Lạc Vân rất biết ơn người bạn tốt Linh Tú vì lúc trước đã giúp đỡ mình. Hơn nữa trong nhà nàng ta có thí sinh chuẩn bị thi cử, nàng có thể hiểu được tâm tình của bạn tốt.
Cho nên nàng nghĩ một hồi, quyết định nghe theo lời Lục Linh Tú, không nói những lời cứng rắn, mà phải dỗ dành để Lục Thệ trở về trước.
"Lục công tử... Bây giờ ngài chưa có công danh, bản thân cũng không có sở trường, đi theo ta nói những lời này, có phải có chút quá sớm hay không?"
Lục Thệ nghe trong lời Lạc Vân có ý hòa giải, lập tức vui mừng quá đỗi, nhịn không được tiến lên một bước nói: "Lạc Vân, chỉ cần nàng chịu chờ ta, ta nhất định sẽ đỗ đạt công danh trở về!"
Lạc Vân thở dài, trầm giọng nói: "Sắp phải thi rồi mà ngài vẫn có thời gian đi dạo đến chỗ này của ta, theo ta nhìn thấy, ngài trông không giống như có thể vượt qua kỳ thi..."
Nói xong, hắn từ trong ngực lấy ra một gói thuốc đưa cho Lạc Vân: "Đây là một đơn thuốc tốt cho thị lực mà ta tìm được trong sách cổ, dược liệu bên trong là ta tự mình nghiền thành bột... Mấy ngày này, nàng hãy bảo trọng, lần này, ta nhất định sẽ không khiến nàng thất vọng..."
Lạc Vân không muốn nhận, nàng vừa định đẩy gói thuốc trở về, Lục Thệ đã quay người kích động rời đi.
Hắn cũng không mong Lạc Vân có thể đồng ý ngay, chỉ cần nàng không còn đối với mình lạnh lùng như băng, như vậy giữa bọn hắn còn có hy vọng!
Không ngờ chỉ vừa đến ngõ Điềm Thủy, Hương Thảo ở sau lưng nàng liền nhỏ giọng nói: "Đại cô nương, Thế tử đang đứng ở góc đầu ngõ..."
Hương Thảo chỉ muốn nhắc nhở cô nương, dĩ nhiên khó mà nói quá nhỏ, ví dụ như nói Hàn Thế tử giống như đang bị thua tiền cược ở bên ngoài, sắc mặt lạnh lùng, có vẻ có chút không vui.
Lạc Vân nghe vậy thì sững sờ, cẩn thận tính toán thì hình như đã mười ngày nàng không gặp được vị gia này. Nhưng tình cờ gặp cũng không có gì hiếm lạ.
Thế tử dường như không muốn gặp nàng cho lắm, nàng thức thời là tốt. Cho nên, nàng liền giữ lễ tiết một chút theo hướng Hương Thảo chỉ, rồi chuẩn bị quay người về nhà.
"Tô tiểu thư hình như không muốn nói nhiều với ta, cũng là sợ chậm trễ việc học của tại hạ sao?" Hiển nhiên, vừa rồi hắn ở một góc của con ngõ, nghe thấy câu chuyện của Lục công tử và Lạc Vân, nên lợi dụng chuyện này để trêu chọc.
Dù sao cũng không cần phải phân rõ phải trái với bậc quyền quý này, Lạc Vân đành nhếch miệng, mỉm cười, biểu thị cảm thấy thích thú trước sự hài hước của Thế tử, sau đó lại trở về.
Nhưng Hàn Lâm Phong hôm nay có vẻ không vôi, vẫn đứng trước mặt Tô Lạc Vân, nhìn gương mặt có vẻ trở nên bầu bĩnh hơn của nàng, nói: "Mấy ngày nay không gặp tiểu thư, quên hỏi mèo con ta tặng cho ngươi có khỏe không, đang rảnh rỗi... có thể đến chỗ ở của ngươi thăm không?"
Tô Lạc Vân không ngờ hắn lại đột nhiên đề nghị vào cửa làm khách, sau một hồi yên lặng, nàng cũng chỉ có thể đồng ý.
Nói đến, hai người làm hàng xóm lâu như vậy, Hàn Lâm Phong cứ mãi bay tới bay lui qua bức tường, chưa từng đi qua cửa lớn tiểu viện Tô gia.
Lúc Thế tử gia bước qua cánh cửa, vén tà áo dài của mình, yên vị trên sảnh đường của Lạc Vân, liếc nhìn quả cầu tuyết trong vòng tay của Hương Thảo, rồi thuận tay lấy ra một dây vải màu, đeo một cái vòng lục lạc cho mèo con A Tuyết.
Tô Lạc Vân nghe tiếng lục lạc vang lên ở cổ mèo nhỏ, nhất thời không khỏi dừng lại, không biết Thế tử định chọc ghẹo mèo con, làm khách bao lâu.
Mãi mới đợi đến khi Thế tử chọc mèo xong, chậm rãi nâng chung trà lên, lau vụn trà dính trên nắp: "Trùng hợp nghe thấy tiểu thư cùng vị công tử kia nói chuyện, xem ra tiểu thư Hồng Loan tinh động, sau mùa thu đã cân nhắc đến chuyện gả đi rồi?"
Lạc Vân mỗi lần nói chuyện với nam nhân này đều thêm mười hai phần cẩn thận, sợ hắn hiểu nhầm lời nói của mình.
Lần này nghe hắn hỏi mình có phải muốn lập gia thất hay không, nàng hiểu ra: Hắn lo lắng sau khi mình gả đi sẽ rời khỏi ngõ Điềm Thủy, thoát khỏi sự giám sát của hắn, sẽ nói những điều không nên nói với nhà phu quân.
Thế là nàng lập tức trả lời: "Ta chỉ là một kẻ mù lòa, nếu lấy chồng thì chẳng phải sẽ mang họa cho người ta sao? Có lẽ đời này, sẽ không lấy chồng."
Hàn Lâm Phong cười một tiếng: "Với độ tuổi của ngươi, nói cả một đời không gả cũng quá sớm... Ta thấy vị công tử kia thành tâm như thế, nếu tương lai thăng quan tiến tước, đội mũ phương vai quàng khăn, kiệu cao tuấn mã đến rước ngươi, ngươi có thể khước từ được sao?"
Lạc Vân tự giễu cười một tiếng: "Bản thân ta sở hữu một cửa hàng, không lấy chồng vẫn có thể nuôi sống chính mình, lại nói, nếu như thật sự lấy chồng, ta cũng sẽ không tìm một người cửa nhà quá cao. Thứ nhất là với không tới, thứ hai là không hòa thuận được."
Lời này của nàng vốn là để giải sầu cho Thế tử, ám chỉ rằng nếu mình có lấy chồng, cũng sẽ không gả vào đệ tử quan gia tiết lộ bí mật của hắn.
Nào ngờ, Thế tử nghe xong hình như không hài lòng lắm, giọng nói bỗng nhiên trầm một chút, truy vấn: "Sao lại không hòa thuận, nói nghe thử?"
Tô Lạc Vân có chút không bắt kịp suy nghĩ của Thế tử, sau khi dừng lại một chút mới nhận ra hắn là đang hỏi gả vào hào môn có gì không hòa thuận.
Câu trả lời này cũng không cần nghĩ, đều đã có sẵn, Tô Lạc Vân chỉ cần đem lời khuyên mà nhị tiểu thư phủ Lỗ Quốc công từng nói trước mặt nàng lặp lại.
Thế là nàng cười, học theo Phương nhị tiểu thư mà nói: "Vẻ ngoài của ta mặc dù trông có chút tốt, lại đủ đáng thương, có thể khiến quý nhân yêu mến, cao thăng bước vào hầu môn quý phủ. Nhưng trong thâm viện của vọng tộc, dù có làm nô làm thϊếp, sau ót cũng phải mọc thêm một con mắt, phải sống dù chỉ còn một hơi thở. Ta thì một đôi mắt còn không có, hai mắt tối mù, sao có thể sống hòa thuận được đây?"
Lần này Hàn Lâm Phong không nói gì, chỉ đặt lại chén trà lên bàn, thản nhiên nói: "Ngươi vậy mà cũng biết tự mình hiểu lấy mấy phần..."
Nói đến đây, tựa hồ miệng lưỡi cũng không rồi.
Hàn Lâm Phong coi như đã thăm được A Tuyết, đem mèo con trong ngực đưa cho Hương Thảo, rồi giữ im lặng đứng dậy rời đi.
Hương Thảo đi theo sau tiểu thư, cung tiễn Thế tử ra ngoài, lúc đóng lại cửa phủ, thở dài một hơi, nhỏ giọng hỏi tiểu thư: "Thế tử hôm nay bị trúng ngọn gió nào sao? Chẳng lẽ đã hối hận khi đưa mèo cho tiểu thư, muốn tìm cớ đòi lại?"
Lạc Vân cảm thấy Hương Thảo nói năng không hợp lý, Thế tử còn đem cả một hạt nhũ hương to bằng nắm đấm tùy tiện phóng khoáng tặng cho người khác, sao lại keo kiệt như thế được?
Hương Thảo quay người nhìn đại cô nương hoa dung nguyệt mạo nhà mình một chút, lại suy đoán nói: "Chẳng lẽ... Thế tử gia hâm mộ đại cô nương người sao?"
Lần này Lạc Vân trực tiếp bị chọc cho cười, nàng đưa tay mò mẫm điểm lên trán Hương Thảo: "Xem kịch nhiều quá rồi sao? Vị kia ngay cả nữ nhi của phủ Lỗ Quốc công còn chướng mắt, chẳng lẽ mắt hắn cũng mù, lại đi coi trọng một nữ mù thương hộ như ta sao?"
Hương Thảo đã từng gặp qua vị Phương nhị tiểu thư kia, quả nhiên là một mỹ nhân môi hồng răng trắng! Nhưng nàng ta vẫn cảm thấy tiểu thư nhà mình vẫn đẹp mắt hơn vị Phương nhị tiểu thư kia.
Nếu là một nam nhân có đầu óc, hẳn sẽ chọn Phương nhị tiểu thư gia sự hiển hách, một mỹ nhân không bệnh không tai ương.
Lại nói sau khi Hàn Lâm Phong rời khỏi ngõ Điềm Thủy, sắc mặt tuy bình tĩnh như nước, nhưng chỉ có Khánh Dương phục vụ hắn đã lâu mới nhận ra Thế tử dường như có chút không vui.
Không phải sắc mặt âm trầm, mà là bước chân trên đường có chút nặng nề, khác với vẻ mạnh mẽ thoăn thoắt ngày xưa.
Hắn ta thận trọng theo ở phía sau, hỏi: "Thế tử nếu như cảm thấy buồn bực, sao không đến hồ Yến Tử giải sầu một chút? Hồng Nguyệt cô nương đã sai người đưa thư đến cho ngài, nói là mới luyện được hai bài mới, muốn đàn cho ngài nghe."
Hồng Nguyệt cô nương chính là vị hoa khôi gần đây Hàn Lâm Phong luôn mang theo ra đường kia. Mặc gì vị giai nhân này bị Phương nhị tiểu thư chặn lại chế nhạo mấy lần, bị mắng chửi đến suýt chút nữa khóc đến mặt bị mù, nhưng nàng ta vẫn cảm thấy, bản thân mặc dù lưu lạc hồng trần, nhưng vẫn hơn vị thiên kim phủ Lỗ quốc công kia một chút.
Ít ra, theo Thế tử ra đường uống rượu là nàng ta, chứ không phải là thiên kim danh môn kia.
Hơn nữa Thế tử phong lưu nhưng không hạ lưu, đối với những nữ tử phong trần như nàng ta đều nho nhã lễ độ, kể từ đó, Hồng Nguyệt muốn dùng hết sức mình để Hàn Lâm Phong chuộc thân cho mình, vào phủ Thế tử làm thϊếp.
Thế là nàng ta thường thường sai người đưa thư tới phủ Thế tử, hoặc mặt quạt lụa đề thơ.
Nhưng Hàn Lâm Phong rõ ràng đã mất hứng thú đối với nàng ta, nói với Khánh Dương: "Cho gã sai vặt đưa thư chút bạc, để hắn chuyển lời tới ma ma Hồng Nguyệt, sau này ta đi uống rượu, đổi một người mới, không cần gọi Hồng Nguyệt đến hầu hạ."
Đang khi nói chuyện, hắn bước vào phủ, đúng lúc đó quản sự nhỏ giọng đến báo có một thương nhân hàng da từ phía Bắc tới đang đứng ở cửa, dẫn theo mấy bộ da quý đến mời Thế tử thưởng thức.
Hàn Lâm Phong nghe xong, lập tức hiểu ra, bảo quản sự dẫn người đến thư phòng của hắn.
Người bước vào cửa là một hán tử to lùn, râu rọt che kín mặt không nhìn thấy rõ mặt mày, hai tay mang một rương gỗ lớn, sau khi thỉnh an Thế tử, liền mở rương để lộ ra mấy bộ da quý báu bên trong.
Sau khi Hàn Lâm Phong đưa tay vẫy lui hạ nhân dâng trà, liền tự mình đóng lại cửa thư phòng. Ngoài cửa có thị vệ thân tín của hắn trông coi, người nào cũng không thể tới gần.
Lúc hắn trở lại, thương nhân hàng da kia đã gỡ bộ râu xuống, lộ ra một gương mặt đen sạm.
Không đợi Hàn Lâm Phong mở miệng, gã trước tiên quỳ xuống thỉnh an Hàn Lâm Phong: "Thỉnh an Thế tử, đại ca phái ta tới truyền cho Thế tử một số chuyện quan trọng, cho nên mới mạo muội đến đây, xin chuộc tội với Thế tửu."
Người này là nghĩa đệ của Tào Thịnh, tên là Viên Tích, chủ yếu phụ trách việc chuẩn bị quân tư cho nghĩa quân, cho nên lúc gặp người ngoài đều lấy diện mạo thương nhân hàng da, vẫn chưa bị lên danh sách truy nã.
Hàn Lâm Phong không mở miệng khiển trách, nhanh chân vài bước, đến gần hai tay đỡ gã dậy, ôn hòa nói: "Nghe nói trước đó vài ngày, các ngươi đánh một trận chiến lớn, đánh mạnh vào kỵ binh của Kim Phất, giành được một trăm con chiến mã, trải qua một trận ác chiến như thế, đại ca các ngươi vẫn mạnh khỏe chứ?"
Viên Tích sau khi được Thế tử dẫn đến một cái ghế ngồi xuống, kề bên Thế tử, nhỏ giọng nói: "Đại ca là một viên mãnh tướng, tuy mới mười chín tuổi nhưng võ nghệ cao minh, huynh ấy còn nhận một toán huynh đệ đào tẩu, thật sự là như hổ mọc thêm cánh. Chỉ là bỗng nhiên có nhiều miệng cơm như vậy, lương thảo cho mùa đông năm nay chỉ sợ sẽ trở thành vấn đề..."
Hàn Lâm Phong nghe, bình tĩnh nói: "Thiếu bao nhiêu? Để ta xem có cách nào có thể thay các ngươi kiếm thêm một ít không."
Viên Tích đã sớm nghe đại ca nói qua, vị này là hậu nhân của Thánh Đức Hoàng đế, mặc dù là hoàng tộc, nhưng người lại đầy hào khí giang hồ, bây giờ trông thấy quả thật không sai.
Gã cảm kích ôm quyền, mang theo áy náy nói: "Ta đây cũng không phải tới để đòi hỏi lương thực, mà là muốn nhắc nhở Thế tử ngài một câu. Một vị thân tín của đại ca trong lúc đến Ích châu mua thuốc trị thương, không cẩn thận tiết lộ phong thanh, bị quan phủ ở nơi đó truy nã, trong đêm sẽ tống vào xe chở tù áp giải về kinh thành."
Hàn Lâm Phong nghe vậy thì nhíu nhíu mày, Viên Tích nói tiếp: "Bởi vì việc áp giải quá nhanh, chúng ta muốn đi cướp ngục cũng không được."
Hàn Lâm Phong cụp mắt hỏi: "Hắn biết ta không?"
Viên Tích nhanh chóng lắc đầu: "Đại ca là người kín tiếng, ngoại trừ huynh ấy và ta, những người khác đều không biết nội tình của ngài. Nhưng khi ngài giúp chúng ta đi cứu đại ca, hắn cũng ở đó, ngay cả lúc ngài thay đổi trang phục và che mặt, không cẩn thận xông vào căn phòng kia... Lúc ấy hình như hắn chỉ trông thấy bóng lưng của ngài... Đại ca không biết người kia có thể chịu được cực hình tra tấn hay không, cho nên bảo ta tới thông báo cho ngài một tiếng, để ngài cũng có chút chuẩn bị, nếu có thể thăm dò tình hình gần đây của hắn, vậy thì càng tốt."
Hàn Lâm Phong nhẹ gật đầu, nghe kiểu nói của Viên Tích, hắn ngược lại có chút ấn tượng.
Lúc trước khi cướp ngục, toàn bộ hành trình hắn đều che mặt, chỉ lúc trốn trên thuyền Tô Lạc Vân có cởi khăn che mặt xuống để băng bó vết thương đang chảy máu.
Người kia không biết thân phận của hắn thì tốt... Về phần người này hiện tại đang ở đâu, hắn không nghe được chút phong thanh nào. Xem ra cần phải hao tâm tổn trí tìm hiểu một phen.
...
Bây giờ đã sắp đến mùa hạ, đệ đệ đang mỗi ngày cột tóc lên xà nhà, lấy dùi đâm đùi khổ luyện. Tô Hồng Mông hiện tại bị mất chức quan, an nhàn một thời gian dài.
Ông ta tự biết hoạn lộ đã vô vọng, chỉ biết đem toàn bộ nhiệt huyết trút lên ba người con trai đang chuẩn bị thi cử. Trong đó người mang lại hy vọng nhiều nhất dĩ nhiên là Quy Nhạn, đứa thông minh nhất.
Thế là Tô đại gia thường xuyên đến ngõ Điềm Thủy tản bộ một phòng. Trong lúc đó, ông ta cũng nói với Lạc Vân trở về.
Tô Hồng Mông không ngốc, biết lúc trước Lạc Vân dọn ra ngoài là để tránh né Đinh thị. Bây giờ Đinh thị bị hưu, ông ta nhất thời chưa tìm được nữ tử nhà nào thích hợp để cưới, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều tìm tới ông ta.
Cẩm Quan Cẩm Thành còn nhỏ, Thải Tiên thì không làm nên chuyện, không có việc gì làm liền khóc lóc cầu xin ông ta đưa mẫu thân về. Tô Hồng Mông nghĩ muốn dỗ Lạc Vân trở về, thay ông ta lo liệu chút việc nhà.
Lạc Vân đương nhiên biết phụ thân tính toán nhỏ nhen, mới không chịu trở về, lấy cớ trong nhà quá ồn, dễ ảnh hưởng đến Quy Nhạn học hành, bật lại tính toán nhỏ nhen của phụ thân.
Tô Hồng Mông không còn cách nào khác, đành bảo bà mối chăm chỉ hơn, nhanh chóng tìm một phu nhân thích hợp về.
Phú hộ Tô gia, Tô Hồng Mông mặc dù đã sắp năm mươi, nhưng muốn tìm một cô nương trẻ tuổi cũng không thành vấn đề. Song chồng già vợ trẻ chênh lệch quá lớn, cũng không phải chuyện tốt.
Tô Hồng Mông đã qua cái tuổi bị mỹ mạo mê hoặc, trải qua nữ tử giỏi thay đổi như Đinh thị kia, chỉ muốn tìm một người có xuất thân tốt, có thể sống cùng.
Sau khi đi tới đi lui, cuối cùng tìm được thân tỷ tỷ của Huyện thừa Lâm huyện. Cô nương này họ Tạ, dáng dấp còn tốt, nhưng ba mươi tuổi đã thủ tiết, bởi vì bà bà quá cay nghiệt, không thể an ổn được, mặc dù sinh được con trai, nhưng gửi lại ở nhà chồng, tự mình rời đi, chuẩn bị tái giá.
Tạ gia chẳng qua chỉ là một gia đình làm nông. Nhà chồng của Tạ quả phụ kia vốn điều kiện không được tốt lắm, kham khổ và ngột ngạt. Không ngờ đệ đệ bà ta không chịu thua kém, đề tên ân khoa, trở thành Huyện thừa.
Tạ quả phụ cùng phụ mẫu cao tuổi đi theo đệ đệ tìm nơi nương tựa, hy vọng lần tái giá sẽ vào một phú hộ, sống xa xỉ một thời gian.
Tô gia nhà lớn nghiệp lớn không giả, nhưng trước đó vài ngày đã bán đất, cửa hàng cũng bị thu nhỏ lại rất nhiều. Tô Hồng Mông mặc dù bởi vì Tạ Huyện thừa mà nhìn trúng tỷ tỷ thủ tiết của y, nhưng Ta gia vẫn muốn xem xét tài sản của Tô gia nhiều hơn.
Nhất là chuyện nghe nói Tô Hồng Mông có một nữ nhi mù không gả được, nhị trưởng lão Tạ gia bắt đầu lo lắng, cảm thấy nữ nhi không gả được này chung quy là một gánh nặng.
Nhưng Tô Hồng Mông đã nhiều lần cam đoan với bà mối, nói rằng đại nữ nhi có năng lực, có cửa hàng riêng của mình để buôn bán, căn bản không cần ông ta quan tâm.
Hai phu phụ Tạ gia cùng những người thân thiết vừa cẩn thận vừa giảo hoạt, không chịu tin lời nói từ một phía của bà mối, cố ý mướn một cái xe lừa, tự mình vào kinh thành kiểm tra.
Sau khi xem xét một vòng cửa hàng cùng việc mua bán của Tô gia, đúng như lời bà mối nói, bọn họ mới yên tâm gả nữ nhi đi.
Nghe nói Tô Hồng Mông sắp cưới một người mới, Đinh thị bên kia tất nhiên không chịu, xúi giục Thải Tiên cùng hai đứa con trai gây gổ với người của Tạ gia.
Nhưng Cẩm Quan Cẩm Thành được tiên sinh dạy học của bọn chúng dạy rằng, tầm mắt của đại trượng phu nên khoáng đạt, tham gia vào việc của trạch viện thì không hay.
Hai đứa trẻ kia được tiên sinh quản nghiêm thì còn tốt. Nhưng Thải Tiên đầu óc từ trước đến nay vẫn luôn không rõ ràng, sau khi nghe thân mẫu nói vậy, đã cùng Tô Hồng Mông đại náo một trận.
Tô Hồng Mông sợ nha đầu chết tiệt này dọa đến quả phụ Tạ gia, thừa dịp lúc Tạ gia đến chơi, dứt khoát bảo lão mụ tử mang Thải Tiên đến tiểu viện Tô gia ở tạm mấy ngày.
Tô Lạc Vân mới đầu không chịu, nhưng Tô Hồng Mông lại hất mặt hỏi nàng có phải không coi mình là người của Tô gia rồi phải không? Nếu đã như vậy, ngày mai ông ta liền đến tộc lão, đưa nàng cùng Quy Nhạn đi xóa tên là được!
Lạc Vân cảm thấy chuyện nhỏ nhặt này không đáng để cãi nhau với Tô Hồng Mông, nếu là mấy ngày thì có thể chịu được.
Thế là nàng đành để Thải Tiên tới. Nhưng nàng nói thẳng với Thải Tiên, nếu làm loạn ở chỗ này, quấy rầy Quy Nhạn không đọc sách được, thì nàng sẽ trả muội muội về cho Đinh gia.
Thải Tiên thật sự rất chán ghét hai biểu ca của Đinh gia, mỗi lần bọn chúng nói chuyện với nàng ta, đều thích nói mấy lời chợ búa. Nghe tỷ tỷ nói như vậy, nàng ta tự nhiên không dám cả ngày khóc nỉ non nữa.
Trong nhà có một muội muội không thích lắm, Tô Lạc Vân cũng không muốn ngồi chơi trong nhà nữa. Vừa hay sắp tới mùng Sáu tháng Sáu, bình thường trong nhà có người chuẩn bị thi sẽ đến Thần miếu Văn Khúc ở ngoại ô kinh thành đến tế bái, xin bùa, lấy lục lục đại thuận* làm điềm lành.
*Lục lục đại thuận 六六大順: Giản lược của câu này là Lục thuận (sáu điều thuận hòa), còn chữ lục (六) và đại (大) chèn ở giữa có tác dụng cân đối về mặt âm thanh. Lục thuận bao gồm:Quân nghĩa: Quân vương nhân nghĩa; Thần hạnh: Quần thần đức hạnh; Phụ từ: Cha mẹ hiền từ; Tử hiếu: Con cái hiếu thảo; Huynh ái: Anh thương em; Đệ kính: Em kính anh. Ý nghĩa cả câu chỉ trên dưới thuận hòa.
Tô Lạc Vân ra ngoài giải sầu một chút, thuận tiện lấy may mắn cho đệ đệ.
Sáng sớm mùng Sáu tháng Sáu, tiểu viện Tô gia đã bận rộn.
Lạc Vân yêu cầu mọi người chuẩn bị hương nên cùng lễ vật điểm tâm, còn có tiền và dầu vừng được gói kỹ, rồi cùng nha hoàn ngồi xe ngựa rời thành.
Các nàng mặc dù lên đường từ sớm, nhưng lúc đến cổng thành, xe ngựa rời khỏi thành cũng đã sắp thành một hàng dài.
Hương Thảo thấy vậy cảm thán nói: "Xem ra năm nay người thi không ít, dường như tất cả đều muốn ra khỏi thành bái hương..."
Lạc Vân nghe vậy cũng thay đệ đệ thở dài, xem ra kì thi mùa thu năm nay, nhất định là thiên quân vạn mã bước qua cây cầu độc mộc, chỉ mong hôm nay dâng hương có thể xin được điềm tốt.
Đến nơi, xe ngựa Tô gia không thể đến được phía trước ngọn núi. Thời tiết oi bức, Lạc Vân cũng không thích chen chúc trong đám người. Dù sao sớm bái muộn bái, Văn Khúc tinh cũng sẽ không bụng dạ hẹp hòi mà trách tội. Cho nên Lạc Vân muốn ra ngoài đi dạo trong núi râm mát, đợi đám người tản đi, nàng sẽ đi bái.
Gần đây nàng giúp đệ đệ khổ luyện, không thường xuyên rời thành, chỉ đi tới đi lui giữa phủ trạch và cửa hàng, lâu rồi cũng cảm thấy rất khó chịu, ít khi được nói chuyện với chim, đi dạo tiêu khiển đón hương hoa.
Trong lúc đi, nàng nghe thấy sau núi truyền đến một trận tiếng cười, xem ra trong đám người đến miếu Văn Khúc kia, không chỉ riêng mình nàng tìm đến đây nhàn nhã tản bộ.
Lạc Vân muốn một mình thanh tịnh, càng không muốn trên con đường nhỏ trong núi này còn bị người xa lạ ở sau lưng chỉ trỏ bàn tán con mắt mù của mình.
Cho nên nàng ra hiệu cho Hương Thảo tìm bên dòng suối một tảng đá lớn, rời khỏi đường nhỏ, ngồi đó nghe tiếng nước suối róc rách, nấp một lúc, chờ đám người này rời đi, nàng sẽ đứng dậy và đi về trước.
Nhưng bởi vì đường nhỏ, tầm nhìn bị chênh lệch, lại thêm cây cối sum xuê, cành cây rậm rạp nên người đi đường không thể nhận ra có người đang nghỉ ngơi, đến mức thị vệ đi đến trước dọn đường đều không phát hiện chủ tớ đang ở dưới sườn núi.
Những tiếng cười vui đó từ xa đến gần, tiếng nói cũng càng trở nên rõ ràng.
Chỉ nghe thấy một giọng nữ nói: "Hôm nay người đến đây để bái miếu thật đông, nếu không phải có mặt Hằng Sơn Vương phi người, có lẽ mấy người chúng ta sẽ phải ở sơn miêu cả nửa ngày."
Hằng Sơn Vương chính là phong hào của lục Hoàng tử Hàn Thẩm Chi, ra là Vương phi của lục Hoàng tử dẫn theo mấy phụ nhân này tản bộ trong núi.
Các nàng không phải đến cầu Văn Khúc tinh, mà là muốn bái yết nương nương cũng được cung phùng trong cùng một ngôi miếu.
Chỉ là tình cờ đến vào ngày nay, may mà Hằng Sơn Vương phi có đủ mặt mũi, phong tỏa sơn miếu nửa canh giờ, sau khi các nàng làm lễ sau mới mở ra.
Hằng Sơn Vương phi Phương Cẩm Nhu nghe chúng phụ nhân lấy lòng thì mỉm cười: "Hôm nay đến bái miếu đều là gia quyến của thi sinh, ta nghĩ nếu như trì hoãn việc xin bùa của bọn họ, e rằng sẽ làm hỏng thanh danh của Hằng Sơn Vương, vì vậy chỉ dành cho chư vị nửa canh giờ, nếu có gì không chu đáo, xin chư vị rộng lòng tha thứ."
Lạc Vân ngồi cạnh con suối nghe Vương phi nói chuyện, lúc này mới hiểu ra vì sao dưới núi lại hỗn loạn như thế, ra là vì chùa miếu trên núi đã được các quý nhân bao trọn một lúc.
Nhưng nghe vị Hằng Sơn Vương phi này nói, nàng cảm thấy Phương gia đại nữ nhi không giống như tiểu muội muội, ngược lại là một người giỏi giang chu toàn, làm chuyện gì cũng tính toán, khó trách được gả cho lục Hoàng tử.
Chỉ mỗi một điểm thông cảm cho gia quyến thí sinh ấy, đã hơn nhiều so với tiểu muội muội Phương Cẩm Thư tùy hứng kia của nàng ta.
Dù sao có gia quyến hoàng tộc đi ngang qua, nàng càng không nên đột nhiên thò đầu ra va chạm quý nhân, đành chờ ở chỗ này, yên lặng chờ các nàng đi qua.
Đúng lúc này, lại có một phụ nhân mở miệng nói: "Nhưng sao hôm nay Hằng Sơn Vương lại đột nhiên có hứng thú, nhất định phải dẫn người đi tắm suối vậy?"
Ra là ngay bên cạnh sơn miếu này mới mở một bãi tắm. Hôm nay lục Vương gia vốn mở yến trên đài cao mới xây sau núi, đột nhiên có hứng, liền mới mấy khách nam có mặt ngâm mình trong suối.
Nhóm khách nam cởi đồ ngâm mình, hơn nữa rượu thịt yến hội còn chưa bày ra, cho nên các nữ quyết trong lúc rảnh rỗi, nhất thời nảy ra ý kiến đi bái nương nương trước núi.
Vương phi nghe lời này, dừng lại một chút, sau đó mỉm cười nói: "Suối nước nóng nơi đây giúp dưỡng nhan, các đại nhân ngày thường xử lý chính vụ mệt mỏi, có cơ hội nghỉ ngơi thư giãn như vậy cũng tốt."
Một vị phu nhân khác nghe lời này lại không tán đồng: "Ta thấy hôm nay những người Vương gia mời, ngoài mấy vị đại nhân Binh bộ, còn lại đều là những người có chức quan nhưng nhàn rỗi, ngày thường đều ăn cơm mời, có gì mà mệt nhọc?"
Nghe đến đây, lại một vị phu nhân khác cười nói: 'Ngươi cho rằng ăn cơm khách thì không mệt sao? Như Bắc Trấn Thế tử phong lưu như vậy, chu toàn từng hồng nhan tri kỷ, chỉ sợ mệt mỏi đến độ phải ăn thận chó để bồi bổ mới tốt!"
Lời này vừa nói ra khiến các phu nhân chung quanh cười vang.
Các nàng đều biết Bắc Trấn Thế tử đã từng khiến Phương nhị tiểu thư khó xử, nên trước mặt Vương phi, vui vẻ dùng những lời lẽ tiêu khiển đối với Hàn Lâm Phong.
Nhưng Vương phi kia tựa hồ không cười theo, có lẽ vừa nghe đến cái tên này, liền nghĩ đến tiểu muội nhà mình vẫn hung hăng càn quấy như cũ, không cười nổi.
Nhóm phụ nhân cao quý trong núi đang cười cười nói nói, nhưng trong bãi tắm phía sau núi, lại có sóng cầm phun trào.
Lục Hoàng tử Hàn Thẩm Chi dường như không có thần thái vui đùa nhàn nhã, khoác áo bào, bất động thanh sắc đứng ở chỗ lộ thiên của bãi tắm, lần lượt nhìn từng nam nhân lộ ra bả vai ngâm mình trong suối.
Những người khác đều cho rằng hắn ta thiết yến ngâm mình tựa hồ chỉ là ý định bộc phát nhất thời, nhưng Hàn Thẩm Chi thực chất là một sáng nghĩ kỹ, cố tình làm vậy.
-----------HẾT CHƯƠNG 38-----------