Ngón tay của Thẩm Gia Mộc vẫn đang kẹp một điếu thuốc, thấy cô lao đến, anh liền sợ tới mức giơ hai tay lên thật cao, giữa hai người vẫn còn một khoảng cách, cô lại tựa vào trước ngực anh. Tư thế kì lạ, thân thể khó chịu, thế nhưng cô vẫn chịu đựng không nhúc nhích nằm ở trên người anh, chỉ muốn gần anh thêm một chút, gần thêm chút nữa...
Anh thấy nửa gương mặt của cô đều bị tóc mái phủ xuống, tiện tay dụi tắt điếu thuốc, anh vén tóc trên mặt cô ra, ngón cái cùng ngón trỏ nâng cằm cô lên. Cô ngẩng đầu, hai tay chống trước ngực, một đôi mắt đầy lệ mang theo áy náy nhìn anh. Thẩm Gia Mộc cực kì đau lòng, một tay luồn ra sau lưng cô, một tay dùng lực giữ chặt eo ôm cô vào lòng.
Lâm Tiểu Kiều mím môi, đột nhiên cô tách hai chân ra ngồi lên đùi anh. Thẩm Gia Mộc xoa nhẹ mái tóc dài của cô, thở dài một tiếng: “Tiểu Kiều, em có thể đừng khiến anh đau lòng nữa được không, Thẩm Gia Mộc anh chưa bao giờ nói dối, mỗi một câu đều rất thật lòng. Cho nên, không phải là anh dỗ cho em vui vẻ mà anh thật sự rất yêu thương, đau lòng cho em...”
Lâm Tiểu Kiều chậm rãi cúi xuống, mặt cô dán sát vào mặt anh: “Em biết, em cũng tin lời anh nói, nhưng em lại không có chút tiền đồ nào, em thật sự cho rằng mình mang thai mới nói với anh... Em... Em cũng không muốn khiến anh thất vọng, nhưng em thật sự không nghĩ tới mọi việc sẽ như thế này...” Nói đến phần sau, cô lại không nhịn được nữa mà khóc òa lên.
Thẩm Gia Mộc thở dài, vỗ vỗ lưng để giúp cô dễ thở, đợi đến khi tiếng khóc của cô giảm bớt, anh mới nâng mặt cô lên đối diện với chính mình. Trong mắt anh tràn đầy đau lòng cùng yêu thương mà dùng lòng bàn tay xoa nhẹ ánh mắt sưng đỏ cho cô. Cô có chút mất hồn nhìn anh, anh mỉm cười, so sánh với nụ cười bướng bỉnh đầy kiêu ngạo của ngày trước, nụ cười này của anh dịu dàng hơn rất nhiều.
“Anh không để ý đâu, đúng là anh cực kì thất vọng, thế nhưng cũng chỉ có một lúc thôi. Chỉ là lần này em không mang thai thôi mà, cũng không phải là không thể có con được nữa. Trên thế giới này có quá nhiều gian khổ, nếu mỗi lần như vậy chúng ta đều khóc lóc rồi dần dần tuyệt vọng, thế thì sẽ thành bộ dáng như thế nào? Em phải nhớ kĩ rằng em là vợ của Thẩm Gia Mộc anh, là người phụ nữ mà Thẩm Gia Mộc anh sẽ nâng niu che chở trong lòng bàn tay suốt đời, trên đời này không có bất kì một việc hay một người nào đáng để em phải rơi lệ. Cho dù có khó khăn gì thì em cũng phải biết rằng, đã có anh ở đây rồi.”
Cổ họng Lâm Tiểu Kiều nghẹn ngào một lúc, trong lòng rõ ràng có nhiều điều muốn nói, thế nhưng tất cả đều mắc kẹt một chỗ, sau vài giây thì liền biến mất không còn chút nào, cô lại không nói ra được bất cứ một câu gì. Cô chỉ có thể dựa vào nước mắt để diễn tả sự rung động trong lòng, dần dần, dường như nước mắt cũng không thể diễn tả hết sự rung động kia, cắn ngón tay, cô khóc không thành tiếng...
Thẩm Gia Mộc càng thêm đau lòng, ôm cô càng chặt hơn nữa, bất đắc dĩ dỗ dành: “Vừa nói là đừng khóc, anh rất đau lòng a, tại sao càng khóc càng lợi hại hơn vậy?” “Thẩm Gia Mộc...” Cô cắn ngón tay, hai mắt đẫm lệ, đến cả nước miếng cũng không giữ được dính một chút trên ngón tay, “Anh như thế này khiến em có cảm giác rất tội lỗi, khiến cho em cảm thấy yêu anh như thế nào cũng không đủ.”
Tầm mắt của Thẩm Gia Mộc dừng lại trên ngón tay ẩm ướt của cô, anh tỉnh bơ kéo tay cô xuống, cầm tay cô đưa vào trong miệng anh, đầu lưỡi nóng bỏng ấm áp bao bọc ngón tay non mịn của cô, tiếng mút mát phát ra liên tục. Lâm Tiểu Kiều rất nhanh liền ngừng khóc, hai gò má đỏ ửng, bàn tay còn lại nắm thành nắm đấm đánh anh: “Em nói chuyện nghiêm túc với anh, sao anh lại như vậy... Bắt nạt người khác a!”
“Không có cách nào khác...” Anh nói một câu, cố ý kéo ngón tay đến trước mặt để cô nhìn rõ hơn, không biết đây là nước bọt của cô hay của chính anh nữa, “Vừa nói là em liền khóc, anh cũng chỉ có thể nghĩ ra cách này thôi. Em xem, không phải có hiệu quả rồi sao, em hết khóc rồi.”
“Anh...” Lâm Tiểu Kiều nghe thấy lời nói không đứng đắn của anh, đôi mắt lại đỏ lên. Trong việc xử lí mọi chuyện đàn ông và phụ nữ đều hoàn toàn bất đồng, cô cảm tính khóc đến rối tinh rối mù, còn anh lại không để ý mà chỉ nghĩ đến những chuyện riêng tư đáng xấu hổ.
“Ngoan nào, đừng khóc nữa, lau mặt rồi trở về ăn cơm thôi, vừa rồi Thẩm Gia Giai gọi điện tới, nói hôm nay chị ấy sẽ dẫn theo Diệp Mặc trở về, chúng ta cũng tới sớm một chút đi.” Thẩm Gia Mộc thấy cô thật sự không vui liền nghiêm túc lại, lặp lại động tác lúc trước đặt cô trở về chỗ ngồi.
Tay Lâm Tiểu Kiều kéo dây an toàn, sợ hãi đề nghị: “Chúng ta không quay về được không, lúc nãy mẹ anh vui vẻ như vậy, bây giờ em lại như thế này, bà ấy có tức giận hay không?”
Thẩm Gia Mộc biết mẹ sẽ không dễ chịu, lại không nỡ để cô lo lắng sợ hãi, dù sao việc này sớm hay muộn cũng sẽ truyền tới tai Tần Tĩnh, chi bằng bình thản đối mặt tự mình nói mọi việc. Anh xoa đầu cô, một lần nữa cắm chìa khóa vào ổ: “Không sợ, anh ở đây, chờ lát nữa vào trong sân, em cứ đi phía sau anh, toàn bộ đều có anh chống đỡ rồi. Nếu sau khi biết tin chúng ta trốn về, mẹ sẽ cảm thấy chúng ta không hiểu chuyện, sẽ càng không vui, đúng không?
Giọng điệu của anh ấm áp giống như đang dạy bảo một cô bé làm vơi bớt tâm tình ảm đạm của cô, hít sâu một hơi, cô nặng nề gật đầu.
Vào trong sân, Thẩm Gia Mộc dừng xe đối diện bãi đỗ xe, nắm tay Lâm Tiểu Kiều đi sang đường. Rất nhanh đã đến mùa đông, bầu trời xám mờ, thỉnh thoảng có một cơn gió thổi tới, Lâm Tiểu Kiều lạnh đến mức run lên. Anh cởi áo khoác khoác lên trên người cô, Lâm Tiểu Kiều thấy trên người anh chỉ có đúng một chiếc áo, bả vai cô run rẩy muốn trả áo khoác lại cho anh. Anh chỉ vỗ vào tay cô một cái, giúp cô mặc vào rồi nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước.
Thân thể Lâm Tiểu Kiều nhỏ nhắn đến mức vạt áo che hết mông của cô, tay áo cũng rất dài, dài đến nỗi mà có một đoạn trống không cứ lắc lư theo mỗi lần cô đung đưa tay. Anh nắm tay cô, lòng bàn tay khô ráo, bởi vì mặc ít áo nên chỉ trong thoáng chốc liền truyền đến cảm giác mát lạnh. Cô kéo tay anh rụt vào trong ống tay áo, hai bàn tay đều được tay áo che lại hoàn toàn.
Thẩm Gia Mộc nhíu mày nhìn về phía cô, Lâm Tiểu Kiều cười cười, có phần dương dương tự đắc: “Không lạnh nữa đúng không, em thông minh quá chứ gì.”
Anh dùng bàn tay còn lại nhéo mặt cô, cười nói: “Như thế này là được rồi, nhìn em cười lên thật tốt... Vui vẻ hài lòng có cái gì không tốt a?”
Lâm Tiểu Kiều không nói gì, nụ cười nhạt dần, nắm tay anh lắc lắc, thấp giọng nói: “Đi nhanh đi, đợi lát nữa đến muộn sẽ không tốt, để cho mọi người đợi hai người chúng ta, anh không thấy xấu hổ à?”
Thẩm Gia Mộc nắm chặt tay cô thêm vài phần, không nói một lời nào dắt cô vào trong sân, tuy anh không nói điều gì, thế nhưng Lâm Tiểu Kiều có thể cảm thấy anh đang tức giận. Cô cũng biết hành động vừa rồi có chút mất hứng, nhưng nghĩ đến lúc Thẩm Gia Mộc ôm cô thở dài ở hành lang bệnh viện, cô liền có cảm giác như kim đâm vào lòng, toàn thân giống như mất đi toàn bộ sức lực, kể cả việc nở một nụ cười cũng không thể làm được.
Ấn chuông cửa, Thẩm Gia Mộc vẫn không buông tay cô ra, Tần Tĩnh ra mở cửa, cười vui vẻ lấy hai đôi dép đi trong nhà từ trong tủ giày đặt xuống đất. Đầu tiên Thẩm Gia Mộc thay giày, sau đó là chờ Lâm Tiểu Kiều thay dép rồi mới tiến vào trong nhà. Diệp Mặc đang ngồi trong phòng khách nói chuyện thời sự với Thẩm Kiến Đàn, Dao Dao và Xa Xa thì ở trước bàn trà chạy tới chạy lui, vừa thấy Lâm Tiểu Kiều đến liền hét lên một tiếng muốn xông tới.
Tần Tĩnh ở bên cạnh kêu lên một tiếng “Tiểu tổ tông” rồi tiến lên kéo hai đứa trẻ vào trong lòng dạy dỗ: “Bây giờ trong bụng của mợ đang có em bé, hai đứa các con không được làm loạn, nếu dọa em bé sợ thì bà ngoại sẽ rất tức giận đó...”
Lâm Tiểu Kiều nghe vậy thì cười có chút xấu hổ, muốn giải thích một chút thì Thẩm Gia Mộc đã mở miệng trước: “Mẹ, chỉ là thân thể của cô ấy không thoải mái thôi mà, ai nói với mẹ là cô ấy mang thai? Xa Xa con dẫn em gái ra ngoài sân chơi đi, đừng làm phiền mợ, mợ cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Hai đứa trẻ lê dép đến trước mặt Lâm Tiểu Kiều, vươn tay ra cẩn thận sờ sờ bụng của cô, giọng nói nhỏ nhẹ: “Mợ, mợ vào trong phòng đi ngủ đi, chờ lúc nữa ăn cơm con sẽ gọi mợ, có anh trai ở đây trông giữ chắc chắn sẽ không để mọi người ăn vụng, nhất định sẽ chờ mợ xuống ăn cùng.”
Lâm Tiểu Kiều nhìn khuôn mặt mũm mĩm nhỏ nhắn của Dao Dao đang ngây thơ nói thì liền sinh lòng hâm mộ nhìn về phía Thẩm Gia Giai đang xem tivi, cô xoa đầu hai đứa bé, mũi có chút chua xót khen ngợi hai đứa nhỏ: “Dao Dao thật ngoan, Xa Xa cũng rất ngoan.”
Thẩm Gia Mộc nghe trong giọng nói của cô có chút nghẹn ngào liền buông tay cô ra đổi thành ôm lấy eo của cô, sau đó anh quay lại chào hỏi với Thẩm Kiến Đàn rồi dắt cô vào phòng của mình. Vào phòng, anh dỗ cô nằm xuống đi ngủ, anh dựa ở đầu giường, đợi đến khi cô thật sự ngủ say anh mới vào phòng tắm, tùy tiện dùng nước lạnh rửa mặt rồi đi xuống lầu.
Tần Tĩnh đã đợi đến mức không chịu nổi, vừa thấy Thẩm Gia Mộc đi xuống bà liền xông tới, mặt đen sì chất vấn: “Sao lại như vậy? Không phải nói là mang thai sao? Tại sao bây giờ lại không phải rồi.”
“Từ đầu tới cuối con không hề nói cô ấy mang thai, con chỉ nói là cơ thể của cô ấy không thoải mái nên muốn dẫn cô ấy đi kiểm tra mà thôi.” Từ lúc lấy bản xét nghiệm ở bệnh viện tới bây giờ, phần lớn thời gian anh đều phải dỗ dành Lâm Tiểu Kiều, anh cũng mệt chết đi được nhưng lại không dám để lộ một nửa phần mệt mỏi giống như cô, thế nhưng lúc đối mặt với những lời tra hỏi của Tần Tĩnh, rõ ràng anh đã có phần bực bội.
Thẩm Gia Giai biết ý của Thẩm Gia Mộc là muốn dẫn sự chú ý của Tần Tĩnh rời khỏi Lâm Tiểu Kiều, vì vậy cô đứng lên hỗ trợ giải vây: “Buổi sáng hôm nay em không nói rõ với chị, chỉ mới nói Tiểu Kiều thế này thế kia, chị còn tưởng là mang thai nữa, lúc ấy đầu óc quá hưng phấn cho nên mới nói với ba như vậy, việc này cũng phải trách chị...”
Tần Tĩnh lườm cô một cái, lại có chút không cam lòng oán trách: “Đã bao lâu rồi mà cũng không thể mang thai được cơ chứ!”
Thẩm Gia Mộc cũng rất nóng tính, lại không hề muốn nghe người khác nói những lời không phải về Lâm Tiểu Kiều, vừa nghe thấy Tần Tĩnh nói như vậy anh liền phát hỏa, không chút suy nghĩ gầm lên: “Mẹ, mẹ có thể mặc kệ chuyện của chúng con được hay không? Lần này không mang thai, trong lòng cô ấy cũng không chịu nổi. Có con chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, mẹ có thể đừng trưng ra cái bộ dáng ghét bỏ như kiểu cô ấy không thể sinh con được nữa có được hay không? Một người phụ nữ như cô ấy đi theo con đã không dễ dàng rồi, con muốn yêu thương cô ấy cũng không đủ, mẹ cũng đừng tỏ ra ấm ức nữa được không?”
“Lời này của con là có ý gì?” Tần Tĩnh giống như bị người giẫm phải đuôi, trợn tròn mắt tức giận nhìn Thẩm Gia Mộc, “Mẹ là mẹ con, muốn có cháu trai thì có làm sao? Con lại còn dùng giọng điệu này để nói chuyện với mẹ, có phải Lâm Tiểu Kiều ở bên gối con thì thầm cái gì rồi đúng không?”
“Là giọng điệu của con không tốt, con xin lỗi, nhưng mẹ đừng có chuyện gì cũng đổ hết lên người cô ấy nữa được không? Chúng ta nói một chút về chuyện lúc trước đi? Từ lúc cô ấy gả cho con mẹ đã không vừa mắt rồi, rốt cuộc là cô ấy có điểm gì không tốt? Cô ấy không đủ hiếu kính với mẹ hay là sao? Lần trước mẹ cho cô ấy một đôi khuyên tai, mẹ hỏi cô ấy tại sao lại không đeo, cô ấy liền không nói hai lời mà chạy tới chỗ bấm lỗ tai, kết quả là lỗ tai sưng to như vậy, mẹ nhìn thấy mà không có một chút cảm động nào ư? Cô ấy gọi mẹ một tiếng mẹ, mẹ lại không thể đối xử với cô ấy giống như đối xử với con sao?”
Tần Tĩnh bị sự tức giận của Thẩm Gia Mộc hù dọa, đứng tại chỗ há miệng thở dốc, cái gì cũng không nói nên lời. Thẩm Gia Giai quay đầu liền thấy Lâm Tiểu Kiều đang đứng trên cầu thang, trong tay cô là áo khoác của Thẩm Gia Mộc, cô từ từ đi xuống đưa áo khoác trả lại cho anh, cúi đầu nói: “Con về trước, mọi người... Có chuyện gì thì từ từ nói, không nên cãi nhau...”
Rất nhanh Thẩm Gia Mộc liền đuổi theo, Dao Dao và Xa Xa thấy Lâm Tiểu Kiều chạy đi cũng khóc đòi đi theo, Diệp Mặc cùng Thẩm Gia Giai cũng đành phải dẫn hai đứa trẻ đuổi theo Lâm Tiểu Kiều. Vừa rồi vẫn còn đầy đủ cả nhà Thẩm gia, bây giờ chỉ còn lại hai vợ chồng Tần Tĩnh và Thẩm Kiến Đàn. Bà có chút không từ bỏ quay đầu nhìn Thẩm Kiến Đàn, người phía sau nặng nề đặt ly trà lên bàn, thong thả bước lên lầu, lúc đi ngang qua người bà, ông lạnh lùng hỏi: “Bây giờ bà hài lòng chưa?”
Bà sợ hãi quay đầu lại, lại chỉ thấy phía sau là bóng lưng của ông...