Mắt Lâm Tiểu Kiều trĩu xuống, uể oải ngáp, lại không chịu nhắm mắt, Thẩm Gia Mộc nhìn thấy bộ dạng đáng yêu như vậy của cô liền cười không ngừng, trong lòng không khỏi lại có vài phần trìu mến. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, anh mới đi tới, nhéo cằm cô nhóc, thấy cô nhíu mày thì lại xoa nhẹ hai cái vỗ về, ý cười trên khóe miệng làm thế nào cũng không dấu được: “Đứng dậy, em về trước thay đổi quần áo đi, anh phải trở về quân đoàn rồi.”
“Anh có thấy phiền hay không!” Lâm Tiểu Kiều vừa nghe anh phải trở về, trong lòng cực kỳ buồn bã, nhưng lại không thể khóc lóc ngăn không cho anh đi, đành phải thể hiện sự không kiên nhẫn để che dấu nội tâm buồn phiền, “Nếu phải đi thì cứ đi đi, em mệt chết đi được, ngủ một chút nữa rồi sẽ tự mình trở về nhà!”
“Anh muốn trả phòng, em ngủ ở đây làm gì?” Thẩm Gia Mộc đã sớm quen cái tính tình thỉnh thoảng không có nề nếp của cô, nói thật, chỉ cần không quá đáng quá, anh còn cảm thấy rất hưởng thụ, không phải phụ nữ đều như vậy sao? Trước kia nhìn bộ dáng cô dè dặt bước từng bước anh cảm thấy rất đau lòng. Vì thế, tính tình dễ chịu của anh lại bộc phát một lần nữa, gỡ chăn mền đang quấn quanh Lâm Tiểu Kiều ra từng chút một, giống như là lột vỏ kén chậm rãi kéo người từ bên trong ra.
Lâm Tiểu Kiều mệt đến mức chỉ muốn nằm, tựa vào trước ngực anh nhìn anh thành thạo thay cô mặc quần áo, lại cảm thấy chính mình có chút kiểu cách quá. Ngượng ngùng đẩy tay anh ra, tự mình ngồi thẳng dậy cầm bộ quần áo mặc vào người, đang chải đầu, Thẩm Gia Mộc đã sắp xếp lại đống bừa bộn ở trên giường, sau đó ngồi trên ghế sô pha móc điếu thuốc lá ra để bên miệng, nhìn cô cắn cắn môi, tay cầm lược tùy ý chải tóc.
“Mới sáng sớm đã không cần phổi của anh rồi hả?” Lâm Tiểu Kiều tết tóc xong, hung hăng lấy điếu thuốc lá trong miệng anh ra ném vào bồn cầu.
Lúc này trong lòng Thẩm Gia Mộc đầy tâm sự, chỉ liếc mắt nhìn cô, thở dài một cái rồi lại tiếp tục trầm mặc. Lâm Tiểu Kiều giật mình, nghĩ rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đi tới, tựa vào trong lồng ngực của anh, giọng nói dịu dàng mềm mại an ủi anh. Thẩm Gia Mộc suy nghĩ một lúc vẫn không yên lòng, dứt khoát hạ quyết tâm, nói với cô: “Nửa năm này, em chuyển vào Thẩm gia ở tạm đi.”
Lâm Tiểu Kiều biết anh lo lắng cô cùng Tần Tĩnh không hòa hợp được, mặc dù cô mơ hồ cũng có chút lo lắng, nhưng Tần Tĩnh là mẹ của anh, cô thì có thể làm gì được cơ chứ? Ở Lâm gia, đối với cha mẹ mình, cô cũng không dám có một chút động tác phản kháng, huống chi Tần Tĩnh này còn có một tầng quan hệ với người trước mặt, ngoại trừ chấp nhận thì cô không có lựa chọn nào khác.
Trong lòng Lâm Tiểu Kiều hiểu rõ, cho dù Tần Tĩnh có làm bất cứ chuyện gì, Thẩm Gia Mộc cũng là con trai của bà, anh là do bà mang thai mười tháng chịu hết đau đớn để sinh ra. Nhưng mà chính cô có thể sẽ không làm bà xã của Thẩm Gia Mộc cả đời được, tính cách và điểm giới hạn của Thẩm Gia Mộc như thế nào, trong lòng cô đều biết, một khi vượt quá giới hạn đó, anh sẽ làm gì, không cần tưởng tượng cũng có thể đoán được. Vì vậy, Tần Tĩnh gây nên trận chiến này, Lâm Tiểu Kiều cũng chỉ có thể nhượng bộ, đương nhiên, trước mặt người đàn ông này cô thỉnh thoảng tỏ ra yếu thế cũng coi như một loại bồi thường. Chí ít khi Tần Tĩnh khiến cô tức giận, trong giây lát Thẩm Gia Mộc sẽ đối tốt với cô gấp mười gấp trăm lần, thế giới này rất công bằng, mình bỏ ra cái gì thì sẽ nhận lại được cái đó. “Hay là thôi đi.” Lâm Tiểu Kiều vuốt vuốt khuy áo anh rồi lắc đầu, “Em ở chỗ của chị anh, lại nghe người ngoài nói không tốt, đến lúc đó trên mặt mẹ không ánh sáng, trong lòng cũng khó chịu, em và chị ấy càng khó xử. Bây giờ trong lòng bà nghĩ tại sao anh không lấy Lâm Tĩnh Hảo làm vợ, cho nên nhìn em có chút không vừa mắt mà thôi, qua một thời gian ngắn là tốt rồi.”
Thẩm Gia Mộc đưa tay ôm cô sát vào người, vuốt sợi tóc rơi trên trán cô, lại nhéo chóp mũi của cô, không có... chút nghiêm khắc nào dạy dỗ: “Lại lôi chuyện cũ ra, có phải không? Lâm Tĩnh Hảo muốn theo anh nhưng không liên quan đến anh, em không nên động một tí lại nói chuyện của cô ấy trong nhà chúng ta.”
“Sao lại không liên quan?” Lâm Tiểu Kiều cười hì hì, nhìn kỹ cũng không phát hiện được cô đang rất khó khăn để che giấu sự mất mát, “Cô ấy không phải là chị vợ của anh sao? Ngay cả điều này anh cũng quên?”
Thẩm Gia Mộc thở dài một hơi, nhẹ nhàng nắm bàn tay của cô, chậm rãi dùng sức, đến lúc cô kêu đau mới dừng lại: “Vừa rồi là cảm giác gì?”
“Ngón cái của anh ấn một điểm rất sâu, sau đó càng ấn càng đau.” Lâm Tiểu Kiều chăm chú trả lời.
“Vậy thì đúng rồi, giữa chúng ta đúng là tồn tại như vậy. Anh sợ Nhĩ Đông, không muốn gây áp lực cho em, cho nên cho em chuyển ra ngoài ở. Thế nhưng, trong một năm ba phần tư thời gian anh đều ở bộ đội, cho nên tình cảnh của em như thế nào, anh cũng không biết rõ. Làm vợ lính không phải dễ, lại kiên trì được thì vô cùng hiếm thấy, anh cũng lo lắng không biết em có thể kiên trì được hay không, cho nên, anh muốn cho em một chút áp lực, như vậy em sẽ luôn nghĩ trong lòng rằng em là vợ lính. Nhưng mà anh lại sợ mình điều khiển sức lực không tốt, ra tay quá sức, em không chịu nổi sau đó một mực chạy đi thì làm sao bây giờ?”
“Sao anh lại có ý nghĩ như vậy?”
“Tiểu Kiều, mẹ của anh sinh anh ra rồi nuôi lớn anh rất không dễ dàng, có thể nhường nhịn bà ấy điều gì anh đều sẽ nhường nhịn, hi vọng em sẽ tha thứ cho anh. Anh biết bắt em làm điều này là rất quá đáng, nhưng chúng ta là con cái, ngoại trừ đảm bảo bọn họ có thể yên ổn hưởng thụ tuổi già thì còn hy vọng xa vời gì khác đây?” Hình như Thẩm Gia Mộc có chút khẩn trương, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, nhưng vẫn thẳng lưng tiếp tục nói, “Nếu ở nhà em bị mẹ anh làm cho tức giận, em có thể tùy ý phát tiết với anh, nhưng mà cố gắng đừng để xảy ra xung đột với bà ấy có được hay không?”
Vành mắt Lâm Tiểu Kiều nóng lên, rốt cuộc người đàn ông này coi trọng tình thân bao nhiêu mới có thể khiêm nhường nói ra những lời này? Sự kiêu ngạo của anh, khí thế của anh đều không ép được anh cúi đầu nhún nhường trước cô. Cô cũng không phải là một người có tính cách nóng nảy, chồng mình cũng làm được, mọi việc đều đã được quyết định, cô còn có thể từ chối sao?
“Em hiểu rồi, anh yên tâm đi.” Lâm Tiểu Kiều xé khăn giấy, lau mồ hôi trong lòng bàn tay anh, Thẩm Gia Mộc không chút xấu hổ lùi về phía sau rụt tay lại, cô nheo mắt liếc anh một cái, rồi lại tiếp tục động tác trong tay: “Vậy tại sao trước kia anh lại đối xử với mẹ anh quyết liệt như vậy hả?”
“Để em phải chịu nhiều khổ cực anh thực sự không nỡ, trước tiên để bà ấy thấy rằng, anh cưới vợ là có thể quên mẹ, như thế, bà ấy có phần kiêng dè một chút, điều đó đối với em sẽ tốt hơn một chút.” Giờ phút này Thẩm Gia Mộc cười có chút ngây ngô, không giống ngày xưa khí thế hào hùng bức người, bất cứ điều gì so với ngày xưa đều càng làm cho Lâm Tiểu Kiều động tâm.
Nghĩ đến người đàn ông vì lòng dạ đàn bà mà nảy lên ý tưởng này, Lâm Tiểu Kiều đã cảm thấy buồn cười, thấy bộ dạng nghi ngờ của anh, cô đành phải đưa cái lợi và cái hại giữa mối quan hệ nói cho anh nghe: “Anh làm như vậy, trong lòng mẹ anh sẽ chỉ càng ghét em thêm. Phụ nữ và đàn ông các anh suy nghĩ vấn đề không giống nhau, anh cảm thấy một lần xuống ngựa thể hiện uy nghiêm là mẹ anh sẽ không gây gổ. Nhưng mà, phụ nữ không giống tân binh trong bộ đội, đe dọa một cái là chỉ nghe anh nói, anh nói nặng thì bà sẽ nghĩ nhiều, so với tưởng tượng của anh thì tâm tư của phụ nữ luôn rất tinh tế rất cố chấp.”
Thẩm Gia Mộc nghe cô phân tích cũng có lý lẽ, biết trong lòng người phụ nữ này cũng không phải là không biết gì cả , cũng yên lòng lại. Hai người chưa ăn bữa sáng, thừa dịp thời gian còn sớm tranh thủ về nhà, khi hai người đi vào sân, Tần Tĩnh vẫn chưa rời giường. Vào phòng, Thẩm Kiến Đàn tập thể dục buổi sáng đang từ bên ngoài trở lại, nhìn vợ chồng son khom lưng do dự nhẹ nhàng bước vào cổng chính, nhanh chóng đến phòng ngủ thì cô nhóc bỗng nhe răng trợn mắt bổ nhào vào lưng Thẩm Gia Mộc.
Thẩm Kiến Đàn nhìn con trai dễ dàng nhấc Lâm Tiểu Kiều lên, vẻ mặt cưng chiều cười thì đột nhiên cũng nhớ tới lúc ấy Thẩm Gia Giai vừa gả cho Diệp Mặc. Khi đó, Thẩm Gia Mộc không ở nhà, ngoại trừ vùi mình trên sân huấn luyện thì cũng là ở trong doanh trại, trước mặt hai người vợ chồng bọn họ cũng chỉ có đứa bé Thẩm Gia Giai, cho nên, hai người gần như là cưng chiều cô yêu thương cô muốn chết. Lúc ấy ông cũng có thể nhìn ra được Diệp Mặc thật sự yêu Thẩm Gia Giai, bốn người trong khu nhà nhỏ ở Thẩm gia này thực sự quá vui vẻ, mỗi ngày từ sáng đến tối, hầu như tiếng cười chưa từng đứt đoạn. Về sau, làm sao lại có thể phát triển thành tình hình này? Ông không muốn hồi tưởng lại ngày đó, cho dù Diệp Mặc đứng trước cửa vô số lần, ông cũng chưa từng mềm lòng, cho dù chuyện này không phải lỗi của Diệp Mặc, ông cũng không cho anh bước vào Thẩm gia lần nữa, bởi vì Diệp Mặc không chỉ làm tổn thương trái tim con gái bảo bối của ông, mà còn làm tổn thương trái tim mỗi người trong gia đình hạnh phúc này, chỉ ngoại trừ Tần Tĩnh.
Vừa nghĩ tới vợ mình, ánh mắt Thẩm Kiến Đàn liền trở nên có chút thất bại, cụp mắt lại, lúc ngẩng đầu lên, Thẩm Gia Mộc đã cõng Lâm Tiểu Kiều về phòng. Ông khẽ cười đứng lên, qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cảm thấy sáng sớm chính là thời gian đẹp nhất, xem ra ánh mắt của Thẩm Gia Mộc rất khá.
Thẩm Gia Mộc vội vã trở về phòng, vội vã thu xếp bánh kẹo cưới và bao lì xì mà Lâm Tiểu Kiều đã chuẩn bị xong trở về quân đội. Ngày mai Lâm Tiểu Kiều mới đi làm, tiễn Thẩm Gia Mộc đi cô liền vùi đầu vào ngủ. Lâm Tĩnh thức dậy thấy không có ai, không vui gõ cửa phòng cô, Lâm Tiểu Kiều không có cách nào, đành phải vật lộn bò dậy ra mở cửa.
Cô vừa mở cửa một cái Tần Tĩnh đã nhìn vào bên trong, hỏi: “Gia Mộc quay lại quân đội rồi?”
“Vâng, vừa mới đi buổi sáng ạ.”
“Vậy cô vẫn còn ngủ?” Tần Tĩnh tức giận hỏi ngược lại, hai mắt lườm cô, lại dặn dò nói, “Xuống lầu ăn sáng!”
“Vâng.” Lâm Tiểu Kiều quay vào trong phòng, ra sức vốc nước lạnh vào mặt, vỗ liên tiếp vài cái mới hơi tỉnh táo lại. Cam chịu mà nhìn mình trong gương nhếch khóe miệng, nhìn qua thì sắc mặt vẫn chưa phải tốt lắm, suy nghĩ một chút, cô lấy dây chuyền mà Thẩm Gia Mộc mua cho cô ngày hôm qua ra đeo lên cổ, nhờ có bạch kim tôn lên, cả người nhìn qua đã tươi tắn lên một chút, lúc này Lâm Tiểu Kiều mới xuống lầu ngồi bên cạnh Tần Tĩnh.
Lúc ăn sáng, mọi thứ đều yên bình, Tần Tĩnh cũng không làm khó cô, Lâm Tiểu Kiều thở ra một hơi rồi lại cùng Tần Tĩnh ở trong phòng khách cắm hoa. Đối với việc này, một chữ Lâm Tiểu Kiều cũng không biết, chỉ có thể ở bên cạnh đưa hoa cho Tần Tĩnh. Tần Tĩnh vốn không chú ý đến cô, khi nhận lấy cành bách hợp cuối cùng trong tay cô thì đột nhiên bà nhìn thấy dưới ống tay áo cô lộ ra một chiếc vòng tay thạch anh màu hồng nhạt.
“Hôm qua đi dạo phố mua vòng tay?”
“A?” Lâm Tiểu Kiều nơm nớp lo sợ quan sát vẻ mặt của mẹ chồng, gật đầu một cái, “Vâng, ngày hôm qua con cùng Thẩm Gia Mộc đi ra ngoài mua vài thứ.”
“Ừ.” Tần Tĩnh không nói gì nữa, theo cổ tay nhìn lên trên, thấy trên cổ cô là dây chuyền bạch kim thì dừng một lúc, cuối cùng vành mắt dừng ở vành tai cô, chân mày nhíu lại, “Con không thích khuyên tai mẹ tặng sao?”
“Không phải ạ, con rất thích.” Trong lòng Lâm Tiểu Kiều lập tức hiểu ra mẹ chồng lại không vừa lòng muốn bắt bẻ điểm này, “Con chưa xỏ lỗ tai, vì vậy mới không đeo được khuyên tai.”
“Tặng con thì con cứ đeo đi, bịa đặt che giấu hẹp hòi.” Tần Tĩnh cũng không nhìn cô, quay đầu loay hoay nhìn thành quả của mình.
Lâm Tiểu Kiều hiểu ý của bà, rụt cổ một cái, bất đắc dĩ hứa: “ Vậy buổi chiều con sẽ đi xỏ lỗ tai.”
Tần Tĩnh hừ một tiếng coi như biết rồi, lúc trước Lâm Tiểu Kiều sợ đau nên thề sẽ không xỏ lỗ tai, lại nhìn mẹ chồng một lần nữa, chỉ đành ép buộc mình nuốt sợ hãi vào trong bụng.