Thẩm Gia Mộc không nghe theo, bĩu môi lầm bầm nói cái gì đó, lại tiếp tục hôn xuống, lưỡi của anh nóng đến khó tin, cô có cảm giác như mình bị anh ngậm mút vờn quanh đến mức sắp tan ra vậy. Nước bọt của anh thấm ướt miệng cô, khiến miệng cô càng thêm trơn trượt, anh khẽ dừng trên vòm họng của cô, lúc đang dây dưa cùng đầu lưỡi cô thì anh bỗng trượt qua nó mà liếm quanh khoang miệng.
“Đi tắm...” Trong miệng phát ra âm thanh xấu hổ khác thường, thậm chí Lâm Tiểu Kiều còn không dám mở miệng, chỉ có thể ô ô a a mà đẩy anh ra.
Thẩm Gia Mộc đang hôn hăng say lại bị cô chặt đứt như vậy, cau mày nhìn cô một lát, anh quả quyết ôm eo cô mang vào trong phòng tắm. Lâm Tiểu Kiều hiểu ý anh là gì, nhìn gương mặt bình tĩnh của anh cô cũng biết rằng tối nay nhất định chạy không thoát, cho nên cô liền ngừng lại, vô lực mà đập anh một cái.
Ngay cả quần áo của cô Thẩm Gia Mộc cũng không thèm cởi, trực tiếp ném cô vào trong bồn tắm. Lâm Tiểu Kiều rên lên một tiếng, đốt xương sống cuối nơi vết thương cũ đau đến mức khiến cô phải nhe răng. Thẩm Gia Mộc lập tức phản ứng lại, dường như sức lực của anh hơi mạnh, thấy cô cau mày, tay cũng đỡ ở eo, toàn thân toát mồ hôi lạnh, anh nhào tới cầm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vội vàng hỏi thăm.
Dáng vẻ lo lắng của anh ở ngay trước mắt, rõ ràng anh quan tâm như vậy, rõ ràng cô chỉ cần nhắm mắt dùng trái tim để cảm thụ cũng giống như chạm được vào nó. Cô cắn môi lắc đầu một cái, vươn tay vuốt ve khuôn mặt của anh, một lần lại một lần chuyển động, cuối cùng cô dừng lại trên đôi môi của anh mà từ từ vân vê.
“Thẩm Gia Mộc, chúng ta mới kết hôn có mấy tháng? Vậy mà em cảm thấy dường như đã rất lâu rồi... Em là một người hay nhớ nhung suy nghĩ, thế nhưng lại rất bạc tình bạc nghĩa, ở Lâm gia hơn hai mươi năm, một chút tình cảm đối với căn nhà đó cũng không có. Lúc kết hôn, nói đi là đi, hoàn toàn không có một chút cảm giác lưu luyến nào. Thế nhưng anh vừa đi có mấy tháng, nỗi nhớ lại giống như rau hẹ đang ra hoa vậy, cắt đi một đoạn lại dài ra một đoạn, tại sao vậy chứ?”
Trong lòng Thẩm Gia Mộc như bị một cái gì đó chạm phải, máu trong người chấn động đến mức nhanh chóng dâng lên: “Bởi vì bọn họ không đáng để em lưu luyến...”
“Vậy thì tại sao anh lại đáng để em lưu luyến?”
“Bởi vì anh yêu em!” Thẩm Gia Mộc vừa nói xong liền giữ gáy của cô lại, cách giữa vách ngăn của bồn tắm mà quấn quít hôn lấy cô.
Không có người phụ nữ nào có thể ngăn cản chính mình khi nghe người đàn ông nói ra ba chữ đầy sức quyến rũ này, Lâm Tiểu Kiều cũng là một người phụ nữ bình thường, cô giống như một cô gái đang yêu vậy, cô đang mong chờ tình yêu đến, cô chờ đợi có thể được nghe từ chính đôi tai của mình lời nói tượng trưng cho lời cam kết mãi mãi kia. Và giờ phút này đây, Thẩm Gia Mộc đã làm được, cho dù lúc này trên mặt anh mọc đầy râu, khắp người thì bẩn thỉu, thế nhưng cô vẫn cảm thấy người đàn ông của mình đẹp trai không cưỡng nổi, tưởng như là muốn lấy mạng của người ta vậy!
Một khi môi lưỡi đã giao chiến thì sẽ không thể ngăn cản được, Thẩm Gia Mộc gần như là thô bạo mà xé rách quần áo trên người Lâm Tiểu Kiều, bây giờ đang là mùa hè, quần áo vốn rất mỏng, xé chưa được hai cái đã bị Thẩm Gia Mộc cởi ra. Anh tiện tay ném vào trong bồn tắm, sau đó thì tự mình cởi quần áo cho mình. Khóe mắt Lâm Tiểu Kiều ẩm ướt, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng giống như một đóa hoa kiều diễm, trong bồn tắm không có nước, cô rất dễ dàng đứng lên, vươn tay ôm cổ của anh, đôi môi đỏ mọng hôn tới.
Thẩm Gia Mộc tiếp tục cởi nút áo, bởi vì cô mút đầu lưỡi của anh mà anh phải hé miệng ra. Đợi đến khi quần áo trên người được cởi xong, cả hai người đều cùng khỏa thân. Lúc nhìn nhau, Thẩm Gia Mộc vươn đôi tay nóng rực như lửa đặt trên vòng eo của cô, sau đó sải bước vào trong bồn tắm, ôm cô ngồi xuống, lại thuận tay mở vòi nước nóng.
Nước ấm từ trên chảy xuống giội lên người, sảng khoái đến mức mỗi một lỗ chân lông cũng kêu gào nở ra. Lâm Tiểu Kiều tựa vào trước ngực của Thẩm Gia Mộc, ngước đầu rên bên cổ anh tựa như một chú mèo con. Thẩm Gia Mộc vùi đầu vào hõm vai của cô, tinh tế mà gặm cắn, lưu lại một chuỗi dấu răng ngay ngắn thẳng hàng. Tay của anh du ngoạn ở trước ngực cô, đợi đến lúc ngón tay dừng lại ở giữa hai vệt hồng nho nhỏ thì anh chợt giống như một cậu nhóc tinh nghịch phát hiện ra niềm vui thú trong trò chơi, thỉnh thoảng kẹp một cái, thỉnh thoảng lại kéo nhẹ mà đùa giỡn.
Lâm Tiểu Kiều chỉ cảm thấy trong cơ thể như có ngọn lửa đang thiêu đốt, cô nóng đến mức rất khó chịu, chỉ hi vọng có thể kéo anh cùng cháy với cô. Thẩm Gia Mộc đổi tay, dùng móng tay gãi nhẹ đầu nhọn mềm mại kia, bụng Lâm Tiểu Kiều co rụt lại, ưỡn nửa người ra, vì vậy cho nên phía dưới trào ra một ít chất lỏng trong suốt.
Cô có chút lúng túng nhẹ nhàng di chuyển hai chân muốn che kín phong cảnh xấu hổ này, Thẩm Gia Mộc lại cười cười đẩy hai đầu gối của cô ra. Lâm Tiểu Kiều xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng bừng, vươn tay bắt lấy tay anh, Thẩm Gia Mộc cũng theo sức lực của cô mà rời khỏi hai đầu gối, cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm, tay của anh lại chạy vào giữa hai chân của cô.
Địa phương mềm mại kia được anh bao trọn trong lòng bàn tay, lửa nóng cùng lửa nóng kết hợp chung một chỗ thì sẽ có cảm giác gì đây? Đó giống như là hai luồng lửa nóng hợp lại thành một lan ra địa phương mẫn cảm nhất, mà cùng một lúc tất cả tứ chi của cô cũng giống như được đổ đầy rượu. Toàn thân nóng hừng hực, Lâm Tiểu Kiều trở tay ôm lấy đầu của Thẩm Gia Mộc. Cổ của hai người rúc vào nhau, sinh động giống như một đôi yêu nhau đang đóng cảnh uyên ương vậy. Một tay của anh đặt sẵn ở eo của cô khiến cô dựa về phía sau, một tay khác lại thăm dò giữa hai chân của cô mà vân vê nhào nặn, mà hai tay của cô xuyên qua tóc anh, nắm thật chặt, hai người cũng hôn thật sâu...
Khi hai người đang dây dưa khó dứt thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Diệp Xa cũng kêu to: “Mợ ơi mợ, mau ra đây đi, con còn muốn ăn cơm trộn nữa, mợ mau ra ngoài đi.”
Lâm Tiểu Kiều kinh ngạc, vội vàng đẩy Thẩm Gia Mộc ra, vươn tay lấy khăn tắm trên giá treo bên cạnh. Đáy mắt của Thẩm Gia Mộc cũng nhanh chóng biến thành xanh biếc trầm tĩnh, vừa cúi đầu nhìn, nơi đó đã sớm dựng đứng, anh ngồi dậy kéo hông của cô dâu nhỏ, cô liền ngã lên trên người anh.
“Làm gì vậy? Xa Xa còn ở bên ngoài đấy, sao anh không nhìn tình huống gì thế?” Lâm Tiểu Kiều gấp đến độ đánh vào vai anh một cái.
“Tình huống? Đây không phải là tình huống tốt sao? Chúng ta ở trong phòng ngủ của mình, ở trong bồn tắm, em cũng không mặc quần áo, bà xã, năng lực kiềm chế của anh không có tốt như em tưởng tượng đâu.” Thẩm Gia Mộc cười cười, bàn tay lại bắt đầu không thành thật mà đi vào, âm thanh ngoài cửa cố chấp truyền đến, Lâm Tiểu Kiều sợ đứa trẻ nghe thấy âm thanh gì cho nên không chịu phối hợp cùng anh, cô liều mạng giãy giụa.
Con ngươi của Thẩm Gia Mộc buồn bã, một tay giữ vai của cô ép về phía anh, một tay khác thì trực tiếp tách phía dưới đã ướt nhẹp kia ra, ngón trỏ dứt khoát đi vào. Rốt cuộc cũng vào được! Lâm Tiểu Kiều cứ như vậy ngồi trên ngón tay của anh, xấu hổ đến muốn chết. Thế nhưng hết lần này tới lần khác cơ thể lại hưởng thụ sung sướng, cô lắc mông muốn đứng dậy, anh cũng không ngăn cản, chờ đến lúc ngón tay chỉ còn một đốt ở bên trong, anh lại kéo cô xuống, vui mừng không dứt...
Lâm Tiểu Kiều chỉ cảm thấy một giây kia, tất cả mọi cảm giác cũng chỉ tập trung vào chỗ nhạy cảm đó, ngón tay của anh tiến vào, ngón tay của anh gãi nhẹ, ngón tay của anh đè ép. Khi tiếng rên rỉ phá tan cổ họng, Thẩm Gia Mộc cũng không nhịn được nữa, rút ngón tay tràn đầy nước ra, nâng chân của cô lên, giống như là thầy tu ngồi thiền mà ngồi vào chỗ của mình, dùng cái to lớn đã sớm sưng tấy đến mức nổi đầy gân xanh mà nhắm ngay vào cánh hoa của cô.
“Ngoan, để nó đi vào, đừng để em bị thương.”
Lâm Tiểu Kiều ngượng ngùng quay đầu nhìn anh một cái, lại cúi đầu nhìn cái kinh người đó, miệng hít một hơi khí lạnh, để nó từ từ dẫn dắt tiến vào trong cô. Mới vào được một ít mà Thẩm Gia Mộc đã cảm giác được thịt mềm từ bốn phương tám hướng nhào tới siết thật chặt đỉnh đầu, càng không ngừng đẩy anh ra bên ngoài. Anh cũng hít một hơi khí lạnh, dừng lại ngang hông, cứ như vậy chịu đựng cô.
Vì cô đơn mấy tháng cho nên trong khoảng thời gian ngắn như vậy cô không chịu nổi sự mãnh liệt của anh, vì vậy cô dùng đau đớn để biểu hiện sự bất mãn của mình. Lâm Tiểu Kiều khóc lên, liên tục kêu đau. Thẩm Gia Mộc không thu lại được, vừa liếm nước mắt của cô vừa dùng sức kích thích, Lâm Tiểu Kiều vừa di chuyển một cái, hai chú tiểu bạch thỏ trước ngực liền dao động khiến mắt anh hoa lên, vẫn giữ tư thế đó, xoay một vòng, mặt đối mặt, anh liền cắn lên nơi mềm mại ngon miệng kia một cái. Đầu lưỡi thấm ướt nhũ hoa, thậm chí thỉnh thoảng Thẩm Gia Mộc còn ngậm trong miệng bú mút vài cái. Đầu óc cô run rẩy, choáng váng đến mức sung huyết.
Lâm Tiểu Kiều lấy tay che miệng, bộ dạng nức nở nhìn Thẩm Gia Mộc máu nóng sôi trào, giữ cô ra vào càng lúc càng thêm dùng sức, cuối cùng Lâm Tiểu Kiều không chịu nổi nữa, khóc lóc kêu to: “Không muốn... Sâu như vậy... Nặng như vậy...”
Làm sao mà Thẩm Gia Mộc quản được nhiều như vậy, anh ôm eo để cô ở trên hông của mình, di chuyển ra vào, không lâu sau, Lâm Tiểu Kiều liền xụi lơ ở trên người anh. Trong đầu có sắc trắng lóe lên, màu sắc chói mắt kia mang đi tất cả mọi ý thức của cô, cuối cùng chỉ bằng bản năng mà cô co rụt phía dưới lại kẹp chặt lấy anh.
Hô hấp của Thẩm Gia Mộc càng ngày càng nặng nề, về sau rên lên vài tiếng, muốn rút ra, lại bị Lâm Tiểu Kiều giữ lại. Anh ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn cô, cô cười cười, trên mặt tràn đầy mồ hôi cùng nước mắt đan xen vào nhau, hôn lên đôi môi của anh nói trước: “Ở bên trong đi, em sẽ sinh cho anh một cục cưng.”
Hai người không ngừng hôn nhau đứng lên, Thẩm Gia Mộc rút nơi đã thu nhỏ trở lại ra, sau đó ôm cô vào trong ngực hôn từng cái từng cái. Lâm Tiểu Kiều mệt mỏi đến mức ngay cả mắt cũng không muốn mở ra, tựa vào trong ngực đi theo anh. Thẩm Gia Mộc vuốt ve cô một lúc lâu, hỏi: “Tại sao đột nhiên lại nhớ tới chuyện sinh em bé?”
“Em muốn có con, hơn nữa mẹ anh cũng rất mong chờ.”
“Không phải là còn có Xa Xa và Dao Dao chơi đùa cùng mẹ sao? Anh thì không vội, đợi thêm mấy năm nữa đi, qua mấy năm nữa, bây giờ em còn nhỏ.”
Trong lòng Lâm Tiểu Kiều rơi lộp bộp, xem ra là anh thật sự không muốn, mới vừa rồi còn nóng hừng hực thì bây giờ trái tim giống như bị dính phải một trận mưa lớn vậy, trong nháy mắt chợt lạnh như băng...