“Thẩm Gia Mộc, cậu còn nhớ hay không chúng ta đều trong đội của Diệp Thanh Dương?” Trần An Bác liếc mắt nhìn cánh cửa bảo vệ màu nâu nặng nề của Thẩm gia, lại ngẩng đầu tiếp tục nhìn hoa trên cây hòe gai, “Cậu có thể giữ Lâm Tiểu Kiều bên người cả đời để tránh mẹ cậu không? Anh đã nghĩ cho cậu một biện pháp rồi, vợ của Diệp Thanh Dương là Diệp Oanh Khê, cô ấy tuyệt đối là người mà các thế hệ trước rất thích, cậu bảo Tần Manh đưa Lâm Tiểu Kiều đến nói chuyện với Diệp Oanh Khê, để cô ấy truyền dạy một chút kinh nghiệm... Cậu không biết, Diệp Oanh Khê ở trước mặt mẹ của Diệp Thanh Dương được cưng chiều đến mức độ nào đâu!”
Thẩm Gia Mộc không chút do dự đã cự tuyệt: “Người em thích là Lâm Tiểu Kiều, em muốn đầu tiên là vợ em phải thật vui vẻ, không cần phải lấy lòng mẹ em mà khiến cô ấy bị tủi thân. Ý tốt của anh em nhận, nhưng lời nói đó đáng bị thiên lôi đánh, mẹ em không thể nào theo em cả đời được, nhưng Tiểu Kiều lại là người sẽ cùng em đi hết cả quãng đời còn lại của một người phụ nữ.”
Một lần nữa Trần An Bác lại bị lay động, năm đó Thẩm Gia Giai xảy ra chuyện lớn như vậy, từ trên xuống dưới Thẩm gia đều hết sức thất vọng đối với Tần Tĩnh, dưới cơn nóng giận cho dù là mẹ ruột khóc lóc đau thương thì Thẩm Gia Mộc vẫn trở về quân đội. Khi đó anh lựa chọn rời xa nhưng cũng chưa từng có ý nghĩ muốn vứt bỏ mẹ ruột, mặc dù anh chưa bao giờ nói, thế nhưng Trần An Bác vẫn biết anh là một người đàn ông luôn coi trọng gia đình. Nhưng bây giờ vì Lâm Tiểu Kiều, đối với mẹ ruột, anh dứt khoát lựa chọn đối địch với bà.
Lâm Tiểu Kiều có bao nhiêu sức hấp dẫn, Trần An Bác không biết, nhưng mà anh hiểu, tình yêu có bao nhiêu sức quyến rũ. Vốn tưởng rằng đám cưới rực rỡ nổi tiếng này, đơn giản chỉ là lợi ích hợp tác giữa hai gia đình, cả hai cùng có lợi theo nhu cầu mà thôi, hai gia đình kết thông gia như vậy thật sự là quá phổ biến, giống như anh và Tần Manh lúc mới đầu cũng thế. Bây giờ nhìn lại, dường như chuyện lại không phải như vậy, Thẩm Gia Mộc là yêu thật sự.
Trần An Bác và Thẩm Gia Mộc vốn cũng không phải là người thích nói chuyện phiếm, nói mấy câu đã chuẩn bị cúp máy.Trần An Bác nhớ lại những lời nói của Lâm Tiểu Kiều trước khi vào nhà, lại cảm thấy tại sao chỉ có mình mình là phải nghe lời vợ, liền cười xảo trá nói với Thẩm Gia Mộc: “Vợ cậu thấy vợ anh muốn ăn hoa của cây hòe gai mà cũng đỏ mắt vì không được ăn đó, cái này anh tiết lộ cho cậu nha, kế tiếp phải làm như thế nào thì còn tùy vào cậu... Phụ nữ à, thỉnh thoảng lừa cô ấy thì sẽ nhận được hiệu quả không tưởng đâu.”
Thẩm Gia Mộc không biết mình bị tính kế, lúc để điện thoại xuống còn lẩm bẩm một câu: “Hoa của cây hòe gai? Cái đó thì có cái gì ngon mà ăn?”
Lâm Tiểu Kiều vừa vào nhà liền nghe thấy tiếng cười lớn không chút che giấu của Tần Tĩnh, Tần Manh luôn nhận được sự yêu quý của Tần Tĩnh, điều này ở Thẩm gia ai cũng biết. Cô nhớ mình cùng Tần Manh có gặp nhau mấy lần, chỉ cảm thấy đó là một người phụ nữ lúc cười lên rất duyên dáng ngọt ngào, nhưng để tiếp xúc sâu hơn thì cũng chưa có cơ hội.
Khóe mắt Tần Manh nhìn thấy cô về, vội vàng đứng dậy kéo tay cô: “Chị chờ em thật lâu nha, sao bây giờ mới về vậy?”
Lâm Tiểu Kiều liếc mắt nhìn Tần Tĩnh, nhìn qua tâm tình bà cũng không tệ lắm, như vậy chắc Thẩm Kiến Đàn cũng chưa có về nhà, trong lòng có chút thất vọng. Cô cười cười, chỉ giải thích qua loa: “Lúc tan làm lại mở một cuộc họp, cho nên mới về muộn một chút, thật ngại quá.”
Tần Manh chỉ cười, lướt qua cô nhìn ra ngoài cửa một chút: “Em có thấy Trần An Bác không? Bảo anh ấy đi hái hoa mà cũng lâu như vậy!”
Tần Tĩnh ngồi trên ghế salon nở nụ cười, bấm điều khiển tivi nói: “Manh Manh, con kết hôn cũng đã nhiều năm rồi? Tại sao vẫn giống như trẻ con vậy, mà Trần An Bác cũng coi con là trẻ con mà cưng chiều, sau này có em bé dì sẽ xem con làm mẹ như thế nào? Đúng rồi, bố mẹ chồng cũng chưa thúc giục con sao?”
“Có thúc giục ạ, Trần An Bác cũng thúc giục, nhưng mà con không muốn có con sớm như vậy.” Tần Manh quay lại trên ghế salon kéo cánh tay Tần Tĩnh làm nũng, “Em bé có rất nhiều phiền phức a, dì, sao dì vẫn chưa thúc giục Tiểu Kiều cùng Thẩm Gia Mộc sinh con đi?”
“Hai đứa chúng nó mới kết hôn bao lâu? Dì cũng không thúc giục được!” Tâm trạng Tần Tĩnh rất tốt, nhìn về phía Lâm Tiểu Kiều, cũng nở nhiều nụ cười.
“Dì, thật ra thì, hôm nay con đến là muốn nói cho dì một chuyện.” Tần Manh nhìn Lâm Tiểu Kiều trừng mắt nhìn, “Hôm đó Trần An Bác cùng Thẩm Gia Mộc gọi điện thoại, con ở một bên nghe, ai biết được lúc đầu hai người nói chuyện công việc, lúc sau lại nói chuyện gia đình. Con nghe Thẩm Gia Mộc nói nó cảm thấy Tiểu Kiều vẫn còn nhỏ, cho nên không muốn để cho em dâu sinh con sớm như vậy, nghe nói Tiểu Kiều vì chuyện này mà vẫn còn cãi nhau với nó, nhưng mà nó lại nói là một người đàn ông thì nên lấy sự nghiệp làm trọng...”
Tần Tĩnh nghe xong, ánh mắt nhìn Lâm Tiểu Kiều lại mang theo mấy phần trìu mến: “Những lời Manh Manh nói là thật sao? Gia Mộc thật sự ép con như vậy?”
Lâm Tiểu Kiều có chút mông lung, nhìn Tần Manh ở sau lưng Tần Tĩnh nháy mắt, nhếch môi, gật đầu một cái. Ánh mắt Tần Tĩnh càng thêm nhẹ nhàng: “Con đừng nghe nó, có mẹ là chỗ dựa cho con đây, các con là người trẻ tuổi cũng không thể uống những thứ thuốc lung tung đó, không tốt cho cơ thể. Nếu có thì cứ sinh đi, các con không muốn thì cứ đưa cho mẹ.”
Lâm Tiểu Kiều cười ấm áp, trong lòng lại lạnh giống như rơi vào trong một hầm băng, ở trong lòng Tần Tĩnh, ngoại trừ nghĩa vụ mà một người con dâu phải thực hiện bên ngoài ra, bà chưa từng coi cô như người nhà mà đối đãi sao? Nhớ tới khoảng thời gian hai mươi tư năm trước, Lâm Tiểu Kiều không nhịn được tự giễu đứng lên, xem ra chính cô thật sự là không có duyên với các trưởng bối.
Vừa khéo đúng lúc này người giúp việc nói đã có thể ăn cơm, Tần Manh cùng Lâm Tiểu Kiều đi rửa tay, lúc Lâm Tiểu Kiều đang thoa nước rửa tay, Tần Manh ghé vào tai cô nhỏ giọng nói: “Chị là vì Thẩm Gia Mộc kéo tới cứu trợ, nó cũng vội muốn chết, em đừng lo lắng nha, chị sẽ cố gắng giúp em tạo dựng được ấn tượng tốt với dì, em cứ nói theo chị là được.”
“Vâng, cám ơn chị.”
Lâm Tiểu Kiều cúi đầu, Tần Manh không nhìn thấy nét mặt của cô, chỉ nhìn thấy có giọt nước rơi vào trong bồn rửa tay, cô kinh ngạc nhìn mặt của em dâu. Lúc Lâm Tiểu Kiều ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt trước sau như một là một nụ cười nhu thuận, thấy dáng vẻ gắng gượng của trong lòng Tần Manh có chút chua xót, tính tình dì cô như thế nào cô cũng không phải là không biết, cô gái nhỏ dễ thương như vậy đừng nói là Thẩm Gia Mộc không bỏ được, cô nhìn cũng thấy oan ức thay.
“Tiểu Kiều... Em cũng đừng buồn, nhà nào mẹ chồng nàng dâu cũng nảy sinh quan hệ không tốt, chị ở Trần gia cũng như vậy. Nhưng mà có ông xã che chở yêu thương cũng không có gì không qua được, em xem Thẩm Gia Mộc ở bộ đội cũng không quên được chuyện này, em cũng rất may mắn.” Tần Manh luống cuống tay chân muốn thay cô xoa mắt một chút, thế nhưng trên tay lại đầy bọt rửa tay nên đành phải thôi.
“Em hiểu rõ em nên hài lòng, qua nhiều năm như vậy, cũng chỉ có một mình Thẩm Gia Mộc là thật lòng đối tốt với em. Không sao đâu, chị Tần Manh, em nhất thời có chút xúc động, không có ý gì khác đâu.”
“Em đừng suy nghĩ nhiều là tốt rồi... Được rồi được rồi, chị đói chết rồi, đi ăn cơm thôi, chị đi xem một chút tại sao Trần An Bác còn chưa vào.” Tần Manh không muốn để cho cô lúng túng, mở đầu phá vỡ không khí trầm thấp, cười chạy ra ngoài. Lâm Tiểu Kiều rửa tay sạch sẽ đi vào phòng ăn, Thẩm Kiến Đàn cũng đã trở về, đang ngồi ở ghế chủ tọa, ánh mắt thâm trầm nhìn Tần Tĩnh.
Tần Tĩnh có chút không giải thích được nhìn chồng, không biết mình lại có chỗ nào chọc tới ông xã. Trần An Bác giỏi nhất việc nhìn mặt mà nói chuyện, thấy tình huống không ổn liền cười làm dịu bầu không khí, bởi vậy, chuyện Thẩm Gia Mộc anh trở về cũng không dám nói. Tần Manh gắp thức ăn cho Lâm Tiểu Kiều, Trần An Bác ở một bên đầy ghen tị, mọi người cũng cười lên, không khí cũng hòa dịu đi một chút.
Ăn được một nửa, điện thoại di động của Tần Manh vang lên, cầm lên lại thấy là Thẩm Gia Mộc. Nhận điện thoại còn chưa nói được hai câu, đối phương đã bảo cô đưa điện thoại cho Lâm Tiểu Kiều nghe, cô biết điều đưa điện thoại di động cho Lâm Tiểu Kiều, quay lại đi về phía Trần An Bác tìm kiếm sự an ủi.
Lâm Tiểu Kiều nhận điện thoại, chỉ nói một câu sẽ trở lại, Tần Tĩnh đang chuẩn bị hỏi Lâm Tiểu Kiều, chỉ thấy cô cầm bát từ phòng bếp ra ngoài. Tần Manh không hiểu, hỏi cô: “Thẩm Gia Mộc nói gì vậy?”
“Buổi tối anh ấy sẽ trở về.” Lâm Tiểu Kiều vừa gắp thức ăn vừa nói, “Doanh trại của bọn họ cách nội thành không phải là gần, chắc là trở về cũng không kịp ăn cơm, em để dành trước cho anh ấy một chút, đợi lát nữa trở về còn có đồ ăn, có lúc anh ấy ở trong quân đội bận rộn quên ăn cơm, dạ dày không được tốt cho lắm.”
“Thẩm Gia Mộc về nhà?” Tần Manh kinh ngạc hỏi, cô nghe trong nhà nói qua lần này cả quân khu sẽ có buổi diễn tập rất lớn, đây là giờ phút quan trọng, vậy mà Thẩm Gia Mộc vẫn về nhà!
Thẩm Kiến Đàn vốn là làm việc trong quân khu, vừa nghe liền hiểu, cơm cũng không ăn được, ném chiếc đũa lên bàn một cái, thở phì phò đứng lên chỉ vào Tần Tĩnh trách mắng một câu “Xem chuyện tốt bà làm kìa” rồi lên thư phòng. Tần Tĩnh giật mình sững sờ, rồi sau đó chỉ vào mình hỏi Tần Manh: “Dì làm gì sao?”
Trần An Bác đi theo sau, trong phòng ăn cũng chỉ còn lại mấy người phụ nữ, Lâm Tiều Kiều bưng thức ăn vào phòng bếp hâm nóng, lúc đi ra liền đứng ở bên cạnh Tần Tĩnh không lên tiếng. Tần Manh khuyên Tần Tĩnh một lát liền gọi Trần An Bác đi về, trước khi đi, cô kéo Lâm Tiểu Kiều qua một bên, Trần An Bác biết hai người có lời muốn nói liền một mình lái xe ra khỏi sân.
“Tiểu Kiều, bây giờ Thẩm Gia Mộc tới đây như vậy, chị vẫn còn rất nhiều điều chưa kịp nói.” Tần Manh cười vươn tay chạm một cái vào vành tai cô, “Chăm sóc thật tốt, không lại bị cảm.”
“Vâng, em biết rồi, chị Tần Manh, cảm ơn chị.”
“Thẩm Gia Mộc yêu thương em như vậy, em gả cho nó thì chính là người một nhà với chị, vẫn còn nói những lời khách sáo với chị sao?” Tần Manh cười, “Tiểu Kiều, chị biết dì của chị đối xử với em không tốt lắm, hi vọng em bao dung một chút, Thẩm Gia Mộc bị kẹp ở giữa thực sự rất khó khăn.”
“Em hiểu, dù sao đó cũng là mẹ của anh ấy.” Lâm Tiểu Kiều cười một cái, còn nói, “Hơn nữa, lấy chồng thì phải theo chồng, không phải sao?”
“Thật ra thì em không cần tiêu cực như vậy, năm đó Gia Giai xảy ra chuyện lớn như vậy, Thẩm Gia Mộc cũng không có vội vã như thế, nhìn lại hôm nay nó có dáng vẻ vô cùng lo lắng, em không cảm thấy có người đàn ông đối với mình như vậy cũng coi như rất đáng giá rồi sao?” Tần Manh kéo kéo tay Lâm Tiểu Kiều, nói tiếp, “Tiểu Kiều, có một người đàn ông như vậy ở bên cạnh, em phải hạnh phúc.”
“Cho tới bây giờ em không hề cảm thấy, em gả cho Thẩm Gia Mộc không phải là một chuyện hạnh phúc.” Lâm Tiểu Kiều nói xong lời này liền cúi đầu, âm thanh thấp đi mấy phần, “Chưa từng có người nào như anh ấy cưng chiều em yêu thương em, có anh ấy ở bên cạnh, em rất hài lòng, nhưng mà... Em giống như là rất sợ, cho nên mỗi một bước đi cũng phải rất cẩn thận.”
“Chị hiểu, thật ra thì em không cần lo lắng, Thẩm Gia Mộc có thể vì em làm đến bước này đã nói lên đời này em có thể vô lo mà bước đi.” Tần Manh ngẩng đầu nhìn về hướng Trần An Bác đang vẫy tay với mình, “So với tưởng tượng của mọi người thì nó rất yêu em!”