó thầy u…
Nhưng Văn Phúc thừa hiểu, chẳng qua thị lưu luyến giàu sang phú quý, không muốn chịu khổ cùng hắn mà thôi.
Bá Khắc thầm quan sát Thị Mận, thấy ánh mắt thị không ngừng nhìn về người đằng sau lưng mình, trong lòng cười khẩy.
Tình nhân của thị chưa kịp có ý đồ xấu đã bị y bóp chết từ trong trứng nước rồi. Hơn nữa gần đây, Bá Khắc đi đâu cho Văn Phúc theo hầu, hắn tiếp xúc với nhiều cô chủ nhà quyền quý, người nào người nấy xinh đẹp như hoa, lại hiểu sâu hơn về cách nhìn người, làm sao còn lọt mắt một ả đàn bà nhan sắc bình thường lại còn hám danh hám lợi này nữa.
Y dằn mạnh chén trà xuống bàn, lạnh giọng nói:
“Vợ thằng hai, tôi đã nói nếu không có chuyện gì thì không cần lên nhà trên, cô nghe không hiểu sao?”
Thị Mận e thẹn cúi đầu, nói:
“Dạ thưa anh, cũng do nhà em nói nhớ anh quá, cho nên em mới dẫn cậu hai lên.”
Bá Khắc híp mắt nhìn thằng em mình đang ngồi bốc bánh hốc lấy hốc để đằng kia, con mắt nào của thị nhìn ra nó nhớ y vậy. Y hắng giọng:
“Nếu thằng hai nó nhớ tôi, vậy để nó ở đây mấy ngày. Vợ chồng hai người đã ra ở riêng, không có chuyện gì thì người làm vợ như cô không cần bước lên đây. Về đi.”
Thị Mận cắn môi, muốn nói gì đó nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của Bá Khắc dọa sợ, thị không thể không cúi đầu lui xuống.
“Con Hoan đâu?”
“Dạ ông gọi con.”
“Dọn căn phòng bên kia cho cậu hai ở, mấy ngày này chúng mày chăm sóc cậu hai cho tử tế.”
“Dạ vâng.”
Chờ Hoan dẫn Bá Minh đi xuống, trong phòng khách chỉ còn lại Bá Khắc và Văn Phúc, y quay đầu nhìn Văn Phúc đứng cúi đầu sau lưng, khẽ hói:
“Xót rồi?”
Văn Phúc giật mình, sau đó hoảng hốt xua tay:
“Không không, con không có, ông đừng nghĩ bậy cho con.”
Bá Khắc hừ lạnh:
“Tốt nhất là như thế. Nếu thị an phận thì có thể sống giàu có sung túc đến hết đời, nhưng nếu có tâm tư không đúng thì…”
Ánh mắt sắc bén của y dừng trên người Văn Phúc, cả người hắn đổ mồ hôi lạnh, bàn tay khẽ siết lại với nhau.
Bá Khắc vươn vai, ra hiệu:
“Bóp vai cho tôi.”
“Dạ.”
Kể cũng lạ, ban đầu Bá Khắc chỉ ở mức không bài xích Văn Phúc thôi, sau vài lần vô tình đụng chạm, thấy thân thể mình hoàn toàn không phản ứng gì, Bá Khắc bắt đầu hưởng thụ đãi ngộ mà một ông bá hộ nên có.
Quá thoải mái!
Bá Khắc hừ hừ trong mũi, đột nhiên mở miệng nói:
“Tối cậu đun nước xong pha nước ấm mang vào phòng cho tôi.”
Bàn tay đang bóp nhẹ trên vai y bỗng tăng sức, Bá Khắc nhíu mày, lạnh lẽo hỏi:
“Không phục?”
“Dạ không.”
Văn Phúc chột dạ lấp liếm. Không phải hắn không phục mà mỗi lần hầu ông bá hộ tắm, chạm vào làn da mịn màng trắng nõn đó, thân thể hắn không hiểu sao lại có cảm xúc rất lạ.
Trời đã vào thu, thời tiết ban đêm có hơi se lạnh, ông bá hộ lại thích sạch sẽ, cho nên toàn bắt hắn đun nước ấm, đổ vào thùng cho y tắm, thỉnh thoảng sẽ gọi hắn vào kỳ lưng cho y.
Trong lòng thầm mắng, người này khi không lớn lên đẹp một cách vô lý thì cũng thôi đi, cơ thể cũng mềm mại mịn màng còn hơn cả con gái, hại hắn tưởng đang tắm cho một cô gái.
Thị Mận về đến phòng, bắt đầu nổi giận, thị không dám đập phá đồ trong phòng sợ người hầu phát hiện, chỉ có thể lặng lẽ lấy kim khâu đâm liên tục lên chiếc gối bông, ánh mắt trợn trừng vô cùng đáng sợ.
Người yêu năm xưa, bây giờ còn không thèm nhìn đến thị. Chẳng lẽ vì lần trước thị từ chối bỏ trốn cùng hắn, cho nên không còn thích thị nữa rồi.
Không được, thị không thể chôn vùi thanh xuân của mình thế này.
Phú quý giàu sang thị cũng muốn, đàn ông thị cũng muốn, không thể sống thế này mãi được.