“Vì sao nói thái tử có luyến đồng phích?” Nhìn thấy Tiểu Đắng Tử lui xuống, Di Nguyệt Lãnh mở miệng hỏi, luyến đồng phích có ý gì hắn hiểu .
“Ai nha, Tiểu Đắng Tử, ngươi ngẫm lại bổn điện hạ mới 8 tuổi a, nói như thế nào cũng là một hài tử a, hắn sao có thể hôn chứ. Ta chưa nói đầu hắn có vấn đề là tốt lắm rồi, đúng không Tiểu......” Di Nguyệt Thụy không phát giác thanh âm hỏi mình có chút khác, tức giận nói.
Quay đầu lại mới phát hiện người đặt câu hỏi là nhân vật trong miệng của hắn, thần sắc Di Nguyệt Thụy cương trên mặt, xong rồi, nói bậy sau lưng người ta, bị chộp.
Người có luyến đồng phích đi vượt qua nhân nhi, hất vạt áo ngồi ở đối diện, “Ta chỉ chạm lên trán của ngươi một chút, ngươi thật đúng là nhớ mãi không quên.”
“Ai... Ai... Ai nói ta nhớ mãi không quên .” Nhân nhi tức giận vỗ bàn, trợn mắt, hắn tuyệt không thừa nhận mình rất chú ý cái mà Di Nguyệt Lãnh gọi là “một chút”.
Người đối diện không nói lời nào, chỉ là dùng ánh mắt ngờ vực nhìn hắn. Di Nguyệt Thụy bị nhìn, có chút phát bực, được rồi, hắn thừa nhận kỳ thật hắn để bụng.
Những ngày này hắn đều rất quấn quýt Di Nguyệt Lãnh, rốt cục là vì cái gì. Hắn chú ý không chỉ là cái hôn nhẹ trên trán, mà còn có nhãn thần khi đó của Di Nguyệt Lãnh, hắn thấy rõ sự sợ hãi cùng lo lắng trong mắt y, khiến sự sợ hãi trong lòng hắn thoáng cái an tâm xuống, nguyên lai trong lòng người này mình trọng yếu như vậy. Trong lòng của hắn có chút vui vẻ lại có chút mơ hồ.
Di Nguyệt Thụy không biết vì sao hắn lại có tâm tình như vậy. Hắn có thể rất chắc chắn biết mình không phải là người thích người đồng giới, cho dù về mặt tình cảm hắn vì có khiết phích mà chưa bao giờ yêu qua ai, nhưng hắn vẫn có thể chắc chắn biết mình thích người khác giới.
Nhưng là, cái hôn nhẹ của Di Nguyệt Lãnh lại mang đến rung động lớn cho hắn. Hắn biết rõ đó không phải là chán ghét, bởi vì khi đó Di Nguyệt Lãnh làm hắn cảm thấy rất thành kính, giống như hắn là chí bảo của y, cho nên mới hắn mới sững sờ lâu như vậy.
Di Nguyệt Lãnh rót cho mình một chén trà, nhìn bộ dáng kích động của đối phương, nhãn thần sâu thẳm. Di Nguyệt Thụy có lẽ không biết mỗi khi chỉ cần hắn chột dạ thì hắn luôn rất dễ giận, thanh âm rất lớn.
Vuốt vuốt chén trà trong tay, Di Nguyệt Lãnh hạ mi mắt. Hắn đặt Di Nguyệt Thụy ở vị trí nào trong lòng, trước khi xảy ra chuyện ám sát chính hắn cũng không rõ ràng lắm, giống như cảm giác tê dại, hắn không thể nào thoát ra. Nhưng khi nhìn thấy nhân nhi nằm bất động trên mặt đất không tránh né, hắn thật sự giận điên lên, đồng thời cũng sợ hãi vô cùng, loại tâm tình này làm hắn muốn giết tất cả những kẻ gây nguy hại đến nhân nhi này.
Sau đó nghe nhân nhi gọi tên của mình, tâm tình vốn là phẫn nộ, sợ hãi lại pha một tia mừng rỡ, cũng là lúc đó hắn biết trong lòng nhân nhi này hắn là quan trọng nhất.
Nhưng nhân nhi này có tình cảm giống như mình không? Hắn không biết, hắn chỉ biết rõ hành động tiếp theo của nhân nhi làm hắn cảm thấy bị tổn thương, nguyên lai mình cũng có thể khiến người đó sợ hãi như vậy.
Đúng vậy, đây là tình cảm thế tục không dung, hơn nữa hắn còn nhỏ như vậy. Hắn sao có thể tiếp nhận tình cảm như vậy, thực tế bọn họ còn có một loại quan hệ chém không đứt – huynh đệ.
Chính là, cho dù như vậy, mình cũng sẽ không......
Di Nguyệt Lãnh nhắm hai mắt lại hung hăng nắm chén trà, những thứ khác hắn cũng có thể không cần, nhưng nhân nhi này, vô luận bao lâu hắn cũng không buông tay .
Lạnh quá! Di Nguyệt Thụy cảm giác quanh thân bị không khí lạnh lẽo vây quanh liền hoàn hồn, nhìn về phía người gây ra, hít vào một hơi, biểu tình của y làm hắn cảm thấy sợ hãi, tấm tắc, mỗi khi Di Nguyệt Lãnh lộ ra vẻ mặt này thì chắc chắn có người gặp xui xẻo.
Thân thủ vỗ vỗ ngực, khá tốt, khá tốt, không phải hắn. Di Nguyệt Thụy yên ổn hạ trái tim của mình. Đáng tiếc a, lần này Di Nguyệt Thụy đã đoán sai, khiến về sau mỗi lần nghĩ vậy sự, hắn luôn ảo não, mình thật sự là không biết nhìn a!
Di Nguyệt Lãnh đứng dậy đi đến trước mặt người nào đó đang như đi vào cõi thần tiên.
“Thụy nhi!” Di Nguyệt Lãnh vươn tay nhéo nhéo gò má Di Nguyệt Thụy, gọi.
Di Nguyệt Thụy hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn hướng thanh âm phát ra, đã thấy khuôn mặt phóng đại ở trước mặt mình, hít vào một ngụm, tiếp theo hắn cảm giác được môi của mình bị Di Nguyệt Lãnh nhẹ nhàng đụng chạm một chút.
Bên tai còn nghe được thanh âm của ác ma, “Cái kia không tính, ngươi cứ nhớ mãi không quên cái này mới tốt. Ta tuyệt không buông tay.”
Di Nguyệt Lãnh đã xác định được tình cảm, Di Nguyệt Lãnh tịnh không ngại, quay đầu nhìn về phía người đang kinh ngạc đến ngây người ngoài cửa.
Lôi Tư Nghị là tới trên báo cáo tiến triển điều tra vụ ám sát, nhưng không ngờ một chân vừa rảo bước đến cửa khiến cho hắn thấy được tình cảnh khiếp sợ như thế, hai chủ tử của chính mình hôn nhau. Xem ra, hắn đã trực tiếp bỏ qua vẻ mặt dại ra của Di Nguyệt Thụy.
Tại sao có thể như vậy, bọn họ là hai nam tử có quan hệ huyết thống a, Lôi Tư Nghị nhất thời không cách nào tiếp nhận, đứng thẳng bất động bảo trì tư thế một chân nâng cao.
Di Nguyệt Lãnh đứng thẳng dậy, mắt nhìn nhân nhi đang ngơ ngác, tốt nhất là cho hắn thời gian bình ổn kích động a, sau đó tâm tình rất tốt bước ra Hồng Hiên, lúc đi qua Lôi Tư Nghị lạnh lùng liếc mắt.
Lôi Tư Nghị bị trừng ,hồi thần, buông chân xoay người đi theo sau lưng Di Nguyệt Lãnh rời khỏi Hồng Hiên cung.
Hắn chỉ là một nô tài, chuyện của chủ tử không đến phiên nô tài bình luận, trức trách duy nhất của hắn là bảo vệ tốt Thất điện hạ. Lôi Tư Nghị âm thầm cảnh cáo chính mình.
Sau khi Di Nguyệt Lãnh rời đi thật lâu, Tiểu Đắng Tử mới đi vào chính sảnh Hồng Hiên cung, chỉ thấy Di Nguyệt Thụy một mình ngơ ngác ngồi trên ghế, bảo trì tư thế ngửa đầu, hai mắt mở thật to.
Hắn lo lắng tiến lên lay lay Di Nguyệt Thụy, “Tiểu điện hạ, ngài làm sao vậy?”
Di Nguyệt Thụy chậm rãi cúi đầu xuống, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tiểu Đắng Tử, trong miệng nỉ non, “Sao có thể như vậy?“
“Tiểu điện hạ, cái gì có thể như vậy.” Tiểu Đắng Tử cảm thấy lẫn lộn.
Di Nguyệt Thụy thấy thần sắc mơ hồ của Tiểu Đắng Tử, tỉnh táo lại, lao ra phòng khách chỉ lên trời điên cuồng hét lên: “Di Nguyệt Lãnh chết tiệt, ngươi trả lại nụ hôn đầu tiên cho lão tử.”
Tiểu Đắng Tử thấy đột nhiên Di Nguyệt Thụy lao ra điên cuồng hét lên sau đó chạy chung quanh tìm đao, “Tiểu điện hạ của ta, rốt cuộc ngươi làm sao vậy?”
“Tiểu Đắng Tử, ngươi đừng kéo ta, ta muốn lấy đao đi thiến thằng nhóc chết tiệt, dám công khai đùa giỡn lão tử, hắn không muốn sống chăng.”
Tiểu Đắng Tử nghe không hiểu Di Nguyệt Thụy đang nói cái gì cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể ngăn chặn Di Nguyệt Thụy bạo phát, sợ hắn thật sự lấy đao đi chém thần tượng trong suy nghĩ của mình.
Lôi lôi kéo kéo, Di Nguyệt Thụy bất động, tim Tiểu Đắng Tử sắp nhảy lên cổ họng.
“Ô , Tiểu Đắng Tử, chủ tử của ngươi bị nam nhân phi lễ .” Di Nguyệt Thụy ghé vào trên vài Tiểu Đắng Tử khóc lóc kể lể.
Nếu như có thể, Tiểu Đắng Tử thật muốn ném vị chủ tử đang ghé vào vai mình giả khóc, đừng hỏi vì sao hắn biết Di Nguyệt Thụy giả khóc, nghe thanh âm là biết a. Bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã, trong lòng Tiểu Đắng Tử báo cho chính hắn đây là chủ tử, đối với y bất kính sẽ bị thần tượng trong lòng lột da. Bạn đang �