Mục lục
Tiệm Hoa Của Tô Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Su thái phi

Beta: 如意 Như Ý

Lâm Thành Phong cũng không nương tay với cô gái kia một chút nào, không nói đến anh đã sớm nhìn ra Lý Thế Kiệt kia có tâm tư với bé hoa nhài. Chắc chắn bé hoa nhài cũng chướng mắt tên kia, mà tên kia suy tính khôn như vậy, ngay cả anh cũng kém hơn anh ta nhiều!

Cô gái không có đầu óc này coi trọng Lý Thế Kiệt, vậy mà dám tính kế bé hoa nhài? Sử dụng thủ đoạn không có năng lực như vậy!

Vì tức giận, Lâm Thành Phong dùng một tay, trực tiếp hất cô gái kia đến nỗi liên tục lui về phía sau, lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa té ngã -- nhưng cô ta lại may mắn, đâm vào một người đàn ông.

Người đàn ông này diện mạo đẹp trai, nho nhã lịch sự, mũi cao thẳng, vì đeo mắt kính làm cho anh ta càng thêm vài phần có khí chất tinh anh! Trên người mặc một bộ tây trang màu xanh nước biển.

Quả nhiên, phòng bao lớn và phòng thường có sự khác biệt trên trời dưới đất.

Trong đầu Tôn Tú Lệ ngay khoảnh khắc này lại hiện lên những lời này. Cô ta cũng chỉ nghe được từ chỗ người khác, từ trước tới nay đều khinh thường không nhìn tới. Hiện giờ thật sự đích thân tới chỗ này, mới cảm thấy một chút cũng không hề khoe khoang!

Cô ta quá khẩn trương, hoảng loạn nói liền vài câu xin lỗi, từ trong ngực chàng trai đứng lên, áy náy: "Cảm ơn, tôi......"

Cô ta nhìn Lâm Thành Phong, lại nhìn chàng trai có khí chất tinh anh này, có ý xin giúp đỡ.

Nhưng mà chàng trai có khí chất tinh anh kia lại khẽ khom người, nói: "Phong thiếu, Tô tiểu thư."

Đôi mắt Tôn Tú Lệ đột nhiên trừng lớn, kinh ngạc lại mờ mịt: "A?". Cô ta nhìn Lâm Thành Phong, rồi lại nhìn Tô Anh, đầu óc mơ hồ.

Lâm Thành Phong cũng không thèm liếc nhìn cô ta một cái, hai tay nắm lấy cánh tay Tô Anh, hỏi Tô Anh có bị đụng đến vết thương không, có đau không? Tô Anh rất bình tĩnh lắc đầu nói không có. Lâm Thành Phong chắc chắn không tin, miệng vết thương chưa lành, bị lôi kéo như vậy sao lại không đau?

Lúc này đầu óc Tôn Tú Lệ còn đang ngây ngốc, người đàn ông có khí chất tinh anh trong mắt cô ta lại bị người ta phất tay đuổi đi. Nhưng anh ta lại không phản kháng, tất cung tất kính [1], lui ra phía sau một bước chịu làm kẻ dưới!

[1] Tất cung tất kính: có yêu cầu sẽ đáp ứng

Chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, cô ta cũng hiểu một chút vì sao người đàn ông tinh anh này chỉ có thể làm cấp dưới.

Có một người mới tới mặc một bộ màu đen, tóc đen, đôi mắt cũng đen thẫm, ánh mắt u lãnh như hồ sâu, mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím như dao gọt... Chỉ trong nháy mắt, người đàn ông tinh anh kia liền ảm đạm không còn ánh sáng.

"Hả?".

Âm cuối nhẹ vang lên.

Anh ta dường như có chút nghi hoặc và ngoài ý muốn.

Giọng anh ta thấp trầm làm đánh thức Tôn Tú Lệ đang ngu ngơ tỉnh lại, cô ta khẩn trương mở miệng giải thích: "Không, không có gì, chỉ là bạn của tôi không cẩn thận phạm sai..."

Trợ lý Diêu lại lần nữa tiến lên, anh ta lễ phép lại mạnh mẽ nói với Tôn Tú Lệ: "Xin im lặng". Cắt ngang lời giải thích của Tôn Tú Lệ, làm cô ta ấm ức một lúc lâu, rốt cuộc lại thấy người đàn ông kia không hỏi cô ta, ánh mắt anh ta cũng không đặt trên người cô ta, mà là nhìn Tô Anh......

Một loại cảm giác mất mát và phẫn hận đột nhiên sinh ra, Tô Anh trừ khuôn mặt ra, còn có cái gì? Dùng khuôn mặt đi câu dẫn Thế Kiệt còn không nói, hiện giờ còn muốn câu dẫn người khác?

Khương Triết chú ý tới Lâm Thành Phong nắm cánh tay Tô Anh, lông mày anh hơi nhíu, nhìn lướt qua người phụ nữ xa lạ: "Sao lại thế này?". Cũng không phải hỏi Tôn Tú Lệ. Tôn Tú Lệ lại tưởng đang hỏi cô ta, mới vừa mở miệng: "Cô ta không có ý tốt......" Bị trợ lý Diêu lại lần nữa ngăn cản: "Im lặng".

Trợ lý Diêu đi theo bên cạnh Khương Triết đã lâu, khuôn mặt lạnh xuống cũng học được nửa phần khí thế: "Nếu cô còn như vậy, tôi chỉ có thể xin lỗi."

Tôn Tú Lệ thật đúng là bị hù dọa, ấp úng, xấu hổ lại ngượng ngùng, gương mặt ửng đỏ.

Lâm Thành Phong bĩu môi, nói: "Không biết, người phụ nữ này tới tìm bé hoa nhài gây phiền toái, nói là em ấy câu dẫn Thế Kiệt của cô ta, cầu xin bé hoa nhài buông tha cho cậu ta, đừng làm chậm trễ tương lai của cậu ta nữa? Quả thật không thể hiểu được! Khóc sướt mướt, còn cấu véo trên cánh tay đang bị thương của bé hoa nhài, không biết đang điên cái gì!".

Phụ nữ dối trá anh gặp qua không ít, tự biên tự diễn lại thấy lần đầu tiên.

Tô Anh nói: "Kỳ thật ý của cô ấy là, muốn em đừng làm chuyện gì có lỗi với bạn trai em, vì anh ta quá đáng thương, đã già như vậy rồi, còn phải đội nón xanh......" [2]

[2] 如意 Như Ý: Để giải thích thêm chỗ này: Ý Tôn Tú Lệ là Tô Anh mồi chài đàn ông, mà những người đàn ông bao gái thì chỉ có mấy anh già thôi! Nên Tô Anh mới bảo: Già rồi mà còn phải đội nón xanh!!!

Tôn Tú Lệ trừng mắt: "Chẳng lẽ không phải? Đây là sự thật!". Chắc chắn là có bạn trai nhưng tên đó lại không có gì ưu tú, bằng không sao lại không biết xấu hổ mà câu dẫn thêm người khác như vậy?

"Phốc... Khụ, khụ khụ!". Gương mặt của trợ lí Diệu lạnh lùng từ trước đến nay cho dù Thái Sơn có sụp trước mặt cũng không thay đổi, nhưng giờ lại bị sặc nước miếng thiếu chút nữa không giữ lại được.

"......!" Giám đốc Dương liều mạng cắn môi, gương mặt đều nghẹn đỏ.

Lâm Thành Phong thở không được, anh yên lặng nhìn Khương Triết, già rồi, còn đội nón xanh......

Đôi mắt Khương Triết híp lại, ánh mắt nặng nề.

Lâm Thành Phong cúi đầu, bả vai run không ngừng!

Tô Anh chớp đôi mắt, nhìn Lâm Thành Phong lại nhìn Khương Triết, vẻ mặt vô tội.

Khương Triết: "À".

Vẻ mặt Tôn Tú Lệ mờ mịt, cô ta sao lại cảm thấy phản ứng mấy người này không thích hợp, cười? Có cái gì buồn cười? Không phải nên tức giận sao!

Khương Triết đến gần, kéo cánh tay Tô Anh rút khỏi tay Lâm Thành Phong, lòng bàn tay anh dày rộng, rõ ràng là mùa hè nóng bức, lại mang theo một chút lạnh lẽo, giống như con người anh.

"Đau không?".

"Không đau."

Khương Triết nói: "Giám đốc Dương, đi lấy hòm thuốc lại đây."

"Vâng, Tứ thiếu". Giám đốc Dương vội đi.

Mặc cho Tôn Tú Lệ ngu ngốc, giờ phút này cũng thấy rõ điều không thích hợp, Tô Anh... Cô hình như quen biết bọn họ? Sao có thể!

Tôn Tú Lệ: "Các anh..."

Khương Triết ồ một tiếng, giơ tay thong thả xoa xoa trên trán Tô Anh một cái, cười như không cười: "Tôi cũng muốn biết, ai dám cho tôi đội nón xanh?".

"Anh? Anh --" Chậm nửa nhịp, Tôn Tú Lệ nghi hoặc sắc mặt biến thành hoảng sợ, không dám tin: "Chuyện này không có khả năng!".

Khương Triết liếc mắt một cái, ngay sau đó nhíu mày dời tầm mắt đi, giống như nhìn thấy đồ vật chướng mắt, giọng lạnh lùng: "Thất thần làm gì? Chẳng lẽ còn muốn ở lại cùng nhau ăn một bữa cơm?".

Trợ lý Diêu lập tức nói: "Vị tiểu thư này, mời."

Tư thái cường thế không cho phản kháng. Bất đắc dĩ, Tôn Tú Lệ chỉ có thể rời đi, bước chân thong thả đi được vài bước, cô ta cuối cùng nhịn không được trộm quay đầu lại nhìn, vừa lúc đối diện với đôi mắt Tô Anh. Thần sắc cô nhàn nhạt, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, không có đắc ý dào dạt, không có khinh thường trào phúng, rất bình tĩnh làm trong lòng cô ta căng thẳng!

Lại nghi hoặc: Tô Anh này rốt cuộc sao lại thế này? Người đàn ông kia chính là bạn trai cô sao? Sao có thể, cô không phải chỉ là một cô gái bán hoa kiếm sống sao?

Không thể phủ nhận, chỉ một lần đối mặt, cô ta liền hiểu Lý Thế Kiệt không thể sánh nổi với Tứ thiếu kia. Vậy theo như lời cô ta nói, câu dẫn Thế Kiệt không khác gì cô ta tự tát vào mặt!

Đi xa, lại có một người nữ phục vụ đi tới: "Trợ lý Diêu."

Trợ lý Diêu: "Tiết Mai, phiền cô tiễn cô ta."

Tiết Mai cười nói: "Không có gì, đây là chuyện của chúng tôi. Cũng là lỗi của chúng tôi, để cho Tứ thiếu gặp phiền phức."

Quay đầu nhìn về phía Tôn Tú Lệ: "Mời".

Tôn Tú Lệ nhận ra cô gái này, chính là người vừa rồi mang thức ăn lên bàn cho các cô.

Trợ lý Diêu nhìn theo cho đến khi cô gái đó đi xa, mới buồn cười lắc đầu. Thật ngu, tính kế người khác cũng không biết nghe ngóng tình huống của đối phương cho rõ ràng à?

Tôn Tú Lệ thật sự muốn nghe ngóng, cô ta chưa từng nghe nói qua gì về Tứ thiếu nhưng nhìn bộ dạng đối phương, vừa thấy liền biết là người phi phàm!

"...Tứ thiếu là ai?".

Tiết Mai nhạo báng: "Cô ngay cả Tứ thiếu là ai cũng không biết, sao còn dám ở trước mặt bọn họ diễn kịch?Lương Tĩnh [3] cho cô dũng khí sao?".

[3] Lương Tĩnh: Một nữ diễn viên nổi tiếng và rất tài năng

Những người đó ai ai cũng là tinh anh, một chút thủ đoạn như vậy mà cũng dám ra tay?

"Mặc kệ cô nghĩ như thế nào, tôi không có!".

"À, tùy cô."

Tôn Tú Lệ cả giận: "Tôi là khách của cô, sao cô có thể nói chuyện với tôi như vậy?".

Tiết Mai cười: "Cô đắc tội ông chủ Quân Duyệt của tôi, còn muốn trở thành thượng khách của chúng tôi sao?".

Tôn Tú Lệ: "............ Ông chủ?!".

Tiết Mai lại nói: "Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng Quân Duyệt có hoạt động tặng tổ yến miễn phí sao? Còn không phải bởi vì Tô tiểu thư thích."

Tôn Tú Lệ: "..."

Sét đánh giữa trời quang, thì ra là như vậy!

*

Phòng bao hạng sang.

Đào Nhiên và Triệu Vũ quả nhiên đều ở đây, làm người khác kinh ngạc chính là, trừ Lâm Thành Phong và Khương Triết, phòng bao này chỉ có hai người bọn họ, ngay cả Lý Vân Khê cũng không có, thật là yên tĩnh ngoài ý muốn.

Bỏ lỡ một trò hay, Đào Nhiên và Triệu Vũ khổ sở muốn khóc!

Lâm Thành Phong sử dụng cả tay lẫn chân diễn lại một màn vừa rồi từng chi tiết một vô cùng sống động. Nói đến biểu tình Khương Triết khi bị bảo là nón xanh, chỉ tưởng tượng thôi cũng làm Đào Nhiên và Triệu Vũ cười đến ngã trước ngã sau, hết sức vui mừng.

Tô Anh và Khương Triết ngồi ở một bên trên sô pha, anh hơi hơi nghiêng người, lười nhác lại tùy ý, thuận tiện nhìn mái tóc dài của Tô Anh rũ xuống đầu vai.

Khương Triết mỉm cười, "Thì ra bé hoa nhài nhà ta thật lợi hại."

Tô Anh mím môi, hừ một tiếng nho nhỏ: "Em không ngốc mà". Cũng không nhìn tính toán của Tôn Tú Lệ trong mắt.

"Đúng, không ngốc". Anh dừng một chút, mày đẹp khẽ nhíu "Chẳng qua...... Lý Thế Kiệt là ai?".

Đào Nhiên cao giọng nói: "Còn có thể là ai? Đương nhiên là người ngưỡng mộ bé hoa nhài!"

Lâm Thành Phong bổ sung: "Rõ ràng là cậu ta đơn phương yêu thầm, một bên tình nguyện, nếu là em. Tìm! Giết nó!".

Triệu Vũ đạp dùng chân cho anh một cái, đầu óc đơn giản chỉ biết đánh người!

Khương Triết nghe qua, không có phản ứng, chỉ là ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người Tô Anh, hình như muốn nghe cô nói như thế nào? Làm sao bây giờ?

Tô Anh thì có thể như thế nào chứ, tròng mắt cô xoay chuyển, nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, anh Đào Nhiên và Lâm Thành Phong nói đúng...... Em đi trang điểm chút".

Khương Triết nhìn bóng dáng Tô Anh đã đi xa, ý cười trên mặt thu lại: "Lý Thế Kiệt ở đâu?".

Triệu Vũ nói: "Chắc bây giờ đang ở bên ngoài đại sảnh, cùng một đám với cô gái kia?".

Khương Triết: "Cho chút giáo huấn, người nào mà dám chạm vào."

Lâm Thành Phong lập tức: "Được được, nhất định phải đánh cho màu mắt cậu ta thay đổi luôn!".

Đào Nhiên huýt sáo: "Nha, trùng quan nhất nộ vi hồng nhan!" [4]

[4] Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan (冲冠一怒为红颜): Trùng quan giận giữ vì hồng nhan bắt nguồn từ một điển tích của Ngô Tam Quế: khi Lý Tự Thành khởi nghĩa lật đổ Sùng Trinh, Ngô Tam Quế cũng về kinh triều kiến tân chủ. Đến trạm dịch Vĩnh Bình thì gặp gia nhân cũ đào thoát khỏi kinh thành, bèn hỏi: “Người nhà thế nào?” Gia nhân đáp: “Bị Sấm Vương tịch biên hết rồi!” Ngô bảo: “Không sao, ta về kinh tất sẽ hoàn trả.” Lại hỏi: “Phụ thân thì sao?” Đáp: “Bị bắt.” Ngô lại bảo: “Ta về nhất định sẽ thả ra.” Hỏi tiếp: “Trần phu nhân (Trần Viên Viên) thì sao?” “Bị Sấm Vương (có thuyết nói là Lưu Tông Mẫn) mang đi.” Lập tức, Ngô Tam Quế nổi giận đùng đùng, lớn tiếng nói: “Đại trượng phu ngay cả một nữ tử còn không bảo vệ được, còn mặt mũi nào gặp ai nữa?” Sau đó, quay đầu rút về Sơn Hải quan, lấy thân phận đại thần của Minh triều, đầu hàng Đa Nhĩ Cổn, quay trở lại tiêu diệt Lý Tự Thành, bắt đầu nhà Thanh.

Câu này ý chế giễu Ngô Tam Quế chỉ vì danh kỹ Tô Châu Trần Viên Viên mà đem cả giang sơn người Hán hai tay dâng tặng cho Mãn Thanh.

......

Mấy người Khương Triết nói chuyện, Tô Anh đương nhiên nghe không được.

Hiện tại lực chú ý của cô đều ở trên cánh tay của mình, cô đã vạch lớp băng gạc ra, trừ lớp băng gạc còn dính chút thuốc và vết máu, thì miệng vết thương đã lành lặn như lúc ban đầu!

Cũng không biết là đã lành khi nào, khó trách cánh tay cô có thể linh hoạt tự nhiên, bị nắm cũng không hề đau đớn......

Hiện tượng thần kỳ này, chỉ có một giải thích: "Tâm của thực vật".

Cô bỗng dưng mỉm cười, nếu "tâm của thực vật thần kỳ như vậy, không phải lão ngô đồng có hi vọng rồi sao? Tuy rằng không biết có thể thành hay không, tóm lại không phải tốt hơn nhiều so với bó tay không có biện pháp chỉ có thể chờ chết sao?

Nghĩ như thế, cô liền muốn nhanh chóng trở về, ngay cả tâm tình lá mặt lá trái với Khương Triết cũng không có.

Tô Anh dán băng gạc lại lần nữa, dùng sức đè xuống.

Ra khỏi phòng trang điểm, giám đốc Dương đã cầm theo hòm thuốc chờ một bên, Khương Triết nâng tay, ý bảo ông để hòm thuốc trên bàn trà trước.

"Lại đây, anh xem vết thương của em sao rồi". Khương Triết nói: "Nên thay thuốc."

Sắc mặt Tô Anh khẽ biến: "Không có việc gì, buổi sáng em mới thay."

Khương Triết nhíu mày.

Trong mấy người chỉ có Triệu Vũ là người duy nhất thấy được vết thương của Tô Anh, anh bèn nói: "Mới mấy ngày? Miệng vết thương của em không tính là nhỏ, bị cô gái kia nắm có thể không bị rách ra sao? Để cho lão Tứ nhìn xem, em là của cậu ấy, cậu ấy còn không biết thương hương tiếc ngọc!".

Lâm Thành Phong cũng nói: "Đúng vậy, anh thấy cô gái điên kia dùng sức rất mạnh!".

Khương Triết duỗi tay: "Anh Anh, lại đây."

Tô Anh nghĩ, nếu cô thật bị thương, thay thuốc thì không sao, thật đáng buồn chính là vết thương của cô đã tốt, hơn nữa còn không có chút dấu vết bị thương! Lúc trước Triệu Vũ đã thấy vết thương, một người khôn khéo như anh ta, nếu lừa anh ta là anh ta hoa mắt sẽ tin sao?

Sẽ không, huống chi còn có đơn thuốc của bệnh viện.

Tô Anh không thể để Khương Triết giúp cô thay thuốc được

Cô đứng bất động.

Khương Triết: "Tô Anh?".

Lâm Thành Phong nghĩ nghĩ: "... Có phải em sợ đau đúng không? Con gái đều sợ đau!".

Tô Anh nhăn cái mũi lại, lắc đầu nói: "Không có, em không sợ đau".

Lâm Thành Phong kỳ quái: "Không sợ đau, vậy em trốn cái gì?".

Lập tức, toàn bộ ánh mắt mọi người trong phòng đều dừng ở trên người Tô Anh.

Chẳng qua là miệng vết thương nứt ra thay thuốc, trốn cái gì, sợ cái gì không biết?

Tô Anh nhìn Lâm Thành Phong, cuối cùng nhìn Khương Triết, đôi mắt dao động liếc chỗ khác: "Quá xấu! Không muốn cho người khâc thấy!".

Khương Triết: "......"

Đáp án này tuyệt đối không chê vào đâu được, so với sợ đau dùng được hơn.

"Khụ khụ!".

Ai da té ghế!

Đào Nhiên và Triệu Vũ nháy mắt liền cảm thấy ngực nghẹn một hơi không chỗ phát tiết, tâm tư con gái quả nhiên khó đoán!

Khương Triết đau đầu đè đè cái trán, anh là đàn ông, đã quen thô lỗ, cũng không hiểu "Lòng yêu cái đẹp" của con gái. Nên cánh tay cô có chút sẹo, nhất định là khó coi, nên để ý rất nhiều cũng có lý.

Anh nói: "Không sao, lại đây."

Tô Anh nghiêng đầu nhìn anh, giống như xác thật tính chân thật lời anh nói: "Thật hả?".

"Đương nhiên".

"Vậy......" Tô Anh nói: "Kỳ thật em có chút sợ đau."

Khương Triết cười: "Anh sẽ nhẹ tay."

"Reng reng reng."

Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Tô Anh cầm lên, là Lưu Vận. Cô nói với Khương Triết ý bảo có điện thoại: "Tiểu vận, sao vậy?".

Lưu Vận trầm mặc một lát, nghĩ đến Tô Anh gửi tới tin nhắn kia, cô gọi điện thoại cho Tô Anh xem đã xảy ra chuyện gì? Không thể không nói, hai người ăn ở chung với nhau không biết bao nhiêu lần, luôn thể hiện sự ăn ý. Cô nói: "Làm gì vậy, sao lúc ăn thì không thấy cậu."

Tô Anh nhìn Khương Triết, "À...... Tớ đang ở trong toilet nè! Lập tức trở về ngay!".

Khương Triết đang nhìn Tô Anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng chậm chạp gõ lên trên sô pha.

"Toilet? Cái nào hả, tớ cũng ở trong toilet, sao lại không thấy cậu? Tớ mang cậu tới giúp tớ xem bạn trai tớ, cậu cần phải nghiêm túc nha! Hạn cho cậu trong vòng ba phút lập tức xuất hiện ở trước mặt tớ! Bằng không tuyệt giao! Ngay cả cậu cũng không thèm quan tâm tớ!".

"......"

Tắt điện thoại, Tô Anh có chút khó xử lại thấy có chút may mắn, nói với Khương Triết: "Ngại quá, bạn em thúc giục em nhanh đi qua."

May mà tránh được một kiếp, cô vội mừng thầm.

Khương Triết vẻ mặt thâm thúy, khóe miệng hàm một chút ý cười, anh duỗi cánh tay, ý bảo Tô Anh tới gần. Lần này Tô Anh không chút do dự, cô đến gần, Khương Triết cầm cánh tay của cô, Tô Anh nhỏ giọng nói: "Không đau."

Anh gật gật đầu: "Được, em đi đi."

*

Cho đến khi rời khỏi phòng bao hạng sang, Tô Anh mới cảm giác lòng bàn tay mình đổ mồ hôi, cô thật lo lắng, càng không muốn bại lộ chỗ đặc biệt của mình ở trước mặt những người đó, thật may mắn.

Trở lại phòng 205, không thấy bóng dáng Tô Tú Lệ, làm cô không khỏi nhìn nhiều vài lần.

Lưu Vận nói: "Vừa rồi Tô Tú Lệ khóc sướt mướt tới đây, nói vài câu kỳ quái rồi đi".

Tô Anh à một tiếng, cô muốn chào tạm biệt với Lưu Vận.

"Cô ta nói cô ta không nên đắc tội cậu, cô ta đã sai, tội ác tày trời! Ha ha, tớ cũng không tin, cô ta là người hay nghi thần nghi quỷ rất nặng, tính cách một lời khó nói hết! Lần này vốn dĩ cũng không kêu cô ta tới, không biết thế nào lại tới, cũng không thể đuổi người đi".

"......"

Tô Anh cũng cảm thấy này cô gái này bị bệnh cũng không nhẹ, còn lợi hại hơn cả mình!

Lý Thế Kiệt lắng nghe được Lưu Vận nói, đáp: "Đừng nói như vậy, kỳ thật Tú Lệ cũng rất đáng thương, không lâu trước đây ba cô ấy bị bệnh qua đời, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau...... Tô Anh, nếu cô ấy có làm sai chỗ nào, thì mong cô tha thứ cho cô ấy, cô ất không có ác ý, chỉ là dễ khẩn trương không biết nên làm như thế nào".

Tô Anh cũng bị lời nói của Lý Thế Kiệt làm cho ghê tởm, âm thanh cô lạnh lùng: "Không ngại, tôi đương nhiên không ngại. Bởi vì tôi cảm thấy cô ấy nói rất đúng, anh Lý và Tôn tiểu thư chính là nhân duyên ngàn đời khó gặp, tình nghĩa sâu nặng, tôi đương nhiên sẽ chúc phúc, chúc hai người bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm".

"...... A?". Lý Thế Kiệt ngẩn ngơ, giống như nghe không hiểu ý của Tô Anh.

Nhưng Tô Anh không giải thích thêm, cô nói với Lưu Vận: "Tiểu vận, ngại quá, tớ có chút việc, muốn đi về sớm."

Lưu Vận: "Người vừa rồi......"

"Là Khương Triết tới!". Tô Anh nhỏ giọng nói: "Tớ tức còn chưa có tiêu đây, không muốn để ý đến anh ấy!"

Lưu Vận nhẹ thở ra, vừa rồi Tô Anh kỳ kỳ quái quái nhắn "Gọi điện thoại cho tớ" làm cô bị hù làm cho sợ hãi: "Cậu cũng thật là, tớ còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện gì!".

"Không có không có, tớ muốn tìm cái cớ để đi thôi."

"Vậy có gì đâu? Gọi bọn họ tới chúng ta cùng nhau ăn cơm!".

"Lần sau đi." Tô Anh nói: "Tớ thật sự phải đi, các cậu cứ chơi đi."

Tô Anh lấy túi xách đứng dậy, chào Dương Văn Bác, những người khác cô đều không quen biết, thấy cô có việc rời đi mà vẫn chưa nói gì, chỉ là không biết là ai đã mở miệng, nói: "Tô tiểu thư phải đi sao, Thế Kiệt đi tiễn một đoạn đi!".

(如意 Như Ý: Up sớm cho các nàng nè. Beta xong là up luôn)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK