Di Nguyệt Thụy hiếu kỳ phát hiện, bên cạnh hắn bày kim bồn mà Vưu Kim Phong từng rửa tay, trong nội tâm tính toán – cái chậu này không biết có thể bán được bao nhiêu tiền?
“Các vị tiền bối, đêm nay Vưu tiền bối làm lễ rửa tay gác kiếm thì bọ người ám toán, bất hạnh bỏ mình. Sau,Vưu trang chủ nói rõ Vưu tiền bối chết bởi vì sau lưng bị người bắn vào ám khí này.” Ảnh Nhất xuất ra một ám khí hoa mai lấy từ trên người Vưu Lăng lúc nãy, để trước mặt mọi người.
Mọi người xem xét, gật đầu đồng ý, có người đưa ra vấn đề: “Vì sao các ngươi có ám khi kia, chẳng lẽ Vưu tiền minh chủ là bị các ngươi giết.”
“Đây là chúng ta lấy được trên người Vưu trang chủ khi hắn đánh lên chủ tử của chúng ta vào đêm nay, mọi người cũng biết cái này có nghĩa là gì chứ?” Ảnh Nhất thoải mái đem vấn đề đá trở về, ánh mắt của mọi người đều hướng Vưu lăng.
Vưu Lăng bị Ảnh Nhị đè lại, sắc mặt tức giận: “Rõ ràng là các ngươi giá họa cho ta. Các vị tiền bối, tối nay tiểu sinh cùng Triệu Thanh Phong đang bá rượu đàm hoan (nâng cốc nói chuyện vui vẻ), mấy người kia đột nhiên tiến vào, bắt ta cùng Thanh Phong, sau đó đem ám khí này đặt trên người vãn bối, giá họa cho vãn bối. Thỉnh các vị tiền bối nên vì vãn bối làm chủ a. Nhất định là bọn họ giết cha ta, trong lòng chột dạ.”
Ảnh Nhất... không... hề bị ảnh hưởng, tiếp tục nói: “Đêm đó, trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Vưu Kim Phong, có hay không có ám khí bay qua trước mắt mọi người, sau đó cắm vào thân thể Vưu Kim Phong, chắc hẳn tất cả mọi người cũng phán đoán được a.”
Thấy mọi người gật gật đầu, còn xầm xì với nhau: “Đúng vậy, ta không thấy ám khí bay qua, sao lại xuất hiện trên người Vưu Kim Phong.”
“Có lẽ, có người đã đoán ra. Lúc Vưu Kim Phong ngã xuống, cũng chỉ có Vưu Lăng Vưu trang chủ tiếp xúc với thi thể Vưu Kim Phong, cho nên hắn hoàn toàn có điều kiện đem ám khí cắm lên cơ thể Vưu Kim Phong.”
“Ngươi đừng ngậm máu phun người, chúng tiền bối ngàn vạn không nên bị đám người kia lừa. Bọn họ lai lịch không rõ ràng.” Vưu Lăng liều mạng giãy dụa, đáng tiếc tay Ảnh Nhị quá mạnh, hắn không cách nào giãy ra.
“Vưu trang chủ, ngươi nói Vưu Kim Phong chết bởi ám khí?” Ảnh Nhất hướng phía Vưu Lăng, Vưu Lăng gật đầu, “Vậy thì chúng ta cho ngươi xem.”
Lúc này, từ bên ngoài có hai người khiêng một người tiến đến, sau đó đem người được khiêng để xuống đất, đứng bên cạnh.
Vưu Lăng sốt ruột nói: “Các ngươi định làm gì với thân thể cha ta?”
Thi thể được lật lưng lên, Ảnh Nhất vạch vết thương trên lưng, đưa ra cho mọi người xem :“Miệng vết thương của hắn vẫn chưa tới một nửa ám khí này, không cách nào mất mạng ngay lập tức. Cho nên hắn không thể vì trúng ám khí mà chết.” Sau đó lại lật ngửa thi thể Vưu Kim Phong lên, lấy ra một ngân châm cắm xuống mi tâm của Vưu Kim Phong, sau đó để vào trong kim bồn bên cạnh quấy một chút, ngân châm dần dần bị đen. Xoay người đem ngân châm hướng trước mặt mọi người, “Vưu Kim Phong là trúng độc bỏ mình. Loại độc này là tử đằng, chắc hẳn người mọi người ở đây đều biết muốn hạ loại độc này thì cần rất nhiều thời gian. Có thể có cơ hội này chỉ có người bên cạnh Vưu Kim Phong. Không biết Vưu Kim Phong có thường xuyên ăn tử quả hay không?”
Vưu Lăng gật gật đầu, cái đó và độc dược có quan hệ gì?
“Trong kim bồn này cũng không phải là nước, mà là nước hương đằng, hai thứ gặp nhau, thành độc lấy mạng người trong nháy mắt.”
Mọi người xôn xao, vẻ mặt Vưu Lăng khó tin nổi, tại sao lại như vậy, không phải đã lên kế hoạch hảo hảo, sao lại biến thành như vậy. Sau đó đem ánh mắt nhìn về phía Triệu Thanh Phong một bên, hai mắt nộ trừng, liều mạng giãy dụa giống như là muốn tiến lên cắn xuống da thịt của hắn.
“Không phải ngươi nói đây chẳng qua là dược trị ho khan sao, sao lại biến thành độc dược?” Vưu Lăng rống giận.
Các nhân sĩ võ lâm ở đây vừa nghe hắn nói như vậy đã hiểu là chuyện gì xảy ra , một người trong đó cầm búa gầm lên: “Vưu tiền minh chủ cả đời quang minh lỗi lạc, hành hiệp trượng nghĩa, sao lại sinh ra một nghiệp chết giết cha như ngươi.”
“Hừ! Quang minh lỗi lạc, hành hiệp trượng nghĩa?!” Trong đại sảnh vang lên tiếng cười châm chọc, “Ha ha ha ha...... Quang minh lỗi lạc, hành hiệp trượng nghĩa! Thật sự là chết cười.”
Sau khi Triệu Thanh Phong cười đủ, cuối cùng còn vươn tay lau mắt: “Hắn bất quá chỉ là một kẻ vứt bỏ thê tử, tiểu nhân rất sợ chết mà thôi.”
“Ngươi dựa vào cái gì nói cha ta như vậy, hắn khi nào thì rất sợ chết, khi nào thì vứt bỏ thê tử . Ngươi đền mạng cho cha ta. Buông tay!” Vưu Lăng muốn xông lên phía trước, nhưng Ảnh Nhị không buông tay, liền hướng Ảnh Nhị rống giận, Ảnh Nhị bất vi sở động.
“Dựa vào cái gì? Chỉ bằng ta là con của hắn, chỉ bằng nương ta là vợ cả hắn cưới hỏi đàng hoàng. Bởi vì nương ngươi là ái nữ của minh chủ võ lâm, cưới nàng thì có vinh hoa phú quý, là có thể hiệu triệu thiên hạ, cho nên hắn từ bỏ thê tử hắn kết tóc nhiều năm cùng nhi tử đã 6 tuổi.” Triệu Thanh Phong nở nụ cười nhạt, “Kỳ thật hẳn là ngươi nên gọi ta một tiếng đại ca, ta lớn hơn chứ không nhỏ hơn ngươi.”
Vưu Lăng sợ ngây người, mọi người cũng sợ ngây người, Di Nguyệt Thụy nhàm chán – một đoạn tình cũ. Di Nguyệt Lãnh cúi đầu không nói, chỉ vuốt vuốt tóc Di Nguyệt Thụy.
“Từ ngày hắn vứt bỏ nương ta, nương ta luôn sầu muộn, năm sau thì rời đi. Sau khi ta chôn cất nương, ta đã đứng trước mộ phần thề nhất định phải làm cho các ngươi nhà tan cửa nát, làm cho Vưu Kim Phong và nương xuống dưới kia phải hướng nương ta xin lỗi.”
Nói, Triệu Thanh Phong đột nhiên nở nụ cười âm hiểm, “Nói cho ngươi biết một bí mật, nương ngươi không phải đột nhiên phát bệnh qua đời, mà là giống hắn.” Chỉ vào thi thể Vưu Kim Phong nằm trên mặt đất, “Chắc hẳn hiện tại bọn họ đang ở dưới rửa chân cho nương ta.”
Nguồn :
“Triệu Thanh Phong, ta giết ngươi!” Vưu Lăng rống giận, Ảnh Nhị nhận được ý của Di Nguyệt Lãnh liền buông tay ra, Vưu Lăng vọt lên sống chết với Triệu Thanh Phong.
Triệu Thanh Phong cũng không khách khí phản kích: “Bây giờ đem tên nghiệt chủng ngươi xuống dưới rửa chân cho nương ta.”
Hai người càng đánh càng nhanh, chiêu thức cũng càng ngày càng hung ác. Chỉ chốc lát sau hai người đều đánh từ trong sảnh ra bên ngoài, người ở chỗ này đều chạy ra xem cuộc chiến .
Di Nguyệt Lãnh ôm Di Nguyệt Thụy đứng lên, “Trở về phòng chỉnh đốn, ngày mai trở về.”
Di Nguyệt Thụy chọc chọc bả vai Di Nguyệt Lãnh, Di Nguyệt Lãnh quay đầu lại: “Chẳng lẽ cứ đem thi thể người này đặt ở đây?”
Di Nguyệt Lãnh theo ngón tay Di Nguyệt Thụy nhìn về phía Vưu Kim Phong, quay đầu nhìn Ảnh Nhất, xoay người rời đi. Sau đó Di Nguyệt Thụy thấy Ảnh Nhất một tay vác thi thể Vưu Kim Phong đi theo sau – oa, khí lực của Ảnh Nhất thật lớn a.
Trở lại phòng, Di Nguyệt Lãnh cho mọi người lui, cùng Di Nguyệt Thụy nằm trên giường: “Hôm nay sự tình rất nhiều, ngươi nghỉ ngơi thật tốt. Có việc ngày mai lại nói.”
“Làm sao ngươi biết ta có chuyện muốn nói?” Di Nguyệt Thụy ngạc nhiên nhìn về phía Di Nguyệt Lãnh đã chợp mắt, chẳng lẽ người này là con giun trong bụng mình, vậy hắn có biết chuyện mình muốn nói hay không?
Được rồi, thấy Di Nguyệt Lãnh không trả lời vấn đề của mình, Di Nguyệt Thụy quan sát mặt của hắn trong chốc lát, hôm nay quá mệt mỏ , hiện tại hẳn là canh ba canh tư, bởi vì trời đã có chút sáng , mà hắn cũng rất mệt mỏi.
Vùi vào trong ngực Di Nguyệt Lãnh, chỉ chốc lát sau, Di Nguyệt thụy phát ra thanh âm đều đều. Nghe được bên tai truyền đến tiếng hít thở, Di Nguyệt Lãnh biết rõ người bên cạnh đã ngủ. Nhìn một cái, đứng lên, đi đến bên ngoài mở cửa.
Ngoài cửa là Ảnh Lục cùng Tử Yên: “Chủ nhân.”
“Đây là thứ bao nhiêu?” Di Nguyệt Lãnh lạnh nhạt hỏi.
Ảnh Lục cùng Tử Yên nhìn nhau, Ảnh Lục thấp giọng trả lời: “Bẩm chủ tử, đây là nhóm thích khách thứ 38 sau khi chúng ta xuất môn.”
Di Nguyệt Lãnh đứng trong chốc lát, “Tử Yên, chuyện ta giao làm thỏa đáng không?”
“Đã liên lạc tốt.” Tử Yên cung kính trả lời.
“Ân, các ngươi lui xuống trước đi, nghỉ ngơi a.” Di Nguyệt Lãnh quay đầu nhìn về phía trước – rốt cuộc là ai kiên nhẫn như vậy.