Nói đến đây, bà ta liều mạng bò về phía Tô Lạc Vân, than thở khóc lóc cầu khẩn: "Ta biết trước kia ta đối xử không tốt với tỷ đệ các con, nhưng cũng đã chăm sóc các con nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao. Con là người rõ ràng nhất, muội muội của con là đứa không có tâm nhãn, tất cả đều là lỗi lầm của ta, cầu xin Thế tử phi đại nhân rộng lượng, xin hãy cho muội muội con một con đường sống!"
Nói xong, bà ta không chút do dự dập đầu khấu Tô Lạc Vân.
Tô Lạc Vân bình tĩnh nói: "Bà đương nhiên vừa có công lao vừa có khổ lao, nếu bà không khéo léo giúp Thải Tiên an bài, thì dựa vào tâm nhãn của nó, nó sẽ không làm ra chuyện buồn nôn, mượn miệng phụ thân, nhân lúc ta vắng nhà, dự định câu dẫn phu quân ta. May mà ta sớm phát hiện, nếu để qua ít nữa, Thải Tiên ở phủ Thế tử bụng to ra, ta và Thế tử có mười cái miệng cũng không giải thích nổi. Bà thật đúng là nhờ vào đại hộ, một bước lên trời, trở thành một nhạc mẫu đứng đắn của phu quân ta..."
Lúc này Điền ma ma bê đến cái rương quần áo câu dẫn kia ra, đặt xuống cho đám người nhìn.
Tô Hồng Mông xấu hổ đến con mắt đều không mở nổi, cũng nhịn không được nữa, đi tới hung hăng đá lên người Đinh thị: "Ngươi đúng là cái đồ độc phụ! Hại Tô gia chúng ta còn chưa đủ, còn hại cả nữ nhi của mình! Đã mất mặt xấu hổ, còn làm mất mắt cả phủ Thế tử bên kia!"
Đinh thị cũng không thèm đếm xỉa, dù bị đạp vẫn cao giọng hét lên: "Dù sao Thế tử phong lưu đã quen, ở bên ngoài nuôi không biết bao nhiêu ngoại thất! Trong phủ dù có nhiều thϊếp thất hầu hạ, nhưng bọn họ cũng chẳng mở miệng gì nhiều, nó tuyệt đối sẽ không tranh đoạt ân sủng của Lạc Vân! Người làm phụ thân như ông cũng không nghĩ lại xem, Lạc Vân không nhìn thấy, bên người không có thân thích, có thể nắm giữ một gia một phong lưu như vậy trong tay sao?"
Tô Hồng Mông tức giận đến mức cả cọng tóc cũng đầy máu, dứt khoát bổ nhào tới, đè Đinh thị xuống đánh.
Tạ thị sợ Tô đại gia sơ sẩy đánh đến mất mạng, bà ta lập tức gọi gã sai vặt đến kéo Tô lão gia ra.
Tô Lạc Vân bên này đã ghi lại hết những toan tính ghê tởm của mẫu nữ Đinh gia, cũng như lời khai và nhân chứng chuyển giao cho phụ thân.
Theo ý của nàng, Đinh Cố Tài làm ra chuyện ác như vậy, ắt phải giải đến công đường. Nếu là thẩm vấn bí mật, chỉ cần che giấu thỏa đáng, cũng không nhất định sẽ bại hoại thanh danh. Chỉ là Thải Tiên cần phải về quê để xem nên xử trí nghiệt chủng trong bụng thế nào.
Nhưng với lời đề nghị lần này của Lạc Vân, Thải Tiên rơi nước mắt phản đối: "Nếu đi đến công đường, chẳng phải thanh danh của muội sẽ bị hủy hoại sao? Muội cũng không muốn đến chùa làm ni cô! Tỷ tỷ, tỷ thu nhận muội với, ít nhất thanh danh của muội sẽ được bảo toàn!"
Điền ma ma ở một bên nghe vậy thì tức giận: "Chẳng lẽ mẹ con các ngươi đã quen cướp đoạt từ đại cô nương chúng ta, nên cho rằng phủ Thế tử đồ vật bẩn thỉu gì cũng có thể thu nhân? Thế tử gia mắt nhìn cao hơn cả Lục công tử, ngay cả Phương nhị tiểu thư còn không nhìn trúng, sao lại coi trọng loại người như ngươi? Ngay cả nha hoàn trong phủ Thế tử còn có tài mạo có nhân phẩm hơn ngươi!"
Tạ thị trong lòng cũng tính toán một phen, hiển nhiên cũng không đồng ý đề nghị cáo quan của Lạc Vân.
Bà ta ở bên cạnh mở miệng nói: "Lạc Vân, con chớ có tức giận, chuyện ở đây cũng không cần con quan tâm. Chuyện lớn trong tộc, tự có gia pháp tộc quy, việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn..."
Tô Lạc Vân hiểu ý có Tạ thị phu nhân, phụ thân muốn công hay tư, cũng là ý của Tô gia đại gia trưởng. Một cô nương đã gả ra ngoài như nàng không có quyền làm thay.
Cho nên mặc cho Tạ thị liên tục thuyết phục nàng ở lại, Tô Lạc Vân vẫn đứng dậy rời đi.
Tạ thị xuất thân nông hộ, phụ mẫu đều biết tính toán tinh thông. Lúc trước bà ta chần chừ không chịu đồng ý mối hôn sự với Tô gia, là do cảm thấy vợ trước của Tô lão gia có vấn đề.
Bây giờ xem ra, thực sự ứng nghiệm.
Cũng may đại cô nương trong nhà này là người hiểu chuyện, trước kia bọn họ trở về đã cho người thẩm vấn, để xem Tô lão gia sắp xếp cho nhị cô nương thế nào.
Đương nhiên cáo quan thì không hay, loại chuyện này, nếu như bị công khai ra ngoài, không riêng gì thanh danh của Tô gia bị thối, ngay cả đệ đệ của nàng cũng sẽ bị liên lụy, mất mặt.
Tạ thị không ngốc, biết ai nên được phụ họa trong cái nhà này.
Đinh gia mẫu nữ coi như là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, dám tính toán trên đầu Thế tử phi, nếu Tô gia xem nhẹ, chẳng phải đã đại đại đắc tội với phủ Thế tử sao?
Nghĩ đến đây, Tạ thị kéo Tô Hồng Mông vào buồng trong, phân tích cho ông ta: "Bây giờ Thải Tiên đã mang thai, mắt thấy không thể che giấu được, nếu đem Đinh Cố Tài đưa đến quan phủ, đưa Thải Tiên vào chùa làm ni cô, cũng không thể ngăn được lời đàm tiếu với Đinh gia, thì nam nhân trong nhà không ngóc đầu lên nổi. Theo thϊếp thấy, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chông, để Đinh Cố Tài cưới Thải Tiên là được."
Tô Hồng Mông nghe thôi cũng cảm thấy buồn nôn: "Vậy chẳng phải ta sẽ trở thành thân gia với Đinh gia sao? Cái nhà đó toàn vô lại, ta tránh còn không kịp, sao lại phải dính vào đó chứ?"
Liên quan tới điểm ấy, Tạ thị cũng đã sớm nghĩ kỹ, bà ta nhỏ giọng nói: "Hai đứa bọn nó tự mình trao thân cho nhau mà không qua lời mai mối, là phạm vào gia quy của Tô gia. Lão gia ngài phải quyết tâm, đoạn tình cha con với Thải Tiên, từ nay về sau, nó không còn ở trong gia phả Tô gia nữa mà theo họ mẫu thân nó. Lúc xuất giá cũng không cần đi từ Tô gia, thuê một cái viện tử khác khiêng nó từ đó ra là được!"
Tô Hồng Mông nghe Tạ thị nói vậy, lòng trắc ẩn của người làm phụ thân bộc phát: "Cái này... Chẳng phải về sau Thải Tiên sẽ không nơi nương tựa, bị Đinh gia kia khi dễ sao?"
Nói về chuyện này, Tạ thị cũng đã nghĩ xong: "Người làm phụ thân ngài nếu đau lòng nữ nhi, thì cho nó thêm nhiều của hồi môn hơn. Thϊếp thấy thê tử trước của ngài cũng không phải đèn đã cạn dầu, ắt sẽ bảo vệ nữ nhi. Hơn nữa, gia đình đó còn cảm thấy vui vì không phải gả cho một đứa không nhìn thấy gì."
Người ta có câu, có kế mẫu thì sẽ có kế phụ. Nếu người làm kế mẫu là người đàng hoàng, trong lòng có từ bi, đối đãi sòng phẳng với kế tử kế nữ, tự nhiên toàn gia sẽ vui vẻ hòa thận.
Nhưng nếu kế mẫu này lại cố tình thiên vị, khó tránh khỏi khiến nam nhân cũng suy nghĩ hùa theo.
Trước kia Tô Hồng Mông đi theo Đinh Bội, suy nghĩ lệch lạc mà đối xử lạnh nhạt với tỷ đệ Lạc Vân. Hiện tại ông ta mới cưới Tạ thị, không khỏi lại bắt đầu nghĩ khác đi, chỉ nghĩ đến những tính toán nhỏ nhặt của bản thân, hoàn toàn quên trước kia đã thiên vị nhị nữ nhi Thải Tiên này như thế nào.
Tô Hồng Mông vốn đã chán ghét Đinh gia, nghe Tạ thị nói vậy, cảm thấy có mấy phần có lý. Nghiệt chủng trong bụng Thải Tiên mà lớn lên thì sẽ không che giấu được nữa.
Nó không chịu nghe mình, âm thầm lui tới với Đinh thị, bị Đinh thị dẫn tới Đinh gia, cho nên mới bị người khác lợi dụng! Nếu giữ một đứa kém thông minh như vậy ở nhà, không chừng về sau lại gây thêm chuyện gì nữa.
Đinh gia đại nhi tử kia dù có không ra gì, nhưng tuổi tác tương đương với Thải Tiên, huống hồ gì thân càng thêm thân, chắc hẳn Đinh gia cũng sẽ không đối xử lạnh nhạt với nó.
Từ này về sau, ông ta sẽ coi như không có nữ nhi này, cùng với nó nhất đao lưỡng đoạn!
Thế là Tô Hồng Mông liền theo lời Tạ thị mà xử lý, bây giờ ông ta xin chỉ thị của tộc thúc, lấy danh nghĩa ngỗ nghịch bất hiếu, loại bỏ hoàn toàn Thải Tiên trong gia phả, sau đó thuê một căn phòng trong huyện thành cho Thải Tiên, tính cả một chút của hồi môn không mấy phong phú, cùng với các tỳ nữ ngoại gia đưa qua, rồi lệnh cho người của Đinh gia chọn ngày lành cưới Thải Tiên.
Dù sao Tô Hồng Mông đang nắm quyền Đinh gia, nếu nhi tử không muốn gặp qua, thì phải thành thật và có trách nhiệm với Thải Tiên.
Thải Tiên kia không biết có phải lại bị Đinh thị kia xúi giục hay không, trước ngày xuất gia lại chạy đến ngõ Thanh Ngư chặn xe ngựa của Lạc Vân, khóc lóc kể lể để đối lấy sự thương hại của tỷ tỷ.
Tô Lạc Vân thấy muội muội của mình chặn xe, chỉ cười.
Toàn bộ Tô gia, hơn hết lè vị kế mẫu trước của nàng hiểu rõ nhược điểm miệng cứng lòng mềm của nàng nhất.
Thải Tiên nhào tới, vẫn chỉ là cầu xin tỷ tỷ nghĩ cách giúp mình.
Tô Lạc Vân nghe, ngay cả mắng cũng chẳng muốn mắng.
Lúc trước nàng bị Thải Tiên đẩy ngã, khiến mắt bị mù, Thải Tiên đã khóc sướt mướt nói mình không cẩn thận và rất hối hận, làm Lạc Vân mềm lòng không truy cứu ngọn nguồn nữa.
Lúc Thải Tiên muốn tranh đoạt hôn ước với Lục gia với mình, nàng cũng không so đo, tặng cho muội muội tốt.
Về sau đủ loại trường hợp, lần nào Thải Tiên không lấy lý do vô tâm tắc trách của mình để qua tội?
Thế nhưng thế đạo này không phải ai yếu đều có lý.
Thải Tiên bị Đinh gia vô lại chà đạp đương nhiên đáng thương. Lúc trước nếu trực tiếp tìm trưởng tỷ nàng chủ trì công đạo, nàng nhất định sẽ mềm lòng, thay nàng ta nghiêm túc tìm một con đường thoát.
Nhưng Thải Tiên lại không làm vậy, còn tính toán trên đầu cả tỷ phu mình, thậm chí còn muốn bóp mũi của trưởng tỷ nàng ép ăn phân.
Người ngốc cũng không sao, nhưng chỉ sợ đã xấu xa lại còn ngu ngốc.
Nàng đối với Thải Tiên không phải là không có chút tình nghĩ tỷ muội gì, đáng tiếc chút tình nghĩa đó Thải Tiên cũng không trân quý.
Lại nói, lúc ấy nàng đã ở Tô gia, vạch trần sáng tỏ, đề nghị cáo quan ngay lập tức, chỉ có như vậy, mới có thể tránh bị gả vào hố lửa Đinh gia.
Đáng tiếc đề nghị của nàng không ai chịu đồng ý, đã như vậy, nàng cần gì phải mang tâm địa Bồ Tát nữa?
Cho nên dù cho Thải Tiên có cản xe ngựa khóc đến thê thảm, Lạc Vân cũng không bảo người ta dừng lại.
Lần này Thải Tiên tới, không phải theo lời chỉ thị của Đinh thị, mà là nàng ta thật sự tuyệt vọng với sự sắp xếp của phụ thân, mỗi lần nghĩ đến gương mặt buồn ghê tởm kia của Đinh Cố Tài, nàng buồn nôn đến mức ói cả ra.
Không còn cách nào khác đành phải lừa bà tử trong nhà, tự mình một mình vụиɠ ŧяộʍ chạy tới cầu xin tỷ tỷ.
Từ nhỏ đến lớn, người đáng tin nhất trong cái nhà này, người bảo vệ đệ muội nhiều nhất chính là trưởng tỷ.
Thải Tiên đã từng cảm thấy đây là lẽ đương nhiên, người làm tỷ tỷ phải làm cho muội muội.
Nhưng bây giờ thấy trưởng tỷ không chịu gặp mình, trong lòng Thải Tiên hoàn toàn hoảng loạn, chỉ biết nhào vào sau cỗ kiệu kêu khóc: "Tỷ tỷ, muội sai rồi. Tỷ từ nhỏ đã thương muội. Hồi con bé khi về quê, chúng ta đến cánh đồng ở ngoại ô chơi, có đứa trẻ ở điền trang kia khi dễ muội, còn ném bùn vào váy của muội, là tỷ đã cầm tảng đá lớn đuổi đứa trẻ đó nửa dặm, bắt nó phải nằm xuống đất, lúc trở về tỷ lại bị phụ thân trách phạt, không cho ăn cơm tối... Nửa đêm muội trộm thực dậy, lấy đồ từ phòng bếp cho tỷ ăn... Những chuyện này muội đều nhớ. Tỷ tỷ là muội hồ đồ, không nên nghe lời của mẫu thân, hết lần này tới lần khác khi dễ tỷ, tỷ tỷ, tỷ hiểu rõ muội mà..."
Mắt thấy xe ngựa nhanh chóng rời đi, Thải Tiên ngã nhào xuống đất, trên mặt tro bụi hòa với nước mắt, nhòe cả gương mặt của nàng ta, nghẹn ngào đến không kiềm chế được, nàng ta ngồi dưới đất ôm hai chân khóc một hồi lâu.
Đã từng, nàng ta ỷ vào sự sủng ái của phụ mẫu, cảm thấy tranh giành với trưởng tỷ là chuyện đương nhiên. Lúc trước khi nàng ta tranh đoạt Lục công tử với tỷ tỷ, cũng không thấy tỷ tỷ tức giận như vậy, chỉ phong khinh vân đạm tặng cho nàng.
Nhưng nào biết lần này, nàng ta còn chưa hành sự, đã bị tỷ tỷ bắt tại trận. Thời điểm nàng ta bị tỷ tỷ tra hỏi, nhìn thấy gương mặt lạnh tanh của tỷ tỷ, thật sự vô cùng sợ hãi, cũng cực kỳ hối hận.
Thì ra, tỷ tỷ trước kia không thèm để ý, là vì những gì nàng ta tranh giành, đều là thứ tỷ tỷ không muốn.
Nhưng nàng ta đã đυ.ng phải thứ mà tỷ tỷ thực sự để ý, tỷ tỷ sẽ giống một con hồ mẹ nhe ra hàm răng nanh, không cho phép người khác đυ.ng vào...
Lúc nàng ta nức nở bò dậy, phát hiện Điền ma ma không biết từ lúc nào đã quay lại.
Bà ta quặm mặt lại trừng mắt nhìn Thải Tiên, giọng nói lạnh lùng: "Đại cô nương đối với nương đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Ngươi nên biết mụn dưới chân đều do chính mình mà ra. Những chuyện ngươi từng làm với đại cô nương, thật sự vô cùng ngu xuẩn!"
Thải Tiên quỳ ôm lấy chân Điền ma ma: "Tỷ tỷ có phải chịu cứu ta rồi không? Ta thật sự không thể gả cho một nam nhân như Đinh Cố Tài!"
Điền ma ma lấy một tờ giấy trong tay đưa cho nàng ta, thay lời Lạc Vân nói: "Đại cô nương nói, đời này của ngươi mấu chốt là phải tự cứu lấy mình. Người chưa bao giờ lấy con mắt mù của mình ra để trách tội ngươi, cho nên người đã cố gắng để cứu lấy cuộc đời mình, cũng không oán trời trách đất. Hiện tại, ngươi đã hãm sâu dưới vũng bùn, cũng phải học cách tự cứu lấy mình, đường ở ngay phía dưới chân của ngươi, phía trước như thế nào, ai cũng không biết, phải xem chính ngươi lựa chọn như thế nào."
Thải Tiên nhanh chóng mở tờ giấy kia ra, là đơn kiện Lạc Vân tự thân viết giúp nàng ta.
Bên trong đơn kiện vạch trần sáng tỏ tội trạng của Đinh Cố Tài, đồng thời xin quan phủ thay nàng ta giải oan định tội, còn nói rõ thỉnh cầu bồi thường một khoản tiền, thẩm tra bí mật để bảo toàn thanh danh.
Vụ án này có nhân chứng, dù Đinh gia có không chịu nhận, còn có Hỉ Thước làm chứng, càng có cái thai trong bụng nàng ta là bằng chứng. Lại thêm cái đầu óc của Đinh Cố Tài, rất dễ dàng để hoàn thành chứng cứ.
Đến lúc đó, Thải Tiên dĩ nhiên không cần phải gả cho một tội nhân như thế nữa, nàng ta còn được Đinh gia bồi thường bạc, dù Tô gia có không nhận nàng ta, nàng ta cũng có thể tìm một nơi không ai biết, mua một cái trạch viên sống an phận.
Nếu vận may không tệ, tìm được một nam tử bần hàn phẩm hạnh tốt không ngại quá khứ của nàng ta, liền có thể kén rể nhập môn, cũng có thể yên yên bình bình trải qua tuổi già.
Một tờ đơn kiện kia, là chuyện cuối cùng mà một người làm tỷ tỷ như Lạc Vân, có thể làm cho muội muội đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ Thải Tiên của mình.
Thải Tiên mắt trợn tròn, bởi vì sự giúp đỡ này khác một trời một vực so với những gì nàng ta tưởng tưởng.
Vì sao tỷ tỷ nhất quyết đòi ra công đường? Lạc Vâng gả cho một nam nhân hoàng thân quốc thích như thế, nếu tự mình giải quyết, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Điền ma ma nghe nàng ta nói như vậy, không thèm cười một tiếng: "Đại cô nương nói, biện pháp mà người có thể nghĩ tới chỉ có như vậy. Nếu như ngươi tin người, thì hãy làm theo. Còn nếu không tin, thì tìm cách khác đi."
Nói xong, Điền ma ma liền dùng sức gỡ nàng ta ra, xoay người đi.
Tô Lạc Vân cũng không tiếp tục phái người đến Tô gia hỏi những chuyện này nữa.
Đơn kiện mà nàng ta đưa cho Thải Tiên, không phải là vì muốn trả thù, hại nàng ta mất hết thanh danh. Nếu chính nàng gặp chuyện kinh tởm như vậy, nàng cũng sẽ làm như thế, không bao giờ cùng loại cầm thú đó trải qua một đời.
Phụ thân mắng nàng là người sắt đá, nhưng lại không biết, nàng mới càng giống đại gia trưởng quản lý mọi chuyện ở Tô gia, lo trước lo sau, mọi thứ đều không bỏ xuống được.
Thấy Lạc Vân phiền muộn, Hàn Lâm Phong từ phía sau lưng ôm lấy nàng. Chuyện ầm ĩ liên quan tới tiểu di tử ngu xuẩn kia, hắn về sau cũng biết một chút, dĩ nhiên cũng đoán được nguyên nhân Tô Lạc Vân không vui.
Lạc Vân thuận thế dựa vào l*иg ngực của hắn, chậm rãi nói ra tâm sự của mình, cuối cùng cười khổ nói: "Ngài nói xem, thϊếp có phải chưa đủ quả quyết, tâm địa còn chưa đủ hung ác hay không?"
Hàn Lâm Phong chậm rãi ôm chặt lấy nàng, thấp giọng nói: "Không phải nàng vẫn luôn như vậy sao? Rõ ràng có một đám người nhà xấu xa đến cực điểm, nhưng vẫn một mực cố gắng níu kéo lấy bọn họ. Cũng chính vì nàng như vậy, mới khiến cho ta động lòng mà đau lòng..."
Còn nhớ lúc phụ thân nàng gặp rắc rối vì chuyện đầu cơ trục lợi ngự cung, nữ tử này cũng đã một khắc thương tâm rơi lệ, sau đó lại lau khô nước mắt, cố gắng nghĩ cách giải quyết.
Hắn biết mình không bao giờ làm được những chuyện mà Lạc Vân đã làm.
Hắn ngoài mặt ôn hòa, nhưng tâm địa lại cứng rắn lạnh lùng đến cực độ. Nhưng hắn hy vọng nữ nhân nội tâm mềm mỏng đang đứng bên mình này, có thể bao dung với một người không tốt đẹp như hắn, giống như bao dung với người nhà của nàng vậy.
Mọi thứ về nữ nhân này, dường như được thiết kế riêng cho hắn, khiến hắn dần dần mê say mà vui vẻ chịu đựng... Ai, chỉ là nếu hắn muốn rời kinh, liệu nữ nhân này có xem hắn là người nhà không thể nào buông bỏ, luôn luôn gắn bó bên cạnh hắn không?
Lạc Vân vẫn không chờ được tiếng trống giải oán thùng thùng vang lên ở phủ doãn, ngược lại Tô gia đã lặng lẽ bắt đầu thu xếp cho hôn sự của Tô Thải Tiên, chuẩn bị thuê người tới viện tử khiêng đi lấy chồng.
Quả nhiên, Thải Tiên vẫn không đủ dũng khi bước một bước đó, vẫn nghe theo lời phụ thân, chuẩn bị gả cho đại biểu ca của mình.
Trước ngày Thải Tiên thành hôn hai ngày, Tạ thị đã đặc biệt đến Thế tử phủ nói chuyện này với Tô Lạc Vân.
Tô Lạc Vân chỉ thản nhiên nói: "Phụ thân vẫn không thay đổi, vĩnh viễn xếp thanh danh lợi ích của mình xếp trước nữ nhi. Nếu phụ thân và đại phu nhân người cảm thấy đem Thải Tiên gả cho Đinh gia là tốt, một ngoại nhân đã gả đi như ta cũng không có ý kiến gì... Nhưng có một chuyện, ta phải nói trước với đại phu nhân thì mới tốt, hôn sự của đệ đệ Quy Nhạn ta, về sau không nhọc phụ thân quan tâm, dù sao ông ấy kinh doanh đã lâu, người quen biết cũng chỉ có hạn. Gần đây Thế tử đang tìm mấy hộ nhân gia cho nó, đang cân nhắc xem bát tự. Phụ thân ta luôn mềm lòng, nếu ông ấy nghe lời người khác kích động, phối cho Quy Nhạn một mối hôn sự không phù hợp, người làm tỷ tỷ ta, cũng sẽ không thể để cho người khác thỏa mãn... Người nói xem, có lý hay không?"
Lời nàng nói là thật, bởi vì chuyện của Thải Tiên cũng đã giúp nàng tỉnh ra, nàng phải sớm đính hôn cho đệ đệ, kẻo phụ thân lại gây thêm rắc rối.
Thế tử có nói với nàng, qua ít ngày nữa, triều đình sẽ thả một nhóm quan viên ra ngoài, nếu là có Lý đại nhân tiến cử hiền tài, đệ đệ cũng sẽ ở trong số đó.
Chờ nó đính hôn, ra ngoài lập phủ, nó có thể sống một cuộc đời thanh tịnh của riêng mình. Phụ thân nàng dù tay có dài đến mấy, cũng không thể duỗi đến trạch viện của đệ đệ.
Nghe được lời này Tạ thị mặt mũi căng lên. Bởi vì hai ngày nay bà ta đang nghĩ định đem cháu gái mình đến xem mắt Tô Quy Nhạn.
Dù sao còn trẻ như vậy mà đã là Biên tu của Hàn Lâm, tiền đồ không đo lường được, nhà nào mà không có ý định tranh giành lấy?
Thế nhưng Tô Lạc Vân đã nói như vậy, tức là đang phá vỡ mệnh lệnh của phụ mẫu, nói rõ người làm tỷ tỷ nàng muốn làm chủ hôn sự của đệ đệ.
Nếu là trước đây, Tạ thị chỉ sợ sẽ bật cười một trận, giáo huấn Lạc Vân không hiểu lễ tiết, thích làm chuyện bao đồng.
Nhưng Tạ thị gả tới được một thời gian, ít nhiều cũng hiểu rõ đại cô nương này mới là người có tiếng nói nhất trong nhà. Nhất là vừa rồi nàng trói cả mẫu nữ Tô Thải Tiên, còn có cả một nhà Đinh thị kia, quả thực là một thủ đoạn cứng rắn.
Nàng nói "cũng sẽ không thể để cho người khác thỏa mãn" cũng không phải nói nhảm. Cho nên Tạ thị cũng không muốn tham gia vào hôn sự của kế tử, chỉ đáp lại bằng một nụ cười.
Sau khi Tạ thị chê cười đáp lại từng người, liền mượn cớ rời đi.
Sau khi Tạ thị đi, Lạc Vân lập tức sai người ném tất cả cốc bát Tạ thị đã dùng đi.
Nàng hiểu rõ nhất, bị phụ thân cùng kế mẫu vứt bỏ là tư vị gì.
Bởi vì nàng và đệ đệ cũng đã từng lâm vào vũng bùn vô vọng như vậy.
May mắn trong bóng tối mịt mù như vậy, nàng mang theo đệ đệ giãy dụa cố bò ra ngoài...
Thải Tiên thậm chí một chút cố gắng cũng không nguyện ý, chỉ biết cứ như vậy mà tiếp nhận sự sắp xết của người khác. Chỉ sợ bùn còn chưa tới cổ, thời gian đau khổ sẽ còn ở phía sau.
Nhưng hôm Thải Tiên lên kiệu thành hôn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lúc bà hỉ vào phòng đón dâu, bất ngờ phát hiện không thấy Thải Tiên đâu.
Người nhà Đinh gia ra ngoài tìm, vẫn không tìm được tân nương tử, thì nha dịch quan phủ đến. Thì ra Thải Tiên kia mặc một thân hồng y, dưới sự giúp đỡ của hai nha hoàn, một đường chạy tới nha môn, gõ trống kêu oan, đem đơn kiện tỷ tỷ viết cho nàng ta trình lên.
Đơn kiện kia trần tình khẩn thiết, trật tự rõ ràng, thậm chí các hành vi phạm tội đều được đánh dấu kỹ càng, phủ doãn cũng bớt việc, chỉ cần nghiệm minh chuyện tố giác là thật, liền có thể lên công đường xét xử.
Tô Hồng Mông lấy cớ Tô Thải Tiên đã bị xóa tên khỏi gia phải, không phải chuyện của tộc ông ta, cản bản không muốn ai đến, nhưng phủ doãn đã gọi, nhất định phải trình diện.
Cả đám người đến đông đủ, tự nhiên có một trận cãi cọ.
Đáng hận nhất chính là Đinh thị kia, vì muốn sau này Đinh gia tốt hơn, ngay tại chỗ phản cung, thay Đinh Cố Tài ngụy chứng, chỉ một mực chắc chắn nữ nhi cùng biểu ca tư thông, phạm phải chuyện xấu.
Thải Tiên mới đầu còn ôm hy vọng với nương thân của nàng ta, không ngờ bà ta lại đổi trắng thay đen như vậy, nhất thời mất hết can đảm, đột nhiên đứng dậy, lao thẳng về phía cây cột.
Tô Hồng Mông thấy vậy hoảng sợ, đến cùng vẫn là nữ nhi của mình, nếu nó chết ngay trước mắt nhìn, trong lòng còn gì vui vẻ nữa?
Mà lại, ông ta vô cùng mê tín – một thân hồng y thế này, nếu một đường đâm chết, không khỏi tránh trở thành oan hồn lệ quỷ, sợ là chết cũng phải ám cả hai nhà!
Ngay lúc ông ta có chút dao động, nghĩ xem có nên phản cung hay không, Thế tử phi của phủ Thế tử đưa tới một bản lời khai có dấu vân tay trên đó.
Đây là lúc nàng phái người trói phu phụ Đinh gia, còn có Đinh Cố Tài, lúc thẩm vấn một mình Đinh Cố Tài, đã bắt hắn ấn dấu van tay của mình lên lời khai.
Vốn là để chuẩn bị cho phụ thân, không ngờ phụ thân nàng lại ba phải, phải dùng tới vào lúc này.
Đinh Cố Tài muốn đổi ý, nói Thế tử phi vu oan giá họa. Đáng tiếc phủ doãn không phải người ngu, làm sao có thể không nhìn rõ tình cảm trước mắt.
Nếu là lưỡng tình tương duyệt thân càng thêm thân, tại sao Tô gia phải gạch tên nữ nhi? Nếu là hai người này bí mật trao thân, tại sao Thải Tiên mặc hỉ phục liều chết cũng muốn cáo trạng?
Loại người gian xảo như Đinh Cố Tài đây, phủ doãn đã gặp quán nhiều, chỉ hạ thẻ tra tấn đánh gậy, đè Đinh Cố Tài lại đánh. Kết quả trong vòng hai cái tát, Đinh Cố Tải giở mọi thủ đoạn, nói rằng mình đã biết thối cải, chẳng phải gã cưới Tô Thải Tiên là để làm tròn thanh danh sao!
Đáng tiếc Tô Thải Tiên lại không muốn gả.
Tô Hồng Mông lại muốn giải quyết riêng, đáng tiếc ông ta đã xóa tên Tô Thải Tiên ở gia phả, không làm chủ được Thải Tiên.
Về phần Đinh thị kia, vì có quan hệ thân quyến với Đinh Cố Tài, cho nên lời đề nghị của bà ta, phủ doãn cũng không tiếp thu.
Cuối cùng vụ kiện cáo này, phụ thuộc vào ý kiến của Thải Tiên. Thải Tiên mặc dù ngu dốt, nhưng Hỉ Thước và Minh Thiền bên người đã sớm có chủ ý thay nàng ta.
Hai nha đầu này không ngốc, ngày thướng nhìn thấy Đinh Cố Tài hai mắt bọn họ đều kinh tởm, há có thể để nhị tiểu thư gả cho người này, cho nên lúc trước khi nghe nhị tiểu thư tự mình ra ngoài cầu xin đại cô nương, đã khuyên nàng ta nghe theo tỷ tỷ mình.
Toàn bộ Tô gia, người có lòng tốt thực sự, chính là đại tiểu thư trông có vẻ cứng rắng như hòn đá kia.