Chậm rãi đi vào trong cung điện, nơi này vẫn giống như mấy năm trước khi hắn rời đi, trong đình viện hoa viên vẫn đặt xích đu, giống như hắn chỉ đi ra ngoài một chuyến lập tức trở lại nghỉ ngơi, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng sờ, nhìn nhìn, rất sạch sẽ. Không có một chút tro bụi.
“Công tử, cung nữ nói, đôi khi thái tử điện hạ sẽ đến nơi này nghỉ ngơi. Hơn nữa bài trí trong này là thái tử điện hạ phân phó không được xê xích một phân một hào.”
Di Nguyệt Thụy quay đầu, nguyên lai là Tiểu Đắng Tử đã sửa sang xong hành lý đang đứng ở bên ngoài, thấy động tác của hắn thì mới giải thích.
Di Nguyệt Thụy gật đầu, bước xuống đình, đứng bên cạnh nhìn hồ nước. Tiểu Đắng Tử thấy hắn chuyên chú như thế, tò mò duỗi cổ nhìn nhìn, “Công tử làm sao vậy?”
Di Nguyệt Thụy nhíu mày, đột ngột hỏi: “Tiểu Đắng Tử, ngươi nói xem, đến giờ bổn điện hạ cũng không thấy có cá bơi lên, có phải cá ta nuôi đều bị Lãnh ăn hết rồi không?”
Đợi nửa ngày, Di Nguyệt Thụy cũng không nghe được câu trả lời của Tiểu Đắng Tử, tiếp tục chăm chú nhìn hồ nước, thúc giục, “Tiểu Đắng Tử?”
“Nguyên lai, ngươi trở về chính là muốn nhìn xem cá trong hồ có bị ta ăn hay không?” Sau lưng truyền đến giọng nói ôn hòa, eo bị người ôm lấy, bên cổ vùi một cái đầu, thanh âm rầu rĩ chính là từ nơi này phát ra.
Di Nguyệt Thụy có chút cứng đờ, lập tức nới lỏng thân hình, ánh mắt nhìn phía trước, nhẹ giọng gọi: “Lãnh!”
Cánh tay bên hông dùng lực một chút, Di Nguyệt Thụy lập tức xoay người đối diện với Di Nguyệt Lãnh , hai người nhìn nhau, trong mắt là tương tư nồng đậm không hề che dấu.
Tóc dài quá, lại càng thêm xinh đẹp; mặt gầy, có góc cạnh, lại càng trắng nõn như tuyết; thân cao, lại vẫn nhỏ bé như cũ. Di Nguyệt Lãnh đan mười ngón tay của mình vào tay hắn.
Di Nguyệt Thụy si ngốc nhìn Di Nguyệt Lãnh, rời đi mấy năm chỉ có hắn biết mình tưởng niệm người này cỡ nào, tưởng niệm lồng ngực người này, tưởng niệm ánh mắt người này nhìn mình, tưởng niệm cái hôn nhu tình, tưởng niệm hết thảy hết thảy.
“Ngươi đúng là tiểu yêu tinh, tàn nhẫn rời đi lâu như vậy.” Nhìn ánh mắt si ngốc của Di Nguyệt Thụy, Di Nguyệt Lãnh cúi đầu hung hăng hôn lên cánh môi kiều diễm ướt át, cảm nhận được không còn sự kháng cự như trước kia mà mang theo ẩn ẩn đáp lại, Di Nguyệt Lãnh càng làm nụ hôn sâu hơn.
Xa xa, Lôi Tư Nghị và Tiểu Đắng Tử nhìn hai người ôm nhau bên hồ nước, đều không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười an tâm.
“Tấm tắc, củi khô gặp liệt hỏa a!” Lôi Tư Nghị lắc đầu bình phẩm, trong mắt mang theo hâm mộ, quay đầu nhìn về phía Tiểu Đắng Tử bên cạnh, “Tiểu Đắng Tử, không phải ngươi rất hâm mộ sao, muốn Lôi ca ca dạy ngươi không?”
Trả lời hắn chính là Tiểu Đắng Tử giơ chân đá – tiêu chuẩn phòng thân Di Nguyệt Thụy dạy, chú ý nhanh, chuẩn, hung ác.
Thấy Lôi Tư Nghị bụm lấy nửa người dưới ngồi chồm hổm trên mặt đất, Tiểu Đắng Tử thỏa mản gật gật đầu – thuật phòng thân công tử dạy hiệu quả thật mạnh.
Không để ý tới Lôi Tư Nghị dùng ngón tay run run chỉ mình, Tiểu Đắng Tử xoay người rời đi, hắn còn phải chuẩn bị cho thất điện hạ diện thánh, bề bộn vô cùng.
Lôi Tư Nghị không thể tin chính mình lại tránh không được một đá trí mạng này, cúi đầu mãnh liệt hấp khí – Tiểu Đắng Tử ra tay cũng quá hung ác đi, cái này có liên quan đến hạnh phúc ngày sau a.
“Tiểu Trác Tử, ngươi làm sao vậy?” Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm khiến Lôi Tư Nghị phản xạ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Di Nguyệt Thụy vẻ mặt hiếu kỳ nhìn mình, Di Nguyệt Lãnh vẻ mặt lạnh nhạt.
�
“Không có...... Không có gì, chỉ là đột nhiên có chút đau bụng mà thôi. Đúng, đau bụng.” Lôi Tư Nghị gượng cười.
Di Nguyệt Thụy lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, “Vậy sao ngươi bụm lấy......” Di Nguyệt Thụy chỉa chỉa nơi hắn bụm lấy.
“Ha ha...... Ha ha...... Nhất thời tay sai, tay sai.” Lôi Tư Nghị khóc thét trong lòng, thất điện hạ, ngươi đây là đang cười tiểu nhân a.
Lúc này Tiểu Đắng Tử đã cầm một cái rương đi ra, Di Nguyệt Lãnh nhìn rương, có chút nhíu mày: “Đồ hình trên rương là ý gì?”
Di Nguyệt Thụy nhìn nhìn rương, đây là hắn làm để dễ dàng nhận biết rương này đựng dược, “Đồ hình để nhận biết rương này đựng dược, là ta đột nhiên nghĩ đến.”
Nhận rương từ tay Tiểu Đắng Tử, Di Nguyệt Thụy mở thùng ra nhìn vật gì đó, đồng thời cũng không ngẩng đầu lên hỏi người một bên: “Lãnh, ngươi biết phụ hoàng ở đâu chứ?”
“Ân, hẳn là còn đang ở ngự thư phòng a.” Di Nguyệt Lãnh nhàn nhạt đáp, nhìn động tác của Di Nguyệt Thụy, ánh mắt lóe lên, “Ngươi muốn nghỉ ngơi trước một đêm hay không, ngày mai đến xem phụ hoàng?”
Di Nguyệt Thụy ngẩng đầu kỳ quái nhìn thoáng qua Di Nguyệt Lãnh, sao hắn cảm giác Lãnh không hề lo lắng cho sinh tử của Di Nguyệt Lâm một chút nào, “Ta muốn sớm biết độc trên người phụ hoàng là gì.”
Di Nguyệt Lãnh nhìn về nơi khác, nhưng không ngăn trở ... động tác của Di Nguyệt Thụy.
Chỉ chốc lát sau, Lôi Tư Nghị cùng Tiểu Trác Tử đi theo Di Nguyệt Thụy cùng Di Nguyệt Lãnh đến ngự thư phòng. Từ phía sau liền thấy tư thế đi của Lôi Tư Nghị có chút mất tự nhiên, xem ra một cước kia của Tiểu Đắng Tử quả nhiên ngoan độc.
Khi bọn hắn đến cửa ngự thư phòng thì ngoài ý muốn gặp một người – là tứ điện hạ Di Nguyệt Vũ rất ít xuất hiện trước mặt người khác.
Hiển nhiên Di Nguyệt Lãnh cũng cảm thấy rất ngạc nhiên đối với sự xuất hiện của người trước mặt, ngốc lăng sau đó Di Nguyệt Vũ liền chào hỏi: “Thái tử điện hạ, thất đệ.”
Di Nguyệt Lãnh chỉ gật gật đầu, Di Nguyệt Thụy đáp khẽ, “Tứ ca.” Hỏi tiếp “Ngươi gặp qua phụ hoàng?”
Di Nguyệt Lãnh gật đầu, che miệng ho khan, “Khụ khụ...... Khụ khụ......”
Di Nguyệt Thụy thấy hắn ho quá lợi hại, tiến lên muốn nhìn chuyện gì xảy ra – tuy rất ít gặp mặt, nhưng từ lời đồn đãi của người ở trong nội cung hắn biết rõ thân thể tứ ca này một mực suy yếu, nhiều năm dược không rời thân. Hiện tại hắn cảm thấy bệnh của Di Nguyệt Vũ giống như ho lao, cho nên muốn giúp nhìn xem, không biết sao, Di Nguyệt Vũ lại tránh. Hạ nhân phía sau vội vàng tiến lên đỡ lấy thân hình có chút đứng không vững của y.
Di Nguyệt Vũ vùa ho vừa nói: “Thần đệ đi trước.” Sau đó để hạ nhân chậm rãi dìu đi.
Di Nguyệt Thụy cau mày nhìn bóng lưng Di Nguyệt Vũ rời đi, trong nội tâm cảm thấy có gì đó không đúng. Di Nguyệt Lãnh nhìn thần sắc của hắn, ôm ôm eo hắn: “Làm sao vậy?”
“Không có!” Di Nguyệt Thụy lắc đầu, có lẽ là hắn nghĩ sai, hoàn hồn nhìn Di Nguyệt Lãnh, “Chúng ta vào thôi.”