• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Di Nguyệt Thụy một mực không rời khỏi người Di Nguyệt Vũ, Di Nguyệt Vũ làm như không tháy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đó, hiện tại hắn muốn biết nhất chính là: người xa lạ kia là ai.

“Thỉnh giáo phụ hoàng,...... Khụ...... Không biết...... Khụ khụ, vị này là ai?” Di Nguyệt Vũ vừa ho khan, vừa nhìn về phía Di Nguyệt Lâm.

Di Nguyệt Lâm quét mắt một vòng, đem biểu tình của mọi người thu vào đáy mắt, “Đây là tam ca ngươi, tam hoàng tử của ta, Di Nguyệt Khôn Trạch!”

Di Nguyệt Lâm vừa dứt lời, chúng tần phi đều hít vào một hơi, Di Nguyệt Vũ không nói, chỉ nhìn Di Nguyệt Khôn Trạch, sau đó nhàn nhạt nở nụ cười, “Vũ nhi lại có thêm một ca ca.” Tiện đà chuyển hướng Khôn Trạch, “Di Nguyệt Vũ bái kiến tam ca.”

Di Nguyệt Khôn Trạch nhìn một loạt động tác của Di Nguyệt Vũ, không nói một lời. Lúc mọi người đang ở trong tình thế xấu hổ, Di Nguyệt Khôn Trạch mới mở miệng: “Ta không có đệ đệ trong ngoài khác nhau.”

“Khàn – ” Đoàn người vừa nới lỏng lại một hít vào một hơi, ý của người này là gì, chẳng lẽ là nói tứ điện hạ có bí mật không thể cho ai biết, xoạt một tiếng, mọi người đưa mắt nhìn về phía Di Nguyệt Vũ, nhìn từ trên xuống dưới.

“Ngươi có ý gì?” Một nữ tử trong nhóm tần phi đứng dậy, Di Nguyệt Thụy nghe tiếng nhìn lại, là một nữ tử mảnh mai, nàng đang tức giận bất bình nhìn Di Nguyệt Khôn Trạch.

“Đó là mẫu hậu của tứ điện hạ, Vũ phi nương nương.” Tiểu Đắng Tử nói nhỏ bên tai Di Nguyệt Thụy, hắn biết rõ Di Nguyệt Thụy không quen thuộc với chuyện trong nội cung, nhất là khi người này đi ra ngoài vài năm thì đã quên đám người kia không còn một mảnh.

“Nghe không hiểu thì thôi, lời của ta không lặp lại lần thứ hai.” Khôn Trạch bĩu môi khinh thường.

Mắt Di Nguyệt Thụy hiện lên vui vẻ, nhìn Khôn Trạch như đang nhìn kẻ ngu ngốc, thầm nghĩ – hắn thập phần khẳng định người nọ là đến để quậy phá.

“Ngươi...... Ngươi......” Vũ phi tức giận nói không ra lời, “Quả thật nương thế nào thì nhi tử thế đó.” Cuối cùng tức giận bất bình nói ra câu này.

Di Nguyệt Lãnh có chút nhíu mày, Di Nguyệt Lâm thì lạnh mặt xuống. Di Nguyệt Khôn Trạch híp mắt lạnh lùng nhìn Vũ phi: “Lời của ngươi ta không nghe rõ, thỉnh lập lại lần nữa, lúc nãy tạp âm quá to.” Vừa nói vừa chậm rãi tới gần Vũ phi.

Vũ phi bị khí tức âm lãnh áp bức, lui ra phía sau vài bước, sắc mặt tái nhợt. Khôn Trạch cười khẽ, vươn tay bắt lấy cằm Vũ phi, “Sao ngươi không nói, chúng ta đang chờ.”

Di Nguyệt Vũ thấy thế, đang định tức giận, Di Nguyệt Lãnh đã trước hắn một bước: “Khôn Trạch!” Ngữ khi không chút nào dao động, nhưng Di Nguyệt Khôn Trạch nghe xong biết là y sắp nổi giận. Khôn Trạch buông tay ra, “Hừ” một tiếng, chuyển hướng đi đến chỗ Di Nguyệt Lãnh.

Các vị tần phi các hoàng tử nhìn tình này liền nhất thanh nhị sở, và thái độ của người trên giường kia, người đều thông minh đều bảo trì trầm mặc. Người khôn khéo phát hiện một vấn đề lớn: Hỉ phi nằm bên cạnh cột kia không hề phản ứng chút nào, không biết là chết hay sống, kỳ quái nhất chính là người đứng đầu hậu cung lại không ở đây. Mọi người trao đổi ánh mắt không rõ ý tứ, rồi cúi gằm xuống, lẳng lặng xem cuộc vui.

“Khụ khụ!” Di Nguyệt Lâm ho nhẹ một tiếng, thành công đem lực chú ý của mọi người dẫn trở lại trên người của hắn, “Di Nguyệt Khôn Trạch chính là tam điện hạ, bởi vì có nguyên nhân, trẫm đưa ra ngoài cung nuôi dưỡng, tuyên cáo với mọi người hắn chết non. Cho nên trẫm sắp sửa thỉnh tế ti chọn lựa một ngày tốt, hướng thiên hạ công bố thân phận của tam hoàng nhi, để hắn nhận tổ quy tông.”

Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Di Nguyệt Lâm, Di Nguyệt Lâm nhìn lướt qua, nhàn nhạt mở miệng, “Ai có dị nghị với quyết định của trẫm có thể nói ra.” Sau đó tiếp nhận chén trà sâm Tiểu Thuận Tử đưa qua nhấp một ngụm.

Di Nguyệt Thụy phát hiện những người khác đều làm bộ dáng không quan tâm, chỉ có Vũ phi muốn nói cái gì, lại bị Di Nguyệt Vũ kéo lại, khiến nàng có vẻ tức giận bất bình.

“Tất cả mọi người không có bất luận dị nghị gì, Tiểu Thuận Tử.” Di Nguyệt Lâm khẽ gọi, Tiểu Thuận Tử bước lên phía trước,“Truyền ý chỉ của trẫm, thỉnh tế ti chọn ngày tốt, tiến hành tế tổ, để tam hoàng tử Di Nguyệt Khôn Trạch nhận tổ quy tông.”

“Vâng.” Tiểu Thuận Tử cung kính đáp, cũng khom người lui ra ngoài.

Trong tẩm cung nhất thời hoàn toàn yên tĩnh.

“Lãnh nhi, độc trong người trẫm là độc gì?” Di Nguyệt Lâm hỏi, khi tỉnh lại đã xảy ra một loạt chuyện tình, nên quên vấn đề trọng yếu nhất, “Đợi điều tra ra là người nào hạ độc, trẫm tuyệt không tha thứ.”

Mọi người nghe vậy mới bừng tỉnh đại ngộ, đây mới là vấn đề mấu chốt nhất, lại có người dám hạ độc đương kim thánh thượng, quả thực là tìm đường chết. Sau đó mọi người nhất trí đưa mắt nhìn sang Di Nguyệt Lãnh.

Di Nguyệt Lãnh diện vô biểu tình trả lời một câu:“ Độc không phải ta giải , ta chỉ phụ trách rót dược.”

Rót dược? Cái từ này hảo quái, Di Nguyệt Thụy nhìn về phía người bên cạnh hắn – ngươi uy dược bằng cách nào, thật sự là rót dược sao. Hắn vẫn cảm thấy Di Nguyệt Lãnh tựa hồ không hề tôn kính Di Nguyệt Lâm, cảm giác không ra y dùng thái độ đối đãi phụ thân để đối đãi Di Nguyệt Lâm, có khi thậm chí làm hắn cảm thấy Di Nguyệt Lâm giống như thuộc hạ của Di Nguyệt Lãnh.

Những người khác cũng chú ý tới cách dùng từ của Di Nguyệt Lãnh, có chút sững sờ nhìn y. Di Nguyệt Lâm đầu tiên cũng sững sờ, sau đó có chút mất tự nhiên ho khan một tiếng, hỏi tiếp: “ Độc của trẫm là ai giải?”

“Thụy nhi.” Môi hé ra, nói lên đáp án làm cho người ta không ngờ nhất.

Di Nguyệt Thụy chỉ có thể gượng cường lúc mọi người nhìn hắn với ánh mắt kinh dị, bàn tay vươn ra đằng sau, qua y phục, nhéo trên lưng Di Nguyệt Lãnh một cái, nhưng Di Nguyệt Lãnh không hề nhíu mày chút nào.

“Thật sao?” Di Nguyệt Vũ nối tiếp câu chuyện, “Chúng ta không nghe nói qua thất đệ y thuật phi phàm a!”

Di Nguyệt Thụy cười không nói.

Lúc này Lôi Tư Nghị đi ra ngoài tìm người đã trở về, nói bên tai Di Nguyệt Lãnh vài câu, sau đó đứng sang một bên.

Di Nguyệt Lãnh nhìn thoáng qua Di Nguyệt Vũ, quay đầu nói với Di Nguyệt Lâm: “Phụ hoàng, đã tìm được ngự y Trầm Tĩnh.” Nguồn :

“Dẫn tới.”

Theo ngoài cửa đi vào bốn người, bọn họ nâng cáng, trên càng chính là ngự y Trầm Tĩnh mất tích.

“Đây là chuyện gì?” Nhìn người được mang vào, Di Nguyệt Lâm có vẻ rất khiếp sợ.

“Khởi bẩm hoàng thượng, lúc thuộc hạ tìm được, Trầm ngự y đã như thế này.” Lôi Tư Nghị phụ trách tìm người bẩm báo.

“Các ngươi tìm được người ở đâu.” Khiếp sợ qua đi, Di Nguyệt Lâm một lần nữa dựa vào đầu giường.

“Trong một giếng phế ở lãnh cung.” Lôi Tư Nghị bẩm báo chi tiết.

“Xem ra có người không muốn giải độc cho phụ hoàng.” Di Nguyệt Lãnh nhàn nhạt tăng thêm một câu. Ngoài Di Nguyệt Thụy, nhìn khắp nội cung cũng chỉ có Trầm Tĩnh có năng lực giải độc, lại bị độc thủ, mục đích đầu tiên hẳn là – đẩy Di Nguyệt Lâm vào chỗ chết. Chỉ là tính toán này đã sai lầm.

Di Nguyệt Thụy nhìn chằm chằm vào Trầm Tĩnh hồi lâu, rốt cục không chịu nổi hiếu kỳ, tiến lên thăm dò, bắt lấy cổ tay phải của hắn, cẩn thận giữ mạch, hướng mọi người nói: “Hắn chưa chết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK