Đám người làm run rẩy quỳ dưới đất, Bá Khắc mặc đồ lụa trắng, tóc còn ướt ngồi bắt chéo chân trên ghế bành, nhấp một ngụm trà rồi nói:
“Đứa nào nói chuyện mợ hai cho đám thợ nề?”
Thằng Nhót run lẩy bẩy, lắp bắp:
“Bẩm… bẩm ông… là con ạ…”
Bá Khắc không nói gì, chỉ im lặng uống trà, không khí im lặng chết chóc, lát sau y mới nói:
“Thầy u mày làm công nhà ông, chẳng may bị giết trong lúc giặc cướp đến nhà, ông mới thu nhận mày, cho mày chỗ ăn chỗ ở. Thế mà mày đem chuyện nhà ông ra ngoài cho bàn dân thiên hạ người ta bàn tán. Mày nói xem ông giữ mày lại có ích gì?”
Thằng Nhót cuống quýt dập đầu:
“Con lạy ông… con biết sai rồi, xin ông tha cho con. Con không dám thế nữa đâu ạ. Lạy ông, ông thương tình.”
Bá Khắc thở dài:
“Thương mày ai thương ông.”
“Thôi, từ nay mày lo chuyện dưới bếp, không được lên nhà trên nữa. Thằng Chuột, tìm người làm mới cho ông, tao thấy trong đám thợ hôm nay có một thằng khá cao to vạm vỡ đấy, bảo nó ở lại làm lâu dài, tiền lương tính như chúng mày.”
Thằng Nhót vui mừng cảm ơn rối rít, còn thằng Chuột thì vâng dạ, trong lòng khó hiều, ông bá hộ nhìn thấy đám thợ nề lúc nào mà biết rõ thế nhỉ?
Đám người hầu được một phen hú vía, từ sau đó kín mồm kín miệng, nếu không phải thằng Nhót làm bạn với cậu hai từ thuở tấm bé thì chắc bây giờ đã bị đánh cho một trận no đòn rồi đuổi tống cổ rồi ấy chứ.
…
“Ở… ở lại làm người hầu?”
“Ừ, nhất chú mày đấy. Ông bá hộ nổi tiếng khắt khe, không qua dậy dỗ là không được làm người hầu nhà này đâu, lương cũng cao nữa, một năm được tận hai mươi đồng, bao ăn bao ở, làm vài năm là có tiền cưới vợ rồi. Người khác mơ còn không được đâu.”
Văn Phúc mờ mịt gật đầu, chấp nhận miếng bánh không hiểu sao lại rơi từ trên trời xuống này. Ngay hôm đó, hắn được chuyển đến nơi ở của người hầu, được dạy cho một số nguyên tắc cơ bản.
Ngoại trừ cấm bén mảng đến sân của ông bá hộ ra thì cũng không có quá nhiều hạn chế, hơn nữa, Văn Phúc còn được đổi mới cách nhìn về bá hộ Khắc.
Không keo kiệt, không khắc nghiệt, không chửi mắng người hầu vô lý, không hống hách điêu ngoa như những bá hộ khác. Nhìn người hầu nhà trên nhà dưới cười nói rôm rả thì biết, ngày thường họ sống rất thoải mái.
Thằng Chuột đang giảng giải một số việc khác cho Văn Phúc thì con Hậu ở đâu chạy ào vào, nói:
“Anh Chuột, ông cho gọi anh với anh Phúc đó.”
Hai người hơi ngạc nhiên một chút, sau đó vội vàng chạy lên sân nhà trên. Từ ngoài sân, Văn Phúc loáng thoáng thấy bóng người ngồi trên ghế dài, không dám nhìn lâu, cúi đầu đi theo Chuột vào trong nhà.
“Dạ thưa, ông cho gọi chúng con ạ.”
“Ừ.”
Giọng nói rất nhẹ, còn có hơi quen tai, nhưng Văn Phúc không nghĩ được nhiều. Hắn quy củ cúi đầu giống đám người hầu, nhìn chằm chằm xuống đất. Thứ hấp dẫn tầm mắt hắn là đôi bàn chân trắng nõn bắt chéo nhau, đôi gốc gỗ quai đen càng làm tôn lên màu sắc hồng hào ở đầu ngón chân. Nếu không phải đây là kiểu guốc gỗ nam thì Văn Phúc còn tưởng đây là chân của cô gái nào đó.
Trong khi Văn Phúc nhìn chằm chằm đôi chân kia đánh giá thì Bá Khắc cũng đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới. Đúng như y đoán, thân thể người này rất vạm vỡ, hơn nữa khuôn mặt lại sáng láng đẹp trai, góc cạnh rõ ràng, là một người đàn ông rất nam tính.
Y khẽ nói:
“Ngẩng đầu lên.”
Văn Phúc vẫn đang nhìn chân đẹp đến ngẩn người, không nghe thấy lời Bá Khắc nói, thằng Chuột phải huých huých hai cái thì mới giật mình, quay sang nháy mắt hỏi.
“Ông bảo mày ngẩng đầu lên kia.”
“À.”
Văn Phúc lúng túng ngẩng đầu, tức khắc chạm vào một ánh mắt sắc bén. Trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ, thôi toang.
Mặc dù hôm qua không nhìn rõ ràng khuôn mặt người kia, nhưng mà đường nét chân mày và khuôn mặt thì có thể nhìn loáng thoáng, hôm nay nhìn trực diện một cái là nhận ra ngay.
Bá Khắc còn ngồi dựa lưng vào ghế, bàn tay bắt chéo đặt trong lòng, vạt cao của cổ áo ngũ thân cũng không che nổi vệt xanh tím do bị tay hắn bóp đêm qua. Văn Phúc xả ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, Bá Khắc suýt thì không nhịn được bật cười thành tiếng.
Ha, hôm qua dọa người thì hùng hổ lắm mà, sao hôm nay lại thành con thỏ rồi.
Bá Khắc đưa tay cầm chén trà, nhấp một ngụm rồi nói:
“Từ ngày hôm nay, cậu làm người hầu thân cận của tôi.”
Mọi người sửng sốt, không hiểu sao lại thế. Văn Phúc cũng nghệt mặt ra.
Bá Khắc nhìn hắn, sâu xa nói rằng:
“Không có người hầu bên cạnh, ông sợ có một ngày bị người ta lẻn vào bóp cổ chết lúc nào không hay.”
Văn Phúc chột dạ cúi đầu, đôi mắt đảo quanh, vành tai đỏ ửng.
Mãi cho đến khi được cho lui xuống, đám người hầu vẫn còn ngẩn ngơ mãi. Thằng Chuột vỗ vai Văn Phúc cái đét:
“Thằng này số đỏ thật. Phải biết từ trước đến giờ, ông bá hộ ghét nhất là có người đứng gần quá năm bước, không cần người hầu, còn không cho người đứng canh gác luôn.”
“Đúng đấy, tao nhớ ngày trước có con Đào, còn mơ tưởng làm bà bá hộ, nửa đêm ăn mặc hở hang leo vào phòng ông bá hộ, bị ông ấy ném ra ngoài, đánh cho một trận xong bán vào nhà chứa đó.”
“Còn nhân từ lắm rồi, nghe nói mợ hai chưa? Ngày trước cũng định dụ dỗ ông bá hộ đấy, bị ông ấy sút một phát xuống ao, nếu không phải cậu Minh xin cho thì chắc giờ mộ cũng xanh cỏ rồi.”
“Ừ tao cũng nghe vụ đó, nghe đâu ông bá hộ về chà người hết ba ngày ba đêm, đến nỗi đổ bệnh luôn.”
“Này này, quên vụ thằng Nhót rồi à. Đừng có buôn chuyện nhà của ông chủ nữa.”
Nghe nói thế mọi người tự động câm miệng, thi nhau tản ra, để lại Văn Phúc lơ mơ trong gió, trong lòng thầm tưởng tượng số phận bi thảm của mình trong tương lại. Hắn không những chạm vào người ông bá hộ, còn ôm ghì lấy xong bịt mồm bóp cổ người ta.
Mẹ nó, sao lúc ấy hắn không khôn hơn một tý, có người hầu nhà nào được mặc quần lụa đi guốc gỗ đâu cơ chứ.
Hơn nữa, trong ấn tượng của hắn, những ông bá hộ đều là những gả già béo ú, dáng vẻ trịnh thượng, đi đường lúc nào cũng cho cái bụng đi trước rồi cái mặt bước theo sau. Không ngờ bá hộ Khắc lại trẻ như thế, hơn nữa, còn rất đẹp. Làn da trắng bóng mịn màng, đôi lông mày sắc nét, bờ môi mỏng, sống mũi thẳng, khuôn mặt tuy không góc cạnh nhưng không mất vẻ nam tính, cộng thêm đôi mắt sáng như sao trời kia nữa.
Tổng thể mà nói thì không biết còn đẹp hơn Thị Mận gấp bao nhiêu lần.
…
“Quá nóng, đổi!”
“Lại lạnh quá rồi, đổi!”
“Ghế ngồi cứng, lấy cái nệm lại đây.”
Những ngày sau đó, Văn Phúc chạy đi chạy lại mệt như chó, Bá Khắc chốc thì đòi cái này, chốc thì hỏi cái kia, lâu lâu lại dở chứng muốn ăn cái lọ muốn uống cái chai, vần Văn Phúc đến nỗi mỗi lần nằm xuống là ngủ say như chết, chả còn sức đâu mà nhớ đến người tình cũ kia nữa.
Mẹ ơi, hầu hạ ông bá hộ còn mệt hơn cày mấy mẫu ruộng với vác hàng ở bến tàu nữa.
Bá Khắc nhếch mép cười, muốn mèo mả gà đồng, còn phải xem ông đây có cho phép hay không đã.
Thực ra có quá nhiều cách để người này vĩnh viễn biến mất, nhưng Bá Khắc lại không làm, lựa chọn cách làm vừa trẻ con vừa tẻ nhạt này.
Có lẽ là bởi vì phát hiện ra khi Văn Phúc chạm vào người mình, y không có phản ứng quá mãnh liệt chăng.