Beta: heka
Tô Anh không ngờ xương rồng lại có thể nói ra lời như vậy, thường ngày nhìn nó không đàng hoàng, thế mà hôm nay tự nhiên trở nên đứng đắn lên, không giống tác phong bình thường.
Hơn nữa, khi Tô Anh mới nghe sơ sơ những lời nó nói, không hiểu rõ lắm, lúc sau mới cẩn thận ngẫm lại cái gọi là thuộc về tự nhiên, trở về tự nhiên, đại khái là vì tự nhiên đã nuôi dưỡng chúng nó, hồi báo đương nhiên là đặc tính đã cắm rễ đáy lòng, không cách nào xóa đi.
Nhưng sao chúng nó lại có thể cho cô? Chuyện này đúng là có chút kì quái, chỉ là, có một thứ rõ ràng vào lúc này: "Nói như vậy, các em chỉ có thể cho chị đúng không?"
Hoa nhài nói: "Đúng vậy."
Tô Anh lại nghi hoặc: "Vậy làm sao để chị có thể cho đi, chị không biết cách?"
Hoa nhài lắc lắc cánh hoa nhỏ, Tô Anh duỗi tay, nhẹ nhàng đụng vào, hoa nhài nói: "Nà, cho như vậy nà! Cho!"
Tô Anh: "..."
Cô buồn cười vỗ vỗ vài chiếc lá con của hoa nhài: "Cái gì mà muốn thì cho, chị biết là phải cho rồi, ý chị là không biết phải làm cách nào để lấy "tâm của thực vật" trong người mình ra, không lấy ra được thì sẽ không cho được. Làm sao bây giờ?"
Lời này làm xương rồng và hoa nhài cảm thấy cực kỳ hoang mang, cái này đối với chúng nó thì đã là bản năng, nhưng đối với Tô Anh mà nói, lại chả biết một tí gì, cũng không có cách khống chế.
Bởi vì đang nghi hoặc nên Tô Anh lại đi hỏi những cây hoa khác, đáng tiếc đáp án đều chẳng đâu vào đâu, ai cũng không giải thích cho cô được thỏa đáng.
Tô Anh bất đắc dĩ: "Xem ra chị chỉ có thể đi hỏi lão ngô đồng vậy, lão sống lâu như thế, chắc phải biết gì đó."
Xương rồng kích động nói: "Anh Anh, em cũng muốn đi!"
Tô Anh hỏi: "Em đi làm cái gì?"
Xương rồng nói: "Em đi bảo vệ chị đó! Trời tối như vậy sẽ gặp phải người xấu!"
Hoa nhài vô cùng tán đồng: "Nếu gặp phải người xấu, Anh Anh nên ném xương rồng cho hắn chết!"
Thủy tiên không có tinh thần phụ họa theo: "Dù sao xương rồng cũng cứng cáp thế, không sợ gió táp mưa sa, chắc chắn cũng chẳng sợ quỷ háo sắc!"
Cây xấu hổ nhỏ giọng: "Đúng!"
Tô Anh cười rộ lên, loại quan tâm đơn thuần này mang lại cảm giác thật tốt, những đóa hoa còn nhỏ hơn so với mình rất nhiều lại la hét nói muốn bảo vệ mình, cảm giác rất ấm áp, lại rất kỳ diệu. Tuy rằng một chậu xương rồng cũng chẳng tạo nên uy hiếp gì với kẻ xấu.
Nhưng mà những đóa hoa yêu cầu mãnh liệt quá, Tô Anh bất đắc dĩ vẫn phải ôm xương rồng ra ngoài.
Ban đêm, gần 11 giờ, các hàng quán bên đường đã lục tục đóng cửa, người đi đường cũng rất thưa thớt. Ánh đèn đường bị bóng cây cao lớn che khuất, như ẩn như hiện, mờ nhạt mà u ám.
Tiệm hoa tươi cách chỗ lão ngô đồng cũng không xa, không đến một cây số, đi một chút là tới. Huống chi còn có cái bé hay lải nhải là xương rồng ở đây, trên đường đi cứ dặn dò cô phải chú ý cái này cẩn thận cái nọ, chú ý bên trái chú ý bên phải, nghiễm nhiên đã coi bản thân là đại ca bảo vệ hòa bình của thế giới rồi.
Cho tới khi đến trước mặt lão ngô đồng, nó mới không nói nữa, nhìn miệng vết thương của lão ngô đồng mà nói: "Thật đáng thương!"
Sau khi lão ngô đồng bị đánh thức thì không cách nào ngủ lại được nữa, lão thở dốc trầm trọng đến nỗi dù cách xa Tô Anh cũng có thể nghe thấy. Giờ phút này, lão đã hoàn toàn thanh tỉnh, kinh ngạc nhìn về phía cô và xương rồng đang được cô ôm: "Mấy người... sao lại tới đây?"
Tô Anh giải thích: "Tôi nói cho các bạn nhỏ trong tiệm nghe về tình huống của ông, chúng nó đều rất lo lắng, suy nghĩ rất nhiều cách chữa trị cho ông." Sau đó chỉ vào xương rồng, nói: "Đây là xương rồng."
Lão ngô đồng chưa từng được nghe người khác giới thiệu như vậy, lão bỗng nhớ tới câu mà loài người rất hay nói: "... Xin chào." - có chút xấu hổ.
Xương rồng run run nhìn chỗ bị sét đánh cháy đen của lão ngô đồng, nghĩ mà sợ, lại thương xót nói với lão ngô đồng: "Ông cũng vậy! Lão ngô đồng đừng sợ, chúng ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu ông!"
Lão ngô đồng biết cô gái này và đám hoa có ý tốt muốn cứu lão. Cũng tốt, không phải chết đi trong lặng lẽ.
Tô Anh hỏi: "Ông có khỏe không? Có dùng phân hóa học không?"
Lão ngô đồng trả lời: "Có dùng một chút."
Tô Anh hiểu rõ: "... Thật ra là không dùng đúng không?"
Lão ngô đồng hơi thở dài, thật sự là lão không có cách nào cứu mình, bây giờ chẳng qua là chậm rãi chờ cái chết thôi. Tuy rằng không ngờ mình lại chết sớm như vậy, nhưng may mắn là lão không có gì tiếc nuối, cho nên cũng không buồn bã.
Tô Anh suy tư mở miệng: "Thật ra, tôi nghĩ ra một cách có thể cứu ông, chỉ là không biết nên làm như thế nào."
"Cô tìm được cách?" Lão ngô đồng ngạc nhiên hỏi: "Cách gì?"
"Tâm của thực vật. Ông biết mà, phải không?"
Lão ngô đồng kinh ngạc vô cùng!
Tâm của thực vật, không có thực vật nào lại không biết đến thứ này! Cái khiến lão kinh ngạc chính là: "Sao cô lại biết đến tâm của thực vật?" Nó cho rằng Tô Anh chỉ là một con người bình thường, nhờ vào cơ duyên nào đó mà có thể nghe chúng nó nói chuyện mà thôi, nhưng cô lại biết đến tâm của thực vật!
Tô Anh cũng rất kinh ngạc, chẳng lẽ cô không nên biết?
Từ lúc cô còn chưa hiểu hoa nhài muốn nói gì, cô đã biết các loài thực vật thi thoảng sẽ tạo ra một thứ ánh sáng thần bí, cô mà tới gần thì nó sẽ tự chui vào cơ thể của cô, sau này lại nghe đám hoa nói tâm của thực vật mà chúng nó sở hữu đều sẽ cho cô, cô cho rằng... đây cũng chẳng phải bí mật gì.
Tô Anh hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
Xương rồng nhấc tay: "Là chúng ta nói cho Anh Anh!"
Lão ngô đồng: "..."
Xương rồng: "... Không được sao? Mặc kệ mặc kệ, dù sao ta cũng cảm thấy không sao!"
Thật là chơi xấu, tâm tình lão ngô đồng biến đổi rất nhiều, cũng không phải cảm thấy không được, mà là hơi ngạc nhiên, không ngờ Tô Anh có thể lấy được sự tín nhiệm của chúng như vậy... Tuy rằng ngay cả lão cũng cảm thấy Tô Anh là một người tốt bụng, rất dễ dàng tiếp cận.
Tuy rằng chúng nó là thực vật, tâm tư đơn thuần, nhưng cũng ở thế giới của loài người đã lâu, gặp qua rất nhiều người nên tâm phòng bị không phải ít.
Tô Anh cho rằng lão ngô đồng đang lo lắng mình sẽ tiết lộ bí mật này, liền nói: "Ông yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ không nói cho bất kì ai, tôi sẽ bảo vệ bí mật này, giữ kín như bưng."
"Không sao, chỉ là có chút ngạc nhiên mà thôi. Huống chi tâm của thực vật vốn tựa hư vô mờ mịt, cô có biết cũng không lấy được... Chẳng lẽ cô tới tìm tôi, là muốn dùng tâm của thực vật để cứu tôi? Chuyện này là không thể nào." Lão ngô đồng nói, như là nghe được chuyện cười về việc lão có thể có được một thân thể cao lớn vậy.
Lão buồn bã nói: "Cô bé ơi, cô không biết, tâm của thực vật này tiến vào tự nhiên thông qua chúng ta, nhưng nó không thuộc về chúng ta, chúng ta không thể tùy tiện sử dụng nó."
Nếu có thể làm được, nó đã có thể tự dùng tâm của thực vật để cứu mình, tội gì ở chỗ này chờ chết?
Tô Anh nói: "Tôi thấy được tâm của thực vật ở chỗ ông là một màu trắng nhạt, còn có một chút phấn hồng, rất giống màu hoa của ông."
Lão ngô đồng: "..."
- --
Qua một lúc lâu, cuối cùng lão ngô đồng cũng tiếp nhận ý tưởng của Tô Anh, cũng hiểu là cô không lừa lão. Tuy rằng tâm của thực vật rất mờ mịt nhưng mà lại hình thành trên người lão, cho dù không thể sử dụng nhưng đối phương lại có thể cảm giác được, bây giờ bị Tô Anh nhìn ra, dù lão không tin, cũng không thể không tin!
Tô Anh thấy cuối cùng lão ngô đồng đã tin tưởng mình, cô cười nói: "Tôi biết chuyện này đối với ông rất khó tưởng tượng, thật ra cũng rất giống tôi, từ trước tới nay tôi không biết rằng thực vật lại có thể nói, còn tưởng rằng mình đang xem phim hoạt hình."
Lão ngô đồng cười cười: "Cô bé, cô rất may mắn, vô cùng may mắn."
Tô Anh mỉm cười gật đầu: "Vậy sao? Tôi cũng cảm thấy như vậy. Trước kia khi ở còn một mình cảm thấy rất cô đơn, bây giờ có xương rồng, hoa nhài, thủy tiên... Mỗi ngày đều rất náo nhiệt và vui vẻ."
Xương rồng kiêu ngạo lúc lắc cơ thể đầy gai nhọn của nó.
Tô Anh tiếp tục nói: "Chúng tôi tới đây, thực sự là muốn giúp ông."
Giọng nói khàn khàn của lão ngô đồng vang lên: "... Dùng tâm của thực vật?"
"Đúng thế." Tô Anh nói: "Nhưng tôi không biết phải làm sao để lấy nó ra, ông có cách gì đó, hay là suy đoán gì đó không? Hoặc đã từng nghe qua chuyện gì tương tự?"
Cô nhìn vào bàn tay của mình, hấp thu rất dễ dàng, chỉ cần đụng vào là được, nhưng giờ lại phải xuất ra, cô không biết làm, dù cho đã nghiêm túc thế nào, tập trung tinh thần như thế nào cũng không được.
Đừng nói đến Tô Anh, đối với lão ngô đồng mà nói cũng là một việc rất khó khăn, lão chưa từng gặp qua cũng chưa từng hỏi qua chuyện gì như thế này...
Lão ngô đồng suy tư, nói: "Không có, không có, tôi cũng là lần đầu tiên thấy tình huống như thế này."
"Vậy thực vật các ông làm sao xuất được tâm của thực vật ra thế?"
"Cái này là bản năng, không cần học, cũng không cần chú ý cái gì."
Tô Anh không khỏi thất vọng: "Bản năng? Vậy không có cách nào sao?"
Lão ngô đồng thở dài một tiếng.
Xương rồng vội vàng nói: "Lão ngô đồng, ông ngẫm lại xem, ông lớn tuổi như vậy, thời gian trôi qua lâu như vậy, hay là ông quên mất rồi?"
"Chuyện quan trọng thế sao quên được?"
"Trí nhớ của ông kém mà!"
"..."
Tô Anh nói: "Ngô đồng, nếu không thì đêm nay ông cứ nghĩ thử xem, coi có biện pháp gì không? Tôi cũng sẽ về nghĩ thử cách khác. Lúc trước tôi bị thương nhưng sau hai ngày lại khỏi, có lẽ là tâm của thực vật trong người tôi chữa trị vết thương."
Lão ngô đồng tuy là thực vật nhưng cũng biết đạo lý có ân tất báo, Tô Anh và xương rồng vì lo lắng cho lão mà chạy tới, trong lòng lão rất cảm kích, dù kết quả không có tác dụng gì mấy nhưng lão cũng nói lời cảm ơn, hứa rằng nhất định sẽ ngẫm lại một cách nghiêm túc và cẩn thận, thử xem có cách gì không.
Vậy nên, Tô Anh và xương rồng cùng nhau về trước.
Chỉ là, lúc đi thì vô cùng căng thẳng và mong đợi, nhưng lúc trở về thì một người một hoa đều có chút thất vọng.
Xương rồng nói: "Ngô đồng thật đáng thương, em còn tưởng, về sau ông ấy có thể chơi cùng chúng ta."
"Đúng vậy."
"... Thật sự không còn cách nào sao?"
"Chị không biết, cái này rất khó nói."
Lo lắng, sốt ruột cho đến khi về đến cửa nhà, Tô Anh cầm chìa khóa, vừa muốn mở cửa, cánh cửa đột nhiên mở toang ra: "Rầm".
Tô Anh sợ tới mức phải lùi lại một bước, xương rồng kêu to: "Kẻ địch tập kích, mau phóng ra vũ khí."
"Ha ha ha, xem cậu nhát gan kìa, có phải bị dọa rồi không?"
Lưu Vận chống nạnh, cười to, dáng vẻ tiểu nhân đắc chí.
Tô Anh: "..."
Xương rồng: "..."
Nhìn rõ là Lưu Vận, Tô Anh vỗ vỗ ngực, bất đắc dĩ nói: "Cậu cố ý trốn ở đây làm gì, muốn dọa chết người sao?"
Lưu Vận bĩu môi, nói: "Còn không phải tại cậu? Tớ cố ý đến đây tìm cậu, kết quả là cậu không ở đây, gọi điện thoại thì không nghe, vậy cậu... ủa mà cậu ôm chậu xương rồng này làm gì?"
Xương rồng: "Em là bảo tiêu, dĩ nhiên phải đi theo Anh Anh."
Tô Anh không thèm đáp, mắt trợn trắng, mở cửa vào nhà, đưa xương rồng vào giàn trồng hoa để nó cùng nói chuyện với bé hoa nhài và đám hoa.
Luu Vận đi vào theo, bấy giờ Tô Anh mới chú ý Lưu Vận đang cầm một cái túi vải. Lưu Vận cười tủm tỉm: "Đêm nay chúng ta ngủ chung đi, tốt xấu gì chúng mình cũng đã trải qua một hồi đại chiến với đám người "cực phẩm" ấy rồi. Hơn nữa, tớ có chút hưng phấn quá, không ngủ được."
Tô Anh hỏi: "Hưng phấn cái gì?" Chẳng lẽ không phải là nên bi thương, khổ sở à?
"Khương Triết, rốt cuộc anh ta là ai vậy? Trông có vẻ rất lợi hại."
Tô Anh bất đắc dĩ, cô cười cười, cũng học theo Lưu Vận, nghi hoặc: "Thật ra tớ cũng không rõ lắm, tớ chỉ biết gia thế của anh ấy cũng khá, còn những chuyện khác tớ không hỏi rõ. Anh ấy cũng không nói cho tớ biết. Tớ cảm thấy bọn tớ yêu nhau, chỉ cần anh ấy không lừa tớ, chuyên tâm yêu đương là được rồi, không phải sao?"
Lưu Vận không đồng ý, nói: "Cậu ngốc à? Cậu phải hiểu rõ anh ta, xem xem có khả năng kết hôn không. Nếu anh ta không tệ, nên giữ chặt lấy. Chúng ta đến tuổi này là đã có thể suy nghĩ đến việc kết hôn rồi."
Tô Anh à à hai tiếng: "Suy nghĩ nhiều phiền lắm. Tớ không nghĩ đến cái này."
Lưu Vận: "... Được rồi."
Cô còn định nói cái gì đó, nhưng nghĩ nghĩ, lại thôi.
Cô cảm thấy, sở dĩ Tô Anh không muốn nhắc tới chuyện kết hôn rất có thể là vì nguyên nhân gia đình. Gia thế Khương Triết tốt nên dù anh ta không để ý, nhưng những người trong gia đình anh ta thì sao? Gia đình Tô Anh là gia đình đơn thân, mẹ cô qua đời sớm, ba cô lại mặc kệ cô, họ hàng thân thích và bạn bè lại không thân thiết, chỉ có người cậu nghe nói là đang tham gia quân ngũ ở vùng biên giới, khi mẹ Tô Anh qua đời cũng không kịp về, chỉ gửi về một số tiền, nhưng cũng không trông chờ vào được.
Nếu nói tới kết hôn, khẳng định sẽ nói tới gia đình, sao có thể chỉ nói chuyện yêu đương đơn giản được, nhất định sẽ kéo đến một mớ phiền não.
Lưu Vận không hề nhiều lời, Tô Anh thở nhẹ, cô ôm hoa nhài và xương rồng lên lầu. Lưu Vận đi theo phía sau, hỏi: "Vì sao khi cậu ngủ đều phải ôm chúng nó lên lầu theo? Buổi sáng lại ôm xuống, thật là phiền phức."
Tô Anh nói: "Đây là thói quen của tớ, hơn nữa, hương hoa nhài có thể giúp tớ ngủ ngon hơn."
"Thật à, vậy tớ cũng mua một cây đặt trong phòng ngủ của tớ."
Lưu Vận tiến gần đến hoa nhài, ngửi ngửi, quả nhiên là mùi hương thoang thoảng, rất dễ ngửi, hơn nữa, hoa nhài này nở cũng thật đẹp, từng đóa từng đóa, tầng tầng lớp lớp vây quanh, trắng tinh sạch sẽ, vô cùng đáng yêu.
Lưu Vận không nhịn được, duỗi tay muốn hái một đóa, hoa nhài sợ tới mức kêu to: "Anh Anh! Anh Anh!"
Xương rồng sốt ruột: "Có người xấu!"
Tô Anh lập tức hô lên: "Đừng hái!"
Lưu Vận chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi: "Không được hái à? Tớ nghĩ, hái một đóa rồi đặt ở đầu giường sẽ càng thơm hơn."
Hoa nhài rưng rưng như muốn khóc.
Tô Anh: "Không được, không thể hái."
Lưu Vận hỏi: "Cậu sợ sau khi hái sẽ ảnh hưởng đến vẻ đẹp của chúng nó, không bán được à?"
Tô Anh đến gần, bỏ tay Lưu Vận ra, lại khẽ chạm vào hoa nhài như trấn an, nói: "Tớ chỉ không muốn chúng nó bị thương."
Bé hoa nhài nhỏ giọng nức nở, cánh hoa và lá cây đều đang rung rung: "Chị ấy thật xấu!"
Tô Anh nhìn, đau lòng, lại không nhịn cười được.
"Cậu đừng hái, ngửi như vậy đã thơm lắm rồi, hái xuống chỉ thơm được một lát, nhìn rất mất mỹ cảm, chẳng hay chút nào."
Lưu Vận: "..."
Chỉ là một đóa hoa, sao phải căng thẳng như vậy chứ.
- --
Sáng sớm hôm sau, Lưu Vận rời khỏi tiệm hoa của Tô Anh, tâm trạng căng thẳng suốt một đêm của bé hoa nhài mới từ từ thả lỏng, chắc là bị dọa thật rồi. Tô Anh cảm thấy hoa nhài có vẻ héo, bộ dáng ỉu xìu, trầm thấp, nhát gan, khiến người ta phải đau lòng.
Cây xương rồng cũng nhận thấy mình không có cách nào giúp được ngô đồng, bắt đầu buồn bực tự hỏi.
Tô Anh hiểu được tâm trạng của đám hoa, thay bình thủy tinh và nước mới cho cây thủy tiên. Hơi thở cây thủy tiên mong manh, giọng yếu ớt: "Nước này khó uống quá, thật khó chịu."
Tô Anh ừ một tiếng: "Đây là nước lọc mà, rất khó uống sao?"
Cây thủy tiên khổ sở: "Không dễ uống."
... Được rồi, Tô Anh đi sang quầy bán đồ ăn vặt mua cho nó chai nước khoáng, nó vui vẻ, rung rung cánh hoa: "Anh Anh tốt nhất."
"Anh Anh nghĩ ra cách gì chưa?" Cây mắc cỡ hỏi.
"Còn chưa nghĩ ra. Đợi lát nữa chị lại đến chỗ ngô đồng xem thử."
Cũng không biết qua một đêm có nghĩ ra được cách gì hay không? Bản năng ư? Phóng thích bản năng?
Tô Anh nhìn đôi tay của mình, không biết cái loại bản năng này sẽ bắt đầu từ chỗ nào, cô không phải thực vật, không có bản năng này.
Cô nhìn thân thể hoa thủy tiên lộ ra dưới ánh nắng mặt trời, vẫn cong vẹo như cũ, nhìn có vẻ rất khó chịu, vẫn chưa khỏi hẳn tổn thương đêm đó, cho nên đến nay, nó vẫn không dám ra ngoài ngắm xe, hết sức cẩn thận vì sợ sẽ lại bị thương.
Tô Anh suy nghĩ, đi tới, ôm thủy tiên ở trên cửa sổ vào trong phòng, đặt nó trên mặt đất, cô cũng ngồi xếp bằng xuống.
Cây thủy tiên mê mang nhìn Tô Anh: "Anh Anh?"
Ngay cả bé hoa nhài và cây xương rồng cũng nhìn Tô Anh một cách kỳ lạ.
Tô Anh nói: "Chị nghĩ cứ thử xem sao, thủy tiên cũng bị thương, tuy rằng không hoàn toàn giống lão ngô đồng nhưng hiệu quả chữa trị có thể không khác biệt lắm."
Thủy tiên kích động: "Thật sao? Vậy thử đi!"
Nó không muốn tiếp tục cong vẹo nữa, nó muốn đứng thẳng lên để ra ngoài ngắm xe.
Cây xương rồng nói: "Ý kiến này không tệ."
Cây mắc cỡ cũng lên tiếng: "Thật ra, khi em phóng ra tâm của thực vật cũng không nghĩ gì cả, chỉ là không khí càng ngày càng không tốt, cần thanh lọc."
Tô Anh nghĩ, đại khái là... Cũng giống như... cống hiến cho tự nhiên, tự nhiên là mình, mình là tự nhiên... thật là rối quá đi.
Cô nhắm mắt lại, đưa bàn tay ra, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: chữa khỏi cho thủy tiên.
Giữ nguyên tư thế, đợi một lúc lâu, thủy tiên bắt đầu căng thẳng, đám hoa cũng bắt đầu chú ý đến Tô Anh và thuỷ tiên, tất cả đều im lặng, không ai nói gì.
Đợi một lúc sau, Tô Anh lặng lẽ mở một con mắt: "... Thế nào?"
Thủy tiên nói: "Không, không cảm thấy gì."
Cây xương rồng nói: "Đúng vậy, vẫn cong."
Tô Anh: "... Để chị thử lại..."
Giờ phút này, Tô Anh đặc biệt cảm thấy mình như một đại hiệp truyền công trong chốn giang hồ, nhưng là truyền công thất bại.
Cô giơ hai tay về phía trước, dùng sức, đẩy hai, ba lần.
"Anh Anh, em đang làm gì thế?"
(如意 Như Ý: Hôm qua lại quên up truyện nữa rồi các nàng ạ 😭😭😭)