“Chị dâu.... ...... ......Chị và doanh trưởng Thẩm.... ......”
“Thực xin lỗi, gọi tôi là Lâm Tĩnh Hảo được rồi.”
“Vâng.... .......”
Một câu nói kia của cô làm cho chiến sĩ nhỏ đỏ mặt, có chút ngượng đầu quay đầu lại không nói thêm gì nữa. Trong lòng người lớn tuổi kia có chút không thoải mái, nhưng nhớ tới đây là vợ sắp cưới của Thẩm Gia Mộc, liền nhị xuống, nhưng thấy cấp dưới của mình bị trách móc, bất bình liền nói đùa: “Người ta vẫn là cô gái, sao cậu nói không suy nghĩ, khẳng định là đang ngượng ngùng, chờ ngày cô ấy gả cho Thẩm doanh trưởng, tự nhiên cô ấy vui mừng nói chúng ta gọi như vậy.”
Lâm Tĩnh Hảo hừ lạnh liếc mắt nhìn hai người phía trước một cái, bĩu môi, không nói gì nhìn ra ngoài cửa sổ. Bộ đội đối với tình cảm đều không lanh lợi, nhưng các giác quan cực kỳ nhạy bén. Hai người kia có thể nghe được âm thanh hừ lạnh khinh thường, liếc mắt nhìn phía sau, một người hết sức chuyên chú lái xe, người còn lại có tính trẻ con “Hừ” một tiếng, nhân tiện nói thêm một câu không lớn không nhỏ nhưng người ngồi phía sau có thể nghe được: “Tại sao người với người có sự chênh lệch lớn như vậy? Ban nãy thấy cô bé kia vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, tôi còn tưởng rằng đều giống nhau.”
Lâm Tĩnh Hảo nghe được, vẫn cười lạnh, cô cực kỳ tự tin, điều kiện của mình vẫn tốt nhất, cô chắc chắn rằng không có ai có thể vượt qua mình. Dù là như vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái, từ nhỏ đến lớn không có ai ghét bỏ cô như vậy!
Không khí cứ lạnh đến cực điểm như vậy, ba người đều không quan tâm, chỉ mong nhanh đến nơi.
Thẩm Gia Mộc ngồi ở trong phòng làm việc, trong đầu hiện lên bộ dạng nhíu mũi của Lâm Tiểu Kiều. Anh không biết đây có tính là động lòng không, nhưng lúc nào cũng nóng ruột nóng gan nhớ mãi không quên lần đầu tiên gặp mặt, cô bé con kia, bao bọc giống như một quả cầu, ở ngoài sáng Lâm Tĩnh Hảo là người xinh đẹp nhưng rất ảm đạm vô màu, nhưng cô có ma lực làm cho anh nằm mộng cũng muốn cô.
Cảm giác này rất xa lạ, làm cho Thẩm Gia Mộc nhất thời trở tay không kịp, gần như không khống chế được nên rất ảo não và bồi hồi. Doanh trưởng tiểu đoàn 2 thấy anh vừa lẩm bẩm vừa lấy điếu thuốc thứ ba, cho rằng anh còn tức giận chuyện bạn gái, vỗ vai an ủi anh:
“Gấp gì hả? Đợi lát nữa em dâu tới, lát nữa nói chuyện hòa thuận, có mâu thuẫn gì ta từ từ giải quyết được không?”
Thẩm Gia Mộc không nói, nghe đến Lâm Tĩnh Hảo lại nghĩ đến bộ dạng cô răn dạy Lâm Tiểu Kiều, cảm thấy càng thêm phiền chán.
Lúc Lâm Tiểu Kiều đứng ở trước cửa, rướn cổ lên nhìn vào trong phòng hội nghị, từ trong khe cửa chỉ thấy miệng thí sinh hé ra hợp lại. Bầu không khí ngột ngạt, cúi đầu nhìn hồ sơ làm bộ giữ bình tĩnh.
“Lâm Tiểu Kiều!”
“A?” Lâm Tiểu Kiều nghe được có người kêu tên mình, theo bản năng liền kinh ngạc nhảy lên, đợi kịp phản đến phiên mình, bước nhanh vào phòng họp.
“Chào các vị giám khảo.” Cung kính cuối đầu, Lâm Tiểu Kiều ngẩng đầu lên nhìn các vị giám khảo đang ngồi một hàng, trong lòng cô biết hôm nay tuyển dụng trợ lý giám đốc, chắc chức vụ của những người đang ngồi ở đây cũng không lớn lắm, cẩn thận mà lễ phép, lúc đứng dậy nhìn thấy mọi người đều gật đầu cười, cô mới dám thở nhẹ một hơi.
“Lâm tiểu thư, xin hỏi cô thấy lần này chúng tôi thông báo tuyển dụng có ý kiến gì không?” Người phụ nữ bên phải nâng mắt kính hỏi.
“Lần này quý công ty thông báo tuyển dụng chức trợ lý, tôi biết thư ký là phải ở bên cạnh cấp trên, còn làm trợ lý thì có chút phức tạp, cần phải chi tiết hóa một ít. Nhưng tôi cho rằng đây là công ty then chốt, nên chú trọng chi tiết hơn chú trọng khâu lớn!”
“Đưa hồ sơ của cô cho tôi xem, bằng cấp của người trước cao hơn cô, kém cỏi nhất là tốt nghiệp trường đại học khoa học chính quy, còn cô chỉ tốt nghiệp một trường loại hai bình thường, cô cho rằng cô có ưu thế nào để nhận được lời mời?” Ông già kia ngồi bên trái ở vị trí thứ hai giơ bộ hồ sơ trong tay hỏi.
“Quý công ty thông báo tuyển trợ lý, cũng không phải thông báo tuyển tổng giám đốc.” Lâm Tiểu Kiều cười cười, sau đó thu nhỏ cằm lại, không làm cho người ta có cảm giác kiêu ngạo,
“Huống chi, tôi cho rằng bằng cấp không thể đảm nhiệm công việc này, làm trợ lý không cần những kiến thức cứng nhắc.”
“Nếu chúng tôi không có ý định tuyển dụng cô thì sao?” Người trẻ tuổi ngồi chính giữa nghiêm túc hỏi, “Phải biết rằng, có nhiều người tài giỏi hơn cô.”
“Như vậy tôi tin rằng các người không tuyển tôi sẽ hối hận!” Lâm Tiểu Kiều vung lên cười sáng lạn, “Ngược lại, nếu các người tuyển tôi, tôi nghĩ tôi sẽ gây ra cho các người rất nhiều kinh hỉ!”
“Tốt, mời trở về chờ tin tức.”
“Cảm ơn!”
Lúc Lâm Tiểu Kiều ra khỏi công ty, mới ném khăn đã ướt đẫm trong tay vào thùng rác. Thêm một cuộc phỏng vấn đã xong, phương thức đi tìm việc giống như đi đánh nhau, làm cô mệt mỏi không chịu nổi, nhưng cô không thể dừng lại, chỉ có thể từng bước từng bước đi tới. Cô biết mệt nhọc là một quá trình, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác, bởi vì cô phải có trách nhiệm với tương lai của mình.
Lúc Lâm Tĩnh Hảo bước xuống xe, nhìn xung quanh “Quân trang xanh lá” rất không vui nhíu mày, hai người kia vẫn đi theo bên cạnh cô, thấy vậy trong lòng thầm mắng hai câu. Thẩm Gia Mộc còn chưa tới đón cô, chỉ nói nhân viên truyền tin đưa cô đến ký túc xá của mình, hành động này làm cho Lâm Tĩnh Hảo càng thêm ghét bỏ nơi đây, chỉ hi vọng Thẩm Gia Mộc kết thúc công việc nhanh một chút, gặp mặt một lần, cô còn trở về.
Thẩm Gia Mộc vùi đầu vào nhìn bản đồ, Doanh trưởng tiểu đoàn 2 liền lại gần: “Tại sao còn trụ ở đây hả? Không tới nhìn con dâu hả?”
“Ừm, hoàn thành công việc trước rồi nói chuyện sau.”
“Ai, tôi nói cậu này tại sao không có một chút đau lòng cho vợ mình hả? Chẳng trách người ta giận dỗi cậu.” Doanh trưởng tiểu đoàn 2 chậc chậc hai tiếng, lắc đầu, “Quên đi, về điểm này cậu không được gì hết, câu xem thái độ của cậu đi, tôi xem giùm cũng là toi không bận rộn,... .......Đội trưởng cũng biết, nói giữa trưa cậu đưa bạn gái đến nhà anh ta ăn cơm, chị dâu tự mình xuống bếp.”
“Ừm, đã biết.”
Thẩm Gia Mộc lên tiếng, Doanh trưởng tiểu đoàn 2 thở một hơi thật dài. Lúc gần tới giữa trưa, Thẩm Gia Mộc mới vững vàng bước chân về nhà, vừa mở cửa chỉ thấy Lâm Tĩnh Hảo ngồi trên sô pha chơi điện thoại di động, nghe thấy âm thanh của anh, cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, âm thanh có chút không vui: “Khi nào em mới có thể về nhà?”
Vừa mới nghe cô nói lời này, Thẩm Gia Mộc không vui, nhưng vẫn đè nén lửa giận, trả lời: “Đội trưởng mời đến nhà anh ta ăn cơm, ăn xong rồi về.”
Lâm Tĩnh Hảo không nghĩ sẽ sống ở chỗ này, xung quanh nơi này tràn ngập hơi thở nam tính, cô nhắm mắt lại cũng có thể ngửi được mùi mồ hôi bốc lên trong không khí, mùi này làm cho cô cảm thấy buồn nôn. Mười ngón tay cầm chặt điện thoại di động, tựa hồ như đang cực lực chịu đựng cái gì đó, Thẩm Gia Mộc nhìn thấy bộ dạng này của cô, sinh ra một chút chán ghét, ngón tay cong lên mấy lần mới đè xuống không đẩy cô ra cửa.
Lúc đi vào nhà đội trưởng, vợ của đội trưởng và vợ của tham mưu trưởng đều bận rộn trong phòng bếp, các ông đều ở trong phòng khách hút thuốc và tán dóc. Thẩm Gia Mộc nhìn Lâm Tĩnh Hảo, ý bảo cô vào phòng bếp hỗ trợ, nhưng cô làm như không nhìn thấy. Thẩm Gia Mộc là người theo chủ nghĩa đàn ông, hôm nay Lâm Tĩnh Hảo làm cho anh mất mặt, về điểm này đã làm cho sự bất mãn bay đến cực điểm. Trước mặt mọi người, anh khó nói ra, chỉ có thể ra tiếng nhắc nhở nói: “Đi vào phòng bếp hỗ trợ mọi người.”
“Em sẽ không nấu cơm, nếu không chúng ta đi ra ngoài ăn.... ....” Lâm Tỉnh Hảo cười khéo, lại nói thêm một câu, “Em mời mọi người.”
Vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều giật mình, phụ nữ đến quân đội không ít, nhưng chưa từng thấy ai như vậy. Nhìn rất xinh đẹp, xem điệu bộ kia, gia đình cũng có điều kiện, nghe nói tốt nghiệp trường danh giáo, nên kiềm chế cũng tốt. Nhưng, hiện tại, thấy thế nào cũng không phân biệt được. Vợ của của người nào thì người đó quan tâm, bọn họ không có thân phận nên không thể nói, mọi người ăn ý quay đi, Thẩm Gia Mộc tức giận đến mức không kiềm chế được, tay cầm bật lửa nặng nề ném trên bàn trà, trầm mặt đi vào phòng bếp.
Ăn một bữa cơm cực kỳ gian nan, Lâm Tĩnh Hảo cảm giác những người kia gạt bỏ mình, cô cảm thấy mình bị bọn ngăn cách bởi thế giới kia. Nhưng Thẩm Gia Mộc ở bên cạnh tán gẫu khí thế ngất trời, còn vén tay áo lên cụng rượu với Doanh trưởng tiểu đoàn 2.... ......., thì ra là, mình và Thẩm Gia Mộc không hợp nhau.
Ăn xong cơm, Thẩm Gia Mộc xin nghỉ để lái xe đưa Lâm Tĩnh Hảo về thành phố, dọc đường đi, hai người đều im lặng. Một người đang tức giận, còn người kia bắt đầu nghĩ lại lựa chọn của mình. Lâm Tĩnh Hảo biết lấy điều kiện của mình, nhất định tìm được một người tốt nhất, lúc trước cô nghĩ Thẩm Gia Mộc chính là người kia, tuổi trẻ đẹp trai gia thế tốt, tiền đồ không thể đo lường, ngày hôm nay nhìn thấy anh là một người bộ dạng ngay thẳng tục tằng, cô bắt đầu do dự, cũng có thể nói là thất vọng rồi. Thẩm Gia Mộc không phải là người chồng mà cô muốn.
“Đến.” Thẩm Gia Mộc lên tiếng nhắc nhở, cô đưa tay cởi bỏ dây an toàn, tròng mắt trầm xuống nói, “Anh cảm thấy chúng ta không hợp nhau.... ...... .......”
“Ý của anh là anh muốn chia tay?” Lâm Tỉnh Hảo có chút khó tin, đây coi là cái gì? Cô còn chưa nói gì, anh lại có thể đưa ra lời chia tay trước, anh muốn quăng cô?
“Ừm.” Thẩm Gia Mộc không biết lòng của phụ nữ nên phải cẩn thận, nếu không cách nào tiếp tục nữa, vẫn nên nói ra thì tốt hơn, “Những gì em thấy hôm nay chính là cuộc sống của anh, em đã không thể hòa nhập được, như vậy chúng ta không nên kéo dài nữa, ngoài ra còn có quan hệ của cha mẹ ở giữa, chúng ta không thể vì cha mẹ mà tiếp tục.”
Lâm Tĩnh Hảo cũng muốn chia tay, nhưng cô xuất sắc, cô cao ngạo không cho phép anh nói lời chia tay trước dù cho rằng yêu cầu rất hợp lý! Rõ ràng anh không tốt, là anh không xứng đáng với cô, dựa vào cái gì mà anh nói trước, mặt mũi của cô để nơi nào? Cho nên, cô lạnh lùng nhìn sang, không cho anh câu trả lời ngay: “Thẩm Gia Mộc, có một số việc hi vọng anh biết rõ!”
Thẩm Gia Mộc nhíu mày nhìn cô, cô tháo dây an toàn rồi xuống xe, ngẩng đầu ưỡn ngực trở về nhà.
Lần này chia tay không hiệu quả như anh mong muốn, Thẩm Gia Mộc lái xe ra khỏi thành phố, nghĩ có nên về nhà gặp mặt cha mẹ không. Ánh mắt chợt lóe lên, thấy Tiểu Kiều ở ven đường đang cầm một ly trà sữa và cắn ống hút. Hôm nay cô mặc một bộ đồ công sở,cô không đẹp bằng viên cầu ngày đó, thiếu chút nữa anh không nhận ra cô.
Chỉ gặp qua một lần, nếu tiếng lên chào hỏi thì có chút xấu hổ, nhưng Thẩm Gia Mộc không kiềm chế niềm vui sướng của mình, không quan tâm dừng xe trước mặt cô, hạ kính cửa xe xuống, nhàn nhạt cười: “Xin chào, Lâm Tiểu Kiều.”
“A?” Lâm Tiểu Kiều có chút ngạc nhiên nhìn anh, rồi sau đó cười chậm nữa nhịp, “Xin chào, anh rể!”