Beta: Jiang
Tưởng Diễn đưa Tô Anh đến nhà ăn.
Khương Triết và Triệu Vũ ngồi ở đối diện đều lạnh lùng trầm lặng không nhìn nhau lấy một lần, Triệu Vũ kẹp điếu thuốc ở hai ngón tay, Khương Triết bưng chén trà nhấp một hơi.
Thấy Tô Anh đi vào cả hai đều quay đầu ra xem, ngay sau đó dời mắt đi như kiểu không phát hiện cô và Tưởng Diễn.
Tô Anh: "......"
Tưởng Diễn: "......"
Cô và anh liếc nhìn nhau, bầu không khí này nhìn qua không được tốt lắm. Đối với người khác thì sẽ cảm thấy sợ hãi hoặc lo lắng, nhưng hôm nay lại khiến cho người khác cảm thấy buồn cười.
Chiếc bàn bằng gỗ màu đỏ vuông vức, mà hiện tại Khương Triết và Triệu Vũ lại ngồi đối diện nhau, Tưởng Diễn đẩy Tô Anh đến ghế phía trong, phần mình chỉ còn lại một chỗ duy nhất.
Anh ngồi xuống rồi lên tiếng: "Đồ ăn nguội hết rồi, đừng chờ nữa, mau ăn đi!" Tô Anh đặc biệt phụ họa theo, gật đầu nói được.
Khương Triết và Triệu Vũ chỉ nhìn rồi nở một nụ cười lạnh. Tưởng Diễn: "...... Vậy hai người tiếp tục đi, tôi và Tô Anh đều đói bụng nên ăn trước đây." Tô Anh cười tủm tỉm: "Uhm, em có hơi đói bụng." Khương Triết liếc mắt một cái, giọng lạnh lùng nói: "Ở bên ngoài hơn nửa ngày, đã tìm được những gì rồi?"
Lời này vừa nói ra, Tưởng Diễn và Triệu Vũ đều nhìn sang Tô Anh. Tô Anh cười nói: "Tạm thời không có gì cả, mọi người cứ từ từ đi đã."
Khương Triết nhìn Tô Anh không nói, cả một buổi sáng Tô Anh làm cái gì, đi qua chỗ nào gặp qua người nào bọn họ đều biết, nhưng cũng là bởi vì đã biết nên bọn họ cũng không thể làm được gì cho Tô Anh, cả một chút manh mối cũng không có. Anh nhíu nhíu mày.
Triệu Vũ nói: "Tô Anh, em không cần miễn cưỡng bản thân mình."
Anh thấy cô vì điều khiển xe lăn mà hai tay trở nên ửng đỏ, làn da mịn màng kia không nên chịu khổ, chỉ cần một chút va chạm thôi cũng giống như là đã bị thương nặng. Hơn nữa cô lại còn đi một mình, phía sau cũng chỉ có một người đi theo, cũng không có ai hỗ trợ, có rất nhiều chuyện không thuận tiện.
Tô Anh biết bọn họ lo lắng, cũng biết chuyện cô đang làm khiến họ khó có thể tưởng tượng ra được, cô cũng không muốn giải thích: "Anh cứ yên tâm đi Triệu Vũ, em biết nên làm gì mà. Nếu thật sự không được nữa thì em cũng sẽ không miễn cưỡng bản thân mình, em sẽ cùng các anh trở về."
Triệu Vũ cười cười, nói: "Được, không cần lo lắng, bọn anh ở đây, tất cả sẽ không có chuyện gì." Tô Anh ừ một tiếng, nói: "Đúng rồi, hôm nay em nhìn thấy anh Triệu Quyền." Triệu Vũ kinh ngạc nói: "Anh ta cũng tới à?" Tô Anh gật đầu: "Vâng." Tưởng Diễn suy tư nói: "Lúc đến anh cũng không nghĩ là có thể gặp Triệu Quyền ở chỗ này, không nghĩ là anh ấy đi ngang đây. Anh ấy có nói là tìm anh có việc gì không? Bọn họ có manh mối gì sao?"
Tô Anh sờ sờ mũi: "Không phải."
Cô cúi đầu ăn cơm, không muốn nói nhiều.
Cả ba người vừa thấy hành động của cô là biết Triệu Quyền tới chắc chắn đã nói gì đó không hay, đừng nói gì đến việc có manh mối hữu dụng, có thể là anh ta sẽ khiến cô rời khỏi nơi này, dù sao phía sau Triệu Quyền vẫn có một người tên Hoắc Khâu.
Tuy Hoắc Khâu đã lâu không xuất hiện trước mặt Tô Anh, nhưng thực tế vẫn phải nhớ về mối quan hệ huyết thống này.
Tô Anh nói: "Tuy rằng cậu của em muốn em đi nhưng em đã từ chối, em sẽ không chạy lung tung để gặp rắc rối đâu. Các anh hãy để em ở thêm vài ngày đi!"
Khương Triết nói: "Ba ngày. Nếu sy ba ngày sau vẫn không có gì, chúng ta nhất định phải trở về."
Tô Anh ngẩn người: "Ba ngày có nhanh quá không?"
Triệu Vũ cười một tiếng, nói: "Anh Anh, ba ngày cũng đủ làm rất nhiều chuyện rồi, ngoài ra chúng ta có thể để người ở lại đây, nếu thực sự chú tâm điều tra, có thể dễ dàng tìm ra được."
Tô Anh nhíu mày, cô nhấp môi, có chút chần chừ và miễn cưỡng: "Chúng ta cứ tìm xem thử đi, đến lúc đó nếu thật sự không tìm được gì thì đi."
Khương Triết vỗ vỗ đầu cô: "Được, không nói nữa, ăn cơm đi."
Tô Anh mi mắt cong cong: "Vâng!"
- --
Ở thành phố C, Lâm Thành Phong ở tiệm hoa của Tô Anh tưới hoa đến nhàm chán, hiện tại cửa hàng không mở cửa nên cũng xem như thoải mái. Sau khi tưới cây xong thì ngồi xuống tìm xe đồ chơi nghịch, nhưng cũng không biết vì sao mà nhìn đi nhìn lại tiệm hoa này vẫn có cảm giác là thiếu mất cái gì đó...
Anh gãi gãi đầu, tiệm hoa này vẫn giống tiệm hoa lúc Tô Anh rời đi, không bán hoa, đương nhiên cũng chưa thiếu hoa, nhưng anh vẫn cảm thấy thiếu thiếu.
Lưu Vận nghe nói Lâm Thành Phong tới, cô liền chạy sang nhìn. Lúc đến tiệm hoa, thấy Lâm Thành Phong gãi đầu đứng ở giàn trồng hoa ngây ngốc, cô cười một tiếng: "Xem ra anh rất là chăm chỉ nha, đứng đây nhìn vật nhớ người hả?"
Lâm Thành Phong phục hồi lại tinh thần, anh liếc Lưu Vận một cái, nói: "Cô nói gì đó. Mau đến đây xem, hình như trong tiệm thiếu gì đó?"
Lưu Vận nhìn xung quanh: "Không có, thiếu cái gì đâu?"
Lâm Thành Phong nghiêm túc nói: "Chắc chắn là thiếu gì đó mà! Với trí nhớ của tôi thì chắc chắn là có thiếu gì đó mà, tôi bảo đảm trong tiệm hoa này...... Thiếu!"
Lưu Vận đi loanh quanh trong tiệm vài vòng. Bỗng nhiên, mắt cô sáng lên, vỗ tay một cái, nói: "Không thấy đám cây xanh phía trước nữa! Còn nữa...... Cây đước cũng không thấy!"
Lâm Thành Phong như bừng tỉnh, nói: "Xem đi, tôi đã nói là thiếu cái gì mà cô còn không tin tôi! Nhưng mà hai cái cây phía trước không phải Anh Anh nói là hai cây giả, mua để trang trí thôi sao? Chúng nó chắc là bị Anh Anh quăng đi?"
Hai cây kì lạ kia, một cây xanh đến bất thường, lá cây cũng không xấu, một cái thì đỏ bất thường, cả cây mới nhìn qua rất giống nhựa nên đành nói dối một chút, cũng may là không ai vạch trần. Cũng có thể là không ai thực sự chú ý chúng nó, xem một cái rồi bỏ qua, nên cũng không hoài nghi gì nhiều.
Lưu Vận sờ sờ cằm, nhíu mày nói: "Không có, buổi sáng hôm đó lúc Tô Anh đi, tôi có đi qua xem, không thấy cậu ấy quăng đi cái gì hết? Hơn nữa cậu ấy mua về thì ném làm chi?"
Lâm Thành Phong kinh hãi: "Chẳng lẽ là ăn trộm??"
Lưu Vận trợn trắng mắt: "...... Ăn trộm tới trộm hai cái cây giả? Chẳng lẽ bên trong cây đó có vàng bạc thật hả?"
Lâm Thành Phong: "...... Cô nói cũng đúng."
Lưu Vận: "......"
Nếu không vậy tại sao lại không thấy hai cái cây kia đâu? Chẳng lẽ là hoa mắt thật sao?
Lưu Vận đột nhiên lại nói: "Hình như cây xương rồng lúc trước ở đây bây giờ cũng không còn nữa."
Lâm Thành Phong: "...... Không phải chứ?!"
Anh nghĩ là mình chỉ giúp đỡ trông chừng tiệm hoa này thôi, cũng không nghĩ tới việc hoa cũng có thể chạy trốn được. Chuyện này nếu làm không tốt thì lúc Anh Anh trở về sẽ rất thất vọng!
Lưu Vận thấy vẻ mặt của Lâm Thành Phong biến sắc, nhịn không được muốn cười.
"Nếu không chúng ta gọi điện thoại hỏi Tô Anh đi, có thể là chúng ta nghĩ sai rồi, hai cây kia thực sự bị cậu ấy vứt bỏ đi chăng."
Lâm Thành Phong nuốt nuốt nước miếng: "Gọi đi!"
- --
Tô Anh nghe Lâm Thành Phong và Lưu Vận nói không thấy hai cây đó trong nhà, ngay cả các hoa khác hình như cũng bị thiếu, trong phút chốc cảm thấy rất mệt mỏi!
Cột lông xanh vẫn luôn hứng thú với cuộc sống bên ngoài, muốn được ra ngoài xem, hơn nữa tuy rằng không nói được, nhưng so với xương rồng thì nó rất thông minh, rất nhiều chuyện nó chỉ cần xem qua một lần là nhớ. Không nhắc tới việc Tô Anh để nó xem máy tính bảng, nên kiến thức và nhận thức của nó tăng lên đáng kể, trở nên thông minh đến đáng sợ!
Nhưng lúc cô đi đã luôn dặn dò không được chạy lung tung, không cho chạy lung tung rồi!
Hiện tại dám nhân dịp cô ra ngoài rồi chạy đi luôn!
Chúng nó là đi ra ngoài chơi, hay tới tìm cô?
Có bị phát hiện không, có bị người cắt mang đi nghiên cứu không?
Nhất thời, trong đầu Tô Anh suy đoán vô số điều, tự hù dọa bản thân mình sợ hãi, thấy cô có vẻ lo lắng sốt ruột, bên kia điện thoại cả Lưu Vận và Lâm Thành Phong đều cảm giác được.
Lâm Thành Phong lập tức bảo đảm nói: "Anh Anh em yên tâm, anh nhất định sẽ nhanh chóng tìm hai cây kia đem trở về cho em!"
Lúc Tô Anh đang lo lắng, đột nhiên nghe được bách hợp lớn tiếng nói: "Anh Anh, cây lông xanh mang theo cây lông đỏ cùng xương rồng tới tìm chị đó!"
Hoa nhài cũng nói: "Anh Anh, bọn em đều nói không được, chúng nó tự ý trèo tường chạy đi! Buổi tối hôm chị đi thì chúng nó cũng lập tức chạy theo!"
Tô Anh: "............"
Hiện tại cô rất muốn đánh bọn chúng!
Rõ ràng cô nói rất rõ ràng, cô đi vài ngày sẽ mau chóng trở về, sẽ không gặp rắc rối gì. Không nghĩ đến chuyện còn chưa đến mấy ngày thì đã dám bỏ nhà trốn đi, không từ mà biệt! Cô nghiến răng.
Đến lượt Lâm Thành Phong hoảng hốt: "Anh Anh, em đừng tức giận, anh nhất định tìm chúng trở về mà! Mặc kệ ai trộm, anh nhất định tìm về cho em!"
Tô Anh buồn buồn: "Thôi được rồi, không cần đâu."
Vì đang để loa ngoài nên Lưu Vận cũng nghe thấy: "Không cần tìm sao? Rốt cuộc có phải ăn trộm hay không, có cần mua lại hai cây đó không?"
Tô Anh nói: "Không cần mua, đợi tớ trở về rồi nói sau, việc nhỏ mà, hai người đừng để ý quá."
Lưu Vận vẫn còn nghi ngờ: "Nhưng thật sự nhìn qua thì cũng không giống như có trộm, không biết tại sao lại tự nhiên biến mất......"
Lâm Thành Phong nói: "Đợi chút anh xem xét gần đây xem thế nào, điều tra thử xem có phải có trộm thật không." Tô Anh gãi gãi tóc, trong lòng lôi cột lông xanh ra đánh một trăm lần!
Cô miễn cưỡng cười nói: "Thôi khỏi đi, không thấy cũng không sao đâu."
Lâm Thành Phong vẫn cảm thấy rất khó chịu, anh cảm thấy Tô Anh không giống như là không thèm để ý, ngược lại là rất để ý, nhưng có thể là sợ bọn họ để ý nên mới cố ý nói không có gì.
"Vậy khi nào mọi người trở về? Nhớ chú ý an toàn, anh cứ tưởng mọi người sẽ đi cùng nhau nhưng Khương Tứ không cho anh đi theo, nói là anh tới thì sẽ ngáng chân mọi người..."
Tô Anh cười cười, nói: "Bên này rất tốt, rất an toàn, hai người đừng lo lắng, bọn em sẽ nhanh chóng trở lại."
Lâm Thành Phong kêu than, rầu rĩ: "Vậy được rồi, dù sao em cũng nhanh trở về đi!"
Tô Anh nói: "Uhm, yên tâm đi."
Cúp máy, Tô Anh vẫn nhịn không được mà lo lắng, cột lông xanh này thật mập gan rồi, dám tới tìm cô nữa chứ! Không biết bọn họ ngồi máy bay đến đây phải mất năm sáu tiếng đồng hồ à. Nếu thật sự đi bộ tới đây, chỉ sợ khi cô về nhà rồi chúng nó còn chưa đuổi theo tới nơi nữa, hơn nữa chúng nó có thể tìm được cô đang ở đâu hả? Địa chỉ còn không có mà!
_________________________
heka: Hôm nay tớ thức khuya nên thành ra các cậu đọc truyện sớm hen haha, chương này của ngày thứ 2 nhaaaa 😂