Beta: 如意 Như Ý
Tô Anh đợi thêm hai ngày, rốt cuộc cũng đợi được một vị khách, chỉ tiếc không phải là người mà cô chờ đợi đã lâu.
“Tôi tìm Tô Anh!”
Người đàn ông trung niên bụng phệ, đầu nhỏ, bởi vì hơi béo nên khuôn mặt mất hình dáng, đôi mắt không lớn không nhỏ, trông có vẻ không đẹp lắm. Lúc này, nói ra một câu lại bày ra một tư thế phụ hoạ, theo phản xạ có điều kiện Tô Anh cảm giác được chuyện không ổn, người này không phải tới mua hoa mà là tới gây phiền toái.
Cô không thừa nhận, hỏi ngược lại: “Ông là ai? Tìm Tô Anh làm cái gì?”
Người đàn ông trung niên cũng không trả lời, ông ta nhìn lên tiệm hoa một cách khí thế, còn muốn trực tiếp đi vào nhà kho phía sau: “Tôi không nói chuyện với cô, kêu Tô Anh ra đây!”
Tô Anh di chuyển từng bước tới đứng ở một vị trí thích hợp để chạy trốn, cô vẫn cười cười như cũ, cũng không quan tâm có phải ông ta thật sự muốn đi vào trong tìm người hay không. Cô đã học được rồi, vào thời khắc mấu chốt, quan trọng nhất chính là bảo vệ chính mình.
Người đàn ông khó hiểu nhìn cô một cái: "Sao cô còn ngơ ngác ở đây, tôi bảo cô vào kêu bà chủ của cô ra đây, tôi tìm cô ta có việc!”
Tô Anh nói: “Bà chủ không có ở tiệm, đi ra ngoài rồi.”
“Đi đâu vậy?”
“Không biết.”
“Tôi nói nhé, người làm nhân viên như cô cũng thật không có trách nhiệm! Bà chủ đi chỗ nào cũng không biết là sao?”
Người đàn ông trung niên vô cùng không vui, ánh mắt nhìn Tô Anh như hận không thể khiến cô lập tức biến mất: “Thôi thôi.” Ông ta xua tay nói: “Cô bị đuổi việc, đi đi!”
Tô Anh thật sự muốn cười, người đàn ông này là ai, đến trong tiệm của cô đuổi việc cô ư? Lại còn vẻ mặt đương nhiên, Tô Anh không nhớ rõ mình có quen biết người như vậy, chẳng lẽ là người quen của mẹ cô sao? Sẽ không, ngày hạ táng mẹ cô, cô cũng có mặt, nếu là người quen của mẹ thì cô sẽ không quên.
Tô Anh mím môi mỉm cười, vô cùng nghe lời đi ra ngoài.
Thế nhưng một lát sau, khi cô quay trở về, người đàn ông trung niên đã bị một người đàn ông cao to mặc đồ đen đè trên mặt đất, ông ta liều mạng giãy giụa, trong miệng hùng hùng hổ hổ chửi một đống lời thô tục làm Tô Anh nghe mà chỉ muốn bịt kín lỗ tai lại.
“Tô tiểu thư, cô xem xử lý người này như thế nào? Nếu không chúng tôi mang ông ta đi được không?”
Tô Anh gật đầu, nói: “Cảm ơn, vậy làm phiền các anh.”
Người nọ nói: “Không phiền, đây là việc của chúng tôi.”
Dứt lời, kéo người đàn ông trung niên kia rời đi, ông ta giãy giụa, nhưng không còn hùng hổ, ngược lại nghi hoặc: “Tô tiểu thư?... Con là Tô Anh?!”
Tô Anh nói: “Là tôi.”
“Con là Tô Anh sao, ba chính là ba của con đây!”
“...”
Ký ức của Tô Anh đối với ba thật sự rất mơ hồ, khi cô còn chưa được bảy tuổi, ba đã mang theo một người phụ nữ trở về, tuyên bố muốn cùng mẹ con cô sống chung. Trên thực tế, cũng thật sự sống chung được một thời gian, sau đó mẹ cô không chịu nổi việc ba cô đã làm sai mà còn không biết hối cải, cuối cùng lựa chọn ly hôn, mang theo cô rời khỏi trong đêm...
Từ đó về sau, ký ức của cô về ba đều tồn tại rất mơ hồ, giống như một bức ảnh bị nhòe vậy.
Mẹ cô nói: “Ông ta dù sao cũng là ba con, nuôi nấng con mấy năm, con đến nhìn xem, nhận rõ mặt đi. Tránh để về sau gặp mặt lại không quen biết...”
Mà ba cô trong bức ảnh kia có bộ dáng hơi mảnh khảnh, rất cao, cao đến xa xôi không thể với tới... Làm gì giống người đàn ông béo lùn trước mắt này?
Cô thật sự không thể nào nhận ra được! Càng chưa từng nghĩ tới khả năng kia! Đối phương hiển nhiên cũng như thế, ông ta nói với cô muốn tìm Tô Anh mấy lần, còn nói muốn sa thải cô, kết quả...
Gặp nhau lại không quen biết nhau.
Thật sự là quá buồn cười!
Tô Anh "Xì" một tiếng, bật cười.
- --
Tô Trường Lợi cũng kinh ngạc không kém so với Tô Anh, nhóc con gầy còm trong trí nhớ ông ta hiện giờ đã trổ mã đến duyên dáng yêu kiều, lớn lên còn xinh đẹp như thế, ông ta liếc mắt một cái không thể nhận ra được!
Huống chi ông ta rõ ràng nghe người nọ nói, con gái Tô Anh của ông ta quyến rũ đàn ông có tiền, cuộc sống gia đình sung sướng đến hô mưa gọi gió, sao còn ở tiệm hoa rách nát này làm nhân viên? —— Thời điểm ông ta đến, Tô Anh đang quét nhà, trên người còn mặc tạp dề, tóc tai rơi xoã lung tung, thật sự là không có chút sang trọng gì.
“Con gái Tô Anh của ông vẫn luôn bám lấy Tứ thiếu không bỏ, như vậy thật sự không tốt, đối với thanh danh của cô ta không tốt, mà đối với chúng tôi cũng không tốt. Lấy thân phận của cô ta cũng không có khả năng gả cho Tứ thiếu. Vậy nên cho ông số tiền này, hy vọng ông khuyên nhủ con gái ông, để cô ta đừng si tâm vọng tưởng những chuyện không có khả năng, tốt nhất nên tìm một người thành thật mà gả đi!”
Rất nhiều tiền! Dường như chỉ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy tờ chi phiếu, ông ta đã không chút bận tâm nhận lấy. “Yên tâm yên tâm, đứa con gái bất hiếu kia của tôi không biết tự hiểu lấy mình, tôi sẽ dạy dỗ nó thật tốt, cho nó biết không nên mơ mộng hão huyền nữa!”
Vì thế, ông ta đến thành phố C, tìm được tiệm hoa của Tô Anh, tới dạy dỗ đứa con gái chưa gặp mười mấy năm của ông ta.
Ai biết ánh mắt đầu tiên, hai người lại là đối diện mà không quen biết!
Tô Trường Lợi từ trên mặt đất đứng lên, hai vệ sĩ đè ông ta xuống đã ra khỏi cửa, không còn thấy được người, ông ta liền hết sợ hãi, xoa xoa cánh tay cùng bả vai bị siết đau, nói: “Mấy người đó là ai vậy? Dù sao chắc chắn không phải người tốt gì, con vẫn nên cách xa bọn họ một chút!”
Tô Anh: “Bọn họ sẽ bảo vệ tôi, không giống như ông, mấy lời này ông đừng nhắc nữa. Nói đi, ông tới tìm tôi có chuyện gì?”
Tô Trường Lợi lập tức: “Ba là ba của con mà không thể đến thăm con, quan tâm con sao?”
Tô Anh cười nhạt: “Đừng nói như vậy, tôi ở trước mặt ông, mà ông cũng chẳng nhận ra tôi, còn nói những lời này làm gì chứ? Ông đừng vòng vo nữa, tôi và mẹ đã rời đi mười mấy năm, mười mấy năm trôi qua, ngay cả mẹ tôi cũng qua đời một hai năm rồi, bây giờ ông mới đến thăm tôi có phải hơi chậm hay không? Nói thẳng mục đích của ông đi, rốt cuộc ông tìm tôi có chuyện gì?”
Tô Trường Lợi bị Tô Anh nói thẳng ra nên hơi đỏ mặt, đáng tiếc chỉ là một lát, ông ta nói: “Ba thật sự là đến vì con, mặc dù chúng ta không liên lạc đã lâu nhưng cũng là mẹ con sai, bà ấy không để lại cách liên lạc cho ba, dù ba muốn quan tâm mẹ con con cũng không có cách nào!”
Tô Anh: “Không phải hiện giờ tìm được rồi sao? Cách liên lạc này là tìm được từ chỗ nào?”
“Ba đã rất tốn công...”
“Dứt khoát chút đi, lấy sự quyết đoán của ông như lúc vứt bỏ tôi với mẹ, đừng vòng vo nữa, nhức cả đầu.”
“...”
Tô Trường Lợi phát hiện Tô Anh không còn một chút tình cảm nào với ông ta, nghĩ đến chắc do vừa rồi lúc ông ta tới đã đắc tội cô, mà tất cả cũng tại cô hành động kỳ lạ, không phải nói được bao nuôi như chim hoàng yến sao, sao bây giờ lại tự mình quét nhà?
Này không giống như kế hoạch của ông ta, vốn là ông ta nghĩ rằng sau khi đến trước hết phải thể hiện tình thân, trẻ con lớn lên trong gia đình đơn thân luôn khát vọng tình thương của cha. Thêm nữa mẹ của Tô Anh đã chết, vậy nên cô càng lẻ loi, thiếu thốn sự ấm áp hơn. Chỉ cần ông ta nói vài lời mềm mỏng, không tin Tô Anh không nghe theo, thế nhưng hiện giờ lại biến khéo thành vụng!
Một khi đã như vậy, Tô Trường Lợi cũng không hề nói mấy chuyện vớ vẩn ấy, ông ta lấy một tấm ảnh từ trong túi ra đưa tới trước mặt Tô Anh. Trên ảnh là một người đàn ông, thoạt nhìn có chút lớn tuổi. “Ba tới là vì muốn giới thiệu đối tượng cho con.”
Tô Anh: “......”
Thật là không xuất hiện thì thôi, vừa xuất hiện liền khiến người ta kinh ngạc!
Cô không tiếp lời, cười như không cười nhìn Tô Trường Lợi: “Giới thiệu đối tượng gì?”
Tô Trường Lợi nói: “Đây là con trai của bạn ba, hiện tại đang làm trong doanh nghiệp nhà nước, tuy rằng tiền lương không cao nhưng lại rất đảm bảo. Chế độ hưởng lợi cũng nhiều, nhà họ cũng chỉ có một đứa con trai là cậu ta, trong nhà có xe, có phòng, tương lai đều là của các con, con gả cho cậu ta sẽ không thiệt thòi.”
“Nếu như vậy, thật đúng là ông đã suy nghĩ cho tôi.”
“Đương nhiên, con là con gái của ba, ba phải vì con mà suy nghĩ chứ! Chờ sau khi con gả qua, ba cũng rời nhà đến đó, như vậy thuận tiện liên lạc hơn.”
“Vậy nếu như tôi nói tôi không gả, ông định làm sao bây giờ?”
“Không gả?” Sắc mặt Tô Trường Lợi hơi thay đổi: “Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, làm sao con có thể không gả?”
Tô Anh lạnh giọng: “Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối sao? Lúc trước ông quyết định ly hôn với mẹ tôi, quyền giám hộ tôi là trên danh nghĩa của mẹ, sau mười mấy năm chúng ta cắt đứt liên lạc, hiện giờ ông đột nhiên xuất hiện, có tư cách gì mà ra lệnh cho tôi?”
“Tư cách là ba của con!”
“Ba của tôi kể từ lúc mẹ tôi qua đời đều chưa từng xuất hiện, lại xuất hiện lúc này, cũng không biết là đã nhận bao nhiêu lợi ích, nghe ai xui khiến!”
“...”
Tô Trường Lợi chột dạ, đúng thật là ông ta nhận được một số tiền lớn, cả nhà bọn họ phải làm việc rồi dành dụm không ăn không uống trong nhiều năm mới có thể kiếm được nhiêu đó, chỉ cần người hơi có đầu óc đều sẽ không từ bỏ! Huống chi gia thế bạn trai kia của Tô Anh vừa thấy đã biết không tồi, chỉ bằng Tô Anh mà muốn gả vào đó nhất định là khó như lên trời, vậy còn không bằng trước tiên lấy một ít lợi nhuận!
Tô Anh không muốn nói thêm cái gì: “Ông đi đi, về sau đừng đến nữa.”
“Tô Anh, ba là vì tốt cho con!”
“Nếu còn không đi, tôi cũng chỉ có thể gọi người đến.”
“...”
Cuối cùng lúc Tô Trường Lợi bị vệ sĩ mời ra khỏi tiệm hoa, trên mặt còn hiện rõ sự không cam lòng. Kỳ thật ông ta không phải người tốt đẹp gì, cũng không phải người biết giữ chữ tín để mà cầm tiền thì phải làm việc, chỉ là đối phương hứa hẹn rằng sau khi xong việc sẽ còn cho thêm tiền thù lao.
- --
Thật sự Tô Trường Lợi đã khiến Tô Anh vô cùng tức giận, theo lý thuyết cô không nên tức giận như vậy, kẻ làm ba này đối với cô mà nói vốn là có cũng được mà không có cũng không sao, ông ta làm bất cứ cái gì vì tiền cô đều có thể cười cho qua chuyện.
Cô tức giận là vì cảm thấy không đáng giá thay cho mẹ mình, vì sao lại gả cho một người đàn ông như vậy? Nửa đời trước nhận hết uất ức nhục nhã, đến tuổi già lại bơ vơ không nơi nương tựa, cuối cùng còn chết oan chết uổng...
Cô rất tức giận, tức giận đến ngay cả đám hoa xung quanh cũng không dám nói chuyện, đứa này nhìn đứa kia, đứa kia lại nhìn đứa nọ, chúng nó muốn an ủi nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Cây mắc cỡ nhỏ giọng: “Anh Anh...”
Hoa nhài nói: “Người xấu kia đã bị đánh chạy, chúng ta không để ý tới ông ta nữa!”
Thủy tiên tức giận đong đưa cành hoa, nói: “Đúng đó, ông ta còn mặt mũi không vậy, Anh Anh nhà chúng ta sẽ không thèm gả đâu!”
Bách hợp nói: “Người đàn ông vừa rồi không tốt chút nào cả, đồ trứng thối, đánh chết ông ta!”
Xương rồng rầm rì, nó cũng tức giận khi có người bắt nạt Tô Anh, nhưng nó vẫn không có biện pháp bắn được gai ra ngoài, nó còn chưa thăng cấp, thật mất mặt!
Tô Anh hít vào, thở ra một hơi, nghe được mấy đoá hoa nói, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều. Có một số người thật sự không sánh bằng những thực vật, dù chúng được coi là không hề có tình cảm trong mắt người khác.
“Chị không tức giận.” Cô nói: “Với người không quan trọng, không có gì đáng để ý.”
Chỉ là hơi không yên tâm, sợ Tô Trường Lợi sẽ tiếp tục dây dưa, cho dù ông ta tới cũng không ảnh hưởng gì tới cô nhưng mỗi ngày đều quậy một hồi như vậy cũng rất phiền, huống chi là muốn cô lấy chồng nữa? Có thể đưa ra loại yêu cầu này, ngoại trừ Tề Duyệt, cô thật sự không nghĩ ra người thứ hai!
Tô Anh suy tư một lát, nói với lão ngô đồng: “Làm phiền ông giúp tôi để ý Tô Trường Lợi, ông ta nhất định sẽ đến nữa, nếu ông ta nói chuyện với người nào, cũng phiền ông lưu ý giúp tôi một chút.”
Lão ngô đồng nói "Được", kỳ thật không cần Tô Anh dặn dò, lão đã tự động theo dõi Tô Trường Lợi từ sớm, sau khi Tô Trường Lợi rời khỏi tiệm hoa của Tô Anh cũng không đến chỗ nào khác mà tìm một cái khách sạn gần đấy ở lại. Trong lúc đó còn đặc biệt tình cảm mà gửi tin nhắn cho Tô Anh, nói với cô rằng nếu nghĩ thông suốt thì đi tìm ông ta. Mãi đến lúc hơn năm giờ chiều, rốt cuộc ông ta mới ra khỏi cửa, đi đến một quán trà.
Tô Trường Lợi gặp mặt một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, mặc tây trang, trên đôi mắt mang cặp mắt kính, bộ dáng ẻo lả tinh anh. Anh ta có vẻ khinh thường Tô Trường Lợi, ngay cả mái tóc cũng lộ ra một loại cao ngạo từ trên nhìn xuống.
Tô Anh ngồi ở phía sau bọn họ, cách họ mấy cây phát tài xanh biếc.
Tô Anh cũng thông minh, có ngô đồng báo tin, cô có thể biết trước hành động của Tô Trường Lợi, cô làm bộ tới tìm ông ta, lại giả vờ gặp phải ông ta ra ngoài. Cứ trùng hợp như vậy mà đi theo, nghe được Tô Trường Lợi nói chuyện cùng người nọ.
Tô Trường Lợi đang nói: “Dương tiên sinh, ngài xem tôi đã nói qua với con gái tôi, chỉ là nó thật sự rất cứng đầu, không muốn trở về cùng tôi để lấy chồng, bên người nó còn có hai vệ sĩ đi theo, tôi không có cách bắt nó theo được!”
Vị Dương tiên sinh kia nói: “Ông đã cầm tiền rồi, bất kể ông dùng biện pháp gì chỉ cần có thể đưa Tô Anh ra khỏi thành phố C, số tiền còn lại đã đáp ứng ông, tôi nhất định giữ lời.”
“Tiền trên người tôi đã không còn nhiều lắm, số tiền lần trước cầm đi đã đánh cược nợ! Ngài xem có thể hay không... Chẳng qua ngài yên tâm đi, tôi đảm bảo nhất định sẽ đưa con gái của tôi đi, tôi là ba của nó, nó sẽ nghe lời tôi.”
“Vậy sao? Sao tôi lại nghe nói các người đã không gặp mười mấy năm, cô ta có nghe lời ông hay không, chuyện này có thành công hay không, hẳn là vẫn còn khó mà nói?”
“Nhưng tôi là người thân duy nhất của nó, chẳng lẽ nó còn có thể thật sự không nhận tôi sao?”
Dương tiên sinh nghĩ nghĩ, từ trong túi công văn lấy ra hai cái phong bì thật dày: “Lại tin ông một lần, nếu ông vẫn không làm xong, vậy đừng trách tôi không khách khí...”
“Yên tâm yên tâm, tôi nhất định mang con bé trở về gả chồng!”
- --
Khương Triết nghe được thuộc hạ tới hội báo, nói tiệm hoa của Tô Anh có người đến gây chuyện, sau khi bắt được mới phát hiện kẻ làm phiền kia vậy mà lại là Tô Trường Lợi - ba của Tô Anh.
Khương Triết biết người tên Tô Trường Lợi này, cũng biết ông ta không quản sống chết của Tô Anh, lúc này ông ta lại tìm tới. “Chuyện gì?”
Trợ lý Diêu đặc biệt cẩn thận nhìn mắt Khương Triết, rủ mi nhăn mày, nói: “Ông ta cho Tô tiểu thư xem mắt, muốn cô ấy lập tức gả đi! Mục đích chủ yếu là tới thương lượng hôn sự, hết thảy đều lược bớt.”
Khương Triết: “...”
Anh im lặng một hồi lâu, cảm khái: “Khó lắm mới có một người còn không biết xấu hổ hơn cả Tiểu Lâm tử.”
Trợ lý Diêu nghẹn cười.
Khương Triết: “Tô Trường Lợi tới chính là vì bắt Tô Anh gả chồng sao?”
Trợ lý Diêu cúi đầu: “Đúng, hình như là nghe người nào xui khiến cho nên mới tới tìm Tô tiểu thư. Lần đầu Tô Trường Lợi nhìn thấy mặt Tô tiểu thư liền coi cô ấy thành nhân viên ở tiệm hoa, muốn đuổi việc cô ấy...”
Khương Triết dựa vào ghế, xoay nửa vòng, nói: “Bé hoa nhài chắc rất buồn.”
Trợ lý Diêu không nói.
Khương Triết cũng không cần anh ta nói cái gì, gõ gõ mặt bàn, nói: “Đi điều tra Tô Trường Lợi, nếu ông ta tới thành phố C chỉ là đơn thuần muốn gả bé hoa nhài ra ngoài tôi thật đúng là không tin.”
Trợ lý Diêu đáp ứng rồi đi ra ngoài.
Mới đi được chốc lát, trợ lý Diêu lại vội vàng gõ cửa tiến vào, Khương Triết nhíu mày.
Trợ lý Diêu nói: “Tô Trường Lợi lấy tiền của một người gọi là Dương tiên sinh, đồng ý với cậu ta đưa Tô tiểu thư về để gả chồng...”
Khương Triết không kiên nhẫn, ngước mí mắt nhìn trợ lý Diêu, liếc mắt một cái: “Chỉ như vậy? Không có tiếp tục điều tra chuyện về Dương tiên sinh sao?”
Trợ lý Diêu vẻ mặt đau khổ: “Lúc bọn họ thương lượng với nhau, Tô tiểu thư cũng ở bên cạnh, nghe được toàn bộ!”
Cha ruột thương lượng với người khác muốn bán con gái đi, còn bị con gái nghe thấy toàn bộ, chậc chậc chậc, cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh.
Khương Triết: “...”
Anh cũng hiếm khi sửng sốt một chút.