• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tiểu Kiều nghe thấy rõ ràng âm thanh tức giận, lập tức tỉnh táo lại, nếu để Thẩm Gia Mộc xen vào chuyện này, sự việc sẽ càng ngày càng gay go. Buồn ngủ biến mất, oan ức cũng biến mất, trở mình từ trên giường bò dậy, cô cố gắng khiến cho giọng nói của mình nghe dịu dàng một chút: “Bấm lỗ tai ai cũng như vậy hết, em tới nhà chị anh như vậy không tốt lắm đâu. Bây giờ Diệp Mặc và chị anh lại đang trong tình huống như thế, em đến thì hai người bọn họ sẽ không được tự nhiên.”

Thẩm Gia Mộc tựa vào trước cửa sổ, liếc mắt nhìn hai người vẫn còn ở trong sân thể dục khoác ánh trăng trên vai tập hít đất, con ngươi đen như mực giống như một ngôi sao đang lao tới, phát sáng đến kinh ngạc. Năm ngón tay anh cong lại, các đốt ngón tay của ngón giữa nắm chặt song cửa sổ bằng gỗ, giống như đang thở dài hỏi cô: “Bây giờ còn đau không?”

“Không đau, cho dù đau như vậy thì cũng một lúc là hết rồi, bây giờ còn hơi ngứa một chút, xem ra là vết thương đã tốt lên nhiều.” Tiếng cười hì hì của Lâm Tiểu Kiều truyền tới tai Thẩm Gia Mộc, trên thực tế, cô đau đến mức trong đôi mắt tràn đầy nước, chịu đựng không dám rơi nước mắt, sợ đến lúc vừa mở miệng là để lộ nỗi đau.

“Ngày mai đi bệnh viện khám xem sao, nói thế nào đi chăng nữa thì cũng là một vết thương nhỏ, cẩn thận kẻo bị cảm, nếu cực kì đau thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ nghĩ biện pháp trở về thăm em một lát.” Thẩm Gia Mộc nói xong, ánh mắt lại rơi vào bản đồ ở giữa bàn làm việc, hơi áy náy nói, “Gần đây anh bận quá, không lo lắng cho em được, xin lỗi, em đừng trách anh nhé. Đợi qua đợt bận rộn này, anh xin nghỉ phép quay về, hoặc là đón em tới quân đội chơi cũng được.”

“Vâng, vậy đến chỗ anh chơi đi, lần trước đi cũng chưa chơi được nhiều.” Tận đáy lòng Lâm Tiểu Kiều cũng không quá thích Thẩm gia, Thẩm Kiến Đàn ở nhà còn đỡ hơn một chút, Tần Tĩnh sẽ không dám lỗ liễu quá, nhưng những lúc khác, cho dù là Thẩm Gia Mộc ở bên cạnh cô, bà cũng có thể không kiêng nể gì mà đưa tất cả bất mãn cùng xoi mói thể hiện lên mặt khiến cho cô khó chịu.

“Được, đợi đến lúc công việc vừa kết thúc anh sẽ tới đón em.” Thẩm Gia Mộc khi biết cô cũng thích quân đội thì cảm thấy rất vui mừng, không tự chủ liền nở nụ cười, giọng nói cũng thoải mái không ít, “Nếu làm việc mệt mỏi thì nghỉ ngơi hai ngày, bọn em không phải là có cái gì mà phần thưởng chuyên cần sao? Mất thì mất, anh trai bù lại cho em!”

Vừa thấy anh lại bắt đầu giở trò lưu manh đùa giỡn, mặt Lâm Tiểu Kiều liền đỏ lên, âm thanh “Anh trai” kia giống như gợi lại những việc xấu hổ của những buổi tối trước đó. Cô tức giận mắng anh một hơi: “Thẩm Gia Mộc, anh có thể đứng đắn một lần hay không? Mỗi lần nói chuyện với anh đều là bộ dạng này, làm gì có chỗ nào giống quân nhân bị trói buộc bởi những kỉ luật nghiêm khắc?”

“Nếu em không phải là vợ anh, anh còn có thể nói chuyện với em như vậy sao?” Thẩm Gia Mộc bật cười hỏi lại. “Bây giờ không còn sớm, đánh thức em dậy là anh không tốt, lần sau anh sẽ gọi điện thoại sớm hơn cho em, mau đi ngủ đi! Ngày mai em phải đi làm đúng không? Trước khi đi nhớ ăn sáng, nếu không thích ăn trong nhà thì ra ngoài ăn cũng được.”

“Vâng.” Trong lòng Lâm Tiểu ấm áp, khéo léo lên tiếng, “Vậy em ngủ đây, anh cũng đi ngủ sớm đi... Còn nữa, hút ít thuốc thôi, cái đó đối với phổi không tốt đâu.”

“Anh biết rồi.” Trong lòng Thẩm Gia Mộc cũng rất ngọt ngào ấm áp, “Ở nhà phải ngoan biết chưa, cố gắng đừng ở một mình cùng mẹ anh, chọn chỗ nào có ba anh ý, anh đã nói với ba rồi, em yên tâm đi.” “Vâng.”

Hai người cúp điện thoại, Lâm Tiểu Kiều nằm trên giường suy nghĩ một lát, lại đưa tay sờ đôi khuyên tai. Lúc nãy vừa nói chuyện điện thoại một lát thì chăn đã lại lạnh rồi, cái chăn lành lạnh áp trên da thịt ấm áp của cô, sau một trận lạnh run, cô kéo con gấu lần trước Thẩm Gia Mộc lấy giúp cô từ nhà, kéo vào trong chăn ôm. Cô thò tay véo một cái trên mặt con gấu bông, nghĩ tới mặt của Thẩm Gia Mộc, hung dữ mắng: “Thẩm Gia Mộc, cái tên bại hoại này, anh có biết hay không, em rất là oan ức nha! Nếu anh dám đối xử không tốt với em, em liền cắn chết anh, cắn chết anh, cắn chết anh!”

Thẩm Gia Mộc vừa hút xong một điếu thuốc, cầm lấy áo khoác trên ghế chạy nhanh xuống lầu. Trên sân huấn luyện, doanh trưởng tiểu đoàn hai mặc áo ba lỗ màu xanh lục của quân đội đang hăng say hít đất, dưới chân anh là một tiểu đội trưởng đã sớm buông tay sải chân nằm trên một bãi bùn trên đất thở phì phò kêu to không được.

Thẩm Gia Mộc lấy mũi chân đá đá vào cơ bắp cường tráng trên cánh tay: “Ban đêm khuya khoắt, cậu huấn luyện cậu ta hay tự huấn luyện mình đấy?”

Doanh trưởng tiểu đoàn hai cười hắc hắc bò dậy, vỗ vỗ cơ bắp trên tay, học theo dáng vẻ của Thẩm Gia Mộc, trợn trắng mắt dùng mũi chân đá đá tiểu đội trưởng kia: “Ban ngày cậu nhóc này cười nhạo tôi, nếu không phải bị nuông chiều thành cái dạng này, lão tử cũng sẽ không chỉnh đốn chúng nó, vậy mà một tốp những thằng nhóc này như muốn tạo phản, lại dám đi tiểu trước mặt lão tử đây.”

“Nếu như tôi không nhầm thì sáng mai còn phải đi qua 306 vùng núi, lúc này cậu khiến cậu ta mệt mỏi mà gục xuống, ngày mai cậu ta mà chỉnh lại cậu, tôi xem cậu làm như thế nào bây giờ!” Thẩm Gia Mộc nhìn tiểu đội trưởng kia nằm dưới chân trông đen sì như sói, lè lưỡi thở hồng hộc, nhớ tới lúc trước khi kết hôn cậu ta đưa Lâm Tiểu Kiều tới quán ăn vặt trong đơn vị khiến cô cười híp mắt, không biết từ đâu trong lòng liền trở nên mềm lại, lần đầu tiên Thẩm Gia Mộc phá lệ thay người khác cầu xin.

Doanh trưởng tiểu đội hai giống như phát hiện một đại lục mới, khó tin mà vây quanh Thẩm Gia Mộc, lại chép miệng đi quanh anh một vòng. Tiểu đội trưởng kia thấy doanh trưởng tiểu đội hai không quan tâm đên mình, đã sớm bò dậy chạy về doanh trại. Thẩm Gia Mộc bị doanh trưởng tiểu đội hai nhìn đến mức phát phiền, một cái tát vung ra ngoài, khiến mặt cậu ta rời ra xa, kéo cà vạt đi tới khu nhà ở.

“Này, Đại Thẩm, hôm nay cậu không đúng lắm nha, rất giống đêm đó lúc đưa Tiểu Kiều nhà cậu trở về.” Lông mày doanh trưởng tiểu đội hai run lên hai cái, nhiều chuyện dịch sát vào Thẩm Gia Mộc, nhỏ giọng hỏi, “Không phải là Tiểu Kiều nhà cậu lại bị ức hiếp đấy chứ?”

“Lão Nhị, nếu như ngày mai tiểu đoàn các cậu dự định một mình giành 306 vùng núi, tôi cũng không ngại bỏ mặc mà làm một khán giả.” Thẩm Gia Mộc nói xong, cũng không nhìn cậu ta nữa, chỉ tăng tốc độ đi về phía trước. Khi vừa bước vào khu nhà ở, chỉ thấy Đoàn trưởng và Tham mưu trưởng đang cùng bà xã của mình đi dạo dưới ánh trăng, thấy hình ảnh hài hòa ấm áp như thế này trong lòng anh khẽ rung động.

“Thẩm Gia Mộc, cậu đứng ở đó làm thần giữ cửa sao?” Đoàn trưởng nhìn thấy anh đầu tiên, dẫn đầu kêu lên.

“Đâu có...” Thẩm Gia Mộc hiếm khi kinh ngạc, có chút lúng túng sờ sờ mấy sợi tóc không dài mấy tấc, lễ phép chào hỏi, “Chị dâu, đi dạo chứ.”

Tham mưu trưởng cười híp mắt ôm bà xã của mình, trêu ghẹo nói: “Sao vậy? Hâm mộ à? Vậy thì nhanh nhanh mà đưa vợ của cậu tới quân đoàn, chị dâu cậu rất thích Tiểu Kiều nhà cậu đó, nói rằng cô nhóc này rất tốt, xem ra, không được bao lâu nữa, địa vị của vợ cậu trong lòng vợ anh sẽ rất nhanh vượt qua anh thôi.”

“Đúng vậy!” Đoàn trưởng cũng ở bên cạnh nói thêm vào, “Vợ anh cũng thế, anh thật vất vả mới có thời gian nghỉ ngơi ở nhà, vậy mà cô ấy còn có bộ dáng như không muốn gặp, cứ ba phút đồng hồ lại hỏi người yêu của Doanh trưởng Thẩm bao giờ mới tới. Cậu nói xem, rốt cuộc vợ là do Lâm Tiểu Kiều nhà cậu cưới về, hay là do anh cưới về đây?”

Đoàn trưởng vừa nói xong lời này liền cười lớn. Thẩm Gia Mộc cũng cười, nhưng lại không tỏ rõ thái độ, vẫy vẫy tay mệt mỏi chuẩn bị bước lên lầu. Tham mưu trưởng cùng Đoàn trưởng nhìn nhau một cái, chia ra nháy mắt với vợ của mình, một phải một trái đi theo Thẩm Gia Mộc lên lầu.

Thẩm Gia Mộc mở cửa để cho hai người đi vào, lại bưng hai ly trà tới, vừa đặt cốc xuống, tính tình Đoàn trưởng luôn nôn nóng liền không nhịn được mở miệng trước: “Cậu và Tiểu Lâm cãi nhau?”

“Đâu có.” Thẩm Gia Mộc bất đắc dĩ cười cười, mới nói, “Mẹ em vì chuyện em không cưới Lâm Tĩnh Hảo, vẫn hay gây khó dễ cho Tiểu Kiều. Lúc nãy mới gọi điện thoại về, hôm nay cô nhóc bị mẹ em nói hai câu, dọa cho sợ đến mức vội vàng đi bấm lỗ tai, buổi tối khóc lóc nói đau rồi còn chảy máu, em nghe giống như bị dao găm đâm vào trong lòng. Nhưng hết lần này đến lần khác người gây ra chuyện đều là mẹ em, ai cũng biết rằng đây là mối quan hệ không thể vứt bỏ, chuyện năm đó của chị em khiến cho em bị chịu một đả kích lớn như vậy, em không thể quá tuyệt tình được, nhưng mà lại khiến cho Tiểu Kiều bị oan ức, em cũng không nỡ.”

“Mẹ cậu tại sao lại hung dữ như vậy?” Miệng của Đoàn trưởng không kiêng kị, cứ thuận miệng nói ra, sau đó mới ý thức được đó là mẹ của Thẩm Gia Mộc, gãi gãi đầu nói, “Lời nói của anh cứ như vậy, coi như mẹ cậu đứng trước mặt anh thì vẫn là những lời này, bây giờ con cháu tự có phúc của con cháu, bà là một lão phu nhân thì quản nhiều như vậy làm gì? Anh nói vợ của mình thì vẫn phải là mình tự yêu thương, cậu nhanh nhanh mà đưa vợ cậu tới đây đi, có cậu ở đây, mẹ cậu cũng không thể theo sát phía sau mà bước vào trong quân đoàn được.”

“Công việc của cô ấy ở bên đó, em đề cập tới chuyện theo quân đội, cô ấy không bằng lòng, mà căn nhà vừa mới mua còn phải sửa sang lại một thời gian nữa.” Thẩm Gia Mộc rút từ trong túi ra một điếu thuốc hung hăng hút vài hơi, “Không sao đâu, các anh về trước đi, đừng để hai chị dâu chờ lâu, ngày mai em gọi điện thoại về hỏi cha em rốt cuộc chuyện này là tình huống như thế nào.”

“Cho dù như thế nào, phải ở giữa vợ cậu và mẹ cậu cũng không dễ dàng, cưới con gái nhà người ta thì phải yêu thương thật tốt.” Tham mưu trưởng vỗ vai Thẩm Gia Mộc nói.

“Em hiểu.” Thẩm Gia Mộc gật đầu một cái, tiễn hai người đi, đóng cửa lại đứng trên ban công một lát, suy nghĩ một chút vẫn là gọi một cú điện thoại ra ngoài, bên kia vừa nghe máy, Thẩm Gia Mộc không để đối phương mở miệng liền nói trước, “Ngày mai chị đến nhà em nhìn một chút, nếu mẹ em đối xử không tốt với Tiểu Kiều... Chị giúp em nói chuyện với mẹ một chút.”

“Thẩm Gia Mộc, ngày mai chị còn phải đi có việc với chồng chị, em lại bóc lột chị như vậy, em không biết xấu hổ sao?”

“Nửa năm sau em được nghỉ phép, thời gian khá dài, bất cứ lúc nào chị cũng có thể đến tìm em.”

“Thật không?” Bên kia rõ ràng rất hưng phấn, “Gần đây chị và Tiểu Diệp Tử đang rất thích một chiếc điện thoại di động, nhưng mà cái đồ quỷ hẹp hòi Trần An Bác không mua cho chị, em... Haha, em hiểu mà!”

“Được!”

“Vậy được, em trai yêu quí, sáng mai chờ tin tức tốt lành của chị nhé!”

Tần Manh cực kì vui vẻ cúp điện thoại, Trần An Bác từ trong phòng bếp đi ra ngoài, trong tay bưng cái chén còn lớn hơn so với cái đầu, dùng sức húp mì ăn liền, bộ mặt mờ mịt hỏi: “Ai vậy?”

“Thân mến, tháng sau là mấy người chúng ta có điện thoại di động mới rồi, kiểu dáng tình nhân nha.” Tần Manh tiến đến ôm cổ anh ăn một miếng, rồi sau đó lại giống như ghét bỏ mà đẩy anh ra, “Mùi gì vậy?”

“Mì ăn liền.” Trần An Bác giơ cái bát trong tay lên, “Diệp Thanh Dương dẫn theo vợ nó xin nghỉ về nhà, chúng ta sẽ không có cái gì để ăn!”

“Đi, ngày mai em dẫn anh đi ăn ngon! Tuyệt đối chỉ toàn thịt cá!”

“Ôi, bà xã em thật tốt.”

Trần An Bác để bát xuống, cực kỳ chân chó đi tới ôm eo Tần Manh cọ cọ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK