Di Nguyệt Lãnh khiêu mi, “Buổi tối muốn ra ngoài, nhưng lại không muốn người khác đi theo?”
“Oa – Ngươi hiểu ta quá, không ai hơn được Lãnh.” Vuốt mông ngựa.
“Có thể!” Di Nguyệt Lãnh thả chén trà trong tay xuống, “Vậy ngươi rửa mặt, ăn chút gì trước.”
Di Nguyệt Thụy gật gật đầu, không ngờ dễ dàng như vậy, hắn còn tưởng rằng sẽ bị mắng. Nghi hoặc nhìn về phía hắn, “Vậy còn ngươi?”
“Ta cùng Lôi Tư Nghị ra ngoài một chút.” Di Nguyệt Lãnh đứng lên.
“Ta cũng muốn đi!” Di Nguyệt Thụy tranh thủ quyền lợi của mình.
Di Nguyệt Lãnh lắc đầu, “Nếu như buổi tối ngươi muốn ra ngoài, vậy bây giờ ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt, nếu không không cần bàn nữa.”
Di Nguyệt Thụy chu môi, chơi xấu. Thấy Di Nguyệt Thụy vẻ mặt đáng yêu, Di Nguyệt Lãnh lại ngứa tay .
“Ngươi lại véo mặt của ta.” Di Nguyệt Thụy lên án. Di Nguyệt Lãnh thả tay xuống nhún nhún vai cũng không tỏ vẻ gì, ra khỏi phòng.
“Lôi Tư Nghị!” Di Nguyệt Lãnh kêu.
“Đại thiếu gia!” Lôi Tư Nghị ra khỏi phòng Lan, theo sau là Tiểu Đắng Tử.
“Tiểu Đắng Tử, ngươi hầu hạ Thất thiếu gia rửa mặt. Lôi Tư Nghị theo ta ra ngoài.”
“Vâng!” Lôi Tư Nghị và Tiểu Đắng Tử đồng thanh đáp.
Di Nguyệt Lãnh không hề nói gì dẫn đầu đi ra ngoài, Lôi Tư Nghị theo sát phía sau. Tiểu Đắng Tử xoay người tiến vào phòng Mai.
Tiến vào Mai, Tiểu Đắng Tử không khỏi bật cười, “Thiếu gia của ta, ai lại chọc giận ngươi a.”
Chỉ thấy Di Nguyệt Thụy ngồi ở trước bàn, hai mắt mở to nhìn ngoài cửa, hai má phình lên, còn kém hai lỗ mũi chưa thở phì phì tức giận.
“Trừ Đại thiếu gia của bọn ngươi ra, còn có ai chọc giận ta.” Bị người giễu cợt Di Nguyệt Thụy xấu hổ bĩu môi, “Không mang theo ta đi, nhất định là làm chuyện gì mờ ám.”
“Được rồi, được rồi, thiếu gia không nên tức giận. Đại thiếu gia đã đáp ứng buổi tối mang ngươi ra ngoài... a. Vậy hiện tại nhất định hắn đi làm chuyện của mình.”
Xem ra Tiểu Đắng Tử hiểu chuyện hơn Di Nguyệt Thụy. Kỳ thật Tiểu Đắng Tử cũng chỉ lớn hơn Di Nguyệt Thụy năm tuổi mà thôi, nghiêm khắc mà nói hắn cũng là tiểu hài tử. Hắn rất yêu mến chủ tử này, hắn biết rõ chủ tử cũng không xem hắn là hạ nhân, giữ lại cho hắn tôn nghiêm làm người. So với cuộc sống trước kia bên người nhị hoàng tử, hắn rất cảm tạ thần thánh là Thất điện hạ cứu mình, nếu như không có chủ tử này, bây giờ cũng không có Tiểu Đắng Tử hắn a.
Nghe được Tiểu Đắng Tử nói như vậy, Di Nguyệt Thụy không thể không biết xấu hổ mà tiếp tục phát giận, an phận để Tiểu Đắng Tử hầu hạ hắn. Ừ, ăn một chút, giữ lại bụng chờ buổi tối ăn ngon.
Lôi Tư Nghị theo Di Nguyệt Lãnh ra khỏi khách điếm, đi vào một cái hẻm nhỏ. Bọn họ vừa mới đứng lại, trước mặt liền xuất hiện một hắc y nhân.
Toàn thân hắc y nhân đều là màu đen, ngoại trừ mặt nạ ngân sắc trên mặt. Trên ống tay áo của hắn có thêu một hoa văn kì quái, như một con chim ngậm cái đuôi của mình, nhưng nhìn kỹ lại giống như một cái cây gì đó.
“Tra thế nào?” Di Nguyệt Lãnh lãnh đạm mở miệng.
“Khởi bẩm chủ tử, lời của ba nữ tử kia là thật. Nhưng nữ tử bị mang đi là người Thải Tích triều. Hơn nữa huyễn dược nàng sử dụng là cấm dược trong chốn võ lâm, cách điều chế đã bị tiêu hủy, về phần nàng có được huyễn dược như thế nào... Thuộc hạ vô năng.”
“Nga, phải?” Di Nguyệt Lãnh gật gật đầu tỏ vẻ hiểu.
“ Chủ tử, có tiếp tục điều tra nguồn gốc của huyễn dược hay không ?” Lôi Tư Nghị ngắt lời hỏi.
“Cái này không cần!” Di Nguyệt Lãnh phất phất tay,“Ngươi phân phó xuống dưới, toàn thể thuộc hạ đi tìm một quyển sách có tên là [ Thực độc ký ].”
“Vâng!” Hắc y nam tử lên tiếng xoay người rời đi.
“Đại thiếu gia, nữ tử người Thải Tích triều kia, có phải có ẩn tình gì bên trong không?” Nhìn thấy Hắc y nhân rời đi, Lôi Tư Nghị mở miệng hỏi.
“Có lẽ......” Di Nguyệt Lãnh chỉ nói hai chữ này rồi rời khỏi ngõ nhỏ, Lôi Tư Nghị theo sát sau lưng.
“Buổi tối ta cùng Thụy nhi đi ra ngoài, ngươi cùng Tiểu Đắng Tử không cần theo.” Di Nguyệt Lãnh phân phó người đứng phía sau.
“Vâng!” Thanh âm cung kính trả lời.
----------------------------------------------------
Di Nguyệt Lãnh cùng Lôi Tư Nghị trở lại khách điếm, Di Nguyệt Thụy cùng Tiểu Đắng Tử đang ăn cơm chiều, trên bàn còn bầy hai cặp bát đũa, xem ra là chuẩn bị cho bọn họ.
Di Nguyệt Lãnh ngồi xuống ghế Lôi Tư Nghị kéo ra cho hắn, cầm đũa lên ăn một chút, rồi uống trà .
Di Nguyệt Thụy nhìn hắn ăn ít như vậy, không khỏi hiếu kỳ: “Sao hôm nay ngươi ăn ít như vậy?”
“Không đói bụng!”
“Không đói bụng, cũng phải ăn nhiều một chút.” Di Nguyệt Thụy dạy dỗ.
Di Nguyệt Lãnh bất vi sở động. Chỉ chốc lát sau Di Nguyệt Thụy cũng để đũa xuống. Thấy hắn không hề động đũa, Di Nguyệt Lãnh giúp hắn lau miệng, “Đi thôi”
Tiểu Đắng Tử vội vàng đứng dậy, lại bị Lôi Tư Nghị ngăn trở, “Đại thiếu gia nói đêm nay không cần chúng ta đi theo.”
Tiểu Đắng Tử ngẩng đầu nhìn hướng Di Nguyệt Thụy, Di Nguyệt Thụy gật gật đầu tỏ vẻ Lôi Tư Nghị nói không sai, hắn lại ngồi xuống lần nữa.
Di Nguyệt Lãnh nắm tay Di Nguyệt Thụy đứng ở cửa khách điếm. Hiện tại đã là lúc lên đèn, bên đường đốt đèn lồng, tất cả tiểu điếm cũng lần lượt đốt đèn lồng đủ kiểu dáng.
“Ngươi muốn đi nơi nào?” Di Nguyệt Lãnh nhìn Di Nguyệt Thụy đang tràn đầy hưng phấn.
Di Nguyệt Thụy thật sự rất hưng phấn, nơi hắn luôn muốn đến. Rốt cuộc hôm nay cũng có cơ hội .
“Ta muốn đến kỹ viện!” Hai mắt Di Nguyệt Thụy như sao.
Ai nha, trong mấy nghìn năm lịch sử của Trung Hoa, kỹ viện ắt không thể thiếu, có triều đại nào không có loại này, không có nhé, cho nên hắn xem kỹ viện như một loại di sản văn hóa. Chỉ cần quản lý thật là tốt thì không có vấn đề gì . Bởi vì có nhiều thứ càng cấm thì mọi người lại càng muốn làm. Còn có cái gọi là thập đại danh kỹ trong miệng các nam sinh cùng học, thật muốn nhìn xem cụ thể là dạng gì. Cho dù không phải vì bản thân, chung quy dù sao cũng giống nhau a.
“Kỹ viện? Đó là cái gì?” Di Nguyệt Lãnh mê hoặc, rốt cuộc trong đầu tiểu tử này chứa cái gì nha.
“Con tôm? Ngay cả kỹ viện là gì ngươi cũng không biết sao?” Di Nguyệt Thụy dùng loại biểu tình ngươi lại có thể không hiểu nhìn Di Nguyệt Lãnh.
Di Nguyệt Lãnh đen mặt.
“Không phải kỹ viện a, ...... ...... Gọi là gì nhỉ?” Di Nguyệt Thụy cúi đầu suy tư, “Đúng rồi, đó là thanh lâu?”
“Thanh lâu? Không có nơi như thế!” Lạnh lùng phản bác.
“Di -- cũng không gọi thanh lâu! Không thể nào!” Di Nguyệt Thụy kinh dị, vậy thì tên gì?
“Ngươi nghe được những thứ này từ đâu ?” Di Nguyệt Lãnh liếc xéo hắn.
“Không gọi thanh lâu, hình dung là được.” Di Nguyệt Thụy trực tiếp bỏ qua vấn đề của Di Nguyệt Lãnh, cũng không thể nói cho hắn biết đây là do sự bất đồng ngôn ngữ a, “Được rồi, chính là nơi có rất nhiều cô nương, chính là nơi nam nhân yêu thích nhất.” Hình dung như vậy cũng rõ ràng.
“Ngươi đang nói tới Hồng lâu phường?” Di Nguyệt Lãnh nheo mắt lại.
“Nguyên lai các ngươi gọi là Hồng lâu phường a.” Di Nguyệt Thụy bừng tỉnh đại ngộ.
“Các ngươi gọi?” Di Nguyệt Lãnh bắt lấy sơ hở trong lời nói của hắn.
“A, ý của ta là bọn hắn gọi, là bọn hắn gọi.” Cuống quít giải thích.
“Ngươi đi đến đó làm gì!”
“Có người nói chỉ có đi đến nơi đó mới được xem là nam nhân chân chính.” Lời lẽ hùng hồn.
“Không được đi, ngươi không phải nam nhân!” Cường ngạnh cự tuyệt.
Vũ nhục, quả thực là đả kích lòng tự tôn của nam nhân.
“Ta không phải nam nhân sao? Ta sao có thể không phải nam nhân. Đem mắt ngươi mở lớn nhìn xem ta rốt cuộc có phải nam nhân hay không.” Lửa giận ngập trời.
Trả lời hắn là người nào đó miễn cưỡng thoáng nhìn.
“Đăng!” Biến thành hừng hực đại hỏa. Liều mạng đảo quanh, người qua đường rất xa nhìn thấy một hài tử xoay quanh một nam nhân trẻ tuổi đang đen mặt.
Cuối cùng tiểu hài tử ngừng lại, đứng ở bên cạnh nức nở. Người qua đường dùng ánh mắt khinh bị nhìn nam nhân trẻ tuổi đang đen mặt, thật không biết xấu hổ đi khi dễ tiểu hài tử đáng yêu như thế.
Di Nguyệt Lãnh không quan tâm ánh mắt của người qua đường, nhưng lại bị tiếng nức nở bên người làm bực bội không chịu nổi.
“Ngươi muốn đi Hồng lâu phường làm gì?” Thanh âm lạnh lùng.
“Nhân gia chỉ là hiếu kỳ!” Nương theo thanh âm nức nở.
“Chỉ là hiếu kỳ?” Thanh âm xác định.
Kiên định gật đầu,“Chỉ là hiếu kỳ.”
“Hảo! Mang ngươi đi!” Nghiến răng nghiến lợi.
Trong lòng Di Nguyệt Thụy thủ thế chữ v, xem ra chiêu này có tác dụng.
Di Nguyệt Thụy thắng ngay từ trận đầu, Di Nguyệt Lãnh liên tiếp bại lui.