Lang trung nói: "Tim thai có chút yếu, còn xin công chúa chú ý chuyện ăn uống, đợi ta kê cho người chén thuốc an thai điều hòa lại, nhìn xem có cải thiện hay không."
Lạc Vân nghe Ngư Dương có thai, nhất thời không biết nên mừng thay cho nàng hay không, đợi lúc lang trung lui xuống đi kê đơn thuốc, nói: "Nếu tướng quân biết người mang thai..."
"Tuyệt đối không nên nói cho hắn biết!" Ngư Dương vội vã mở miệng nói.
Nàng trầm mặc một chút, lại nói tiếp: "Bởi vì nguyên nhân từ mẫu hậu ta, bây giờ ở trong kinh thành ta đã thối không ngửi được, người người chỉ sợ tránh không kịp. Trước đó vài ngày, lúc ta đi gặp phụ hoàng, ông ấy không muốn gặp ta, lại phái người nhắn cho ta, kêu ta về sau đừng cố tình làm bậy, phải học cách khiêm tốn làm người, nếu không chính là tìm đường chết cho phu quân của mình... hơn nữa, bây giờ tướng quân hắn rất căm hận ta, ta cần gì phải đưa ra vấn đề khó cho hắn? Nếu đã như vậy, hòa ly cũng tốt, tối thiểu nhất hắn và Quy Bắc cũng coi như trong sạch, sẽ không tiếp tục có liên quan đến phế hậu, về sau làm quan cũng thoải mái chút."
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lạc Vân nghe Ngư Dương nói, cảm thấy sau khi nàng trải qua trận biến cố quốc sự gia sự này, ngược lại là có chút trưởng thành.
Cô công chúa từ đầu được phụ hoàng mẫu hậu yêu thương chiều chuộng cuối cùng là không còn chấp nhất với chấp niệm của mình nữa, mà đã học được cách suy tính cho người khác.
Chỉ tiếc nàng học được quá muộn, nếu sớm hiểu được người ở chỗ thấp không dễ dàng, chắc cũng sẽ không có kết quả nghiệt duyên như thế.
Ngày đó được Lạc Vân làm bạn, Ngư Dương rốt cục trịnh trọng đưa thư hòa ly có chữ ký đồng ý đến cho tướng quân vào sáng sớm.
Một bức thư được viết làm hai phần, nàng giữ lại cho mình một phần, lại đưa cho tướng quân một phần, từ đó hai người có thể ai đi đường nấy rồi.
Công chúa mang theo một tia lưu luyến, đánh giá cuộc sống của mình nhiều năm trong phủ trạch. Ở chỗ này, nàng đánh giá là mình sống những ngày tháng ngọt ngào nhất trong cuộc đời, đáng tiếc kết quả là, một giấc mộng Hoàng Lương, công dã tràng thôi.
*giấc mộng hoàng lương: giấc mộng hão huyền, vỡ mộng
Bây giờ đã tỉnh mộng, nàng cần gì phải ở lì không đi? Lại khiến cho hai cha con ở bên ngoài không có chỗ ở cố định?
Nghĩ đến đây, nàng chậm rãi mở miệng nói: "Thái tử phi, ta còn dày mặt, cầu người một chuyện."
Lạc Vân trịnh trọng nói: "Người nói đi, chỉ cần ta có thể làm, nhất định tận tâm giúp đỡ."
Công chúa nói: "Năm đó Phụ hoàng thưởng cho ta đất ruộng tại Vân châu, nơi đó có ốc trạch có thể tiêu khiển ngày hè, ta muốn dời đến nơi đó ở, để trống tòa trạch này cho hai cho con bọn họ. Nhưng mà trước khi đi... ta muốn đi thăm mẫu hậu một chút, cáo biệt với bà ấy."
Lạc Vân chần chờ một chút, nói: "Việc này ta cũng không có cách nào làm chủ, còn cần ta xin phép Thái tử một chút."
Ngư Dương cười khổ một tiếng: "Ta cũng biết làm khó dễ ngươi, ân tình của ta đối với ngươi, kỳ thật ngươi sớm đã hoàn lại. Giống như có thể để ta biết được ta đã mang thai đứa bé này, cũng khiến ta cảm động đến rơi nước mắt. Ngươi không cần khó xử, nếu Thái tử không đồng ý cũng có thể hiểu, ta sẽ không trách ngươi."
Như vậy, Lạc Vân nắm chặt lại tay của nàng, nói khẽ: "Vì cốt nhục trong bụng của người, người cũng phải phấn chấn lên, đừng sầu não uất ức, nếu không đứa bé trong bụng cũng sẽ biết."
Sau một phen trấn an, nàng tạm biệt Ngư Dương.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lúc nàng quay lại đông cung, lại phát hiện Hàn Lâm Phong đi tuần dưới thôn quê đã trở về. Ở nông thôn mấy ngày, hắn dường như lại rám đen chút. Bây giờ thời tiết chuyển sang lạnh lẽo, vậy mà hắn cởi tr.ần luyện quyền ở võ trường nhỏ trong đông cung, đại khái là mấy ngày nay quá bận rộn, cũng không đoái hoài tới quyền cước, sợ bị thụt lùi, lúc này mới hồi cung đã bắt đầu hoạt động gân cốt.
So với vẻ bề ngoài của hắn, thì thân hình của hắn cũng rất đáng xem, mặc dù lúc mặc y phục lộ ra sự cao gầy, nhưng vừa cởi y phục ra thì toàn là cơ bắp rắn chắc.
Nhất là nhìn bóng lưng hắn, lưng eo căng đầy, cánh tay rắn chắc, cánh tay dài thật sự là mạnh mẽ có lực.
Mỗi lần Lạc Vân nhìn hắn, đều cảm thấy hai mắt có lại ánh sáng thật là tốt, sắc đẹp của nam nhân như vậy, không dùng ánh mắt thưởng thức, quả nhiên là đáng tiếc...
Hàn Lâm Phong luyện quyền xong, thì trông thấy Thái tử phi của mình đang ửng hồng gò má, dựa vào cột trụ hành lang, mỉm cười nhìn mình.
Hàn Lâm Phong nhận lấy khăn lau mồ hôi hạ nhân đưa tới, sau đó khoác y phục lên, bước từng bước dài đi đến chỗ Lạc Vân, sau đó hỏi: "Sao nàng lại cười không đứng đắn như thế?"
Nụ cười trên mặt Lạc Vân đã lui, ánh mắt lại trợn tròn: "Sao lại không đứng đắn chứ?"
Hàn Lâm Phong nghĩ nghĩ, đàng hoàng nói: "Giống như Quách Yển bằng hữu cũ trước kia của ta nhìn thấy tuyệt sắc..."
Lạc Vân không nghĩ tới hắn dám so sánh mình với tên háo sắc kia.
Nàng nghĩ đến đức hạnh của Quách thế tử, rồi hất cằm nhẹ lên, liếm liếm môi anh đào, duỗi ngón tay ra, cầm lấy cằm của Hàn Lâm Phong, nói thật nhỏ: "Gia mấy ngày nay không tiện, đợi ta rãnh rỗi rồi, lại đi tìm ngươi... aiza!"
Hàn Lâm Phong mới ở trên cao nhìn xuống, cúi đầu nhìn xem tiểu yêu tinh không biết sống chết dám "đùa giỡn" mình, tính toán một chút, sau khi nàng có thai thì hắn coi như vào miếu hòa thượng. Bởi vì lão lang trung nói Thái tử phi vừa mới có thai, không nên sinh hoạt phu thê, mấy đêm đến mỗi khi thân thể thơm nức mềm mại của nàng ủi vào trong lồng ngực của hắn, Hàn Lâm Phong phải không ngừng mặc niệm tâm pháp luyện khí.
Hiện tại cô gái nhỏ này lại không biết sống chết mà đùa mình, xem ra không cho nàng biết lúc nam nhân phát hỏa có dáng vẻ gì, thì bản thân hắn cũng không tính là nam nhân nữa rồi!
Nghĩ đến đây, nàng chưa kịp diễn xong phong cách của Quách công tử, Hàn Lâm Phong đã ôm lấy Tô Lạc Vân, sải bước vào ngủ phòng, rồi dùng một cước đóng lại cửa lại.
Trong căn phòng đóng chặt truyền đến tiếng cười và tiếng hô của Lạc Vân: "Ai nha, chàng muốn làm gì? Ta đang mang mang thai đấy!"
Sau đó là âm thanh nam nhân nghiến răng thấp giọng nói: "Dám gây chuyện mà không dám nhận, hôm nay nàng không giúp ta dập lửa, thì đừng mong ra khỏi phòng này!"
Sau đó âm thanh giảm thấp xuống, chờ Hàn Lâm Phong biến đổi cách, dạy cho nữ nhân cách dập lửa như thế nào thì cũng đã qua hơn một canh giờ.
Lạc Vân mím môi hồng hào, ôm vòng eo nam nhân, ngược lại là rảnh rỗi nói một chút chuyện Ngư Dương công chúa muốn gặp Vương hoàng hậu một lần.
Hàn Lâm Phong suy nghĩ một chút nói: "Mẹ con với nhau mà, không cho gặp đúng là không khỏi quá mức lạnh lùng, vừa vặn qua hai ngày nữa là trung thu, để các nàng gặp mặt một lần đi."
Lạc Vân nhẹ gật đầu, cũng cảm thán nói: "Bây giờ Ngư Dương công chúa mang thai, lại không muốn nói cho tướng quân biết, chỉ một mình nuôi dưỡng. Nhưng mà công chúa làm như vậy cũng đúng, nếu tướng quân bởi vì đứa con mà tạm thời chứa chấp nàng, khúc mắc lớn như vậy cũng khó có thể tiêu hóa... Năm đó nếu nàng ấy không cố chấp quá mức, có lẽ cũng có bình yên của mỗi người, tướng quân và nàng đều sống cuộc sống của chính mình."
Hàn Lâm Phong nhíu mày, nhẹ nhàng sờ mái tóc của nàng nói: "Bây giờ nàng cũng đang mang thai, nếu ngày nào đó giận dỗi với ta, cũng không cho phép một mình hờn dỗi, học dáng vẻ ôm con lén trốn đi của công chúa!"
Lạc Vân nhìn hắn rẽ đến chỗ không hề có liên quan gì, nhịn không được hé miệng cười nói: "Chàng đang nói cái gì vậy? Nhưng nếu như thật sự có một ngày, chàng không cần ta giống như Triệu Đống, ta không đi, chẳng phải là tự chuốc nhục nhã?"
Hàn Lâm Phong hung hăng hôn môi của nàng, nói: "Trong lòng nàng ta không đáng tin cậy như vậy sao? Nếu như thật sự có một ngày như vậy, tất nhiên là ta bị người khác giả truyền lời nói, nàng không tận tâm bảo vệ phu quân, một lòng muốn bỏ chạy là sao chứ?"
Lạc Vân nghe Hàn Lâm Phong ngụy biện, đầu tiên là cùng hắn cười một trận, thế nhưng trong lòng của nàng thật sự cũng cũng bất an, chỉ nói thật nhỏ: "Lý do khiến nam nhân hưu thê nhiều lắm, tội thất xuất* này, nói chung mọi chuyện đều là nữ tử không đúng, đứng mũi chịu sào chính là chuyện không sinh được con cái... Chàng nói xem nếu như ta không sinh được nhi tử, nên làm cái gì..."
*thất xuất: Bày cớ để bỏ vợ trong thời phong kiến. Không con, dâm, không thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, bị bệnh khó chữa là thất xuất.
Nói đến đây, nàng có chút dừng lại. Bởi vì nàng nghĩ, nếu nàng không sinh được, đương nhiên sẽ có nữ nhân khác kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên sinh con cho Thái tử.
Nhưng mà Hàn Lâm Phong cũng không để ý, hắn phát hiện bởi vì mang thai nên gần đây tiểu nữ nhân này luôn luôn thích hỏi chút vấn đề lung ta lung tung, chỉ có thể bật cười nói: "Ta cũng không phải ông già bảy tám mươi tuổi, làm sao có thể không có bản lĩnh để cho nàng sinh tiếp? Hơn nữa, lỡ như đều là nữ nhi, thì nhận một đứa con thừa tự ở chỗ Hàn Tiêu. Gần đây không phải Hàn Tiêu đang chọn mối hôn sự đến hoa mắt sao? Không chỉ tuyển chính phi, đến trắc phi đều muốn tuyển ba bốn người. Về sau dưới gối của hắn cũng sẽ không chỉ có nữ nhi không thôi đâu? Về sau hoàng thất Hàn gia cũng không thiếu nam đinh, nàng thật sự là buồn lo vô cớ..."
Nói xong, hắn liền ôm Lạc Vân ngủ thiếp đi.
Lạc Vân nhìn lông mi đen dày của Hàn Lâm Phong in bóng xuống dưới mi mắt, nàng biết mấy ngày nay Hàn Lâm Phong cũng cực kỳ mệt mỏi khi ở nông thôn.
Dù sao nếu như năm sau còn nạn đói, loạn lạc trong đám lưu dân sẽ còn xuất hiện nữa. Cho nên dù những chuyện như thuỷ lợi nông nghiệp, hắn thân là Thái tử cũng phải đích thân đi làm, Lạc Vân nhẹ nhàng sờ vào gò má khi hắn ngủ say rồi cũng tựa sát ôm nhau ngủ.
Từ khi vào kinh thành đến nay, hắn vẫn bận bịu không ngừng, thời khắc ôm nhau như vậy đều thật quý giá.
Những ngày này, bởi vì nôn oẹ, cũng bởi vì Hàn Lâm Phong không ở kinh thành, Lạc Vân không ra ngoài gặp người khác.
Kết quả trong kinh thành liền có người bắt đầu truyền tin đồn, nói là bệ hạ không hài lòng với hoàng hậu lắm, Thái tử điện hạ cũng không hài lòng với Thái tử phi xuất thân quá thấp của mình lắm.
Dù sao lúc trước đôi phụ tử này chọn lựa thê tử đều quá mức qua loa, đoán chừng cũng không nghĩ tới bản thân lại có một ngày lên làm hoàng đế.
Bây giờ rốt cục thân ở địa vị cao, muốn đổi một chính thất khác cũng có thể hiểu được. Coi như nếu vì giữ thanh danh không thể trực tiếp phế đi, biện pháp khác cũng cực kỳ nhiều.
Ví dụ như Thái tử phi cáo ốm lâu không gặp người, nói không chừng ngày nào đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Như vậy Thái tử đã có thể làm trọn thanh danh với thê tử kết tóc, lại có thể danh chính ngôn thuận lựa chọn bạn đời xứng đôi khác.