Nhưng khi nghe Hề ma ma hỏi, nàng chỉ nở nụ cười ngọt ngào nói: "Du ma ma còn chưa kịp giảng thì bà đã đến rồi. Là Hề ma ma dạy giỏi, nói rõ ràng rành mạch, dĩ nhiên ta có thể nhớ được."
Du ma ma cũng kinh ngạc nói: "Đúng là nô tỳ còn chưa kịp nói, Thế tử phi có trí nhớ thật là tốt!"
Những lời nói đầy ẩn ý không để lộ ra của Tô Lạc Vân, khiết da mặt của Hề ma ma siết chặt.
Bà ta hắng giọng một cái, biết được vị trước mắt này mặc dù mù, nhưng không phải là một kẻ đần độn kém thông minh, và tiếp theo bà ta phải dạy quy củ cho tốt.
Dù sao nương tử này sắp phải vào cung, nếu như bị xấu mặt, thì cho dù bà ta có xuất thân tư Vương phủ, cũng khó tránh khỏi không gánh nổi chiêu bài.
Nhưng khi bà ta đang định giảng lại, Tô Lạc Vân lại không nhanh không chậm nói: "Thế tử đã sai Du ma ma đến dạy, nhất định là sợ phiền đến Hề ma ma. Hai vị đều là danh sự, chỉ cần một vị là đủ. Người đầu, bưng đến phòng Hề ma ma một chén canh huyết yến uống, để bà ấy đỡ vất vả vì phải đến đây một chuyến."
Sắc mặt bà ta biến đổi, cười lạnh nói: "Xem ra Thế tử phi đang nghi ngờ lão thân đây không dùng được, không thể hầu hạ người được nữa sao? Nhưng Vương phi phái lão thân tới đây để dạy Thế tử phi quy củ, nếu như người không hài lòng, không ngại hãy tự mình viết thư cho Vương phi, tha thứ cho lão thân không thể tuân theo lệnh của người!"
Tô Lạc Vân nghe thấy lời ấy, không khỏi chau mày, chần chờ nói: "Nhưng ta là sợ ma ma mệt mỏi, muốn để ma ma nghỉ ngơi một chút, cũng phải viết thư cho Vương phi ư? Bây giờ Bắc địa không được thái bình, tin tức không ngừng, dịch ngựa mệt chết giữa đường, ma ma có chắc rằng những chuyện nhỏ nhặt này phải làm phiền dịch ngựa chạy một chuyến?"
Hiện giờ giấy tờ có quan ấn bên trên, thật sự trị giá bằng vàng!
Hề ma ma vừa mới tới kinh thành, trên đường đi dĩ nhiên biết tình hình của dịch trạm, cho nên sau câu hỏi này của Lạc Vân, bà ta lại lần nữa nghẹn lời, khuôn mặt tức giận đến mức đỏ lên.
Đúng lúc này, có một giọng nói truyền đến: "Có chuyện khẩn yếu gì cần phải viết thư cho mẫu thân?"
Ra là Hàn Lâm Phong dạo chơi đến đây.
Hề ma ma thấy Thế tử tiến vào, nhanh chóng đổi khuôn mặt, cười nói: "Thế tử phi đang giáo huấn lão bà tử ta đây, cũng là do lão nô mới đến, không hiểu quy củ của Thế tử phi!"
*Nhàn vân dã hạc: Người nhàn nhã tự tại, không cầu danh lợi.
Hề ma ma vốn định lấy lui làm tiến, muốn để Thế tử giáo huấn nữ tử tiểu môn tiểu hộ này.
Không ngờ Hàn Lâm Phong lại phụ họa theo, bà ta nhất thời không tiếp nổi lời, chỉ có thể nhắc lại chuyện Vương phi bảo bà ta đến dạy lễ nghi cho nương tử.
Hàn Lâm Phong ồ một tiếng, đột nhiên mở miệng hỏi: "Vì Hề ma ma không yên lòng Du ma ma, vậy thì bà đến cũng được... Ai, bà có biết người mới vào cung được Bệ hạ ân sủng gần đây là vị nào không?"
Hề ma ma trước đó nghe Thế tử nói vậy, đầu tiên là cười đắc ý, nhưng lập tức bị câu hỏi của hắn làm cho sửng sốt: "Cái này... Lão nô mới vào kinh thành, sao có thể biết được?"
Hàn Lâm Phong cười cười, hỏi ngược lại: "Du ma ma, bà trả lời được không?"
Du ma ma cười hiền nói: "Hẳn là tam thiên kim của vị tri phủ Quan châu kia, đã được thăng lên chính ngũ phẩm tài nhân, được Bệ hạ sủng hạnh ba lần... Kỳ thật mấy chuyện này, chỉ cần Hề ma ma ở trong kinh thành nghỉ ngơi mấy ngày, qua lại thêm với các phủ trạch, sẽ còn biết nhiều hơn cả ta, chúng ta cũng đều là từ Lương châu tới, ai chẳng biết ma ma là người thông thấu trong ngoài?"
Xem ra Du ma ma biết Hề ma ma thần thông, nhưng cũng không muốn vì chuyện này mà đắc tội bà ta, cho nên khi trả lời câu hỏi của Thế tử, cũng không quên đội cho lão thần tiên một cái mũ cao.
Hàn Lâm Phong gật đầu rõ ràng: "Du ma ma nói đúng, Hề ma ma đích thật là một người có bản lĩnh, nhưng A Vân sắp vào cung rồi, chờ ma ma hiểu rõ chuyện ở kinh thành rồi dạy, hẳn là không còn kịp nữa. Vẫn là mời Du ma ma làm thay đi... Đúng rồi, thân thể của phụ vương và mẫu thân vẫn tốt chứ? Nếu Hề ma ma bà không có chuyện gì làm, vậy thì đến thư phòng của ta, vừa hay ta muốn biết tình hình Vương phủ gần đây, bà nói sơ qua cho ta đi."
Hề ma ma không còn cách nào khác, chỉ có thể nhấc mông lên cùng Thế tử vào thư phòng, Thế tử cũng là vì nhớ nhà sốt ruột, từ hỏi một chút đến không dứt, dòng họ thân thích, tất cả đều hỏi hết một thảy.
Nói hơi nhiều, Hề ma ma mệt mỏi miệng đắng lưỡi khô.
Nhưng Thế tử hình như nghe chưa đủ, lại chậm rãi hỏi: "Chó của phụ thân sinh được mấy lứa rồi? Con chó cho Thông phán đại nhân hai năm trước đến Lương châu cũng sinh được một đàn con rồi chứ?"
Hề ma ma cảm thấy trong lòng tối sầm, suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu nóng hổi – con chó tặng cho người ta mà cũng hỏi tiền đồ của nó? Thế tử rốt cuộc có ban nhiêu nhàn rỗi vậy?
May mắn đến chiều, cung yến trong cung chuẩn bị bắt đầu.
Thế tử chuẩn bị vào cung, cuối cùng cũng thả Hề ma ma về nghỉ ngơi.
Còn Lạc Vân bên này cũng đã sớm kết thúc bài tập, bắt đầu chuẩn bị lễ phục để vào cung.
Vốn Hề ma ma nên tự mình giám sát trang dung, nhưng đáng tiếc lão nhân gia của bà ta nói quá nhiều, khiến đầu óc huyệt đạo bị chấn động vang ong ong, cơm trưa cũng không ăn, liền đi nằm nghỉ ngơi.
Thế nên vẫn là Du ma ma tự mình giúp Thế tử phi đội mũ thay y phục.
Mão đầu vào cung được chế tác một bộ hoàn chỉnh, rất nặng.
Du ma ma vừa sai thị nữ bên cạnh hỗ trợ, vừa căn dặn: "Thế tử phi xin hãy nhẫn nại, cái mũ này nặng, nhưng sau khi vào cung an vị cũng không được nghiêng đầu chống cằm, đợi đến khi xuất cung trở về kiệu, mới có thể lấy xuống!"
Lạc Vân biết, những phụ nhân vào cung đều sẽ đội cái này, tránh cũng không thể tránh, chỉ mong thời gian của cung yến không quá dài, nếu không cái cổ sẽ đau nhức không chịu nổi.
Chờ lúc ra cửa, Hề ma ma ngồi dậy.
Bà ta trước kia thường cùng Vương phi ra vào cung, cho nên bây giờ muốn đi theo.
Hàn Lâm Phong khẽ liếc mắt nhìn Hề ma ma, thanh âm bình thản nói: "Hề ma ma vừa từ Lương châu xa xôi đến, vẫn nên điều dưỡng nghỉ ngơi một chút, lần này vào cung bà không cần đi theo, Du ma ma quen nữ quyến từng cổng của kinh thành, để bà ta đi theo, vừa hay nhắc nhở cho Thế tử phi."
Nhẹ nhàng linh hoạt một cầu, liền đuổi Hề ma ma ra khỏi xe ngựa.
Hề ma ma sắc mặt không dễ nhìn lắm, nhưng trước mặt Thế tử không dám chống đối, chỉ có thể giữ lễ tiết tiễn biệt Thế tử.
Lạc Vân cùng Hàn Lâm Phong ngồi cùng một cỗ xe ngựa vào cung.
Bởi vì là phu thê mới cưới, phụ mẫu Thế tử lại không ở bên cạnh, chén trà đầu tiên tôn kính trưởng bối phải kính Đế - Hậu.
Ngụy Huệ đế đã qua tuổi sáu mươi, trước yến hội đã gặp qua đôi dã uyên ương ông ta đã chỉ điểm.
Bệ hạ lúc trước loạn điểm uyên ương, chỉ là muốn Hàn Lâm Phong mau mau cưới vợ, loại bỏ khả năng cưới Phương nhị phủ Lỗ Quốc công.
Nhưng ông ta lại không biết nữ tử thương hộ mình đã chỉ hôn còn là một kẻ mù lòa.
Cho đến khi về sau ông ta nghe được ẩn tình tử trong miệng lão nhị Phương gia đang khóc rống lên nói, mới đột ngột tỉnh ngộ: Lúc trước Thế tử nhắc đến con mắt của nữ tử kia, không phải là ghét bỏ mắt to mắt nhỏ, mà là nói nàng là một người mù.
Đến tận đây, Bệ hạ kỳ thật cũng cảm thấy mối nhân duyên này có vẻ đã định quá vội vàng, không đủ thể diện.
Ông ta mặc dù không coi trọng Bắc Trấn Vương phủ, nhưng cũng không muốn cay nghiệt đến con cháu của tiên đế đã nhường ngôi.
Hôm nay sắp triệu kiến nữ tử kia, Bệ hạ cũng phải có vài biện pháp tạm thời, nhìn xem nên đền bù cho Bắc Trấn Thế tử thế nào.
Nhưng nói cho cùng, đều là do Hàn Lâm Phong quá thất vọng, nếu hắn không vì không quản được cái dây lưng của mình, sao lại gây ra một mối nhân duyên không tương xứng như vậy?
Nhưng khi Hàn Lâm Phong tự mình dẫn nương tử vào cung, Ngụy Huệ đế tập trung quan sát, lại cảm thấy Hàn Lâm Phong nổi lên sắc tâm cũng có thể hiểu.
Nữ tử mù kia trâm cài tóc đen, nước da trắng như tuyết rạng rỡ, đôi lông mày mảnh mai cùng đôi mắt như đang đưa tình, thân thể thướt tha, lúc đi tới váy áo khẽ đung đưa, một khí chất vô cùng khác biệt.
Lại nhìn thấy Hàn Lâm Phong dắt nương tử vào điện, còn thỉnh thoảng nhắc nhở nàng, giúp nàng nhấc váy bước qua cánh cửa, ngược lại không mang bộ dạng oán giận đầy bụng đối với hôn sự Ngự ban này.
Hoàng hậu cũng một mặt hiếu kỳ, nhìn nương tử kia quỳ xuống vấn an, dáng vẻ rất tốt, động tác chính xác lưu loát, xem ra đã nghiêm túc học cung quy, cũng không thấy phóng khoáng chút nào.
Nếu thật sự xuất thân từ thương gia, cũng coi là một nữ tử được giáo dưỡng rất khá.
Tuy vậy dù có được dạy dỗ tốt thì đôi mắt mù kia chính là điểm thiếu sót, Bệ hạ không thể làm như không thấy được.
Sau khi uống chén trà kính trưởng bối, Bệ hạ bảo nương tử đi đến tiền điện, để lại Hàn Lâm Phong một mình, trấn an tân lang xui xẻo vài câu.
"Lúc ấy trẫm cũng là tức giận, không biết nàng ta mắt có tật."
Hàn Lâm Phong vội vàng nói: "Là thần tuổi nhỏ, cộng thêm say rượu nên phạm phải chuyện hoang đường, phụ thân đã viết thư khiển trách thần rồi. Đồng thời thần cũng cảm tạ hôn sự Bệ hạ ban cho, giúp thần hồi tâm dưỡng tính, không có phép thần lại rượu chè thâu đêm suốt sáng, càng không thể lưu luyến nữ sắc, ít nhất trong năm năm... Khục, trong năm năm thần không được phép nạp thϊếp... Ai, may mắn nữ tử này có chút tư sắc, có ít còn hơn không, Bệ hạ có thấy nàng da trắng mỹ mạo không, thần dám cược với Bệ hạ, trong kinh thành này, không một ai có dung mạo đẹp hơn nàng ấy, ngoài thâm cung giai lệ này..."
Nghe hắn nói mấy lời nịnh nọt như vậy, Bệ hạ không nhẹ không nặng ho khan một tiếng để dừng lại mấy lời hoang đường không ra gì kia.
Theo ý định ban đầu của Ngụy Huệ đế, ông ta cũng không muốn đường đường là một dòng họ hoàng tộc lại cưới một kẻ mù lòa làm lão bà.
Nhưng điều này có thể sửa lại, chỉ cần nói lúc trước khi truyền khẩu dụ, Hàn Lâm Phong nghe lầm, cho nên chọn sai người, đưa nữ mù này xuống làm thϊếp, sau đó ông ta lại phối cho Hàn Lâm Phong một quý nữ không quan trọng khác, cũng coi như là cho tiên đế mặt mũi.
Nhưng Hàn Lâm Phong lại nói trước đã gửi thư cho Bắc Trấn Vương gia, sau đó lại khoe nương tử mới cưới của mình mỹ mạo giống như có được bảo bối, thậm chí còn so sánh với hậu cung.
Ngụy Huệ đế sau khi tức giận, cảm thấy lòng tốt này của mình thật dư thừa.
Nhìn ý tứ này, Vương gia có lẽ đã hiểu rõ kỳ tử, có ý muốn mượn chuyện này để nghiêm trị nhi tử hoang đường một chút.
Mặc dù Ngụy Huệ đế không có hy vọng gì đối với việc Hàn Lâm Phong sẽ thay đổi, nhưng Vương gia muốn giáo huấn nhi tử bất hiếu của mình, nếu như ông ta lại dung túng cho kẻ này nạp thϊếp, có vẻ sẽ gây trở ngại cho lão tử giáo huấn nhi tử.
Đã như vậy, chuyện nương tử trong nhà Bắc Trấn Vương phủ, Bệ hạ cũng lười quản. Về sau Vương phủ có đổi con dâu khác hay không cũng chỉ là việc nhà của bọn hắn.
Nghĩ đến đây, Bệ hạ hòa hoãn mở miệng nói: "Bắc Trấn Vương phủ đối với ngươi cũng chỉ là tiếc rèn sắt không thành thép! Nếu ngươi có thể hồi tâm được như vậy, cũng coi như là học được giáo huấn... Vả lại, ngươi đến kinh được hai năm, cả ngày không có việc gì làm, khó tránh khỏi làm ra mấy chuyện tai tiếng. Vừa hay Công bộ đang thiếu người, ngươi đến đó học Trịnh đại nhân làm một ít việc, về sau trở về Lương châu cũng có cái mà dùng."
Xem ra hôn sự thua thiệt, Bệ hạ muốn dùng hoạn lộ để đền bù, kể từ đó, trưởng bối hắn sẽ được dòng họ ngưỡng mộ.
Nhưng Công bộ luôn xếp cuối cùng trong sáu bộ, phụ trách các công trình bằng gỗ, khởi công xây dựng thủy lợi, canh tác và săn bắn cùng nhiều việc vặt khác, tất thảy đều là mấy việc phí thần phí lực.
Đôi lúc còn phải xuống huyện tự mình điều hành thực địa, bụi đất bám đầy người.
Đưa một đệ tử ăn chơi phóng túng tới Công bộ làm việc, kỳ thật chẳng khác gì cực hình.
Hàn Lâm Phong nghe vậy quả nhiên biểu cảm căng chặt, vội vã ngẩng đầu nói: "Bệ hạ, có thể giao việc nào nhẹ nhàng hơn không?"
Nhưng Bệ hạ không phản ứng gì, chỉ phất phất tay, bảo hắn lui xuống.
Lại nói Lạc Vân bên này, lúc Hàn Lâm Phong đang nghe Bệ hạ nói, thì được Thái giám dẫn vào đại điện gặp chư vị phu nhân.
Bởi vì là thọ thần của Hoàng hậu, đến đây chúc thọ ngoại trừ các phi tần trong cung, còn có một số quan viên gia tốc, phần lớn là các nữ quyến trong phủ.
Du ma ma đứng sau lưng Lạc Vân, nhỏ giọng nhắc nhở người trước mặt nàng là ai. Lạc Vân xem xét thân phận của đối phương, không vội không chậm, đáp lễ từng người.
Du ma ma đứng ở sau lưng, nhìn nữ tử này thong dong ứng đối, trong lòng kỳ thật có chút bất ngờ.
Nếu nói trí nhớ của nàng tốt thì còn có thể hiểu được, nhưng sao tâm tình cũng lại tốt như vậy, gặp trường hợp lớn như thế cũng không rụt rè bối rối? Thật không giống với một nữ tử xuất thân tử tiểu môn tiểu hộ.
Du ma ma đương nhiên không biết, Lạc Vân ngoại trừ các phi tần trong cung và các đại thần là không biết, những phu nhân tiểu thư hầu môn còn lại, kỳ thật có hơn phân nửa là khách quen của nàng.
Thậm chí hầu phủ nhà ai có chó đẻ con, thϊếp nhà nào được sủng ái hơn, Lạc Vân đều biết, thậm chí có thể còn biết nhiều hơn Du ma ma một chút.
Dù sao khi dự yến hội ở các phủ, nàng luôn có thể từ các hạ nhân ở trong phủ đang ăn cơm kia nghe được rất nhiều thời sự mới mẻ.
Về phương diện khí độ này, mẫu thân của nàng mặc dù cũng là nữ tử thương hộ, nhưng lại là một nữ tử hữu tình, từ nhỏ đã tinh thông cầm kỳ thi họa, đối với Lạc Vân cũng là giáo dưỡng theo quan gia nữ tử, lúc mẫu thân qua đời, cũng không quên nhắc nhở Tô Hồng Mông không được trễ nải việc luyện tập của nữ nhi.
Trong vài năm đầu, Đinh thị vì giả vờ giả vịt, không cắt giảm bài vở của nàng, nhưng sau đó, nữ phu tử của nàng đều bị điều đi dạy Thải Tiên, song Lạc Vân thông minh, trà đạo cầm nghệ đều là bản thân sau này khắc khổ tự học.
Vả lại sau đó khi Lạc Vân kinh doanh cửa hàng hương liệu, đều là theo đường lối trạch viện vọng tộc. Nàng tự biết kinh doanh cần phải tinh tế, cần làm quen với cuộc sống thường ngày của các quý nhân, cho nên bình thường có dùng chút tâm tư.
Cho nên những lễ nghi này, nàng có thể biểu hiện tự nhiên duyên dáng, thật đúng là không phải do công của Hề ma ma và Du ma ma.
Đợi sau khi vấn an một vòng, mọi người liền ngồi xuống thong thả nói chuyện phiếm, chờ Đế Hậu nhập điện.
Vị nữ mù Lạc Vân xuất thân tử tiểu môn tiểu hộ này đúng là không biết xấu hổ, không ai thèm để ý.
Nàng chưa kịp đi tới chỗ vắng vẻ, Ngư Dương Công chúa đã gọi Lạc Vân đến ngồi bên cạnh nàng ta.
Sau khi ngồi xuống, Ngư Dương Công chúa kéo tay nàng lại, thân thiết hỏi nàng có quen với cuộc sống tân hôn chưa, còn việc kinh doanh của Sấu Hương Trai về sau còn tiếp tục hay không.
Đương nhiên, điều mà Ngư Dương Công chúa quan tâm nhất là vế sau, nàng ta vất vả lắm mới tìm được một cửa hàng hương liệu vừa lòng đẹp ý, không thể để tên xấc xược Hàn Lâm Phong kia quấy nhiễu được!
Lạc Vân mỉm cười đáp lại: "Thế tử đối xử với mọi người khoan dung, lễ nghĩa cũng coi như trôi chảy, về phần cửa hàng của hồi môn của ta, đương nhiên vẫn sẽ mở, gần đây cửa hàng có hương mới, ta quay về sẽ gọi người đưa một phần đến cho Công chúa người."
Ngư Dương nghe xong trong lòng thả lỏng, điều nàng ta lo lắng nhất chính là Lạc Vân đóng cửa cửa hàng, hiện tại nghe nói hương vẫn còn bán, thở phào một hơi.
Triệu Đống mặc dù đã ba lần ra lệnh và năm lần cảnh cáo không cho Công chúa tiếp xúc với Hàn Lâm Phong, nhưng y cũng không có cấm Thế tử phi, cho nên Ngư Dương Công chúa tự thấy không phạm đến lệnh cấm của phu quân.
Hơn nữ nhân duyên giữa hai người bọn họ thật sự ly kỳ, Ngư Dương Công chúa lòng tràn đầy hiếu kỳ, muốn nghe ngóng vài chuyện mới mẻ.
Thế là đề tài này cũng là quanh đi quẩn lại, đều là hỏi Thế tử có đối xử với nàng tốt hay không, có tức giận đánh chửi hay không, đêm tân hôn có an ổn không.
Lạc Vân trên mặt ngượng ngùng mỉm cười, kỳ thật có chút không chống đỡ nổi mấy câu hỏi hổ báo kia.
Đúng lúc này, Hàn Lâm Phong sau khi diện Thánh một mình đi đến, giải vây cho Tô Lạc Vân.
Nhưng thời điểm hắn vấn an cô nãi nãi Công chúa, Ngư Dương Công chúa lại tận lực uốn éo cổ phớt lờ hắn.
Hiển nhiên nàng ta rất nghe lời Phò mã gia, phải tránh thật xa cái loại bị sắc dục bại hoại kia.
Hàn Lâm Phong cũng không ngại, đánh trống lảng cười một tiếng, dẫn Lạc Vân đến chỗ trống.
Hắn vừa nhấn nàng ngồi xuống, vừa nói: "Còn lo rằng nàng ở một mình sẽ rụt rè, không ngờ lại như cá gặp nước."
Hắn nói cũng không khoa trương, mới vừa vào đại điện, liền thấy ba năm vị phu nhân vây quanh nàng, nói chuyện đùa giỡn với nàng mười phần thân thiện.
Lạc Vân cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ngài và thϊếp hiện giờ là một câu chuyện mới mẻ ở kinh thành, ai mà không muốn nghe ngóng một chút tin tức. May mà ngài trở về kịp thời, nếu không bọn họ còn muốn nghe ngóng cẩn thận chuyện đêm qua..."
Nói đến đây, Lạc Vân cảm thấy mình nói hơi nhiều, mặc dù nàng cũng không nói quá, mấy vị phu nhân kia cũng giống Công chúa, nói gần nói xa đều muốn hỏi Thế tử về đêm có oai hùng hay không, có bị tửu sắc hút khô người hay không.
Mà vì đây là đại điện nên các phu nhân không có cách nào truy vấn tỉ mỉ ngọn nguồn mà thôi.
Hàn Lâm Phong nghe vậy ngược lại cười một tiếng, thản nhiên nói: "Để nàng không có tự tin để nói, là ta không chu toàn, nếu không sau khi trở về chúng ta thương lượng chút về lời này được không?"
Lời này thì thương lượng cái gì? Tô Lạc Vân dù có không nhìn thấy, cũng muốn liếc mắt với hắn một cái.
Đúng lúc này, Đế Hậu hai người đã đến đại điện. Hôm nay là sinh thần của Hoàng hậu, chư vị thần tử từng người dâng đến các loại lễ vật quý hiếm để chúc mừng.
Sau màn phát biểu, cuối cùng cũng khai yến.
Nhưng Tô Lạc Vân thất vọng phát hiện đại yến trong cung không phải băng thì cũng là lạnh. Mặc dù dưới mỗi cái đĩa đều có khay nước nóng, nhưng đồ ăn hấp thụ hơi nước ấm rồi nguội dần, không còn nóng nữa.
Nàng là một dân thường, tiếp tục nếm thử mấy đũa để mở mang tầm mắt, nhưng lại phát hiện sơn hào hải vị mỹ vị trong tưởng tượng lại rất bình thường.
Cho nên ăn được mấy đũa, nàng chẳng muốn ăn nữa.
Thời gian còn lại, nàng chỉ nghe nhạc múa mua vui, thỉnh thoảng còn có giọng nói the thé của Thái giám, truyền đạt khẩu dụ của Bệ hạ.
Vào những ngày này, các phu nhân tụ tập, và Hoàng hậu sẽ thông báo vào chuyện vui, tăng thêm hỉ khí.
Nhưng niềm vui hôm nay, là Bệ hạ tự mình hạ chỉ.
Nhị tiểu thư phủ Lỗ Quốc công kia, có vẻ cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi, gật đầu đáp ứng mối hôn sự mà Bệ hạ và Lỗ Quốc công định ra cho nàng ta – gả nàng ta cho cửu Hoàng tử - Thụy Vương Hàn Miễn Chi.
Hôm nay vừa vặn mượn miệng Bệ hạ ban hôn, chiếu cáo thiên hạ.
Nói đến, Thụy Vương Hàn Miễn Chi này lớn hơn Phương Cẩm Thư mười tuổi, vốn đã cưới vợ. Đáng tiếc Vương phi kia năm ngoái lúc đi ngắm hoa đăng, trong lúc đang đi trên mặt băng trong cung thì bị rơi xuống nước, cùng với cốt nhục ba tháng trong bụng qua đời.
Cửu Hoàng tử đau đớn rất lâu, bây giờ đã tỉnh lại, muốn cưới một người khác.
Thân mẫu của cứu Hoàng tử là Quỳnh phi nương nương được sủng ái nhất trong cung bây giờ.
Ngoài lục Hoàng tử, hắn ta cũng là một ứng cử viên mạnh cho vị trí trữ quân.
Bây giờ cửu Hoàng tử được Bệ hạ ban hôn, trở thành tế tử của phủ Lỗ Quốc công, lúc này trong đầu của chư vị thần thử không thể không động đậy.
Nhưng mối hôn sự này hiển nhiên không nằm trong ý muốn của Hoàng hậu, bà ta mặc dù mỉm cười lắng nghe, khen ngợi gật đầu, nhưng thời gian đại thọ lại lấy cớ không chịu nổi men rượu, sớm rời khỏi bữa tiệc.
Lục Hoàng tử sắc mặt cũng không tốt lắm. Phủ Lỗ Quốc công chính là đại thế gia ở Đại Ngụy và đang trợ lực cho hắn ta.
Nhưng bây giờ phụ hoàng lại biến lão cửu thành tế tử của Phương gia, đây chẳng phải đang đưa mọi chuyện về thế cân bằng ư?
Nghĩ đến đây, Hàn Thẩm Chi không khỏi u oán nhìn về phía Thế tử bù nhìn đang trốn ở một góc kia.
Tiểu tử kia ngược lại thong dong tự tại, đang nhướn mày đùa với thê tử mới cưới!
Hắn rõ ràng có người hầu hạ, lại để phu nhân mù kia cầm thìa đút cho hắn ăn, nếu không được ăn no, hắn còn đưa tay bóp lấy mặt nàng, nhìn qua có chút đắc chí của tiểu nhân, thật nhục nhã.
Tên láo xược kia! Nếu không làm ra chuyện lộn xộn này, Phương nhị vốn đã liều chết gả cho hắn! Sao phải đến mức giúp lão cửu thuận lợi hơn như bây giờ?
Nghĩ đến đây, chuyện phiền lòng một mạch dâng lên trong lòng Hằng Vương.
Hôm đó tắm rửa để điều tra nhưng không có kết quả, Hàn Thẩm Chi liền lập ra một danh sách dài, chỉ cần ai có ngọc như ý buộc lụa vàng đều ghi lại, mặc kệ lúc ấy có ở kinh thành hay không, tất cả đều đưa vào trong đó.
Và lần này hắn ta có dự định sẽ tụ tập những người có hiềm nghi lớn lại lần nữa, rồi để phản quân kia trình diện, lần lượt nhìn bóng lưng của bọn họ để nhận biết.
Theo phản quân kia nói, người kia thân hình cao lớn, có thể phân biệt được rõ.
Nhưng chưa tra ra được đầu mối, bên Hình Tư lại xảy ra chuyện.
Tên phản tặc vất vả lắm mới bắt được kia, thế mà lại ngay dưới mí mắt của cai ngục, bị treo cổ bằng cỏ khô bện thành dây ở ngay cửa thông gió.
Mặc dù trông giống như tự sát, nhưng Hàn Thẩm Chi đã sớm hứa cho gã vinh hoa phú quý, gã cũng đã khai cung, chỉ chờ chứng thực khẩu cung, bắt được người sẽ lập tức được thả ra, khi không bây giờ lại tìm chết?
Hôm đó Hình Tư phải xử lý mấy vụ cướp ở Giang Dương, cho nên việc thẩm tra dừng lại một đêm, chuyển sang nhà giam khác. Sau đó phái người truy ra, lại phát hiện một tiểu tử gầy còm trong số đó trong lúc chuyển ngục không thấy bóng dáng đâu.
Theo lời kể của lão bộ, việc này là do tên tiểu tử gầy còm kia làm, hắn ta hẳn phải vô cùng am hiểu nơi này, lợi dụng khe hở của nhà giam đột nhập vào, đan cỏ làm dây thừng đem người ghìm chết.
Đây chính là gϊếŧ người diệt khẩu! Bàn tay ẩn trong đêm tối kia khiến Hằng Vương ăn ngủ không yên, hận không thể lập tức bắt người tới!
Hiện tại bản án không có đầu mối, nói không chừng trên đại điện náo nhiệt này tên hung thủ kia đang ẩn náu.
Mà hắn ta không bao giờ muốn làm anh em cột chèo với lão cửu.
Nếu không ở đại điện, Hằng Vương thật muốn ném vài cái đĩa, cao giọng mắng chửi mẹ nó.
Về phần Phương Cẩm Thư được ban hôn, sau khi theo mẫu thân tạ ơn Bệ hạ long ân, liền cứng đờ ngồi về tại chỗ.
Mắt nàng ta không nhìn về phu tế tương lai của mình, mà là đang bình tĩnh nhìn đôi phu thê tân hôn ở nơi vắng vẻ kia.
Hàn Lâm Phong vậy mà lại cưng chiều kẻ mù lòa kia, ở trước mặt mọi người đưa tay sờ mặt nàng!
Ngày xưa tràn ngập ái mộ, bây giờ lại dâng lên mọi loại không cam lòng, rồi dần dần chuyển sang lạnh lẽo.
----------HẾT CHƯƠNG 47----------