Beta: Thuỳ An
Lâm Thành Phong quá ngờ nghệch, phải đến khi nghe xong cuộc trò chuyện của Đào Nhiên và Triệu Vũ, mới ngơ ngác có phản ứng. Lí do gần đây Triệu Vũ không ra ngoài tìm phụ nữ là vì trong lòng có ý xấu với Tô Anh!
Mẹ nó! Khó trách khi anh đứng trước Tô Anh nhắc tới việc anh ta từng có bao nhiêu người phụ nữ, anh ta liền tức giận bóp cổ đe dọa anh không được nói, lí do là vì Tô Anh!
"Fuck!" Lâm Thành Phong đập bàn đứng dậy, "Triệu Nhị anh không biết xấu hổ, anh là cái đồ quỷ háo sắc! Con thỏ không ăn cỏ gần hang, anh thì cỏ gần hay xa hang đều ăn!"
Triệu Vũ vốn dĩ đang phiền đến không chịu được, cong môi cười lạnh: "Sao tôi lại không biết xấu hổ? Sao tôi lại không thể ăn cỏ gần hang?"
"Anh dám có ý xấu với Anh Anh, còn muốn chừa mặt mũi?"
"Anh Anh ngoan như vậy, ông đây có chút ý xấu cũng là bình thường thôi, không phải sao?"
"......" Lâm Thành Phong chưa từng nghĩ Triệu Vũ không biết xấu hổ đến mức như vậy, anh ta căn bản là không có mặt mũi! "Không nói đến Anh Anh, còn Khương Tứ, anh định giải thích thế nào? Không muốn làm anh em nữa hả?"
Triệu Vũ "hừ" một tiếng, thản nhiên trả lời trực tiếp: "Tô Anh một ngày còn chưa gả đến Khương gia, ông đây cũng một ngày không ngưng có ý xấu với cô ấy! Thôi được rồi, tôi lười nói với cậu, tôi đi trước."
Lâm Thành Phong "aiz aiz" hai tiếng muốn gọi Triệu Vũ lại nói chuyện rõ ràng, lại bị Đào Nhiên đè vai ấn xuống: "Cậu nghỉ ngơi một chút đi, không ai quản được tính tình của Triệu Nhị đâu. Nếu cậu ấy có thể ngừng lại tâm tư của mình dành cho Tô Anh, thì sẽ không đến mức Khương Tứ và cậu ấy đánh nhau rồi. Cậu đừng thấy bên ngoài cậu ấy cứng rắn, làm trời làm đất, thật ra cũng đang rất phiền lòng."
Ai lại muốn thích người phụ nữ của anh em mình chứ? Chắc rằng Triệu Vũ cũng chẳng muốn.
Lâm Thành Phong xoa xoa đầu, anh xem Tô Anh là bạn gái của Khương Tứ, là bạn bè, là em gái, là cô gái nhỏ, chính là không thể có bất cứ tâm tư gì, lần này đột nhiên Triệu Vũ lại nói thích Tô Anh, lại còn thọc gậy bánh xe...
Điều này làm cho tam quan và ý thức của anh đều muốn nổ tung.
Đêm nay, cuối cùng Triệu Vũ vẫn chịu đựng không trèo tường vào. Ánh đèn phòng ngủ mập mờ giữa đêm khuya, khi anh đến lần đầu, biết rõ sự cám dỗ đối với bản thân vô cùng lớn, lại đến lần thứ hai, có lẽ giống như Đào Nhiên nói, nếu anh không khống chế được thì làm sao? Dọa cô gái nhỏ một phen, nhất định sẽ hận anh đến chết. Nhưng anh cũng không phải thái giám, nhìn thấy dáng điệu nũng nịu của một cô gái chẳng lẽ không có phản ứng?
Anh đứng dưới lầu hút hai điếu thuốc, sợ rằng bản thân thật sự không nhịn được sẽ lên lầu, mang theo vẻ mặt đầy bực bội lái xe rời đi.
Tô Anh ở phía trên lầu, nhìn Triệu Vũ rời đi không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Thật sự cô sợ anh không cần để ý mà đi lên, trên người anh mang đầy ý muốn chiếm hữu, bản thân cô có chút sợ hãi khẩn trương.
Không có chuyện gì xảy ra nên một đêm cứ vậy mà trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Anh đi thăm mộ mẹ.
Mẹ của cô là một người phụ nữ dịu dàng lịch sự. Trong kí ức của Tô Anh, đa số thời gian bà đều dành cho việc chăm sóc hoa, mỗi một bông hoa đều được bà chăm sóc tỉ mỉ, bản thân cô mang ra so với bà lại thành ra rất tầm thường. Thật ra cô là vì yêu bà nên mới yêu hoa, nếu bà còn sống, biết được cô có thể trò chuyện cùng các loài hoa, chắc rằng vừa mừng vừa sợ, còn chưa nói đến việc sẽ vui sướng cỡ nào.
Thật là tiếc.
Quá đáng tiếc.
- --
Ngày ba mươi Tết, nhà nhà tụ họp vui mừng đón xuân.
Tô Anh ở một mình có hơi cô đơn, nhưng cũng rất náo nhiệt, cô chuẩn bị quà cho mỗi một chậu hoa, có nơ có bướm còn có mấy dải lụa, thứ nào cũng đủ màu đủ sắc. Treo lên trên những đóa hoa xong liền khiến cho cả tiệm hoa trông thật bắt mắt và tràn đầy sức sống. Bởi vì xương rồng là đại ca, cô đặc biệt mua cho nó một cái mũ nhỏ và một cái kính râm để đeo lên, nhìn sơ qua thì chẳng ra gì cả, nhưng nó lại rất thích, cả ngày đều vui vẻ.
Kể cả hai chậu hoa kì lạ kia, Tô Anh cũng không quên, bón cho một tầng dày phân hóa học, khiến cho cả phòng đều có mùi phân hóa học nhàn nhạt, cô cũng đi thăm lão ngô đồng, nhưng mà thật ra thì cô không có gì để cho lão, chỉ có thể cho lão một chút "tâm thực vật", thứ này vốn dĩ không chỉ tốt cho người mà còn cả thực vật.
Buổi trưa Lưu Vận đến gọi cô sang nhà ăn bữa cơm gia đình, Tô Anh nhẹ nhàng từ chối, nói là mùng một sẽ sang chúc Tết.
Lưu Vận và Trần Thục Phân sợ cô thấy cô đơn, nhưng Tô Anh lại không thấy thế, huống chi đây cũng là nhà cô, ăn Tết thì phải ăn ở nhà, mặc dù trong nhà chỉ có mình bản thân.
Lưu Vận không thuyết phục được cô nên mang cho cô mấy món ngon mẹ cô ấy nấu.
Buối tối nói chuyện điện thoại với Khương Triết, anh nói trong nhà rất bận, không thể có thời gian qua thăm cô, Tô Anh cũng không để bụng chuyện đó, như vậy cũng tốt.
Mùng một Tết, Tô Anh dự định mang quà sang nhà Lưu Vận chúc Tết, nhưng không ngờ mới sáng sớm trong nhà đã có một trận náo nhiệt, trong tay Lâm Thành Phong ôm rất nhiều thứ, nói là quà mừng năm mới cho cô. Cô cũng không ngờ rằng hôm nay lại nhận được thật nhiều quà, không chỉ riêng Lâm Thành Phong, còn có quà của Tưởng Diễn gửi từ Đế Đô đến. Ngay cả Tưởng Hiểu Hiểu cũng lịch sự gửi một chút quà, nhưng khiến cho cô ngạc nhiên nhất, chính là Tưởng Nghị cũng gửi tặng.
Tưởng Diễn và Tưởng Hiểu Hiểu thì cô có thể hiểu một chút, nhưng đây là Tưởng Nghị, Tô Anh liền không hiểu, người đàn ông đó quá thâm trầm, nụ cười cũng tràn đầy sát khí. Không giống như Khương Triết, anh là trong ngoài đều lạnh, còn Tưởng Nghị ngoài lạnh trong nóng.
Chỉ là anh ta đối với cô có một chút hiếu kì, nếu so ra thì cô cũng đã từng giúp đỡ, nhưng điều đó cũng không làm cô bớt nghi ngờ, khiến cho bản thân thấy không thoải mái, không yên tâm.
Lâm Thành Phong nhìn cả tiệm hoa được trang trí thành một đám hình thù kì quái sặc sỡ thì không nhịn được cười, sờ đông sờ tây, nhịn không được nữa mới nói: "Tô Anh, em đeo những thứ này cho tụi nó hả? Khó coi quá."
Tô Anh: "......"
Lâm Thành Phong không nghe thấy nhưng Tô Anh thì có, cả đám hoa đang bùng nổ! Đứa nào cũng khóc lóc kêu gào muốn biến Lâm Thành Phong thành tro bụi.
"Sao lại khó coi? Em thấy đẹp mà, Tết nhất đồ vật không được nói khó coi!" Cô ngưng một chút rồi vỗ vai Lâm Thành Phong, "Anh đừng nói lung tung, tất cả đều do em đeo cho tụi nó đó, đẹp lắm đó!"
Lâm Thành Phong: "......"
Trong phút chốc anh có chút đau lòng, Tô Anh là một người cô đơn, tết nhất lễ lạt cũng chỉ có một mình, chỉ có thể chơi đùa với đám hoa cỏ, quá đáng thương!
Lại còn có Triệu Nhị mang theo ý xấu bên cạnh.......
Anh nhíu nhíu mày nói: "Anh Anh, sau này em phải cẩn thận, tránh xa Triệu Nhị một chút!"
Trong lòng Tô Anh nhảy dựng, nhìn Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong gãi đầu, khó xử, chỉ nói: "Triệu Nhị có tật xấu, đầu óc anh ấy không bình thường, có khuynh hướng bạo lực..... Dù sao thì em cứ cách xa anh ấy một chút là được."
Tô Anh im lặng một chút, "Anh Thành Phong, cảm ơn anh."
"......Cảm ơn cái gì?"
"Thật ra em biết."
"....." Lâm Thành Phong ngạc nhiên trợn tròn mắt, "Em biết cái gì?"
"Anh Triệu Vũ cũng có tặng quà năm mới cho em, là một cái lắc chân."
Lâm Thành Phong cắn răng. Quả thật Triệu Nhị sẽ không an phận mà không làm gì, thì ra đã sớm ra tay, khốn thật!
Tô Anh cười cười, nói: "Anh Thành Phong, anh cũng đừng quá khẩn trương, em cảm thấy anh Triệu Vũ chỉ là có chút dao động nhất thời thôi, một thời gian nữa chắc sẽ hết."
Lâm Thành Phong gật đầu đồng tình: "Anh cũng cảm thấy như vậy, anh biết Triệu Nhị cũng mấy chục năm rồi, đã biết anh ấy có bao nhiêu mối tình. Lúc trước học cao trung cũng theo đuổi mối tình đầu là cô hoa khôi trường học gì đó. Anh ấy nói rất thích, nhưng cũng không được bao lâu rồi cũng chia tay!"
"Thật sao? Vậy tốt quá."
Tô Anh nhẹ nhàng thở ra.
Tới buổi tối, Tô Anh đang ở nhà Lưu Vận ăn cơm chiều, đột nhiên nghe lão ngô đồng nói, Triệu Vũ trèo tường vào nhà cô, ở phòng ngủ trên lầu, suýt chút nữa Tô Anh mắc nghẹn!
Triệu Vũ đặc biệt chọn lúc Tô Anh không có ở nhà mới vào, trong phòng tràn ngập mùi hương nhàn nhạt của cô, vừa dễ chịu vừa gây nhớ nhung, anh đem đồ vật mình mang tới đặt trên đầu giường, vô ý thấy trên tủ đầu giường có một sợi dây chuyền mặt trái tim, cầm lên xem liền thấy bên trong có khắc hai chữ cái: "jz"[1], hừ một tiếng, tâm tư của Khương Triết cũng thật sâu nặng!
[1] jz: Jiang Zhe- phiên âm tên tiếng Trung của Khương Triết.
Anh không ở lại lâu, rất nhanh rời đi, trong lòng hi vọng đúng lúc Tô Anh trở về, đáng tiếc không có.
Sau khi chắc chắn Triệu Vũ sẽ không quay lại, cô chờ anh đi một thời gian rồi mới mạo hiểm chạy về nhà.
Khi thấy hộp quà màu hồng nhạt đặt ở đầu giường, bất giác cô không biết phản ứng thế nào.
Hộp quà lớn có hai hộp nhỏ bên trong, một hộp Tô Anh không cần xem cũng biết, chính là bánh kem mà Triệu Vũ hay mua cho cô. Còn hộp thứ hai....
Cô vẫn mở ra nhìn, đó là một đôi hoa tai hình giọt nước, làm bằng pha lê trong suốt, mới nhìn qua cảm thấy rất thích.
....... Mưa? Vũ?[2]
[2] Tên của Triệu Vũ phiên âm là Zhao Yu, trong tiếng Trung có 2 từ đồng âm là 雨 và 宇, đều phiên âm là Yu nhưng khác nghĩa, mưa là 雨 còn tên của Triệu Vũ là 宇 nghĩa là phong độ có khí chất.
Tô Anh "hừ" một tiếng đóng chiếc hộp lại.
Người đàn ông này, lần trước là chiếc lắc chân hình hoa nhài, lần này lại là hoa tai hình giọt nước, thật là thủ đoạn mà!
Không biết xấu hổ!
Số phận của đôi hoa tai cũng giống như chiếc lắc chân lần trước, cô cho vào trong ngăn tủ đóng lại.
Còn chiếc bánh kem kia, cô nhìn qua lại cảm thấy khó xử.......
- --
Tết âm lịch qua được mấy ngày, cuối cùng cũng có một đêm Khương Triết xuất hiện.
Nhìn anh thật sự rất mệt mỏi, Tô Anh ít khi nhìn ra được sự mệt mỏi hiện lên giữa hai chân mày anh. Nhưng Tô Anh biết rõ, Khương Triết thật sự rất bận, cuộc tranh giành ở công ty và gia đình làm anh không thể rời đi. Lúc trước nói cuối năm sẽ rảnh, nhưng lại là thời gian bận nhất, ngay cả Đào Nhiên và Triệu Vũ cũng khó mà có cơ hội gặp mặt. Lâm Thành Phong thì không bận công việc, nhưng thời gian cũng không có, mấy ngày rồi cô cũng không gặp anh.
"Anh Anh, chờ qua khoảng thời gian này, anh sẽ đưa em ra ngoài chơi."
Anh kéo Tô Anh xuống ngồi trên đùi mình, đôi tay vòng qua vòng eo mảnh khảnh, cằm gác nhẹ lên đầu vai cô. Cô gái nhỏ quá gầy yếu, mỗi lần ôm đều khiến anh lo lắng mình sẽ dùng quá sức làm cô bị thương.
Tô Anh hỏi: "Đi chỗ nào?"
"Em muốn đi đâu?"
Tô Anh nghĩ nghĩ rồi nói: "Đế Đô, Đế Đô có được không? Em cũng chưa được đi Đế Đô lần nào, em muốn đi xem Cố Cung!"
Khương Triết hôn lên vành tai hồng hào mềm mại của cô, nói: "Được thôi."
Ôm nhau ngồi một lát, bỗng nhiên Khương Triết nói: "Những gì ông nội nói em đừng nghe, trước giờ ông đều như vậy, luôn muốn khống chế mọi thứ. Nhưng mà điều gì anh quyết định rồi, thì ông cũng không quản được, em là của anh, không ai có thể thay đổi điều đó."
Tô Anh im lặng, khuôn mặt khó xử, cuối cùng gật đầu, trả lời "Vâng".