Người vừa mới tới chính là trưởng nữ Tô Lạc Vân đã bị đưa về quê.
Tất cả ngón tay của Tô Hồng Mông đưa lên trước mắt nàng. Nàng vẫn như cũ nhìn không chớp mắt, khẽ cười nói: "Phụ thân nói đùa rồi, lúc trước người có mời một lang trung giỏi đến khám cho con, kinh mạch bị tắc nghẽn vì tổn thương ở não, ước chừng cả đời đều không nhìn thấy được."
"Đại tỷ, vừa rồi khi tỷ đi, giống như đi trên đất bằng vậy, không giống một người mù lòa..." Tô Cẩm Thành nhỏ tuổi nhất nhịn không được hét lên.
Hắn lời còn chưa dứt đã lập tức bị Tô Quy Nhạn bên cạnh hung hăng huých một cái: "Ta không cho phép đệ nói tỷ của ta mù lòa!"
Thế nhưng chưa đợi hắn nói xong, Tô Lạc Vân đã quay người vòng qua một cái ghế, đến gần Tô Quy Nhạn, mò đến đầu hắn, cười nói: "Tam đệ nói không sai, mắt không thể thấy, không phải mù lòa thì là gì? Đệ dáng dấp đã cao lớn thế này rồi, sao vẫn còn con nít giống tam đệ thế? Lại đây, để tỷ tỷ sờ xem đệ có mập lên không?"
*Vân đạm phong khinh 云淡风轻 : thờ ơ, lạnh nhạt, tựa như gió nhẹ mây trôi hững hờ.
Thời gian hai năm này, tựa hồ đã khiến một thiếu nữ bất hạnh trở nên lão thành hơn rất nhiều.
Lúc này, Đinh thị bắt đầu không nặng không nhẹ quở trách Cẩm Thành, bảo hắn không được bất kính với trưởng tỷ.
Tô Lạc Vân sau khi sờ lên gương mặt đơn bạc của đệ đệ cảm thấy không vui, liền quay người đứng bên cạnh Tô Hồng Mông, mắt nhìn vào hư không, kính cẩn nói: "Phụ thân đi đường hẳn không khỏi cảm thấy mỏi mệt, vừa hay con có mang theo chút trà khổ qua từ trên núi xuống, rất hợp thưởng thức cùng mứt táo, hương vị vô cùng sảng khoái."
Tô Hồng Mông hỏi: "Mắt của con vẫn chưa khỏi, nhưng ta thấy con... bây giờ rất thuần thục!" Tô Lạc Vân nếu mắt vẫn mù, sao có thể thong dong đi đường làm việc như thế? Không thể không khiến người ta nghĩ ngợi.
Lạc Vân khẽ cười nói: "Con ở lão trạch này đã hai năm, dĩ nhiên quen thuộc, thường ngày đi lại cũng không sao, chỉ là khi đến một nơi xa lạ thì vẫn phải lò mò đi tới. Về phần pha trà này thì lại càng đơn giản, bên trên khay trà có hoa văn, nha hoàn lúc nào cũng bày chén trà ở vị trí cố định, thuận tiện để con cầm lấy."
Tô Hồng Mông nghe vậy, không khỏi gật đầu chịu phục, bất luận như thế nào đi nữa, đại nữ nhi có vẻ đã tiếp nhận sự thật mắt của mình có bệnh, trở nên thông tình đạt lý hơn rất nhiều, điều này khiến phụ thân cuối cùng cũng có chút vui mừng.
Vậy là cứ nghĩ hai phụ tử gặp nhau sẽ giương cung bạt kiếm, song ngược lại là gió xuân ấm áp, tràn đầy hơi thở hòa thuận yêu thương.
Tô Lạc Vân không riêng gì đối với phụ thân như vậy, nàng đối đãi với kế mẫu cùng các đệ muội cũng tuân theo phong thái của một trưởng tỷ, không còn thấy chút tính khí bất thường nào của hai năm trước nữa.
Tô Hồng Mông vốn đã chuẩn bị cho một trận cãi nhau giữa hai phụ tử, không ngờ đại nữ nhi hai năm này lại tu thân dưỡng tính, so với trước khi mắt bị mù còn ổn định và nhã nhặn hơn, ông ta không khỏi hài lòng vuốt râu, cảm thấy quan đồ thông suốt, ngay cả gia sự cũng thông thuận không ít.
Đinh Bội mặt thì mỉm cười, thế nhưng nội tâm lại kinh ngạc cực kỳ - nếu nói là ở lão trạch đã quen, cho nên việc Tô Lạc Vân nhớ rõ vị trí bày bố là có thể hiểu được.
Thế nhưng vừa rồi đã dùng đệm dày khiến cho số đá cuội đánh dấu hoàn toàn không còn tác dụng, đồ đạc vật dụng cũng di dời đi, huống chi cạnh cửa còn có một chậu nước, không cẩn thận là có thể đụng vào, Tô Lạc Vân này mù thật sao? Sao lại có thể đi tới như đi trên đất bằng, thong dong điềm tĩnh như vậy?
Kỳ thật không chỉ có mỗi bà ta nghi hoặc, ngay cả thân đệ là Quy Nhạn cũng không hiểu nổi.
Nhất là sau khi ăn cơm xong, lúc đi vào đình viện trong lão trạch, nhờ có đá cuội dưới chân chỉ dẫn, Tô Lạc Vân đi càng thêm thong dong nhẹ nhàng, lúc đi ngang qua hồ cá vườn hoa, còn cười đưa tay chỉ trỏ, kể với phụ thân những nơi có chút cải biến ở lão trạch.
Nếu không phải đã biết trước, ai dám nói nữ tử này là người mù?
Đợi đến khi người nhà trở về phòng của mình nghỉ ngơi, Quy Nhạn cuối cùng cũng có thời gian ở riêng với tỷ tỷ. Hắn ngay lập tức không chần chừ hỏi Lạc Vân, có phải mắt nàng có chút chuyển biến tốt đẹp hay không.
Lạc Vân khẽ cười khổ: "Chẳng lẽ người mù nhất định phải ở trước mắt người ta bàng hoàng dò dẫm mới ra dáng? Bài trí ở sảnh trước đó mặc dù thay đổi, nhưng Điền ma ma sớm đã mang theo nha hoàn quan sát sự thay đổi ở sảnh đường rồi trở lại báo với ta, đệ không phát hiện ra, nha hoàn Hương Thảo đằng sau ta thỉnh thoảng sẽ cất tiếng, nếu phía trước có chướng ngại, nàng ta sẽ nhắc nhở ta, kể từ đó, cũng coi là một đôi mắt khác của ta."
Tô Quy Nhạn nghe tỷ tỷ giải thích như vậy, không khỏi thất vọng cực kỳ, nhìn tỷ tỷ, nội tâm bách vị tạp trần*.
*Bách vị tạp trần: Cảm xúc rối loạn, hỗn độn.
Tuy vậy Tô Lạc Vân lại lạnh nhạt nói: "Mẫu thân trước đây đặt cho ta cái tên này, có lẽ đã đoán được tình cảnh sau này của ta. Đặt tên là Lạc Vân, tư vị từ trên trời rơi xuống dĩ nhiên không dễ chịu, nhưng rơi xuống cát bụi, cũng vẫn có thể xem là một loại may mắn khác. Ta mặc dù mắt mù, khi về quê yên tĩnh trong hai năm lại suy nghĩ thông suốt được rất nhiều chuyện..."
Tô Quy Nhạn nhíu mày hỏi: "Tỷ tỷ suy nghĩ thông suốt được điều gì? Có phải có liên quan đến... Tô Thải Tiên?"
Tai nạn ngoài ý muốn trước đây của tỷ tỷ xảy ra trong viện của Tô Thải Tiên. Lúc trước Lục gia muốn tới để thương nghị về hôn sự, mười năm trước, lão gia tử hai nhà Tô Lục đã định thân, nhưng lại không nói rõ sẽ để cô nương nào của Tô gia vào cửa.
Lục công tử chung tình với tỷ tỷ, song vì Lục phu nhân có quan hệ cá nhân tốt đẹp với Đinh thị, vậy nên bà ta càng vừa ý muội muội Tô Thải Tiên.
Làm mẫu thân nhưng không thể lay chuyển được nhi tử, cuối cùng tỷ tỷ là người được chọn. Tô Thải Tiên hâm mộ Lục Thệ, sau khi biết vậy thì tìm đến tỷ tỷ khóc rống lên, rồi chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Lúc ấy bởi vì ở ngay tại trong viện của nhị cô nương, ngoại trừ nhị cô nương thì người trong nhà hay người bên ngoài cũng không ai nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra.
Về sau mọi người nghe nha hoàn Hỉ Thước bên người nhị cô nương nói, là đại cô nương chân đi không vững, đầu đập phải ụ đá bên đường, đổ máu hôn mê hai ngày, lúc tỉnh lại thì mắt không nhìn thấy được nữa.
Mặc dù Tô Vân Lạc sau khi tỉnh lại đã chắc chắn Tô Thải Tiên đã đẩy mình, nhưng Tô Thải Tiên khóc đến lê hoa đái vũ*, rất giống phong thái liễu yếu đào tơ kia của Đinh thị, vậy nên không phản bác lại.
*Lê hoa đái vũ 梨花带雨: giống như hoa lê dính hạt mưa, dáng vẻ khi khóc rất đẹp.
Phụ thân vốn dĩ đã thiên vị con của Đinh thị, cộng thêm nhân chứng ở chung quanh đều nói Tô Lạc Vân sau khi bị choáng nên đã nhớ nhầm, cho nên Tô Hồng Mông cũng vui vẻ cùng bùn loãng, chỉ phạt Tô Thải Tiên quỳ ở Phật đường một ngày, càng không cho ai nhắc lại chuyện này nữa.
Dù sao cả hai đều là nữ nhi của ông ta, một đứa mù, không cách nào thay đổi, nhưng cũng không thể để đứa còn lại gánh cái danh hại tỷ tỷ, thanh danh sẽ bị hủy hoại thì sao?
Tô Thải Tiên ngày thường là một đứa trẻ đến cả côn trùng cũng không dám đạp, làm sao lại cố ý hại tỷ tỷ được? Đây chính là ngoài ý muốn, đã xảy ra rồi, cũng không còn cách nào khác.
Thế nhưng Lục Thệ lại không chịu đổi vị hôn thê, làm loạn không ngừng. Cuối cùng một năm trước Lục phu nhân đã có biện pháp giúp hắn bình tĩnh lại, bảo hắn cưới muội muội Tô Thải Tiên làm thê trước, qua ít ngày sau thì sẽ rước Tô Lạc Vân vào cửa. Cứ như vậy, cũng coi giúp một cô nương tàn phế như Tô Lạc Vân vốn không gả được cũng có một chỗ dựa.
Tóm lại, sau không ít khó khăn trắc trở xảy ra, Lục gia cuối cùng cũng đã kết duyên với Tô gia, đính mối hôn sự.
Nào ngờ Tô Lạc Vân ở dưới quê lại không chịu nghe theo sự an bài của trưởng bối, đem toàn bộ phong thư trước đây nàng nhận từ Lục công tử đốt thành tro, bỏ vào hộp gỗ rồi sai người đưa đến tay Lục Thệ.
Nàng nói rõ, sẽ không còn liên quan gì tới Lục công tử nữa. Hai người về sau gặp mặt, ước chừng cũng chỉ xứng với một câu "muội phu". Nếu như hắn lại đề cập đến chuyện tỷ muội cùng gả, nàng sẽ lập tức một đao cắt tóc, vào am xuất gia.
Việc này sau đó không ai đề cập đến nữa, chỉ có nhị cô nương Thải Tiên vui mừng hớn hở chuẩn bị của hồi môn, chuẩn bị gả vào Lục gia.
Mặc kệ người khác nói thế nào, Tô Quy Nhạn vẫn nhận định chính muội muội khác mẹ đã hại tỷ tỷ, đợi ngay khi nghe được Lạc Vân nói "đã suy nghĩ thông suốt", hắn ngay lập tức nghĩ đến chuyện ngoài ý muốn kia.
Thế nhưng Tô Lạc Vân lại rất bình tĩnh: "Chuyện này đừng nhắc lại nữa, tất cả mọi người đều nói là ta bị trượt chân, nếu vẫn còn cắn mà không nhả, thì sẽ giống như là ta đang mưu hại nhà muội... Đúng rồi, hai năm nay đệ có làm theo những gì ta nói không?"
Quy Nhạn lập tức gật đầu: "Tỷ tỷ lúc trước đã nhờ đệ giả ngu dốt, cho nên mỗi lần phu tử kiểm tra bài tập, đệ đều phải để lại chút thiếu sót, lúc học thuộc thơ văn cũng học chậm hơn bọn Cẩm Quan Cẩm Thành hai ngày... Phu tử cảm thấy đệ ham chơi, bại hoại. Phụ thân không thích đệ như vậy, luôn luôn muốn mắng đệ. Đôi lúc đệ không muốn như thế, nhưng khi nghĩ đến lời căn dặn của tỷ, lại nhịn được."
Lạc Vân nghe vậy, đau lòng sờ lên gương mặt đệ đệ: "Đệ mạnh mẽ hơn ta, lúc ta lớn bằng đệ, nếu có thể vững vàng thì tốt rồi. Nhớ kỹ, về sau không cần phải tranh đoạt với hai huynh đệ kia, hiện tại ta chưa có bản lĩnh gì, không có cách nào bảo vệ đệ chu toàn, đệ phải ra vẻ ngu ngốc một chút, ở trong nhà mới tự tại..."
Tô Quy Nhạn học thuộc bài kỳ thật nhanh hơn bọn Cẩm Thành huynh đệ kia, đôi lúc nhìn hai đệ đệ kia tận lực khoe khoang mình thông minh, cũng coi như thú vị.
Nhưng hắn vẫn không hiểu vì sao tỷ tỷ lại an bài như vậy, trong lòng còn nghi vấn: "Tỷ tỷ, tỷ nói là kế mẫu không muốn ta giỏi hơn hai đệ đệ kia sao?"
Tô Lạc Vân sờ soạng khuôn mặt đệ đệ, ôn nhu nói: "Tô gia hiện tại phát triển không ngừng, việc kinh doanh hương liệu của cửa hàng vàng bạc như nước, tương lai cửa hàng do ai thừa kế nhất định cũng sẽ ảnh hưởng đến lòng người. Ta từ đầu đã bị phụ thân đuổi về lão trạch, đệ thân là trưởng tử, lại không có người thân giúp đỡ, nếu như để lộ ra thông minh quá mức, ta sợ đệ phúc duyên quá mỏng."
Người ngoài có lẽ không biết, mặc dù Tô Thải Tiên được tuyên bố nhỏ hơn Tô Quy Nhạn một tuổi, nhưng kỳ thật nàng ta ra đời sớm hơn Tô Quy Nhạn một năm, năm nay thực tế đã mười bảy.
Đinh thị quen biết Tô Hồng Mông ở phủ Thành Đô, khi Hồ thị còn tại thế, bà ta đã mang thai Thải Tiên.
Phụ thân không muốn nữ nhi của Đinh thị mang cái danh thứ nữ, sửng sốt giấu đi không viết lên gia phả. Qua một năm sau khi mẫu thân qua đời, lúc này ông ta mới ghi tên Tô Thải Tiên vào.
Lấy lý lẽ là tục huyền*, cuối cùng Tô Thải Tiên danh chính ngôn thuận trở thành đích nữ của Tô gia.
*Tục huyền: lấy vợ mới sau khi vợ trước mất.
Lạc Vân trước kia chỉ cảm thấy muội muội này vóc dáng lớn nhanh, ăn nói lưu loát hơn so với đám trẻ con cùng lứa, cũng không nghĩ nhiều. Cho đến năm mười hai tuổi, nàng mới biết được sự tình ẩn sau đó.
Khi đó nàng rốt cuộc cũng đã hiểu nỗi sầu não uất ức của mẫu thân trước khi lâm chung. Một kế mẫu ngày thường luôn yếu đuối, gương mặt tươi cười, song lại không hề đơn giản như vẻ bề ngoài!
Cũng từ đó trở đi, nàng bắt đầu đối chọi gay gắt với kế mẫu, càng ngày càng không thể tha thứ cho Đinh thị.
Những chuyện này, nàng không muốn nói sâu với đệ đệ, hắn tuổi tác còn nhỏ, nếu giống với nàng trước đây xung đột với Đinh thị như vậy, ắt sẽ bị gây khó dễ, hắn cũng không thể tự lập môn hộ được.
-----------HẾT CHƯƠNG 3-----------