“Sao vậy? Sợ con rể không mang con gái của anh về để gặp mặt?”
Giọng điệu không lên không xuống của Trần Nhã làm cho Lâm Lạp càng thêm nôn nóng bất an, ông hung hăng lườm bà một cái, động thủ với một người phụ nữ thì không tốt lắm nên chỉ đành cắn răng nuốt cục tức này vào. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong lòng ông càng cảm thấy hoảng sợ. Tuy nói rằng từ khi phát hiện Thẩm Gia Mộc đối với Lâm Tiểu Kiều một lòng một dạ, sau đó ông liền thay đổi thái độ với con gái, nhưng vết tích của hơn hai mươi năm trước bất kể như thế nào cũng không thể lau sạch, dù sao Lâm Tiểu Kiều cũng không phải bị mất trí nhớ.
Lúc Lâm Tĩnh Hảo từ trên lầu đi xuống, xe của Thẩm Gia Mộc vừa vặn đỗ ở trong sân. Phòng khách của Lâm gia được lắp một cái cửa sổ thủy tinh trong suốt sát đất, vừa lúc có thể nhìn được phong cảnh trong sân. Lâm Tĩnh Hảo vịn cầu thang, vừa quay đầu liền nhìn thấy Thẩm Gia Mộc một thân quân phục đứng bên cửa xe, nửa người trên chui vào trong xe, cả gò má kề sát mặt Lâm Tiểu Kiều. Cũng không biết anh nói gì bên tai cô, nụ cười trên mặt Lâm Tiểu Kiều làm sao cũng không ngăn được, khi xuống xe cô còn kéo cổ áo Thẩm Gia Mộc hôn lên môi anh một cái.
Ở trong mắt Lâm Tĩnh Hảo, hai người tình nồng ý mật chính là một sự châm chọc, người đàn ông mà bản thân mình buông tha lại là một người thú vị như vậy? Khoảng thời gian trước khi hai người còn quen nhau, anh ta ngoại trừ trầm mặc ngẩn người thì chính là mở miệng ngậm miệng đều nhắc tới bộ đội. Cô không thích Thẩm Gia Mộc, tất nhiên là sẽ không yêu ai yêu cả đường đi, cho nên Thẩm Gia Mộc ba câu không rời, làm cho cô càng ngày càng chán ghét. Thì ra là, anh ta cũng có lúc dỗ dành phụ nữ, Lâm Tĩnh Hảo thậm chí có thể tưởng tượng khi Lâm Tiểu Kiều bước xuống khỏi xe, trên mặt sẽ đỏ ửng đến độ nào.
“Tĩnh Hảo, con gọi điện thoại cho em gái con, hỏi xem tại sao lâu như vậy mà còn chưa đến?”. Lâm Lạp nhìn thấy Lâm Tĩnh Hảo đứng ở trên cầu thang, rốt cuộc không kiềm chế được liền đứng ở dưới ra lệnh.
Lâm Tĩnh Hảo phục hồi lại tinh thần, thu hồi sự chua xót trong lòng, miệng hướng trong sân bĩu bĩu, bộ dáng cực kì khinh thường: “Đang ở bên ngoài tình chàng ý thiếp đó.”
Lâm Lạp nhìn theo ánh mắt của Lâm Tĩnh Hảo, thấy xe Thẩm Gia Mộc đang đỗ ở bên ngoài, người đã chuẩn bị gõ cửa. Người giúp việc đi tới mở cửa, Lâm Lạp đích thân tự mình ra nghênh đón. Khi Lâm Lạp mặt đầy tươi cười nịnh nọt khom lưng đặt dưới chân Lâm Tiểu Kiều một đôi dép lê màu hồng chuyên thuộc về cô, cô hơi ngẩn ra, cười chua chát, nắm chặt tay của Thẩm Gia Mộc.
Lúc trước Thẩm Gia Mộc đối với phụ nữ thường không để tâm, nhưng sau khi gặp Lâm Tiểu Kiều, anh giống như được mở ra những nhận thức bình thường, gần như là cô dùng sức đồng thời anh liền nhạy cảm xoay người qua: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Lâm Tiểu Kiều không ngẩng đầu, vẫn nắm thật chặt tay anh.
“Không thoải mái sao?” Thẩm Gia Mộc thân thiết ôm cô vào trong lòng, không để ý trước mặt còn một vị trưởng bối đang đứng đó, “Có muốn nghỉ ngơi trước một chút không?”
Lâm Lạp có chút khó xử đứng ở bên cạnh, Thẩm Gia Mộc không chú ý đến ông làm cho ông hoảng hốt, nhưng anh lại quan tâm chăm sóc con gái ông khiến cho ông rất vui. Ít ra vẫn còn mối quan hệ cha vợ con rể gắn bó ở giữa, Lâm Lạp nghĩ như vậy, khóe miệng liền cong lên, tiếp đó ánh mắt liền chuyển về phía con gái: “ Tiểu Kiều, không thoải mái sao? Về phòng nghỉ ngơi chút đi, sau khi con gả đi, ta và mẹ của con vẫn giữ phòng con như cũ đấy.”
Mỗi khi Lâm Tiểu Kiều nghe thấy Lâm Lạp vì Thẩm gia mà nịnh bợ đến gần như nằm dưới chân cô để nói chuyện, thì cô đều có cảm giác buồn nôn. Hiện tại cô thật sự không muốn đối mặt với Lâm Lạp, tùy ý gật gật đầu, xỏ đôi dép lê hướng phòng mình chạy đi.
Thẩm Gia Mộc không kịp nắm tay cô, nhưng chỉ sửng sốt vài giây, rất nhanh liền khôi phục thái độ bình thường, chậm rãi đổi giày. Lâm Lạp ở một bên thầm trách con gái không hiểu chuyện, càng không ngừng cười làm lành với con rể. Thẩm Gia Mộc cũng không để ý đến ông ta, chỉ là sau khi vào cửa thì chào hỏi mấy người ở đó, bỏ lại một câu rồi mở cửa phòng Lâm Tiểu Kiều.
Sắc mặt Trần Nhã rất khó coi, nhìn thẳng Lâm Tĩnh Hảo, tựa như đang an ủi điều gì. Lâm Tĩnh Hảo biểu hiện bình thường, quay người lên lầu, chỉ chốc lát sau đã cầm một cái túi ra cửa. Lâm Lạp đứng ở giữa phòng khách bảo người giúp việc mang đồ ăn vào bếp hâm nóng, Trần Nhã thì buồn rầu ngồi trên ghế salon cau mày, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lâm Tiểu Kiều nằm bò trên giường, ngón trỏ chọc chọc con gấu bông trên đầu giường, Thẩm Gia Mộc nằm ở mép giường, nhìn cô không nói một tiếng nào lặp đi lặp lại động tác này. Anh không phải là một người đàn ông đặc biệt tinh tế, tuy rằng có thể cảm nhận được cả người Lâm Tiểu Kiều toả ra sự thương tâm, nhưng cũng không hiểu được là tại sao cô lại đau lòng như vậy. Anh không thể nào mở miệng an ủi, chỉ có thể yên lặng ngồi cạnh cô.
“Thẩm Gia Mộc ...” Lâm Tiểu Kiều nghe thấy anh thở dài một tiếng, mới chú ý tới bên cạnh mình còn có người, “Anh ra ngoài ăn cơm trước đi, không cần lo cho em.”
Thẩm Gia Mộc thấy cô chịu nói chuyện, trong lòng khẽ buông lỏng, đưa tay ôm cô bế lên, giống như ôm một đứa bé để ở đầu gối, dịu dàng vén tóc trên mặt cô ra, hỏi: “Sao lại không vui? Không phải vừa nãy còn rất tốt sao?”
“Anh không nên hỏi em, em bây giờ cảm thấy rất là khó chịu, ngay cả chính em cũng làm em chán ghét, muốn nói thật với anh, lại chọc giận anh khiến anh buồn phiền thì làm sao bây giờ?” Lâm Tiểu Kiều ra vẻ thoải mái mà nháy mắt mấy cái, “Được rồi, anh ra ngoài ăn cơm đi, để hai người họ ở bên ngoài như vậy không tốt lắm đâu, sẽ có người nói xấu đó.”
“Tiểu Kiều”, Thẩm Gia Mộc ôm cô thật chặt trong ngực, cằm gác ở trên vai cô, đầu hơi nghiêng, làn da mềm mại theo động tác khép mở của môi anh lướt qua vành tai cô, tê tê dại dại kích thích một dòng điện chạy trong cơ thể cô, “Có mấy lời anh không thích nói, nhưng không có nghĩa là anh không để những lời đó ở trong lòng. Bây giờ anh chỉ nói một lần, em phải nhớ cho kỹ! Em là do anh cưới về làm vợ, ai cũng không thể không nhìn sắc mặt của em! Em thích làm ầm ĩ như thế nào cứ làm tùy thích, nếu trời có sập xuống thì vẫn còn anh chống cho em.”
Nghe những lời nói cố chấp gần như là vô lý của anh, hốc mắt Lâm Tiểu Kiều nong nóng, ra sức hít một hơi không khí lạnh mới đưa được ý nghĩ chua chát của mình về. Giống như vừa rồi đối đãi với Tiểu Hùng mập mạp, đưa tay chọc vào trán của anh, cô cười mắng: “Em dám không phân rõ phải trái như vậy sao? Hay là em trong lòng anh chính là loại hình tượng này?”
Thẩm Gia Mộc phối hợp hít một hơi khí lạnh, nói với giọng cưng chiều: “Vợ, anh đâu dám vậy? Tại trong lòng anh, bà xã của anh là dịu dàng nhất lại còn hiểu lí lẽ. Thật đó ... Á, anh nói thật mà, vợ, đừng chọc, đau!”
“Quân nhân Giải Phóng Quân đâu rồi, mới dùng tí sức lực mà anh đã kêu đau?”
Thẩm Gia Mộc cười hì hì, bọc bàn tay nhỏ bé của cô trong bàn tay to lớn của mình, đặt vào đó một nụ hôn, miệng nhếch lên. Lộ ra hai hàm răng trắng tinh thẳng hàng: “Anh nói này tay của em, sao lại có thể sử dụng sức mạnh lớn như vậy, da thịt mềm mại như thế này, làm anh rất đau lòng nha.”
Hai người lúc từ trong phòng đi ra, Trần Nhã sửng sốt một chút, cười có chút miễn cưỡng, lại đi lên lầu gọi Lâm Lạp xuống dưới. Thẩm Gia Mộc lôi kéo Lâm Tiểu Kiều ngồi trên ghế sô pha, tùy ý đưa cánh tay khoát lên trên ghế, ôm cả người cô vào trong ngực. Trần Nhã đứng ở trên cầu thang nhìn một màn này, trong lòng đau xót, không rõ là cảm giác gì, bước chân nhẹ nhàng về phòng ngủ.
Lâm Lạp vội vàng từ trên lầu xuống, lại phân phó người giúp việc mang đồ ăn lên bàn, cười chỉ thức ăn màu sắc rực rỡ trên đó: “Ta nhớ rõ lúc trước Tiểu Kiều thích ăn những thứ này, biết con trở về, ta đặc biệt bảo giúp việc làm đó.”
Hai câu nói liền khoe ra mình đối với con gái có rất nhiều yêu thương, nhưng trong lòng Lâm Tiểu Kiều lại hiểu rõ, ông ta từ bao giờ có thời gian ngồi cùng cô trên bàn ăn, tính ra cũng không quá mười đầu ngón tay, ông ta từ đâu mà biết cô thích ăn gì? Nói cho cùng, chỉ sợ cũng là tùy ý sai bảo người giúp việc làm mà thôi.
Thẩm Gia Mộc ở bên cạnh nhìn Lâm Tiểu Kiều cười không chút cảm kích, ở dưới bàn dùng sức nắm chặt tay cô. Lâm Tiểu Kiều khó hiểu quay đầu nhìn anh, anh lại không nói cái gì, chỉ gắp ít cà rốt bỏ vào bát cho cô. Lâm Tiểu Kiều vẫn luôn ghét ăn cà rốt, Thẩm Gia Mộc cũng biết điều đó. Trước kia khi hai người cùng nhau ăn cơm thì anh vẫn nhớ kỹ sở thích của cô, cũng không có đồ ăn có cà rốt, hôm nay không hiểu vì sao, anh lại liên tục gắp cà rốt bỏ vào bát cô.
Khi Lâm Tiểu Kiều ở trước mặt Thẩm Gia Mộc, cả người đều thả lỏng, thỉnh thoảng cũng có chút tùy hứng, bây giờ tất nhiên sẽ không ăn. Thẩm Gia Mộc thấy thế, giật mình hỏi: “Anh cũng nhớ rõ là em không thích ăn cà rốt, anh còn tưởng là mình nhớ nhầm rồi cơ, vậy mà cha vợ lại nói đây là đồ ăn em thích?”
Hóa ra là phục kích ở chỗ này, tâm trạng của Lâm Tiểu Kiều trong nháy mắt tốt lên, đơn giản là vì hành vi trả thù ngây thơ của anh. Sắc mặt Lâm Lạp rất khó coi, hung hăng trừng mắt lườm Trần Nhã, lại dặn dò người giúp việc mang đồ ăn bỏ đi.
Trần Nhã không hiểu tại sao mình bị chồng lườm một trận, nhưng trước mặt con gái và con rể lại không tiện nổi giận, nên đành phải ăn đồ ăn nhạt nhẽo, nhai mà chẳng biết mùi vị.
Một bữa cơm mà khiến Lâm Lạp đầu đầy mồ hôi, trong lòng run sợ, chỉ lo có chỗ nào làm không được thỏa đáng khiến cho Thẩm Gia Mộc mất hứng. Thật vất vả mới ăn cơm xong, Lâm Lạp đang muốn giữ Thẩm Gia Mộc lại để nói chuyện, anh liền bắt đầu thường xuyên nhìn đồng hồ. Lâm Lạp sốt ruột, năm nay ông bắt đầu muốn thăng chức, nếu Thẩm Gia Mộc không ra tay hỗ trợ, với tuổi của ông thì tỉ lệ thăng chức là rất nhỏ, bây giờ con trai của Thẩm gia ở ngay trước mặt, anh lại là con rể quý của ông, làm sao có thể để một cơ hội tốt như vậy vuột mất?
Lâm Tiểu Kiều nhìn bộ dạng sốt ruột của cha mình, âm thầm cười khẩy, nghiêng người một cách tự nhiên tựa vào người Thẩm Gia Mộc hỏi: “Sao anh cứ xem giờ mãi vậy? Có việc gì gấp sao?”
Thẩm Gia Mộc cũng không kiên nhẫn cùng cha vợ bàn bạc chuyện tương lai của Lâm gia, anh là quân nhân, không hiểu nhiều việc chính sự, anh một lòng một dạ đều dốc lòng cho quân đội, nếu không phải vì ông là cha của Lâm Tiểu Kiều, thì khi Lâm Lạp chuyển chủ đề câu chuyện để nói về những ý định của ông thì anh đã muốn đứng dậy xin phép đi về. Lại nhẫn nhịn để nghe một lúc, nói qua nói lại, không gì khác chính là hi vọng Thẩm gia đứng ra giúp ông một phen, người cha vợ này thật đúng là sốt ruột! Trong lòng Thẩm Gia Mộc cũng cười khẩy một tiếng, tay vỗ vỗ lưng bà xã, giọng nói nhẹ nhàng: “Khi mới ra khỏi nhà không phải anh đã nói rồi sao? Hôm nay đi xem nhà, buổi tối còn phải đến nhà chị anh ăn cơm.”
Lâm Tiểu Kiều còn chưa nói gì, Trần Nhã đã trách móc nói: “Tiểu Kiều, các con muốn mua nhà riêng?”
Lâm Tiểu Kiều không hiểu tại sao Trần Nhã phản ứng mạnh như vậy, lúc đang chuẩn bị hai câu giải thích, Lâm Tĩnh Hảo lại xuất hiện cùng một người đàn ông. Sau khi thấy rõ ràng người đến, Lâm Tiểu Kiều có chút mất tự nhiên đứng lên, đối với người một thân âu phục kia, cử chỉ thanh nhã chào hỏi anh: “Tổng giám đốc!”