“A, ta đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có việc, đi trước.” Tẩu vi thượng sách (Chạy là thượng sách).
Sau đó liên tiếp mọi người đều phát giác sắc mặt Di Nguyệt Lãnh không tốt, lấy cớ chạy. Chỉ chốc lát sau nơi vừa mới tụ tập rất nhiều người chỉ còn lại Di Nguyệt Lãnh.
Di Nguyệt Lãnh đi đến bên người Di Nguyệt Thụy, “Thụy nhi cảm thấy rất vui vẻ a.”
Di Nguyệt Thụy liếc hắn,“Nhàm chán” Xoay người rời đi.
“Nhàm chán? Ta cảm thấy Thụy nhi rất vui vẻ.” Di Nguyệt Lãnh vẫn không buông tha hắn, thái độ bàng quan vừa rồi của Di Nguyệt Thụy làm y cảm thấy rất không dễ chịu.
Di Nguyệt Thụy trực tiếp làm lơ Di Nguyệt Lãnh, hắn cảm giác trong lòng mình có một cỗ khí cần hảo hảo phát tiết, mà phương thức phát tiết tốt nhất chính là ăn.
“Tiểu Đắng Tử, ta đã đói bụng, chúng ta đến tửu lâu có nhiều mỹ thực nhất như lời đồn rồi phải không.” Di Nguyệt Thụy nhìn tửu lâu phía trước.
Tiểu Đắng Tử theo phương hướng hắn chỉ nhìn lại, đó không phải là thiên hạ đệ nhất lâu “Thanh ba lâu” Sao.
“Ta cùng Tiểu Đắng Tử đi trước giúp thiếu gia an bài.” Lôi Tư Nghị hướng Di Nguyệt Thụy và Di Nguyệt Lãnh báo cáo, một tay kéo Tiểu Đắng Tử chạy vào Thanh Ba lâu.
“Ai nha, ngươi làm gì mà.” Đến trước cửa Thanh Ba lâu, Tiểu Đắng Tử dùng ánh mắt “ngươi bị bệnh sao” nhìn Lôi Tư Nghị.
“Tiểu Đắng Tử, ta là muốn tốt cho ngươi a, đem ngươi kéo ra khỏi chiến hỏa nha.”
Tiểu Đắng Tử xoa xoa cổ tay, hừ một tiếng với Lôi Tư Nghị rồi xoay người đi vào trong lâu sắp xếp bàn ăn, hiển nhiên hắn cảm thấy Lôi Tư Nghị thật sự có vấn đề.
Lôi Tư thấy thái độ của Tiểu Đắng Tử, “Đăng” một tiếng, một cỗ hỏa trong nội tâm đi lên, thật sự là cái ghế không biết được lòng tốt của người khác.
Bên này Di Nguyệt Thụy thấy Lôi Tư Nghị kéo Tiểu Đắng Tử bỏ chạy thì cảm thấy kỳ quái, làm sao vậy? Thật sự là không hiểu ra sao. Quay đầu nhìn về phía Di Nguyệt Lãnh, lúc này ngay cả hắn thậm chí cũng muốn chạy.
Đáng tiếc hắn là tiểu hài tử chân ngắn, mới chạy một bước hắn đã bị bắt lại.
“Vị đại ca kia, có việc gì chúng ta hảo hảo thương lượng, không cần phải dùng bạo lực a, phải văn minh, văn minh, hiểu không?” Di Nguyệt Thụy quay đầu cẩn thận dạy bảo Di Nguyệt Lãnh.
Đáng tiếc Di Nguyệt Lãnh không để ý tới hắn, tay niết hai má của hắn, lúc này lửa giận vô danh trong lòng mới tiêu tan một chút.
“Đau... Đau... Đau..., ngươi vương bát đản, về sau mặt của ta biến hình thì ngươi phải chịu trách nhiệm.” Di Nguyệt Thụy kéo tay Di Nguyệt Lãnh ra, muốn kéo khỏi mặt của hắn, nhưng Di Nguyệt Lãnh thủy chung không buông tay.
“Ngươi phát thần kinh cái gì a, vừa rồi ngươi bị nữ tử vây quanh không phải ngươi rất vui vẻ sao?” Di Nguyệt Thụy cũng phát hỏa, “Bây giờ ngươi bày bộ mặt bao công cho ta xem làm gì?”
Di Nguyệt Lãnh thả cánh tay đang niết mặt Di Nguyệt Thụy, hắn cũng cảm thấy kì lạ, tại sao mình lại sinh khí, nhưng thần sắc xem cuộc vui của Di Nguyệt Thụy khiến hắn muốn nổi nóng.
“Vui vẻ? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy biểu tình trên mặt ta là vui vẻ. Còn có, mặt bao công là vật gì?”
“Hai con mắt của ta đều nhìn thấy. Mặt bao công chính là mặt đen. Thực mụ nội nó.”
Di Nguyệt Thụy xoa mặt của mình, khẳng định lại đỏ. Xoay người đi đến Thanh Ba lâu, không hề để ý tới Di Nguyệt Lãnh.
Di Nguyệt Lãnh nhìn cước bộ nặng nề rời đi của nhân nhi trước mắt, thật sự khó có thể tin đây là điều tiểu hài tử 8 tuổi nên nói ? Còn có, mặt bao công mình cũng chưa từng nghe qua. Bất quá chứng kiến bộ dáng hắn tức giận, Di Nguyệt Lãnh cảm giác tâm tình mình tốt hơn.
A a! Tuyết tan , nhiệt độ tăng trở lại . Chỉ là một chỗ khác có khả năng xảy ra tình trạng mưa xối xả .
-----------------------------------------------------------------
Tiểu Đắng Tử cùng Lôi Tư Nghị an bài hảo, sau đó lại ra cửa chờ Di Nguyệt Thụy và Di Nguyệt Lãnh.
Hai người bọn họ từ xa nhìn thấy Di Nguyệt Thụy và Di Nguyệt Lãnh nói gì đó, sau đó Di Nguyệt Thụy đột nhiên rất sinh khí hướng bên này đi tới. Về phần thái tử, tựa hồ rất vui vẻ.
Lôi Tư Nghị lén lút dời tầm mắt về phía Tiểu Đắng Tử, “Ngươi xem, vừa rồi ta kéo ngươi rời đi là đúng a, xem tình hình này thái tử cùng thất điện hạ cãi nhau.”
Câu trả lời của Tiểu Đắng Tử là đảo hai mắt trắng dã không còn chút máu, sau đó chạy tới chỗ Di Nguyệt Thụy.
Ngọn lửa trong lòng Lôi Tư Nghị lại cao thêm một tấc, đúng là cái tên Tiểu Đắng Tử không hiểu được lòng tốt, thật muốn đem ngươi bổ ra làm củi đốt.
“Thất thiếu gia, nô tài đã chuẩn bị một phòng trang nhã trên lầu.” Tiểu Đắng Tử chạy đến bên người Di Nguyệt Thụy báo cáo, bởi vì trước khi bọn họ xuất cung Di Nguyệt Thụy có dặn dò Tiểu Đắng Tử, bên ngoài phải gọi thiếu gia, cho nên Tiểu Đắng Tử cùng Lôi Tư gọi Di Nguyệt Thụy là Thất thiếu gia, Di Nguyệt Lãnh là Đại thiếu gia.
“Ân đi thôi.” Di Nguyệt Thụy cất bước đi lên lầu.
Tiểu Đắng Tử ngẩng đầu nhìn Di Nguyệt Lãnh cách đó không xa, do dự mở miệng, “ Đại thiếu gia......”
“Hắn cũng không phải không có mắt nhìn, chúng ta đi lên.” Di Nguyệt Thụy vội vàng vứt xuống một câu, tiếng bước chân lên lầu rất lớn.
Tiểu Đắng Tử không nói thêm cái gì, cùng lên lầu với Di Nguyệt Thụy. Di Nguyệt Lãnh đi vào trong lầu, nhìn bóng lưng vội vàng của Di Nguyệt Thụy, cảm thấy thực buồn cười.
Lôi Tư Nghị đứng ở phía sau của hắn nói: “Tâm tình của đại thiếu gia tựa hồ rất tốt?” Ngữ khí rất khẳng định.
Di Nguyệt Lãnh liếc hắn, không đáp lời nói, nhấc chân lên lầu. Lôi Tư Nghị tự biết bị mất mặt, đuổi theo.
Tiểu nhị trong tiệm thấy có người vào một trong những phòng trang nhã, cũng thông minh theo vào.
“Khách quan, các ngươi muốn ăn chút gì sao? Bổn điếm, chưng (hấp), nấu, xào, rán, mọi thứ đều có.”
“Giới thiệu món ăn của tiệm các ngươi.” Tiểu Đắng Tử nói tiếp. Nguồn :
“Hảo! Bổn điếm có các món ăn, gà xào tỏi ớt, gà hấp rượu Mai Quế Lộ, tôm cuốn rau hẹ, sò biển ngũ vị, cua hấp, thịt luộc tỏi dong, các món thanh đạm, cá chiên sốt chua ngọt,......”
“Được rồi, mang những món này lên.” Di Nguyệt Thuỵ cắt ngang lời tiểu nhị.
“Ngạch, khách quan, các ngươi chỉ có bốn người......” Tiểu nhị hoài nghi mình có nghe lầm hay không.
“Ta nói là được!” Di Nguyệt Thụy vỗ bàn, kêu lên. Nhưng tiểu nhị lại chuyển hướng Di Nguyệt Lãnh hỏi thăm ý kiến, hắn cảm thấy hẳn là người bên cạnh mới là người làm chủ.
“Được rồi, cứ theo như hắn nói.” Di Nguyệt Lãnh phất phất tay, tỏ vẻ mình không có ý kiến.
“Vâng! Khách quan nghỉ ngơi một lát, món ăn lập tức tới ngay.” Tiểu nhị đem khăn lau vắt lên vai, đi vào trù phòng hô: “Lầu hai chữ thiên, gà xào tỏi ớt, gà hấp rượu Mai Quế Lộ, tôm cuốn rau hẹ, sò biển ngũ vị, cua hấp, thịt luộc tỏi dong, các món thanh đạm, cá chiên sốt chua ngọt, tất cả một phần.”
Lầu hai, ba người đều nhìn về phía người đang uống trà.
Di Nguyệt Thụy cúi đầu uống trà, thật sự là khó chịu, ngay cả tiểu nhị cũng xem thường hắn.
Tiểu Đắng Tử lo lắng nhìn chằm chằm vào Di Nguyệt Thụy xem hắn đang phiền lòng chuyện gì, còn Lôi Tư Nghị nhìn nhìn Di Nguyệt Thụy rồi lại nhìn Di Nguyệt Lãnh, sau đó cúi đầu nhìn tay chân mình.
Mà Di Nguyệt Lãnh thì dùng ánh mắt dò xét nhìn Di Nguyệt Thụy, bưng chén trà trong tay xoay tròn, có vẻ vui đùa, “Thụy nhi đang ghen sao?”
Di Nguyệt Thụy bị sặc nước miếng của mình, Tiểu Đắng Tử vội vàng rót chén trà cho hắn thuận thuận khí.
“Ghen? Ta ghen cái gì, ta vì cái gì mà ăn dấm chua. Ta nói vị đại ca kia, ngươi là ca ca ta, ta ăn dấm chua của ngươi để làm gì!” Di Nguyệt Thụy nhuận yết hầu, sau đó thanh giọng giải thích.
“Được rồi, được rồi, ngươi chỉ cần nói một lần là ta biết, không cần một mực lặp lại.” Di Nguyệt Lãnh thấy Di Nguyệt Thụy nóng lòng giải thích, trong lòng rất mất hứng, khuôn mặt lạnh xuống.
Trong lúc nhất thời, không khí trong cả phòng đều lạnh như băng.
Di Nguyệt Thụy căm tức, sao mình lại có cảm giác chột dạ, dù là kiếp trước, hắn cũng rõ ràng biết mình là dị tính luyến (yêu khác giới), tuy không bài xích tình yêu đồng tính, nhưng hắn chỉ thích người khác giới. Chỉ là nghĩ đến tình cảnh lúc nãy, trong lòng của hắn sẽ xuất hiện một cỗ hỏa.
Di Nguyệt Lãnh vẫn còn bực bội vì lời giải thích của Di Nguyệt Thụy, sao hắn lại nóng lòng muốn làm rõ mối quan hệ giữa hai người như vậy. Nhưng mà bọn hắn không phải huynh đệ sao? Sao mình lại đùa hắn như trêu chọc nữ tử chứ. Cho nên Di Nguyệt Lãnh vừa tức giận với Di Nguyệt Thụy đồng thời ngầm bực tức với chính mình.